Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 38



Thích khách kia hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là không sợ: “Hôm nay chúng ta dám đến, tất nhiên là đã nghĩ đến cái chết, chỉ là hiện giờ có lợi thế trong tay, cũng không cần yên ổn chịu chết rồi!” Trong lúc hắn nói chuyện, cắn răng một cái, mũi kiếm trong tay hơi dùng sức, lại cắt vào da thịt thêm một cái, nhất thời máu tươi chảy ra!

Nhìn thấy sắc mặt Vân Tĩnh Hảo trắng bệch, tóc dài rối loạn, mặc cho thích khách kia túm tay thô bạo, máu tươi tại chỗ, đôi mắt Quân Thiếu Tần lóe sáng làm cho người ta phát run, thật giống như muốn phun ra lửa, lần đầu tiên hắn biết cái gì là bối rối sợ hãi, lập tức muốn hạ lệnh thả người, lại đột nhiên trông thấy trên mái hiên đối diện, một bóng người mơ hồ như khói trắng, tức giận giương trường cung trong tay, mũi tên hướng thích khách đối diện bên này!

Bóng người kia chính là Chu Nhan giả “Gia Cát Thanh Phượng”, lúc này, nàng ra dấu với Quân Thiếu Tần, Quân Thiếu Tần liền hiểu, bởi vì sau lưng thích khách kia có xe ngựa cản trở, mũi tên không dễ nhắm trúng, Chu Nhan bảo hắn kéo dài thời gian, dẫn thích khách ra khỏi phạm vi xe ngựa che đậy!

Bất quá trong nháy mắt, hắn liền khôi phục tỉnh táo, một khuôn mặt tuấn tú an nhàn khinh miệt, giống như nghe chuyện gì cực kỳ buồn cười: “Chỉ là một nữ nhân, các ngươi liền cho rằng có thể uy hiếp trẫm sao?” Hắn cười khẩy, khi nói chuyện, khí định thần nhàn từng bước một tiến tới gần thích khách kia: “Trẫm là cửu ngũ chí tôn, trẫm sẽ không chịu sự uy hiếp của bất luận kẻ nào, trước kia là thế, sau này cũng vậy ———- ngươi có thể giết nàng rồi!”

“Ngươi...ngươi không cần mạnh miệng. . . . . .” Thích khách kia mắt thấy hắn dần dần tiến tới gần, chỉ cảm thấy từng trận lạnh lẽo sau lưng, nói chuyện liền không có lực, theo bản năng di chuyển bước chân, bất tri bất giác thoát khỏi phạm vi xe ngựa che đậy, mũi kiếm chống đỡ trên cổ Vân Tĩnh Hảo, nhưng không hành động, cực kỳ mạo hiểm: “Ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn nàng đầu thân hai nơi?”

Quân Thiếu Tần không lên tiếng, nhưng nhìn về phía Vân Tĩnh Hảo, mà Vân Tĩnh Hảo cũng đang nhìn hắn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong tay áo lòng bàn tay siết lại thật chặt, lúc này, nàng cũng không biết Quân Thiếu Tần là phối hợp với Chu Nhan, nàng chỉ bị lời nói của Quân Thiếu Tần làm tức giận đến cảm xúc phập phồng, đối với hắn có chừng một tia hi vọng rốt cuộc dập tắt, nàng luôn luôn biết hắn là dạng người gì, cũng nghĩ tới hắn tuyệt tình, nhưng không ngờ hắn lại tuyệt tình như vậy, lập tức nàng cũng bất chấp giấu tài, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, tay phải biến hóa cầm được lưỡi dao, tiếp theo một cái chớp mắt liền muốn đánh tới thích khách kia, nhưng lúc này, mũi tên của Chu Nhan rốt cuộc rời cung, ba mũi tên bắn cùng lúc, lực như thiên quân!

Thích khách kia hai mắt đột nhiên trợn to, ba mũi tên đồng thời xuyên thủng thân thể hắn, nhất thời máu bắn tung tóe, đau đớn mãnh liệt điên cuồng tràn ngập toàn thân, thế nhưng hắn lại không quan tâm vẫn giống như hổ điên chém xuống Vân Tĩnh Hảo một kiếm!

Sống chết trước mắt, kiếm trong tay Quân Thiếu Tần nhanh ném ra, chính xác không có lầm ghim vào tay phải cầm kiếm của thích khách kia, thích khách kia rên lên một tiếng, rốt cuộc ngã xuống đất, Vân Tĩnh Hảo nhân cơ hội thối lui, lập tức được Quân Thiếu Tần bảo hộ vào trong lòng!

Nàng bởi vì căm hận hắn, đang muốn đẩy hắn ra, nhưng mà rốt cuộc trông thấy Chu Nhan trên mái hiên, đột nhiên trong đầu nàng như có luồng điện xẹt qua, dần dần minh bạch, hiểu tại sao hắn lại nói lời tuyệt tình như vậy, là bởi vì hắn biết Chu Nhan muốn bắn chết thích khách kia?

Mà trong phút giây này, Cung Nỏ Thủ đã bắn liên tiếp, bắn thích khách kia giống như một con nhím, không chừa một mống!

Quân Thiếu Tần thở phào một cái, đang muốn đưa Vân Tĩnh Hảo lên một chiếc xe ngựa khác, dư quang nơi khóe mắt lại thấy một mũi kiếm tối tăm bắn nhanh đến bên này ———- là của thích khách còn lại trước khi chết phát ra một kích trí mạng, hẳn là hướng về phía cổ họng Vân Tĩnh Hảo mà đến!

“Cẩn thận! !” di^en-đa/n(l^e@quy!đ^,n

Xuất hiện biến cố trong lúc vội vàng, Quân Thiếu Tần không chút nghĩ ngợi bảo hộ Vân Tĩnh Hảo phía sau mình, mũi kiếm kia liền mạnh mẽ đâm sâu vào thân thể hắn!

Hắn đã nói sẽ không để cho nàng có chuyện, nhất định nói được thì làm được, cho dù là lấy tính mạng chính mình để bảo hộ nàng!

Vân Tĩnh Hảo mở to hai mắt nhìn, trong ánh trăng mờ đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn thấy Quân Thiếu Tần cứ như vậy ngã dưới chân nàng, thấy rất nhiều người thất kinh chạy vội tới, có người khàn cả giọng kêu: “Hoàng thượng! Hoàng thượng ———-” nhưng nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mơ hồ, trước mắt chợt tối đen, lập tức thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Giấc ngủ này ngủ rất sâu, nàng hết sức giãy giụa, làm thế nào cũng mắt mở không ra, trong giấc mộng, nàng thấy mình nằm trong trứng nước, gầy teo nho nhỏ đáng thương như vậy, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, âm thanh ríu ra ríu rít, thoi thóp một hơi yếu ớt thở hổn hển, người chung quanh khóc rung trời, từng tiếng khuyên A Cha: “Lão gia, tiểu thư sợ là không được, vẫn là sớm chuẩn bị hậu sự thôi!”

A Cha lại chỉ vào đại phu đầy phòng, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu, phẫn nộ đến không còn giữ được thái độ như bình thường: “Làm sao lại không được, như thế nào thì không được rồi hả? Các ngươi thường nói A Hảo chỉ là bệnh ho suyễn, chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng sẽ không có việc gì, chẳng lẽ là gạt ta?”

Những đại phu kia từng người sợ đến râu tóc thẳng run, một người trong đó nói: “Lúc trước là chúng ta sơ sót, y thuật nông cạn, không thể kịp thời phát hiện chuyện tiểu thư trúng độc, mong rằng lão gia thứ tội.” Dứt lời, đại phu đầy phòng liền quỳ xuống.

“Trúng độc?” A Cha quả thật không thể tin được, trong lòng tức giận như lửa mạnh bốc lên, không thể ngừng: “Các ngươi nói rõ ràng cho ta, A Hảo trúng độc như thế nào, vì sao trúng độc?”

Đại phu này nói: “Theo mạch tượng hôm nay xem cho tiểu thư, tiểu thư là từ khi sinh ra liền bị người cho ăn xích thạch tử, đả thương phế phủ, dần dần tạo thành bệnh ho suyễn, loại độc này liều lượng không lớn, do đó rất khó chẩn đoán ra nguyên nhân bệnh, chỉ là tích lũy khá sâu, lão gia hãy cho điều tra kỹ đồ dùng ăn mặc của tiểu thư, loại độc này tác dụng cực lớn, vừa có thể hạ độc trong cơm canh, cũng có thể chế thành bột, hòa tan trong nước.”

Giọng nói của đại phu này cũng bởi vì oán giận mà run rẩy, hắn hành y mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy qua thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại đối với một đứa con nít nho nhỏ hạ độc thủ như vậy!

Đưa tiễn những đại phu kia xong, A Cha luống cuống tay chân liền muốn tra hỏi người làm trong phủ, mẫu thân lại đi vào cười nói: “Cần gì oan uổng mọi người, theo ta thấy, độc này hẳn là trưởng công chúa hạ!”

A Cha nói: “Ai chẳng biết, trưởng công chúa thương A Hảo, nàng cần gì đổ oan cho người tốt!”

Mẫu thân lại cười lạnh: “Trừ nàng ra còn ai nữa, chẳng lẽ là tự thiếp hay sao! Cho dù là người khác, ai có thể dám hạ thủ như vậy? Ngược lại trưởng công chúa kia, chính nàng không có phúc, nuôi không ra nữ nhi tốt, đã nói cùng nữ nhi chúng ta hữu duyên, mỗi ngày kêu người đón A Hảo đi phủ công chúa, chàng liền cho rằng nàng thương A Hảo ư, lại không biết, bên ngoài nàng ấy là người hiền lương, bên trong ẩn giấu ác ý xảo quyệt, nhất định là nàng muốn trị chết nữ nhi của chàng!”

A Cha bị lời nói này chọc giận, chợt lật ngược bàn lên, bộ dáng giống như quỷ La Sát: “Nàng nói những lời này, nếu để cho người khác nghe thấy, chính là phạm thượng tử tội! Muốn ta nói. Hiện giờ A Hảo được Thiển Nguyệt chăm sóc, nàng tự nhiên biết là ai xuống tay, trước tra hỏi nàng liền biết!”

Mẫu thân nghe, liền giận đến khóc mắng: “Tra hỏi người ta như vậy, ai mà chịu thừa nhận chứ? Theo thiếp, cứ giả vờ không biết đi, dù sao chữa chết A Hảo, cũng không có gì quan trọng hơn, A Hảo là thiếp nuôi, chàng cũng chưa chắc để trong lòng, chữa chết nàng, sau đó trị chết ta, chàng cùng dâm phụ kia liền mừng rỡ rồi!”

Hai người đang tranh cãi ầm ĩ, nàng bị kinh sợ hù dọa, đột nhiên khóc, bởi vì mang bệnh, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, tiếng khóc kia so với tiếng kêu của một con mèo nhỏ không mạnh hơn bao nhiêu, A Cha nhìn đau lòng, rơi nước mắt, vừa muốn đưa tay ôm nàng, mẫu thân bỗng đẩy A Cha ra, lạnh lùng nói: “Không cho chạm vào nó!”

Bất đắc dĩ A Cha thu tay về, mẫu thân ôm nàng lên, vỗ nhè nhẹ dụ dỗ, ai ngờ, nàng khóc ngày càng lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại khóc đến đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn có chút xanh xao, thấy nàng khóc nháo không dứt, cũng không biết làm sao, mẫu thân đột nhiên liền thấy chán ghét, đột nhiên đôi mắt mở to, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên hung ác, run rẩy giơ nàng lên đỉnh đầu, hẳn là muốn dốc sức ném nàng xuống!

“Mẫu thân!” Lạc_Thần@dđ^l!q^yđ/*on

Bỗng nhiên thân thể Vân Tĩnh Hảo run lên, đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, tóc mai xốc xếch, trên môi không có chút huyết sắc nào, nàng thế nhưng mơ thấy mẫu thân muốn giết nàng, điều này sao có thể?

Nàng vùng vẫy muốn từ trên tháp ngồi dậy, A Thú cùng Cẩm Nhi trông nom bên giường tất cả đều giật mình, vội vàng tiến lên đè nàng lại: “Nương nương, ngài đừng động.” Ngay sau đó Cẩm Nhi bưng thuốc tới: “Phùng thái y dặn dò, nếu nương nương tỉnh, liền trước uống thuốc này, nhân lúc còn nóng nương nương uống đi!”

Chén thuốc này một màu đen đậm đặc, bốc lên vị đắng gay mũi, Vân Tĩnh Hảo luôn luôn ngửi không quen, lập tức liền đặt chén thuốc sang một bên, chỉ nắm tay nàng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”

Mắt Cẩm Nhi có chút hồng, nước mắt rơi thẳng xuống dưới: “Nương nương mê man trọn vẹn ba ngày, đều muốn hù chết nô tỳ. . . . . .”

Trong lòng Vân Tĩnh Hảo lo lắng cho Quân Thiếu Tần, vẫn là vùng vẫy muốn đứng dậy: “Hoàng thượng ở đâu? Ta muốn đi xem chàng!”

Nghe xong lời này, Cẩm Nhi cùng A Thú liền liếc nhau một cái, A Thú không dám nhìn vào mắt Vân Tĩnh Hảo, chỉ cúi đầu, hết sức do dự mở miệng: “Nương nương, hoàng thượng ở Thiên Điện, bởi vì bị thương rất nặng, vẫn phát sốt, thái y nói, sợ là không xong. . . . . .”

Hắn còn chưa có nói xong, Vân Tĩnh Hảo giống như nổi cơn điên xông ra ngoài, một đường vọt tới Thiên Điện, lúc này, ngoài điện quỳ đầy thái y, Phùng Lương cũng vậy. Vân Tĩnh Hảo lại chẳng quan tâm cẩn thận hỏi thăm bọn họ, chỉ một lòng đi thẳng vào trong điện.

Đi vào, liền thấy Quân Thiếu Tần nhắm hai mắt nằm trên giường, tản ra một mái tóc đen nhánh, dung nhan như tuyết, không có một chút sức sống, hơi thở mùi long diên hương yếu ớt di động trong không khí.

Trong lòng nàng run sợ đưa tay sờ sờ trên trán hắn, chạm tay vào chỉ cảm thấy nóng, trong lòng nàng chua xót, nước mắt không tự chủ rơi xuống, quá khứ, nàng nghĩ muốn rời xa hắn, nhưng lúc này, nàng lại chỉ hy vọng hắn có thể khỏe lại, chỉ cần hắn có thể khỏe lại, cái gì nàng cũng đều nguyện ý.

Quân Thiếu Tần giống như là nghe được tiếng khóc của nàng, mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng một chút, trong mắt vô cùng tĩnh mịch: “Nàng khóc cái gì? Nàng không phải là rất muốn rời xa trẫm sao? Hôm nay Trẫm chết rồi, cũng không thể khi dễ nàng nữa, nàng không thấy vui mừng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.