Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 20: Cực hạn quyến rũ



Edit: Lạc Thần

Thường Quý thấy xung quanh không có ai, liền cúi đầu đi theo sau lưng Giang Ánh Nguyệt, chỉ không nghĩ tới, Giang Ánh Nguyệt mới vào cung không có mấy ngày, lại rất quen thuộc với hậu cung này, trong hành làng gấp khúc vòng tới vòng lui, dẫn hắn tới đầu vườn Ngưng Bích phía sau Cầm Sắt điện.

Vườn này là Vân Tĩnh Hảo mới vào cung thì Quân Thiếu Tần xây dựng vì nàng, bên trong trồng đầy hoa nhài đan quế một loại hoa thơm, vốn là nghĩ làm cho Vân Tĩnh Hảo vẽ tranh hoa khi nhàn rỗi, cũng là một niềm vui, không ngờ, từ nhỏ Vân Tĩnh Hảo đã có đủ chứng bệnh, ngẫu nhiên ngửi hoa thơm thì không sao, nhưng nếu ngửi thường xuyên, sẽ ho suyễn không ngừng, tổn thương tới tính mạng. Do đó vườn này liền hoang tàn, ngày thường cũng không có ai đến.

Nhưng Thường Quý có tật giật mình, vừa vào vườn liền không thể kiềm được, một phen liền bóp cổ Giang Ánh Nguyệt, bàn tay giống như vòng sắt đè nàng trên tường, giọng nói tàn khốc mạnh mẽ quát: "Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì? Lại muốn tính toán ta có phải hay không?"

Cổ tay hắn dùng sức một chút, da thịt Giang Ánh Nguyệt liền tím bầm, không thể hô hấp, lập tức liều mạng đấu tranh, nhưng đôi tay lại bất chấp giật xiêm áo mình ra, tiếp theo áo ngực xanh lá mạ bên trong cũng kéo xuống, trước ngực là hai bầu ngực tuyết trắng đầy đặn hơi run rẩy, nhất thời cơn sóng tình dục mê hoặc cặp mắt Thường Quý, cùng với thân thể hắn, tay cũng nới lỏng.

Lúc này Giang Ánh Nguyệt mới xấu hổ thở dốc tê liệt trên mặt đất, nhợt nhạt cười nói: "Thường Quý, ngươi có lúc cực kỳ thông minh, có lúc lại ngu không ai bằng, ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi vô tình vô nghĩa? Cuối cùng ta và ngươi cũng xong, sau khi ngươi xuất cung, chỉ sợ chúng ta không thể gặp lại, ta dẫn ngươi đến chỗ này, cũng chỉ muốn cùng ngươi một lần sau cùng, mọi người khỏe tụ tốt tán*, ngày sau cũng có kỷ niệm để nhớ. . . . . ."

*tụ: tụ họp, tán: phân tán ra.

Thường Quý nghe xong, lại bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nhất thời vui mừng, làm sao còn nghi ngờ gì nữa, lập tức giống như hổ đói nhào tới, vừa hôn miệng vừa kéo quần, bên trong "Vật nam tính" kêu loạn đứng lên! Giang Ánh Nguyệt không lên tiếng, trong lòng âm thầm cười lạnh, tay lại lặng lẽ giơ lên, không kịp chờ đợi Thường Quý tách hai chân nàng ra, cứng rắn liền muốn đẩy vào!

Tiếp theo một cái chớp mắt, hắn cảm giác cổ họng chợt lạnh, đau nhức xuyên thủng cổ họng, một cây trâm trân châu thật dài ngập vào cổ, một đầu khác Giang Ánh Nguyệt cầm trong tay!

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt, trước mắt màu đỏ tươi, không kịp giãy giụa kêu khóc, nàng nhanh chóng rút trâm ra, dồn sức đẩy hắn ra!

Máu tươi văng tung tóe tiếng xèo xèo rõ ràng lọt vào tai, trong yên tĩnh tràn ra bông hoa rực rỡ!

Cặp mắt hắn lồi ra, vươn tay, ngón tay ác liệt hướng Giang Ánh Nguyệt, rồi trong nháy mắt dừng lại, không thể tiếp tục nhúc nhích!

Đợi hắn chết hẳn, Giang Ánh Nguyệt mới bình tĩnh ném cây trâm sang một bên, nàng luôn luôn khôn khéo hơn người, luôn biết mình muốn gì –Lạc Thần-diwendannleequuydoon, cũng không khuất phục số mạng, mỗi một bước đi cũng muôn vàn tính toán trù mưu tất cả, thật vất vả mới có ngày hôm nay, sao nàng có thể giữ nhược điểm Thường Quý này lại, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp nàng?

Hai ngày nay, nàng không có làm việc khác, chỉ làm cho Lâm Nhi mang theo nàng quen thuộc mỗi một tòa cung điện hậu cung cũng kín đáo tất cả kế hoạch, kế tiếp chính là từng bước mấu chốt, nàng lau vết máu trên tay, mặc xiêm áo xong, lại một buội cây đan quế dưới tàng cây tùy tiện đào một cái ———-liền đào ra một bao quần áo nàng chôn trước đó!

Bên trong bao quần áo có hai bộ xiêm y màu đen, tay chân nàng nhanh nhẹn mặc một bộ thích hợp lên người Thường Quý, một bộ khác mặc lên người mình, làm thỏa tất cả, bên môi nàng lộ ra một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó liền ra khỏi vườn Ngưng Bích. . . . . .

Vào lúc này, nơi xa trong hành làng gấp khúc có hai cung nữ đi qua, xa xa liền nhìn thấy có bóng người màu đen thoáng một cái, rõ ràng là bóng dáng người đàn ông, không giống thái giám cũng không giống thị vệ, hai cung nữ kinh ngạc đến sững sờ, há mồm liền quát to lên, giọng nói hốt hoảng, kinh động phá vỡ sự yên tĩnh của cung điện———–"Người đâu! Có thích khách! Có thích khách. . . . . ."

Trong lúc nhất thời, toàn bộ hậu cung đều rối loạn, một nhóm người ồn ào náo động, như lâm đại địch!

Mà Văn Đức điện bên kia, vẫn chọn lựa thống lĩnh cấm vệ quân, bởi vì Quân Thiếu Tần sớm nói rõ, cấm vệ quân đảm nhiệm trọng trách hộ vệ thiên tử, người có thể nhận vị trí đó, là nguyên nhân văn võ cả triều tích cực tiến cử, hăng hái tham dự. Lúc này, trên sân đấu võ ngoài điện đã có cao thủ tụ tập, mọi người cả người phấn chấn thỏa thuê mãn nguyện!

Bởi vì Tiêu Kính nghiệp là người đứng đầu, nên được đãi ngộ tốt, không cần giống như những người khác dưới ánh mặt trời đánh xong một cuộc lại một trường, chỉ có sau khi thắng mới có tư cách cùng hắn ganh đua cao thấp.

Sau khi thắng, không hề hồi hộp, tự nhiên chính là Gia Cát Thanh Phượng. Đợi đến buổi trưa, trên sân chỉ còn lại một mình hắn, vẫn là một thân áo bào trắng thuần màu bạc, tay cầm bảo kiếm "Thái A" được vua ban tặng, đẹp đẽ cao quý nhưng vẫn không mất khí phách oai nghiêm.

Đang xem cuộc chiến Quân Thiếu Tần cùng với chúng thần đứng trên bậc thềm ngọc, tất cả mọi người chờ Tiêu Kính Nghiệp ra sân, nhất thời yên tĩnh trở lại, cổ nhạc ngừng lại, yên tĩnh làm cho người ta thở không thông tĩnh mịch!

Lại lúc này, nhìn xa trông rộng Tiêu Đạo Thành cung kính hướng Quân Thiếu Tần thi lễ một cái, nếp nhăn nơi khóe mắt trên mặt khi cười như một loại thủy ba ( nước gợn) tràn ra: "Hoàng thượng, thần cũng có một người muốn tiến cử, chính là đồng môn sư huynh Thẩm Thanh Nham của Gia Cát Thanh Phượng, người này kiếm thuật cùng Gia Cát Thanh Phượng sàn sàn nhau chẳng phân biệt được, cũng tự nguyện trung thành với triều đình, kính xin hoàng thượng ân chuẩn cho hai sư huynh đệ hắn quyết đấu một trận."

Quân Thiếu Tần cũng không nghĩ tới Tiêu Đạo Thành còn chưa ra hết thực lực, nhất thời bị giết trở tay không kịp, nhưng cuối cùng, hắn lại cười một tiếng: "Đã như vậy, để cho hắn ra sân đánh một trận đi!"

Tiêu Đạo Thành nói một tiếng "Vâng", nghiêng đầu hướng cung nhân sau lưng gật đầu một cái, lập tức cung nhân xoay người đi, chỉ chốc lát sau trở về, một người đi theo phía sau.

Người nọ một y phục màu đen rực rỡ, dáng người cao ngất tựa như trúc, mặt mày tuấn tú như ngọc, tóc buộc dưới mũ ngọc trai, một luồng sợi tóc không chịu trói buộc mà rơi ra, khí thế điên cuồng không cần cố ý hiển lộ rõ rệt, tinh quang trầm tĩnh biểu lộ trong tròng mắt hắn không thể nghi ngờ. Chỉ thấy hắn trước đi qua hướng Quân Thiếu Tần quỳ lạy đại lễ, mới chậm rãi đi tới luận võ giữa sân.

Sân đấu võ này chỉ xây dựng tạm thời, dưới bậc thềm ngọc, hai bên còn sắp đặt giá vũ khí, tinh mao* bó gấm, cũng giống. Giờ phút này, hai người kia đứng ở giữa, một đen một trắng, cũng là giống nhau siêu phàm thoát tục phong hoa tuyệt đại, giống như người trong thần tiên, thật là đẹp mắt.

* Tinh mao: cờ mao, cờ có cắm lông đuôi con bò tót vào cán gạo là cờ mao.

Cho đến hiện tại, Gia Cát Thanh Phượng mới giật mình tỉnh táo lại, kiếm giả thường thường ra vào Tiêu phủ, cũng chỉ là Tiêu Đạo Thành cố làm ra vẻ mơ hồ huyền bí, Thẩm Thanh Nham mới là vũ khí bí mật của lão hồ ly! Chỉ cần Thẩm Thanh Nham thắng nàng, nữa cố ý thua Tiêu Kính Nghiệp, cấm vệ quân kia lại nắm giữ trong tay Tiêu gia!

"Sư huynh. . . . . ." Giọng nói Gia Cát Thanh Phượng trầm thấp lại mang theo khiển trách: "Ta không ngờ, ngươi cư nhiên thành tay sai Tiêu Đạo Thành!"

"Những lời này ta nên nói mới đúng!" Thẩm Thanh Nham ngưng mắt nhìn nàng, trong đôi mắt sâu và đen, chỉ chiếu ra duy nhất hình bóng nàng, dần dần đến gần nàng, bên tai nàng nói nhỏ: "Ta cũng không ngờ, vì báo thù bảo vệ tánh mạng, ngươi cư nhiên cùng Quân Thiếu Tần. . . . . ." Một hơi nghẹn nơi cổ họng hắn, không biết sao, trái tim giống như bị cái gì đâm xuống, trống rỗng mờ mịt độn đau, làm hắn nhướng mày, hai chữ "Bừa bãi" vô luận như thế nào cũng không nói ra được!

"Ngươi có tư cách gì tới chỉ trích ta?" Gia Cát Thanh Phượng giảm giọng nói thấp xuống cười lạnh nói: "Ta có hôm nay, tất cả đều là sư huynh ngươi tự tay bày ra! Sư phụ vừa đi, ngươi liền dùng độc hại ta, từng bước một ép ta không có lựa chọn nào khác, sau này, ta cũng chỉ có thể lựa chọn hắn!"

"Vì sao ngươi tình nguyện để người không quen biết đụng ngươi, cũng không chịu cúi đầu trước ta?" Mày Thẩm Thanh Nham nhíu chặt lại, con ngươi bởi vì kích động mà hơi co lại, cắn răng ôm hận nói: "Ngày đó, ta cũng thật là nhân từ nương tay, nếu sau khi hạ độc, đều bẻ gảy hai tay hai chân ngươi, trực tiếp bắt ngươi cấm luyến, cũng bớt chuyện. . . . . ."

"Sư huynh, mộng ban ngày làm một chút là tốt rồi, nói ra sẽ chọc cho người cười nhạo!" Lúm đồng tiền Gia Cát Thanh Phượng như hoa cắt đứt lời hắn nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngươi thắng nổi ta lần nào chưa? Lần trước nếu không phải ngươi đánh lén, sao ta có thể mặc ngươi xâm lược? Chuyện như vậy cũng lấy ra tự khoe khoang, cũng không giống như là nam tử hán đại trượng phu gây nên nha!"

"Hừ, ngươi đừng vội trổ tài miệng lưỡi chi. . . . . ." Thẩm Thanh Nham cười nhạt một tiếng: "Ngươi có kịch độc triền thân, nội lực nhiều lắm là khôi phục một hai thành, đối phó những hạ tam lưu kiếm giả còn có khả năng, nếu muốn thắng ta, cũng là người ngốc nói đùa! Hôm nay, vô luận như thế nào ngươi đều phải theo ta trở về, cho dù ngươi khóc cầu xin tha thứ, cho dù ta lại không đành lòng, cũng nhất định phải phế bỏ hai tay hai chân ngươi, để ngươi sẽ không thể cầm kiếm, sẽ không có khả năng rời khỏi sư môn nửa bước, từ đó chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ ta. . . . . ."

Hắn nói, mặc dù mang theo cường thế dứt khoát uy nghiêm đáng sợ, nhưng giữa răng môi bá đạo rõ ràng bộc lộ ham muốn tình dục mãnh liệt, nếu để người khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ chấn kinh! Được, sân đấu võ cách bậc thềm ngọc có một đoạn khoảng cách, với lại hai người cố ý đè giọng nói thật thấp, do đó chúng thần chỉ cho là "Sư huynh đệ" bọn họ cũng chỉ là hàn huyên!

Chỉ là, hàn huyên cũng quá dài quá dài dòng! Tiêu Đạo Thành không có kiên nhẫn, đứng chỗ đó nhíu chặt mày lên, đang muốn đi xuống thúc giục một chút, nhưng cuối cùng nhìn thấy Gia Cát Thanh Phượng rút kiếm!

"Sư huynh, ngươi luôn luôn biết, ta đối với ngươi không có hứng thú!" Gia Cát Thanh Phượng hừ lạnh một tiếng, nhất thời trong lòng tức giận, cằm nâng lên, đôi mắt sáng kiêu ngạo di chuyển nhanh chóng, đúng là vô cùng đẹp mắt: "Muốn ta hầu hạ ngươi, phải xem ngươi có bản lãnh hay không đã!"

Tiếng nói rơi xuống, hàn quan nổi lên, Thẩm Thanh Nham khi phản ứng kịp thì "Thái A" mũi nhọn đã xuất hiện ở trước mắt! Hắn lạnh lùng cười khẽ-ddleq*don^, nhớ nhất định phải ra tay nghênh chiến, mũi kiếm dài ba thước màu xanh trong tay giống như sấm sét tàn bạo, từng chiêu từng thức, đều là sát chiêu bén nhọn cực kỳ, nội lực sâu, hiển nhiên thấy rõ!

Nhưng làm hắn chấn động là, Gia Cát Thanh Phượng cũng không kém chút nào, "Thái A" với ống tay áo tự nhiên lay động, cơ hồ hóa thành một đoàn ngân hoa, trong nháy mắt hoa cả mắt, quang hoa như có như không thẳng đến cổ họng hắn!

Hắn bị bức phải liên tiếp lui về phía sau, mạnh mẽ đè một ngụm máu tươi xuống, lần đầu giọng nói không ổn định: "Ngươi dùng phương pháp gì, lại khiến cho nội lực chính mình khôi phục như thế?"

Tác giả có lời muốn nói: trong hậu cung này, những phụ nữ Tiêu gia cũng không phải đối thủ Giang Ánh Nguyệt nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.