Vân Tĩnh Hảo nghe, chợt nở nụ cười, lại không biết cười cái gì, Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy tiếng cười kia chói tai, tròng mắt hơi híp, rốt cuộc không nhịn được ngăn chặn môi nàng, dùng thủ đoạn nhốt nàng trong nhà tù cấm giãy giụa. . . . . .
Trong lúc đó cả hai đều xích lõa, động tác tỉnh táo đến đáng sợ, đau đớn cùng cực lạc đến đảo điên, hai người đều liều mạng dịu đối phương vào thân thể mình, giống như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, kìm lòng không được đòi hỏi nhiều hơn, ai cũng không chịu nhận thua trước.
Đến lúc bộc phát cuối cùng, hai người cùng nhau hóa thân làm pháo hoa rực rỡ, khiến thân thể vui thích tới tột cùng, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng vui thích đi qua, chính là mệt mỏi, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, không chịu thua nhỏ giọng nói: "Thiếp mới không cần chàng...chàng xấu lắm. . . . . ."
Quân Thiếu Tần cười, dán lại gần, giọng nói nhẹ vô cùng: "Nói láo, nàng mới vừa rồi rõ ràng rất muốn, hôm nay ‘ dùng ’ trẫm xong rồi, liền muốn không thừa nhận sao?"
"Thiếp không có. . . . . ." Vân Tĩnh Hảo nghe rõ ràng trêu đùa trong giọng nói của hắn, thấy ngực hắn xích lõa trước mắt, da thịt màu đồng tươi mới ngon miệng, không tự chủ được, hàm răng nàng liền ngứa, chạm lên liền cắn một cái, làm cho Quân Thiếu Tần khẽ ngâm nga một tiếng: "Nhẹ chút, đau quá."
Vân Tĩnh Hảo mới không để ý tới hắn, nảy sinh ác độc cắn hắn, cắn người xong rồi, thật là rất mệt mỏi, nàng ủy khuất hai mắt nhắm lại, thật giống như đã ngủ thật say.
Quân Thiếu Tần đắp mền mỏng lên cho nàng, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt nàng ngủ, nhàn nhạt cười một tiếng, ánh mắt thắm thiết như xuân thủy. . . . . .
Đợi khi Vân Tĩnh Hảo tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, lúc này, Quân Thiếu Tần đã sớm vào triều, nàng miễn cưỡng đứng dậy, mặc cho một đầu tóc đen trút xuống, chỉ lầm lũi dịu mắt. Cẩm Nhi ở ngoài điện nghe thấy động tĩnh, liền tiến vào bẩm báo: "Nương nương tỉnh trước tắm rửa đi, nước nóng đã chuẩn bị tốt."
Vân Tĩnh Hảo ngáp một cái, tùy tiện khoác xiêm y, vén màn che lên, xuống giường, Cẩm Nhi vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Sau ba tấm bình phong, hơi nước bốc lên, thùng tắm gỗ tử đàn khảm vàng trong hương đậu khấu phiêu lãng, mờ mịt cả điện.
Vân Tĩnh Hảo ngâm trong nước nóng, da thịt lạnh lẽo trở nên ấm áp, trong lòng mới hơi thoải mái một chút, chỉ là, nàng cực kỳ không thoải mái.
Tắm xong rồi, Cẩm Nhi hầu hạ nàng mặc quần áo, cầm khăn mềm lau tóc ướt xõa lượn lờ cho nàng, phía bên kia, Tiểu Thuận Tử dẫn cung nhân dọn đồ ăn sáng lên, đầy bàn toàn là thức ăn mặn chứa nhiều dầu mỡ chán ngán, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm những chén canh kia, đôi môi vô lực run rẩy, hoàn toàn mất đi huyết sắc, đồ ăn sáng thường ngày, theo khẩu vị nàng, đều là chút cháo trắng bánh ngọt thanh đạm, sao sáng nay liền thay đổi rồi?
Nàng đang muốn nôn ọe, Tiểu Thuận Tử lại bưng một chén thuốc lên trước mặt nàng: "Nương nương, Phùng thái y kê đơn thuốc đã sắc tốt, dặn ngài dùng đồ ăn sáng trước, đây là hoàng thượng cố ý giao phó Phùng thái y kê đơn thuốc, nói là cho ngài bổ khí."
Bổ khí? Lạc@Thần
Quân Thiếu Tần là chê nàng tức còn chưa đủ sao?
Vân Tĩnh Hảo nguyền rủa một tiếng thật thấp, đại nghịch bất đạo mắng một trận, Tiểu Thuận Tử giống như điếc tựa như toàn bộ không nghe thấy, chỉ cười tủm tỉm cầm chén thuốc để sát vào chút.
Nhìn nước thuốc đen như mực trong chén kia, thật lâu Vân Tĩnh Hảo mới hạ quyết tâm nhận lấy, nếm thử một ngụm, đúng là hết sức đắng chát khó uống, mặt nàng nhăn lại, lập tức để chén thuốc xuống: "Đắng!"
Tiểu Thuận Tử liền nói: "Nương nương, hoàng thượng có chỉ, nếu ngài không muốn uống, cũng không gấp, chờ hắn hạ triều, thì sẽ tự mình ‘ xử lý ’ nương nương." Nói xong, hắn liền quỳ xuống nói xin lỗi: "Nương nương thứ tội, đây là nguyên văn lời nói của hoàng thượng, nô tài chỉ là nhắn nhủ thánh ý."
Vân Tĩnh Hảo nhịn không được, lại nổi lên đại nghịch bất đạo mắng, mắng Quân Thiếu Tần cẩu huyết lâm đầu (máu chó đổ lên đầu), chỉ là còn chưa có mắng xong, một giọng nói lạnh lùng liền truyền vào: "Vân Tĩnh Hảo, nàng rất có tinh thần đi!"
Quân Thiếu Tần đi vào điện, hàn quang trong mắt hoàn toàn hiện ra: "Tại sao không uống thuốc, thật muốn trẫm tới ‘ xử lý ’ nàng sao?"
Vân Tĩnh Hảo không tự chủ nuốt nước bọt một cái, con mắt híp lại thêm can đảm: "Thuốc này rất đắng, ta không uống!"
"Vân Tĩnh Hảo, nàng dám không uống?" L-T-die^nđa>n/l^e q^yd@n
"Nói không uống sẽ không uống..., nếu như chàng bức ta, ta liền. . . . . ."
"Liền như thế nào?" Quân Thiếu Tần cười như không cười nhìn lại nàng, sờ sờ tóc dài nửa ẩm ướt của nàng, nhẹ giọng nói: "Nói tiếp nha, mới vừa rồi không phải rất bản lĩnh, thế nào vào lúc này bị mèo cắn đầu lưỡi sao?"
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo chính là một câu: ngày mai ta liền rời xa chàng, để cho chàng cả đời cũng không thấy được ta, chàng xem ta có dám hay không!
Chỉ là, nàng cũng chỉ dám nghĩ nghĩ trong lòng, cũng không dám chân chính nói ra, cố gắng nuốt giọng điệu này xuống, nàng bĩu môi ngồi vào trước gương đồng, cầm lược răng ngà (ngà voi), chải mái tóc dài, răng ngà này trắng muốt như ngọc, làm tôn lên mái tóc như mực của nàng, soi rõ bóng người.
Quân Thiếu Tần lệnh Tiểu Thuận Tử lui ra, tới phía sau nàng ôm lấy nàng, cúi đầu hôn cổ nàng, Vân Tĩnh Hảo nghĩ muốn cắn người, nhưng cũng đành phải chịu đựng, mặc hắn thi triển, thế nhưng hắn vẫn cứ lòng tham không đáy, cổ hôn đủ rồi, liền tuột xiêm áo trên người nàng xuống, môi rơi xuống trên vai nàng, da thịt trắng như tuyết này đêm qua bị hắn "Gặm" đầy cục xanh cục tím, hôm nay vết thương cũ chưa lành, lại thêm đau thương, nàng thật sự nhịn không nổi nữa, liền muốn phản kháng, dùng sức đẩy tay vẫn bọc băng gạc của hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái: "Hoàng thượng hiện rất nhàn rỗi sao? Ban ngày liền tầm hoan trong tẩm điện!"
Không ngờ, Quân Thiếu Tần lại nghiêm trang gật đầu: "Không sai, trẫm đúng là nhàn rỗi, không có việc gì, cũng chỉ có thể trầm mê (mê hoặc) vui vẻ nơi khuê phòng!"
Vân Tĩnh Hảo muốn chết rồi, nói không lại hắn, lại muốn chạy lấy người, thế nhưng hắn lại đã bưng chén thuốc lúc trước kia lên, giữ chặt nàng, khóe môi hơi nhếch, nụ cười dần dần dày: "Là nàng tự mình uống..., hay là trẫm ‘ hầu hạ ’ nàng uống?"
Nghĩ tới "Kinh nghiệm" đêm qua, Vân Tĩnh Hảo hạ bi thương xuống kêu: "Tự thiếp uống..., dù sao chàng chính là nghĩ hành hạ chết thiếp!"
Quân Thiếu Tần cười, cầm chén thuốc đưa vào tay nàng, lại nói: "Tốt một giọt đừng thừa, thuốc này đối với thân thể nàng mới có lợi, nếu như nàng thừa lại, trẫm sẽ hành hạ nàng!"
Giọng nói hắn mặc dù lạnh lung cứng rắn, nhưng cẩn thận nghe qua, lại có thể cảm giác được trong đó nhàn nhạt ân cần, chỉ là hiện Vân Tĩnh Hảo hận chết hắn, liền tuyệt không niệm tình hắn tốt lắm.
Nàng hợp tác uống thuốc xong, hắn liền đưa lên sữa ong tuyết liên (vị thuốc Đông y) điều chế nước mật ong cho nàng uống giải đắng, dìu nàng ngồi xuống trước bàn, đẩy một chén cháo gà xé sợi táo đỏ tới trước mặt nàng, ý bảo nàng ăn.
Vân Tĩnh Hảo ngửi đến mùi tanh của thịt kia, dĩ nhiên là không muốn ăn, nhưng lại không dám phản kháng, vì vậy dứt khoát ăn vạ oán giận nói: "Ngự trù (phòng bếp chuyên phục vụ đồ ăn thức uống cho vua chúa) này làm cháo khó ăn muốn chết, ta muốn ăn cháo đậu sa đường, rượu cất tô (tô: bơ hoặc váng sữa), còn có hoa quế đường khoai lang mỡ!"
Khóe môi Quân Thiếu Tần không khỏi khẽ hướng lên, lộ ra một nụ cười cưng chiều, chỉ là giọng nói vẫn cứng rắn: "Nàng nghe lời, ăn trước vài hớp cháo gà, ăn xong rồi, trẫm liền dẫn nàng xuất cung đi, nàng muốn ăn cái gì đều được!"
Vân Tĩnh Hảo cứng đờ nhìn hắn chằm chằm, giận dỗi nói: "Ăn thịt người cũng được sao?" dđ^l^^q@d*0n
Quân Thiếu Tần nhíu mày cười to, cười đủ, liền hào sảng cầm chủy thủ tùy thân hướng trên bàn nhấn một cái: "Nàng muốn ăn chỗ nào, tự mình cắt đi!"
Vân Tĩnh Hảo rút chủy thủ ra, làm bộ sẽ phải đâm vào lồng ngực hắn, trong lòng chính là giận bộ dáng không cần kia của hắn, giống như là giễu cợt nàng không có can đảm đó vậy!
Nàng dạng chân trên người hắn, trong lòng nảy sinh ác độc, thật sự đâm đi xuống, lại chỉ đâm rách xiêm áo hắn, cũng không đâm xuống nữa, cứ như vậy cắn môi chần chờ đầy cõi lòng để cho hắn ôm một cái, chủy thủ cũng rơi xuống đất!
Hắn cười sờ sờ bên má nàng, nói: "Nàng xem, trong lòng nàng là cần trẫm, vẫn cứ không chịu thừa nhận, quật cường như vậy, còn không phải làm khó chính mình?"
Vân Tĩnh Hảo một bộ dáng bị giẫm phải đuôi, trên mặt vọt đỏ lên một mảnh, vẫn cứ cắn chặt răng, quay mặt không nhìn tới hắn.
Quân Thiếu Tần trong lòng buồn cười, đưa tay quay nàng mặt lại, nắm được cằm nàng, liền hôn tới, hơi thở hai người trong nháy mắt hòa vào nhau, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Vân Tĩnh Hảo rất lo lắng hơi động đậy một chút, muốn khước từ, nhưng giữa răng môi hắn phảng phất có mùi thơm chi lan (cỏ chi và cỏ lan), lại mang theo chút mùi thơm cơ thể nam tử dụ hoặc, hẳn là tuyệt vời không gì bằng, khiến nàng không tự chủ được đi nghênh hợp, kìm lòng không được dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. . . . . .
Hồi lâu, hai người mới nghĩ vẫn còn chưa tách ra, mặt nàng đỏ tới mang tai mà nhìn hắn, môi hắn hơi đỏ lên, lộ vẻ do mới vừa cắn, tản ra hương vị cám dỗ người khác, bỗng nhiên trong lúc đó, nàng lại ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng khẽ cắn trên môi hắn, cắn đến khi cảm thấy mùi máu, mới chịu bỏ qua.
Quân Thiếu Tần liếm liếm đôi môi mình, không ngoài ý muốn nếm được một chút tanh mặn, ánh mắt hắn nhíu lại, ngay sau đó ôm lấy nàng chiếm lĩnh quyền chủ động, môi lưỡi phía dưới khẽ nhúc nhích, cư nhiên cắn trả, tùy ý chiếm đoạt tất cả của nàng, sử xuất các kiểu kỹ năng, để cho nàng thần phục dưới đôi môi hắn, mất lý trí, cho đến tay hắn cách xiêm áo nắm mềm mại trước ngực nàng thì nàng mới tỉnh ngộ, cuống quít tránh khỏi dây dưa quấn quít của hắn, oán hận nói: "Hôm nay trên người nô tì đều tổn thương, cục xanh cục tím, đều đau chết rồi, mấy ngày nay hoàng thượng không nên đụng!"
Quân Thiếu Tần nghe xong, đưa chén cháo kia cho nàng, nhân cơ hội hù dọa nói: " nàng ăn cháo, trẫm sẽ không chạm vào nàng, nếu không, trẫm liền khiến nàng ba tháng không xuống giường được!"
Vân Tĩnh Hảo tin tưởng hắn nói được, tự nhiên làm được, phí công rất nhiều, chỉ đành phải ngoan ngoãn múc một muỗng cháo gà, ăn vào trong miệng, không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Cầm thú."
Quân Thiếu Tần chỉ làm như không nghe thấy, chuyên tâm dùng đồ ăn sáng, ăn được không sai biệt lắm, mới đột nhiên nói: "Trẫm hạ chỉ, hôm nay Tiêu Đạo Thành tự sát, hắn từ trong lao có nói, mấy vị phu nhân của hắn, nguyện ý tái giá, có thể tự động tái giá, mặt khác, hắn lần nữa yêu cầu, nói muốn gặp nàng."
Vân Tĩnh Hảo sững sờ, há miệng cũng không biết nên nói cái gì, lại nghe Quân Thiếu Tần ôn hòa nói: "Có gặp hắn hay không, chính nàng quyết định, nếu như nàng gặp hắn, trẫm sẽ đi với nàng, có trẫm, không có việc gì."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, nàng đối với Tiêu Đạo Thành đã hận vô cùng, trong lòng không muốn gặp hắn, chỉ là, cũng rất muốn nhìn hắn chết.
Vì vậy, dùng qua đồ ăn sáng, nàng liền cùng Quân Thiếu Tần đi đến Thiên Lao.
Thiên Lao luôn luôn là địa phương nhốt phạm nhân bị hình phạt nặng, nơi này mười năm như một ngày âm lãnh ươn ướt, không thấy mặt trời, vô luận bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ như thế nào, nơi này luôn là mùi nấm mốc đầy mũi, bẩn thỉu cực kỳ.
Bởi vì suy cho cùng Tiêu Đạo Thành từng là một tể tướng, liền được ân chỉ, bị giam đơn độc một chỗ, cùng phòng giam khác bất đồng, nơi này cũng được coi là sạch sẽ, trên giường đá lót vải thô, còn có một chiếc chăn mỏng.
Vân Tĩnh Hảo kiên trì bảo Quân Thiếu Tần chờ bên ngoài, một mình đẩy cửa tù ra.
Tiêu Đạo Thành đã có hai ngày chưa ăn cơm, tóc trắng phao, tán loạn mà khoác lên sau ót, mi tâm cùng trên trán đều là dấu vết tựa như đao khắc, hắn khép hờ hai mắt ngồi trên giường đá, mặt không chút thay đổi, giống như nhập định, nghe thấy cửa phòng mở, nhìn thấy Vân Tĩnh Hảo, vẻ mặt hắn không có dao động chỉ khẽ động đậy một chút, rồi sau đó chính là nhẹ nhàng một câu: "Nương nương tới?"
Tác giả có lời muốn nói: tiết lộ siêu cấp kịch liệt: Mặc dù trong lòng Quân Thiếu Tần có tính toán, nhưng vẫn là muốn cho Tiểu Hảo một cơ hội, hắn hi vọng Tiểu Hảo cam tâm tình nguyện lưu lại, vô luận Tiểu Hảo lừa hắn bao nhiêu, hắn đều muốn tha thứ nàng khoan dung nàng, mà thật ra thì Tiểu Hảo đã sớm động lòng, nàng chỉ là không có lòng tin, chỉ là, kế tiếp xảy ra một chuyện lớn, sẽ làm tình cảm bọn họ tiến một bước, tâm gần sát, có lẽ Tiểu Hảo sẽ thật lòng lưu lại, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng cũng là nguyện ý. Bất quá, lại là bất quá! Tiểu Hảo đã muốn nói ra lời thật, nghĩ nói chuyện mang thai cho Quân Thiếu Tần thì phiền toái tới, vô cùng trùng hợp, có hư dâm (hư: phá hư, dâm: dâm đãng) tới một âm mưu quỷ kế, vì vậy Tiểu Hảo cùng Quân Thiếu Tần. . . . . . . . . . . .
Mặt khác, lập tức sẽ xuất hiện chân tướng, ban đầu đến tột cùng ai oan uổng ai, đời trước đến tột cùng có ân oán gì, Vân Tĩnh Hảo một tiểu thư quan gia, làm sao có thể từ nhỏ rời xa cha mẹ, một người trơ trọi bái nhập làm môn hạ Kiếm Tông. . . . . .