Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 17: Phụng chỉ ghen



Edit: Lạc Thần

Chương này có H nha. Hơi bị bạo lực đấy. Hi

Lúc này Vân Tĩnh Hảo vẫn thông minh, không chút nghĩ ngợi, nói dối vua: "Lòng nô tì dĩ nhiên là hoàng thượng. . . . . ." Nàng không chút để ý lười biếng cười, giống như con vật xảo quyệt không biết thoả mãn, trong đêm tối hiện lên xinh đẹp, ác quỷ xinh đẹp.

Quân Thiếu Tần không nói mà nhìn nàng, giống như tìm tòi nghiên cứu trong lời nói của nàng có mấy phần là thật mấy phần là giả, trong mắt tản ra ánh sáng lạnh lùng, làm cho người ta lạnh thấu tim. Vân Tĩnh Hảo bị hắn nhìn lâu, liền quay mặt, muốn tránh hắn, nhưng tay hắn lại vặn mặt nàng qua, trầm mặt hỏi: "Nếu trong lòng có trẫm, vì sao một chút trẫm cũng không nhìn ra? Cho dù trẫm đối tốt với nữ nhân khác, cũng không thấy nàng ghen!"

Vân Tĩnh Hảo ngây người, bất giác bật cười, náo loạn nửa ngày, hẳn là hắn vì nàng không ăn giấm (ghen) nên nổi giận? Nén cười, nàng đẩy tay hắn ra, bỗng dưng lật người ngược lại đè lên người hắn, khẽ cắn môi hắn, thở ra tiếng: "Hoàng thượng không nhìn ra được sao?"

Nàng vừa nói vừa lộ ra đầu lưỡi khẽ liếm vành tai hắn, thổi một hơi bên trong lỗ tai hắn, ngón tay chậm rãi trêu chọc di chuyển trên người hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần chuyển hồng, hô hấp gấp gáp, một phen bắt được mềm mại trước ngực nàng, nàng nở nụ cười, kề bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng động, để nô tì hầu hạ hoàng thượng. . . . . ."

Quân Thiếu Tần không khỏi buông lỏng tay, chẳng biết lúc nào quần áo đã bị nàng cởi ra, tay nhỏ bé của nàng càng khéo léo, nơi nào bị nàng xoa thì giống như lửa đốt khó nhịn, khiến cho hắn thở gấp một tiếng, lại thấy nàng chậm rãi cởi đai lưng trên người hắn xuống, buộc hai tay hắn lại, đột nhiên buộc chặt, trói lại trên cột giường!

Hắn cũng không biết là dây thần kinh nối sai chỗ nào, thế nhưng để mặc cho nàng làm, chỉ có hai mắt mơ màng nhìn cơ thể hoàn mỹ của nàng, khi phát hiện thời điểm không đúng, nàng đã kéo quần lót hắn xuống, dễ dàng cầm lấy vật cứng rắn nóng rực như lửa nơi hạ thân của hắn, hơi dùng lực một chút, khiến hắn không tự chủ thở dốc ra tiếng, trong lòng ngứa như mèo cào, nhưng mà đáng chết không cách nào nhúc nhích!

Buông màn xuống, sâu bên trong giường, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp nơi, hai bóng người lượn lờ mông lung, một tức giận thở dốc, bởi vì dục vọng mà quanh thân nóng bỏng muốn bạo, một mỉm cười nhàn nhạt, cười hết sức giảo hoạt tùy ý, xinh đẹp mà mê hoặc cùng hắn chơi đùa.

Nàng từ từ gần sát người hắn, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng uốn éo, tay nhỏ bé từng cái vuốt ve hạ thân hắn, khiến ngọn lửa khô nóng trong mắt hắn càng tăng, hai mắt híp lại chứng tỏ hắn sung sướng cùng tính toán, cố tình nàng lại dừng tay ngay lúc quan trọng, hai gò má đỏ hồng, nhỏ giọng cười khẽ bên tai hắn, hơi thở giống như tức giận chọc lên tim hắn: "Bây giờ hoàng thượng nhìn ra tâm nô tì chứ? Nếu còn không nhìn ra, nô tì có thể không thuận theo, không hầu hạ hoàng thượng nữa. . . . . ."

Đây tuyệt đối là uy hiếp trần trụi, ít nhất Quân Thiếu Tần cho là như vậy!

Nếu như hiện tại hai tay hắn có thể hoạt động, tất nhiên hắn muốn hảo hảo sửa chữa nàng một phen! Nhưng hết lần này tới lần khác hắn nhất thời khinh thường. . . . . .

"Trẫm đã nhìn ra. . . . . ." Hắn rốt cuộc /lạc-dđ.l;qđ-thần/ mở miệng, cắn chặt răng, giọng nói tràn đầy bực tức, cũng không biết là dục hỏa hay là nộ hỏa: "Tâm ái phi . . . . . . Quả nhiên là trẫm!"

Vân Tĩnh Hảo cười ngọt ngào, khiến người ta nghe xong quả thật muốn mềm nửa người, cúi người hôn lên đôi môi hắn, sóng nhiệt giữa răng môi tản ra, chạy suốt tứ chi bách hài. Hô hấp Quân Thiếu Tần càng nặng nề, thân thể kéo căng phát đau, giọng nói cũng bởi vì nhu cầu mà thay đổi cắn răng nghiến lợi: "Trẫm đã nói rồi, còn không cho trẫm sao?"

"Hoàng thượng gấp cái gì?" Vân Tĩnh Hảo buồn cười cặp mắt cong cong, xuân thủy lan tràn, hiện thu ba, khóe mắt đuôi mày nói không hết triền miên dịu dàng, làm cho người ta huyết mạch căng phồng.

Nàng cẩn thận dạng chân lên eo hắn, tiếp xúc mềm mại khiến Quân Thiếu Tần dục hỏa rạo rực, rồi đột nhiên hai mắt trợn tròn nhìn nàng chằm chằm: "Làm cái gì? Nàng thế nhưng thích như thế. . . . . ."

Chỉ thấy chẳng biết lúc nào trong tay Vân Tĩnh Hảo nhiều thêm sợi roi ngọc nhỏ, gấp thành mấy khúc thu lại trong tay, vẫy vẫy trong ngực hắn, khẽ nhíu lông mày, nhìn ánh mắt hắn, từ từ nói: "Hoàng thượng không phải tức nô tì không ăn giấm sao? Tối nay nô tì liền phụng chỉ ăn một lần giấm ———- nói, còn dám đối tốt với nữ nhân khác hay không?"

"Vân Tĩnh Hảo, nàng điên rồi?" Quân Thiếu Tần rốt cuộc có chút kinh hoàng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là giận đến ngất đi: "Trẫm là hoàng thượng, nàng dám quất một cái thử xem!"

"Quất một cái? Vậy thì tốt, nô tì tuân chỉ!" Vân Tĩnh Hảo cười một tiếng lộ ra răng trắng chói mắt, ước chừng là do đã uống nhầm thuốc, cho nên đột nhiên to gan, không quá thỏa mãn nắm roi trong tay: "Vút" một tiếng quất trên người hắn: "Nói, còn dám bắt nạt thiếp nữa hay không?"

Đã nghiền nha!

Vân Tĩnh Hảo quất xong một roi duy nhất trong đầu nghĩ chính là ba chữ này!

Vì vậy, lại quất xuống một roi nữa!

"Vút vút———– nói, còn dám khi dễ thiếp nữa hay không?"

"Vút vút ———– nói, còn dám gây xích mích, không có việc gì liền tìm đánh Giản Tây nữa hay không?"

"Vút vút ———– nói, còn dám đối với thiếp hô to gọi nhỏ hay không?"

Từ lúc chào đời tới nay, hôm nay tuyệt đối là một ngày xui xẻo của Quân Thiếu Tần, không đếm xỉa đến vết máu nơi ngực, hắn mạnh mẽ vùng vẫy thân thể, đồng thời đôi tay vùng ra trói buộc, giường gấm rốt cuộc cũng tuyên cáo tử vong, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, sụp xuống, tiếp theo cả căn điện các cũng chấn động không dứt, trong đêm tối nghe cực kỳ chấn động lòng người!

Trong lòng Vân Tĩnh Hảo biết đại sự không ổn, hét lên một tiếng, ném hung khí muốn chạy, làm sao Quân Thiếu Tần chịu buông tha nàng, không nói lời gì kéo nàng ngã xuống trong đống giường gấm, trợn mắt nhìn sáng rực khác thường, dưới sự cuồng nộ, như muốn đốt cháy cả người nàng!

"Nàng quất còn rất hứng sao ———— ái phi, có muốn quất trẫm vài roi nữa hay không?"

Vân Tĩnh Hảo vội vàng lắc đầu, thật ra thì trong lòng đúng là nghĩ quất hắn vài roi nữa! Nhưng so với người mạnh mẽ trước mắt, nàng khẩn trương nuốt nước miếng một cái, chống lại ánh mắt đáng sợ muốn giết người, đôi môi khẽ run, vẻ mặt vừa thấy đã thương: "Nô tì. . . . . . Nô tì chỉ là ghen!"

"Vân Tĩnh Hảo, nàng không để trẫm vào mắt, đại nghịch bất đạo, tội khi quân, còn ý đồ mưu hại trẫm! Nàng có biết tội của nàng không?"

". . . . . ."

"Vì sao không nói lời nào?"

Vân Tĩnh Hảo cúi đầu, bộ dáng vô cùng ảo não như đã làm sai chuyện gì: "Hoàng thượng, nô tì không phải mới vừa nói, nô tì chỉ là ghen, muốn trách thì trách nô tì quá để ý hoàng thượng, trong lòng nô tì, hoàng thượng thánh minh tựa như thiên thần, nô tì yêu ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên tục không dứt, giống như Hoàng Hà tràn lan không thể ngăn cản. . . . . ."

"Vân Tĩnh Hảo, nàng câm miệng cho trẫm!" Giọng nói cắn răng nghiến lợi, làm cho lòng người run lên.

Vì vậy Vân Tĩnh Hảo tuân chỉ ngậm miệng, nhưng nghĩ một chút, lại rất thân thiết nhắc nhở hắn: "Hoàng thượng, trên người ngài chảy máu. . . . . ."

Nói nhảm, nàng thử lần lượt vài roi xem? Quân Thiếu Tần giận đến trán nổi gân xanh, bỗng bắt được môi nàng, đẩy hai chân nàng ra, vọt mạnh một cái lại chạy thật nhanh trong thân thể nàng, giống như tức giận phóng túng tàn bạo trong cơ thể nàng, không ngừng va chạm khiến cả người nàng run rẩy, thở hồng hộc, không ngừng rên rỉ thét chói tai, da thịt nóng bỏng chứng tỏ hai bên tức giận, nhưng lại kìm lòng không được phải đòi hỏi dây dưa, tiếng vang mập mờ, đẩy "Chiến dịch" này đến cực hạn, sau một khắc hắn hung hăng cắn lên cổ nàng, đạt đến đỉnh cùng nàng, cuốn hai bên vào hư vô, đắm chìm trong vui thích không thể tự thoát ra được. . . . . .

Dư vị sóng to gió lớn vẫn còn, Vân Tĩnh Hảo khéo léo khoác quần áo, đến cạnh cửa nhẹ giọng phân phó mấy câu, lập tức Tiểu Thuận Tử bưng chậu vàng đựng nước ấm còn có đĩa đựng thuốc trị thương băng gạc tới, vừa vào điện, hắn nhìn thấy phía này xốc xếch nơi nơi bừa bãi, nhưng làm như không thấy, cúi đầu, để đồ xuống bèn đi ra ngoài, hắn cùng A Thú hầu hạ d[đ’l)q}d, hai người này cũng không phải là ngày một ngày hai, dĩ nhiên cực kỳ quen loại cảnh tượng "Kinh thiên động địa" này.

Ngược lại dọa sợ Cẩm Nhi không nhẹ, thấy Tiểu Thuận Tử ra ngoài, vội hỏi: "Nương nương không sao chứ?"

Tiểu Thuận Tử lắc đầu nói: "Nương nương ngươi không có việc gì, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy tới hầu hạ."

Cẩm Nhi "À" một tiếng, mặt vẫn lo lắng, thở dài nói: "Bữa tối còn tốt, sao chớp mắt một cái, nói ầm ĩ liền ầm ĩ, giống như oan gia. . . . . ."

Còn không phải là oan gia sao? Tiểu Thuận Tử vừa lắc đầu, tiếp theo thở dài một cái, coi như hắn nhìn ra, lúc này hoàng thượng thật sự động lòng! Thường ngày, hoàng thượng coi trời bằng vung bình tĩnh tự nhiên không hề để người khác vào mắt, nhưng vừa đến Cầm Sắt điện, thì không tự chủ được mất khống chế, giống như biến thành người khác, cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt. . . . . .

Trong điện các, Vân Tĩnh Hảo nhăn mặt, rất là "Đau lòng" hầu hạ Quân Thiếu Tần rửa sạch miệng vết thương, cũng may roi ngọc này chỉ là vật trang trí, lực sát thương cực thấp, cho nên vết thương cũng không sâu, cũng chỉ rách da mà thôi.

Mặt Quân Thiếu Tần đen lại, dùng ánh mắt lăng trì nàng, nàng luôn luôn bản lãnh như thế, mỗi lần đều làm cho hắn nghĩ bóp chết nàng, nhưng cuối cùng lại đáng chết ngoan ngoãn nghe theo, khiến hắn một bụng uất khí không phát ra được, biết rõ không có câu nào nàng nói là thật, cũng hết cách với nàng, nếu quyết tâm tàn nhẫn giết chết nàng cũng coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác không xuống tay, thấy nàng liền không thể ức chế khát vọng trong lòng đối với nàng, giống như uống rượu độc giải khát, biết rõ có độc, nhưng lại uống đến nghiện, cuối cùng không có thuốc nào cứu được!

Chỉ là, mặc dù có thể chạm tới thân thể nàng, nhưng vĩnh viễn chạm không tới nội tâm của nàng.

Bởi vì giường bị giày vò sụp xuống, thoa thuốc xong, tạm thời hai người chỉ có thể nghỉ ngơi trên giường trúc dưới cửa, Vân Tĩnh Hảo dựa vào nệm êm, mặc cho một đầu tóc đen rủ xuống, tiện tay cầm ly trà trên bàn nhỏ, mới vừa đưa lên môi uống, cả người bị hắn lôi kéo về trong lòng, môi với môi quấn quýt làm vơi đi một nửa, lưỡi linh hoạt hung ác chui vào trong miệng nàng, tùy ý chiếm đoạt tất cả.

Nàng cũng không phản kháng nữa, dần dần bị môi lưỡi hắn lướt qua chìm ngập run rẩy, tùy ý hắn mút hôn đòi hỏi, đôi tay lả lướt leo lên cổ hắn, thân mềm như nước trong ngực hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng kia sắc môi nhiễm đỏ một chút nước mênh mông, đầu độc hắn khó nén cuồng nhiệt, dưới tay càng phát ra sức, sức lực mạnh mẽ siết chặt gần như hít thở không thông, hận không thể tiến nhập nàng vào trong cơ thể mình. . . . . .

Qua hồi lâu, rốt cuộc tiếng thở dốc của hai người mới yên ổn lại, Quân Thiếu Tần ôm nàng, chỉ chốc lát sau đã ngủ.

Đến ngày thứ tư thì bỗng nhiên có người gõ khẽ hai tiếng ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.