Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 60



Giang Ánh Nguyệt mắng một tiếng "Phế vật", lập tức đoạt cây kéo, đột nhiên chạy nhanh tới vén rèm lên, nhưng bên trong không có thích khách, lúc này nàng mới thở ra một hơi, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, đột nhiên Thẩm Thanh Nham chợt hiện ra từ sau màn che, một chưởng vỗ rớt cây kéo trong tay nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng chặn cổ họng của nàng lại từ phía sau, im hơi lặng tiếng giữ chặt lấy nàng!

Lâm Nhi thấy một màn này, nhất thời bị dọa sợ đến thét chói tai, trong mắt Thẩm Thanh Nham lóe lên một đạo ánh sáng lạnh, trong nháy mắt một cái tay khác giơ lên, một chưởng đánh úp về phía Lâm Nhi, trong nháy mắt kiến huyết phong hầu*, một chiêu bị mất mạng!

* (Kiến huyết phong hầu: là tên một loại cây cực độc, tên tiếng việt là cây Sui, tên khoa học là Antiaris toxicari. Cây có một loại dịch lỏng kịch độc, nếu người hoặc động vật bị dính chất này bên ngoài da nơi bị rách sẽ nhanh chóng tử vong. Vì vậy mới gọi là kiến huyết phong hầu – gặp máu là chết ngay).

Lâm Nhi còn không kịp hô một tiếng, liền mềm nhũn ngã trên mặt đất!

Ngoài phòng có cung nhân gác đêm cất giọng hỏi: "Tiểu chủ, trong điện có chuyện gì vậy?"

Lúc này, cổ họng Giang Ánh Nguyệt bị khống chế, Thẩm Thanh Nham kéo nàng tới góc tường, nếu có dị động, nàng lập tức liền khí tuyệt!

Sống chết đã ở một ý niệm, nàng chỉ cần kêu lên một tiếng, cung nhân ngoài phòng sẽ cùng nhau xông vào, cùng lắm thì cùng thích khách đồng quy vu tận, nhưng trong lúc bất chợt, nàng nhìn thấy Vân Tĩnh Hảo bị Thẩm Thanh Nham an trí ở trên giường, mà Vân Tĩnh Hảo cũng đang nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau, trong nháy mắt điện quang đá lửa*, nàng thay đổi chủ ý, giọng nói bình tĩnh như thường ngày: "Không có việc gì, là Lâm Nhi không cẩn thận nên bị phỏng, các ngươi lui ra đi!"

* (điện quang đá lửa: “điện quang” là tia chớp, “đá lửa” là chỉ tia lửa xẹt qua khi đánh lửa bằng đá. Ý chỉ một việc gì đấy diễn ra rất nhanh, xẹt qua rồi biến mất).

Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, Giang Ánh Nguyệt chuyển dời tầm mắt nhìn về phíaThẩm Thanh Nham, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, vẫn nở nụ cười như cũ: "Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết vì sao ngươi phải bắt Hoàng quý phi đi, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, coi như ngươi giết ta, giết tất cả thị vệ, mang theo Hoàng quý phi, ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Hoàng thượng phái người lùng bắt sẽ giống như ung nhọt trên mu bàn chân truy sát (đuổi giết) ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thấy mặt trời."

"Cái này không cần ngươi quan tâm." Giọng nói Thẩm Thanh Nham ngày càng khó chịu, trên tay chợt dùng sức, Giang Ánh Nguyệt kịch liệt giãy giụa hai cái, chảy nước mắt, thiếu chút nữa đau chết, giọng nói lập tức mềm nhũn cầu xin nói: "Ngươi thả ta, để cho ta giúp ngươi, ta có biện pháp đưa các ngươi xuất cung, cũng có biện pháp để cho hoàng thượng chết tâm, từ đó sẽ không truy tìm tăm tích Hoàng quý phi nữa!" di@en!đan#le^qu*y&đ?n.

Tay Thẩm Thanh Nham buông lỏng, Giang Ánh Nguyệt biết rõ, hắn động lòng!

Lúc này, tiếng giày lộp cộp ngoài điện, đèn đuốc sáng rực, là thị vệ trong cung đến Thừa Thục điện để lục soát, Giang Ánh Nguyệt cắn răng một cái, cũng không đoái hoài nhiều nữa, ra sức đẩy Thẩm Thanh nham ra, vội la lên: "Ngươi mau giấu thi thể Lâm Nhi xuống dưới giường, lại tìm một chỗ trốn đi, để cho ta ứng phó những thị vệ kia!"

Mặc dù Thẩm Thanh Nham không hoàn toàn tin nàng, nhưng trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành phải nghe theo lời của nàng..., dời thi thể Lâm Nhi đến dưới giường, lại bế Vân Tĩnh Hảo lên, một tay nắm hông của nàng, phi thân nhảy lên, núp trên xà ngang.

Đợi đến lúc hang loạt thị vệ tràn vào Thừa Thục điện thì Uyển Thục phi đã sớm chờ ở trong đình, thị vệ đầu lĩnh kia biết Uyển Thục phi cũng không được cưng chiều, nói chuyện khó tránh khỏi có chút không cung kính, chỉ nói: "Bởi vì có thích khách đột nhập vào trong cung, bọn ta phụng mệnh lục soát các cung, đã quấy rầy nương nương, kính xin nương nương thứ lỗi!"

Uyển Thục phi cười lạnh, giọng nói trong đêm tối nghe cực kỳ quyến rũ động lòng người: "Vậy các ngươi tới lục soát đi, chỉ là so với thích khách gì gì đó, Bổn cung lo lắng hơn, cũng là an toàn của Hoàng quý phi, nếu thích khách kia bị các ngươi ép, đả thương Hoàng quý phi, vậy thì phải làm sao đây?"

Nghe lời này, lại giống như là đang cười trên nỗi đau của người khác, thị vệ đầu lĩnh kia nhíu nhíu mày, nhưng cũng không để ý đến nàng, vung tay lên, tất cả thị vệ liền vọt vào điện các, lệnh cung nhân đồng loạt mở tủ treo quần áo ra, cẩn thận tìm kiếm một lần, dưới sàng cũng không bỏ qua, lục soát xong rồi lại đi điện các khác tiếp tục lục soát.

Giang Ánh Nguyệt ở trong điện chờ lục soát, nàng ngược lại bảo trì bình thản, đang dựa ở đầu giường, khoác áo đang nhìn vào quyển sách cầm trên tay, vì kiêng dè, bọn thị vệ cũng không dám đến quá gần, trước tiên lục soát ở trong, thấy lục soát không ra cái gì, liền nói: "Tiểu chủ, có thể xin ngài di giá một chút được không, thích khách có thể núp ở dưới giường, vì an toàn của tiểu chủ, hãy để cho thuộc hạ kiểm tra một chút cho an toàn."

Giang Ánh Nguyệt nghe vậy thất sắc, nhưng vẫn gượng ép cười một tiếng, gật đầu một cái: "Nếu như thế, vậy các ngươi qua đây đi."

Nàng để cuốn sách xuống, đứng dậy mang giày, trong lúc di chuyển, áo khoác phủ trên vai liền tuột xuống, lộ ra bao quấn ngực bên trong màu vàng nhạt, một bờ vai trắng như tuyết, những thị vệ kia thấy tình cảnh này, vội vàng cúi đầu, nhưng bởi vì chức trách trong người, cũng bất chấp kiêng dè, vẫn sải bước tiến lên, rút bội kiếm muốn đâm xuống giường!

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Ánh Nguyệt trắng như tờ giấy, giống như không đành lòng tận mắt chứng kiến, quay mặt sang một bên, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, ngoài điện chợt truyền đến tiếng cung nhân kêu lên, cũng không biết xảy ra chuyện gì, những thị vệ kia liền thu hồi kiếm lại, vội vàng xông ra ngoài, nhưng chỉ là một đống củi bốc cháy bên ngoài phòng bếp nhỏ phía sau, bởi vì củi không được khô ráo, cho nên lửa nhỏ khói lớn, nhìn dọa người, sợ bóng sợ gió một trận!

Những thị vệ kia không khỏi có chút thất vọng nhục chí, cũng không còn tâm tình trở về tiếp tục lục soát nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi Thừa Thục điện.

Đợi bọn hắn rời đi, Thẩm Thanh Nham mới từ trên xà ngang nhảy xuống, thả Vân Tĩnh Hảo lại trên giường êm, lấy tay vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt sáng rực, kề sát vào bên tai nàng dịu dàng nói: "Nàng nghe lời, ta sớm có an bài bên ngoài cung, từ nay về sau nàng liền thoát khỏi lồng giam, có ta làm bạn ở bên người, vĩnh viễn bảo vệ nàng, cưng chiều, không để nàng chịu nửa phần uất ức nữa. . . . . ."

Vân Tĩnh Hảo nhắm mắt cười lạnh, gương mặt trắng như sứ mơ hồ hiện ra vẻ lạnh lẽo, đã không còn tức giận, cũng nhìn không ra là vui hay buồn.

Lúc này, Giang Ánh Nguyệt lại cố sức kéo thi thể Lâm Nhi từ dưới giường ra ngoài, nhìn Vân Tĩnh Hảo một chút, hiến kế nói với Thẩm Thanh Nham: "Trước đây không lâu trong cung vào gánh hát diễn trò giúp vui, bởi vì trong gánh hát phần nhiều là nam tử, trong cung đi lại có nhiều bất tiện, Tiểu Thuận Tử liền an bài bọn họ vào ở Linh Hiền điện vắng vẻ, lại mở ra một thiên môn* khác cho bọn họ ra vào hoàng cung, nơi đó luôn luôn xa xôi vắng vẻ, ban đêm sẽ không có người, một lát nữa đợi thị vệ lục soát xong rồi, ta liền dẫn các ngươi từ cánh cửa kia đi ra ngoài. Trước tiên ngươi cởi y phục Hoàng quý phi ra, mặc lên người Lâm Nhi, lại chém đầu Lâm Nhi xuống, thi thể ném vào trong Thái Dịch Trì, chờ cung nhân phát hiện thi thể thì thấy nàng mặc y phục Hoàng quý phi, tự nhiên liền cho rằng nàng chính là Hoàng quý phi, người đã chết, hoàng thượng nhiều nhất đau lòng vài ngày, rồi cũng thôi, làm sao còn có thể tiếp tục truy cứu?"

* (Thiên môn: lệch cửa. Lệch, mếch, ở vào hai bên một cái gì gọi là thiên, nặng về một mặt cũng gọi là thiên). Lạc Thần*dđ^lq@đ

Thẩm Thanh Nham nghe nàng nói xong, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh, nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi thật sự nghĩ đến chu toàn, chỉ không biết tại sao ngươi phải giúp ta?"

Giang Ánh Nguyệt cười cười: "Ta không muốn chết, tự nhiên cũng chỉ có thể giúp ngươi."

Thẩm Thanh Nham nhíu mày, rõ ràng không tin: "Chỉ vì cái này?"

"Cũng bởi vì. . . . . . Ta cùng với hoàng thượng là thanh mai trúc mã, không có Hoàng quý phi thì hoàng thượng chỉ thích một mình ta, hôm nay có Hoàng quý phi, hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, cho nên, ta muốn Hoàng quý phi vĩnh viễn rời khỏi hoàng cung, không có nàng, tự nhiên hoàng thượng sẽ hồi tâm chuyển ý, không đến mấy ngày nữa, sẽ quẳng nàng ra sau đầu." Giang Ánh Nguyệt khẽ nâng cằm lên, trên mặt hiện ra nụ cười thuần lương vô hại: "Nói cho cùng, ta và ngươi chỉ là theo như nhu cầu thôi, sau khi chuyện này kết thúc, ta có thể lấy được hoàng thượng, ngươi có thể mang Hoàng quý phi đi, ai cũng không chịu thiệt."

Thẩm Thanh Nham không lên tiếng, cũng là miễn cưỡng tin nàng, đưa tay cởi cổ áo của Vân Tĩnh Hảo ra, hơi lạnh đầu ngón tay của hắn chạm đến da thịt nàng, nàng mở mắt, sâu trong mắt có hận ý xẹt qua, ánh đèn chiếu lên gương mặt không có chút huyết sắc nào của nàng, đáy mắt đuôi lông mày tựa như ngưng một lớp băng mỏng.

Ánh mắt lạnh như băng kia lại làm cho hắn hổ thẹn, chán ghét chính bản thân mình, trong lòng vừa loạn, trên trán mồ hôi tuôn ra như tắm, hắn làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Chỉ là vì để cho nàng càng hận hắn hơn sao? Hắn không hề muốn như vậy, nhưng vẫn làm như vậy, mà lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục kéo dài, hắn bỗng kéo vải lụa trên giường qua, theo tay vung lên, liền che ánh mắt nàng lại, sau đó cởi y phục nàng ra, đưa cho Giang Ánh Nguyệt, lại dùng áo ngoài của mình bao lấy nàng.

Khi trời sắp sáng, trước tiên Thẩm Thanh Nham đưa thi thể Lâm Nhi chìm vào Thái Dịch Trì, sau đó cõng Vân Tĩnh Hảo trên lưng, đi theo Giang Ánh Nguyệt đi tới Linh Hiền điện vắng vẻ, cũng may, cung nhân bị dày vò một đêm, vào lúc này cũng lười nhác ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thị vệ canh giữ ở thiên môn đều dựa vào góc tường ngáy to, lại để cho Thẩm Thanh Nham thuận lợi chạy ra ngoài.

Ra khỏi hoàng cung, bên ngoài sớm có xe ngựa đang chờ, người đánh xe đợi cả đêm, đang buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt cũng đánh nhau, rốt cuộc lúc này gặp được Thẩm Thanh Nham, liền vội vàng từ trên xe đi xuống, giúp Thẩm Thanh Nham đặt Vân Tĩnh Hảo nằm trên xe, vội vàng thúc ngựa chạy đi.

Xe ngựa một đường đi đến phố Huyền Vũ, sau đó nhanh chóng chạy vào một ngõ hẻm, ở trong này Thẩm Thanh Nham đã sớm mua một tòa nhà yên tĩnh, lại tốn tiền mời một phụ nhân, chuẩn bị hầu hạ cho Vân Tĩnh Hảo.

Phụ nhân này tên gọi Nguyệt Nương, sinh ra cũng lanh lợi xinh đẹp, bởi vì hơn ba mươi tuổi thành quả phụ, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình làm công cho người kiếm vài đồng tiền, chỉ là, nàng trẻ tuổi thủ tiết, khó tránh khỏi có chút không lấy được tịch mịch, thường ngày phóng túng tình cảm, kết giao không ít nam nhân không đứng đắn, rảnh rỗi liền ở cùng một chỗ với nhau.

Dĩ nhiên, Thẩm Thanh Nham không biết những chuyện này, ban đầu, Lại ma ma bán nhà cho hắn giới thiệu Nguyệt Nương, nói Nguyệt Nương tay chân chịu khó, sạch sẽ cẩn thận, giỏi nhất hầu hạ người, hắn thấy Lại ma ma đã nhiều tuổi không giống như là người sẽ nói láo, liền mướn Nguyệt Nương, trước tiên để cho nàng ở trong ngôi nhà này.

Lúc này, Nguyệt Nương đang ở trong phòng ngủ với nhân tình, nghe thấy cửa phòng mở, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng kêu nhân tình dậy, để cho hắn mặc y phục mau chóng rời đi, mình thì như không có việc gì đi ra ngoài nghênh đón.

Thẩm Thanh Nham ôm Vân Tĩnh Hảo vào viện, thấy Nguyệt Nương, liền nói: "Đây là phu nhân, về sau ngươi hãy hầu hạ cho tốt."

Nguyệt Nương vội vàng đáp lại, chờ đến lúc vào trong phòng, Thẩm Thanh Nham thật cẩn thận đặt Vân Tĩnh Hảo lên trên giường, lúc này, rốt cuộc dược lực trên người Vân Tĩnh Hảo cũng hết tác dụng, nàng có thể cảm giác thể lực đang dần dần trở lại trên người của nàng, nhưng nàng mới nhúc nhích cánh tay, liền nghe Thẩm Thanh Nham phân phó Nguyệt Nương nói: "Đi đi lấy vật kia ra."

"Vật kia" rất nhanh liền được lấy đến trước mắt, đó là một cái xích sắt được chế tạo đặc biệt, xích sắt kia rất dài, hai đầu chia ra có một vòng sắt, có cúc liên tiếp, giống như phạm nhân đeo hình cụ.

Một tay Thẩm Thanh Nham bắt cổ tay của nàng, răng rắc một tiếng, trong nháy mắt đeo vòng sắt lên cho nàng, giam cầm chặt chẽ hai tay của nàng!

Hắn hài lòng quan sát một chút, lại lấy ra từ trong tay áo mấy sợi nhận tuyến (sợi chỉ) đặc chế, chỉ trong nháy mắt, liền vận công bức những nhận tuyến đó vào trong da thịt trên cổ tay nàng, thâm nhập sâu vào mạch máu của nàng!

Loại chỉ này, Vân Tĩnh Hảo nhận ra, là pháp bảo (bùa) dùng để khống chế người, sau khi nhận tuyến men theo máu chảy vào huyết quản, nếu nàng mạnh mẽ giãy giụa hoặc cùng người động võ, sẽ bạo thể mà chết!

Nói cách khác, từ giờ khắc này, nàng thành tù nô của hắn, không bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Thẩm Thanh Nham cười, lại giao phó Nguyệt Nương nói: "Ngày mai tìm người đến dung sắt hàn kỹ cửa sổ lại, thân thể phu nhân không tốt, không thể gặp ánh mặt trời, hàng ngày ngươi đưa cơm, nhớ phải khóa cửa cho tốt, nếu nàng phát bệnh, nói lời điên khùng gì, ngươi đừng tin nàng, chỉ cần chiếu cố tốt ăn uống cuộc sống thường ngày của nàng là được."

Nguyệt Nương thu đủ bạc, dĩ nhiên là thuận theo đáp lại, đợi sau khi nàng lui ra, khóe môi Vân Tĩnh Hảo lại không tự chủ được nở nụ cười, ánh mắt Thẩm Thanh Nham thủy chung chưa từng rời khỏi nàng, thấy nàng lại đang cười, liền đưa tay siết chặt cằm của nàng, cúi người xuống, môi lạnh lùng kề sát gương mặt nàng: "Làm nữ nhân của ta, khiến nàng vui vẻ như vậy?"

Vân Tĩnh Hảo cụp hàng mi dày xuống, thẫn thờ cười một tiếng: "Ta vô cùng vui vẻ." Nàng khẽ giơ cổ tay lên, vẫn là cười, hình như không hề hay biết trên ngón tay hắn âm thầm tăng thêm sức lực, chỉ nói: "Vốn ta cũng không muốn sống rồi, hôm nay ngươi chôn nhận tuyến này trong mạch máu của ta, ngược lại thành toàn ta, thật làm cho ta vui vẻ."

Thái độ của nàng làm hắn đau nhói tim, giống như nhớ tới đau đớn trước đây lúc nàng lạnh lùng với hắn, hắn ôm nàng vào trong ngực, lạnh lùng thốt: "Nàng đừng nghĩ làm chuyện gì ngu xuẩn, nàng không sợ chết, nhưng sao nàng lại có thể cam lòng để cho hài tử trong bụng nàng cùng chết theo nàng?"

Lần này, hắn đã được như nguyện thấy sắc mặt nàng tái xanh, giọng nói cũng thay đổi: "Ngươi nói bậy cái gì đó?" Cái này căn bản không thể, nàng mới đẻ non không lâu, làm sao có thể nhanh như vậy lại có bầu?

Thẩm Thanh Nham hừ lạnh: "Nàng cho rằng ta đang gạt nàng? Đây là chuyện giấu giếm được nàng sao? Nếu nàng không tin, chỉ cần kiên nhẫn chờ mấy tháng chẳng phải sẽ biết rồi hả?"

Vân Tĩnh Hảo kinh ngạc lắng nghe, tay không tự giác vuốt bụng, trái tim bùm bùm nhảy lên nhảy xuống, đây là thật sao?

Làm sao sẽ, sao lại thế này! d#đ!l^e@quy&d*n

Trong cơ thể nàng lại có một tiểu sinh mệnh? Một loại kỳ dị, huyết mạch tương liên cảm giác không thể ức chế hiện ra, trong chớp nhoáng này, đáy lòng nàng lại có ý nguyện sống tiếp mãnh liệt, nếu như trong thế giới tình cảm nhất định không cách nào lấy được hạnh phúc, như vậy, ít nhất nàng còn có hài tử của nàng, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Thẩm Thanh Nham nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng tràn đầy vui mừng, tim của hắn cũng mềm nhũn ra, thân mật cầm tay của nàng, giọng nói tựa như như cổ hoặc mộng ảo: "Tất cả trước kia, nàng đừng nhớ đến nữa, từ nay về sau nàng an tâm ở lại chỗ này, hài tử của nàng, ta sẽ coi như hài tử của mình mà nuôi lớn, cái gì ta cũng có thể cho nàng, nàng muốn cái gì, ta liền cho nàng cái đó, chỉ là không thể để cho nàng rời khỏi căn nhà này."

Vân Tĩnh Hảo không lên tiếng, hắn lại nói: "Trong lòng nàng rất rõ ràng, Quân Thiếu Tần có thể cho nàng, ta cũng cũng có thể cho nàng không kém, nhưng ta có thể cho nàng, thế nhưng hắn lại vĩnh viễn cho không được."

Hắn là chỉ tình yêu, tình yêu duy nhất, thân là Đế Vương, Quân Thiếu Tần có ba ngàn hậu cung, không cấp được duy nhất cho nàng, nhưng hắn lại có thể cho.

Vân Tĩnh Hảo yên tĩnh trong chốc lát, chẳng biết lúc nào nước mắt đã tràn ra hốc mắt: "Ngươi cho ta, cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, cũng chỉ là một cái lồng giam khác."

"Tùy nàng nghĩ sao thôi." Thẩm Thanh Nham nhìn vệt nước mắt trên mặt nàng, nghe nàng đau thương lên án, cuối cùng thở dài: "Nàng thấy ta thế nào, cũng không có gì quan trọng hơn, nàng có biết, ta chỉ là muốn nàng gả cho ta, ta thích nàng, từ nhỏ đã thích. . . . . ."

Đáy mắt Vân Tĩnh Hảo không có sóng, nụ cười mơ hồ: "Ngươi không phải là muốn ta lấy ngươi, ngươi chỉ là không cam lòng, do ta cự tuyệt ngươi, cho nên ngươi không cam tâm."

Thẩm Thanh Nham nhất thời ngạc nhiên, lại không biết làm sao phản bác nàng, rốt cuộc vẫn là tức giận, khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc lập tức tràn đầy tính xâm lược, chợt giữ chặt cái ót của nàng, chuẩn xác không có lầm hôn lên đôi môi của nàng!

Vân Tĩnh Hảo bất ngờ không đề phòng, giận dữ vung một cái tát vang dội lên mặt hắn! Lạc*Thần

Hắn chấn động, gương mặt hiện lên dấu đỏ, đau nhức kịch liệt, đáy mắt bị lửa giận hun đến đỏ ngầu, bỗng dưng lại cúi đầu hôn lên cổ của nàng, không chút lưu tình gieo xuống mấy vết hồng môi trên da thịt nàng, nàng cảm giác được khí nóng từ trong miệng hắn phun ra, mang theo dục vọng nguyên thủy, cảm thấy thân thể hắn xảy ra biến hóa, đáy lòng nàng lại dâng lên một cảm giác buồn nôn hết sức mãnh liệt, đôi tay không ngừng chống đẩy hắn, nhưng căn bản không rung chuyển được mạnh mẽ của hắn, nàng cũng không dám giãy giụa quá mức, sợ xúc động nhận tuyến trong mạch máu, sẽ làm đứa bé bị thương.

Rốt cuộc, nàng nhắm hai mắt lại, một hàng nước mắt không nhịn được rơi xuống: "Thẩm Thanh Nham, nếu như ngươi thật sự dùng sức mạnh, ta sẽ hận ngươi cả đời, một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."

Ánh mắt Thẩm Thanh Nham lóe lên một cái, ngẩng đầu lên, cau mày nhìn bộ dạng sống không bằng chết này của nàng, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ ghen tỵ, giả như giờ phút này đổi lại là Quân Thiếu Tần, nàng còn có thể sống không bằng chết như vậy sao? Nghĩ đến đây, lập tức ngũ tạng của hắn đều như bị thiêu đốt, lộ vẻ có chút phiền não cởi áo của mình ra, đang muốn tiếp tục làm dữ, chợt thấy nàng chau chặt mày lại, không ngừng thở dốc, trong nháy mắt trên mặt trắng bệch gần như trong suốt, tựa hồ sau một khắc sẽ phải tắt thở!

Hắn kinh hãi, lúc này mới lập tức buông nàng ra, giọng nói mềm nhũn ra, luống cuống kinh sợ hỏi: "Tĩnh Hảo, nàng, đúng là. . . . . . Đúng là ta làm đau nàng sao?"

Vân Tĩnh Hảo ôm chính mình, co đến trong góc, cúi đầu, chôn mặt thật sâu bên trong đầu gối chính mình, hết sức khó chịu thở hổn hển, nức nở nghẹn ngào khẽ khóc hu hu, vừa sợ hãi vừa bất lực, như hài tử không có nhà để về.

Hắn chưa bao giờ thấy nàng đau lòng như thế, sau khi lớn lên, từ trước đến nay nàng vẫn keo kiệt thể hiện sự yếu ớt của nàng ở trước mặt hắn, hôm nay dáng vẻ nàng thật sự làm cho tay chân hắn trở nên luống cuống, hắn run run vươn tay sờ sờ tới nàng, há mồm muốn khuyên nhủ an ủi nàng, nhưng lại cảm thấy hôm nay mình nói cái gì đều là yếu ớt .

Nhưng vào lúc này, đột nhiên viện môn bị đập kêu bang bang ầm ầm!

Có người ở bên ngoài cao giọng hô: "Mở cửa, nha môn điều tra đào phạm!"

Nguyệt Nương đang làm việc trong phòng bếp, rửa tay mới đi ra ngoài, vừa mở cửa, liền có mấy quan sai đeo đại đao chen vào viện, cầm đầu là một bổ đầu có râu, thân hình lực lưỡng, cánh mũi mở ra lộ hàm răng sứt mẻ, bày kiểu cách nhà quan, giọng nói chối tai quát: "Lâu như vậy mới mở cửa, hay là ẩn giấu người nào hả?"

Cái khác Nguyệt Nương không am hiểu, nhưng lại am hiểu ứng phó nam nhân, lập tức cười quyến rũ, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: "Quan gia cũng chớ nói lung tung, chúng tôi là người trong sạch, luôn luôn tuân theo pháp luật, nào có lá gan giấu cái gì đào phạm?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.