Cá Sấu mỉm cười, đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, sáng mai ta tới thăm nàng."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, đợi hắn rời đi, rốt cuộc căng thẳng trong lòng nàng mới được thả lỏng, vừa mệt lại buồn ngủ, cuộn mình ở trên giường, không muốn nhúc nhích, không muốn mở mắt nữa, cứ nằm lẳng lặng như vậy, đau thương trong lòng cũng vơi đi, bên tai như có tiếng người nói nhỏ, dường như nàng tỉnh nhưng lại không phải là tỉnh mở mắt ra, lại mịt mờ nhìn không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tay bị người nào nhẹ nhàng cầm, đầu ngón tay lạnh lẽo, nơi chạm qua, lại có một chút dịu dàng. . . . . .
Khi tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, nàng thấy trong nhà không có ai, liền khoanh chân ngồi trên giường, sau khi vận công được ba mươi sáu vòng, liền bắt đầu thử bức nhận tuyến trong mạch máu ra.
Nhận tuyến này lông tơ yếu ớt, vận hành trong máu, cơ hồ làm cho người ta không cảm thấy, nhưng nếu dùng lực giãy giụa, toàn thân sẽ thấy vô cùng đau đớn, hậu quả khó mà lường được.
Nàng giằng co nửa ngày, đau đớn khổng lồ đánh úp tới toàn thân, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu ngưng tại trên trán, đau đến mức nàng mất đi lý trí, cuối cùng mới bức ra được một cây.
Nàng thở hổn hển xụi lơ trên giường, cả người thật giống như mới được vớt từ trong nước ra, ướt nhẹp, sắc mặt càng thêm tái nhợt giống quỷ, trong thoáng chốc, nghe có tiếng bước chân đến gần, là A Lỗ Nhĩ lệnh thị nữ mang nước nóng đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, lúc này nàng mới mạnh mẽ chống người đứng dậy.
Nước nóng hương đậu khấu hoa lan không có trong cung, thùng gỗ này đơn giản, nước nóng hầm hập, nhưng cũng mát mẻ tinh khiết.
Sau khi tắm, cả người tinh thần đều tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có chút đỏ thắm.
Thị nữ trình lên mấy bộ y phục để cho nàng lựa chọn, nàng chọn một bộ màu trắng mộc mạc mặc vào, chậm rãi đi tới trước gương, tiện tay chọn một cây ngọc trâm vấn mái tóc ẩm ướt lên.
Lúc này, A Lỗ Nhĩ đưa điểm tâm tới, bày đầy một bàn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Cá Sấu đi vào.
Hắn cười ngồi vào bên cạnh nàng, đôi mắt trong vắt như nước, dịu dàng nói: "Đói bụng không? Ta không biết nàng thích cái gì, cho nên kêu bọn họ làm nhiều một chút, có cháo, có mì, có chè, còn có bánh ngọt, luôn có một thứ nàng thích ăn." Hắn nói xong, liền tự tay dùng thìa bạc múc một chén cháo nóng đưa cho nàng, lại nói: "Nàng nếm thử cái này đi, là dùng cá trích mới bắt được cắt miếng nấu cháo, sau đó rắc tảo tía đã được cắt nhỏ, mỏng lên trên, hết sức tươi ngon đẹp mắt, nhất định nàng sẽ thích."
Vân Tĩnh Hảo nhận lấy chén cháo, múc một muỗng ăn, gật đầu nói: "Quả thật không tệ."
Cá Sấu lại gắp thêm vài món điểm tâm bỏ vào trong chén của nàng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt nói: "Ta mới nghe nói, trong đêm qua, người của Quân Thiếu Tần cũng tra được tiểu viện kia, chỉ là chậm một bước."
Tay Vân Tĩnh Hảo dừng lại, đũa bạc trong tay chợt rơi xuống, dọc theo đập vào chén kiểu, rồi lại từ trên bàn lăn đến dưới đất.
Cá Sấu cười tủm tỉm khom lưng, nhặt đũa bạc từ dưới bàn lên, lệnh A Lỗ Nhĩ lấy cho nàng một đôi đũa khác, đặt vào trong tay nàng, tiếp tục nói: "Không thấy nàng hai ngày, hắn liền hai ngày không chợp mắt, gấp đến độ cơm nước không vô, lâm triều cũng bỏ lỡ, cả người rất tiều tụy, cơ hồ gầy đến mức còn da bọc xương. Ngày trước, hắn cũng không thế này, ta mới quen hắn thì mỗi lần hắn dùng bữa, cho dù là món ăn hắn thích đi nữa, hắn cũng không ăn nhiều hơn hai cái, hắn nói, người muốn làm chuyện lớn, không thể có thứ đặc biệt thích, không thể có điểm yếu để người ta biết, mà hắn cũng vẫn làm như vậy, hắn cưng chiều hoàng hậu của hắn, rồi lại tự tay đưa hoàng hậu vào đại lao, hắn phong người thương thanh mai trúc mã làm tuyển thị, rồi lại một đạo thánh chỉ giam cầm cô gái đó ở Trường Môn điện. Nhưng mà đối với nàng lại khác biệt, ta chưa từng thấy hắn như vậy, cái gì cũng đều buông tha, thậm chí ngay cả mệnh cũng không cần, trưởng công chúa lấy thân phận của nàng uy hiếp hắn, muốn hắn giao ra kim bài tùy thân, hắn rõ ràng biết, kim bài rơi vào trong tay trưởng công chúa, chính là hậu quả khôn lường, nhưng vẫn đưa ra. . . . . . Nàng nói, hắn ngốc hay không ngốc?"
Vân Tĩnh Hảo cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy Cá Sấu đang hăng hái ăn, dùng đũa bạc gắp một khối nhỏ đường cao bỏ vào trong miệng, nhai một cách chậm rãi, cầm ly trà trong tay uống một chút, lúc này mới nói: "Nàng một mực cho là, là hắn phóng hỏa đốt đại trạch Vân gia, sát hại người thân nhất của nàng, thật ra thì, do trưởng công chúa đốt đại trạch Vân gia, sau đó lợi dụng chuyện này, đứng giữa khích bác ly gián nàng và Quân Thiếu Tần, không chỉ như vậy, trưởng công chúa còn liên hệ hợp mưu với ta, muốn lật đổ triều vua của hắn, chỉ cần hắn vừa chết, giang sơn tươi đẹp này chính là của trưởng công chúa rồi, có phải hay không?"
Vân Tĩnh Hảo lại cười: "Ta vốn tưởng rằng trưởng công chúa là người thông minh, như thế nào lại thay đổi đần độn như vậy? Sao có thể cướp lấy thiên hạ của Quân Thiếu Tần bằng cách đơn giản như vậy?" d@đ^lquy&d*n
"Trưởng công chúa cũng đã lên kế hoạch chu đáo, nàng làm kế ly gián, chính là muốn để cho nàng đau lòng tuyệt vọng, để cho nàng sinh lòng oán hận với Quân Thiếu Tần, ép nàng rời đi, nàng là điểm yếu trí mạng của Quân Thiếu Tần, nàng vừa đi, dĩ nhiên Quân Thiếu Tần sẽ tìm kiếm tung tích của nàng khắp thiên hạ, nào còn có ý định đề phòng người bên cạnh? Chỉ cần hắn vừa lơi lỏng, trưởng công chúa liền có cơ hội có thể dùng."
Cá Sấu rõ ràng rành mạch nói ra lời nói này, lại làm cho cả người Vân Tĩnh Hảo run rẩy, giống như có cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ đưa tình mà vào, thời tiết giữa hè lại lạnh đến mức lạnh thấu gân cốt.
Cá Sấu cũng cực kỳ săn sóc, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, khép khung cửa sổ lại.
Nhất thời Vân Tĩnh Hảo có chút hoảng hốt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?"
"Chỉ là muốn để cho ngươi biết, lần này trưởng công chúa khởi sự, nếu Quân Thiếu Tần chết, nhất định là nàng liên lụy hắn, nếu hắn không có việc gì, nhưng chỉ cần nàng trở lại bên cạnh hắn, chỉ cần nàng ở lại Trung Nguyên, thì sớm muộn gì cũng có thể liên lụy hắn. Hắn để ý nàng như vậy, ba nghìn sủng ái tại một thân, nhưng cho tới bây giờ việc người được sủng hạnh có khả năng sẽ quấy nhiễu quân vương, đạo lý này, nàng phải hiểu."
Cá Sấu cười cười, thấy nàng ăn cũng lưng bụng, liền lệnh A Lỗ Nhĩ dâng trà, là loại trà đắng đặc hữu của Hạ Lan, mang chút tư vị kham khổ, sau khi uống vào miệng lại đầy hương vị, trong veo như mật nơi đầu lưỡi, hết sức đặc biệt.
Vân Tĩnh Hảo uống nửa chén nhỏ, thân thể liền ấm áp, cũng bình tĩnh lại, cười đến không chút để ý: "Cho tới bây giờ người được sủng hạnh có khả năng sẽ quấy nhiễu quân vương, theo như Khả Hãn nói như vậy, thật đúng là ta tội đáng chết vạn lần."
"Thật ra thì cũng không đến mức tội đáng chết vạn lần." Cá Sấu tươi cười rạng rỡ nhìn nàng: "Ngược lại ta có thể cho ngươi một con đường, ngươi theo ta trở về Hạ Lan, làm hòang hậu của ta, rời xa Trung Nguyên, đối với ngươi hay Quân Thiếu Tần đều tốt."
"Khả Hãn thật giỏi tính toán!" Vân Tĩnh Hảo cười lạnh: "Nếu theo ngươi trở về Hạ Lan, dựa vào việc ta ở trong tay ngươi, thật không biết ngươi sẽ uy hiếp Quân Thiếu Tần như thế nào nữa đây?"
Gian kế bị nàng vạch trần tại chỗ, không có việc gì so với việc này lúng túng hơn, Cá Sấu nhún vai, quyết định chết cũng không nhận: "Nàng chớ trách lầm người tốt, do trưởng công chúa lợi dụng nàng uy hiếp Quân Thiếu Tần, chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ có lòng tốt chỉ cho nàng một con đường."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu cười: "Đúng, Khả Hãn không hề làm gì cả, chỉ là phóng hỏa xem cuộc vui, nhìn hai cô cháu Quân Thiếu Tần trai cò tranh nhau, ngươi làm ngư ông đắc lợi. Nếu trưởng công chúa thắng, ngươi là đồng mưu của nàng ấy, lẽ dĩ nhiên là không thiếu phần của ngươi, nếu trưởng công chúa thua, trong tay ngươi có ta, Quân Thiếu Tần cũng chỉ có thể mặc ngươi ta cần ta cứ lấy, trên đời này, sợ là không ai có thể thông minh hơn ngươi rồi !"
Cá Sấu mỉm cười nhìn nàng, nói thẳng: "Nếu ta thật sự bắt nàng tới uy hiếp Quân Thiếu Tần thì sao?"
Vân Tĩnh Hảo dứt khoát trả lời: "Ngươi dám uy hiếp hắn, ta liền giết chết ngươi!"
Cá Sấu cười ha ha một trận, cười đến mức nói không ra lời, Vân Tĩnh Hảo rất nhẫn nại, chờ hắn cười xong, mới nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần suy nghĩ, Quân Thiếu Tần sẽ không chịu ngươi uy hiếp, không có ta, hắn còn có ba nghìn hậu cung, hắn mang trên lưng, là thiên hạ, là nước nhà, tư tình nhi nữ so với giang sơn xã tắc công bằng mà nói, cuối cùng cũng chỉ nhẹ như lông hồng."
"Nàng không khỏi quá xem nhẹ sức quyến rũ của bản thân rồi!", Cá Sấu nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng: "Không bằng, chúng ta đánh cuộc một lần, xem thử Quân Thiếu Tần muốn giang sơn hay mỹ nhân?" @(Lạc_Thần)@
Vân Tĩnh Hảo cả kinh, chỉ nghe hắn cười nói: "Nếu như không ngoài dự đoán, trưởng công chúa rất nhanh sẽ có hành động, trưởng công chúa thắng thì liền thôi vậy, nếu thua, chúng ta sẽ đánh cuộc, xem Quân Thiếu Tần sẽ tới cứu nàng hay không, biệt viện này của ta đầy chất phốt-pho mạnh, một khi dẫm lên, phốt-pho bắn ra, lập tức dẫn lửa, trong vòng một trượng xung quanh đều sẽ bị thiêu thành tro tàn. Hắn thân là Hoàng đế toàn bộ thiên hạ đang chờ hắn, cả triều đình đang chờ hắn, nếu hắn nguyện ý vì nàng đặt mình vào nguy hiểm, chính là ta thắng, nàng phải đáp ứng yêu cầu của ta, làm hoàng hậu của ta, nếu hắn không đến. . . . . ."
"Nếu hắn không đến, chính là ngươi thua." Vân Tĩnh Hảo chậm rãi cắt đứt lời hắn, đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông hắn, thanh bảo kiếm ở trong tay nàng ưu nhã vung lên, một cơn gió lạnh lẽo xẹt qua, thanh kiếm đã kề trên cổ của hắn, nàng nhàn nhạt mỉm cười, mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, chiếu sáng dung nhan như tuyết của nàng, sát khí kinh người: "Nếu như ngươi thua, mạng của ngươi chính là của ta, như thế nào?"
A Lỗ Nhĩ đứng ở một bên nhìn thấy tình cảnh này trong lòng run sợ, Cá Sấu vẫn cười ha ha: "Thật kích thích, được, ta cùng nàng đánh cuộc!"
Vân Tĩnh Hảo ném kiếm, nhìn thẳng vào hắn, thật lâu sau, hắn ngạo mạn cười một tiếng, nhìn lại nàng chậm rãi nói: " Hiện tại có lẽ nàng chán ghét ta, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ mạnh hơn Quân Thiếu Tần, sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện ngẩng đầu nhìn lên."
Vân Tĩnh Hảo chỉ cười, nghĩ thầm, ngươi nằm mơ đi!
Chỉ là, vốn dĩ nàng tính toán chạy trốn, bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể ở lại, nàng muốn ở lại bên cạnh Cá Sấu, cùng với Quân Thiếu Tần trong ứng ngoài hợp, giúp hắn một tay, đoạt lấy cả Hạ Lan, san bằng đại mạc, nhất thống giang sơn!
Nàng mưu tính ở trong lòng, nên không nói chuyện nữa, Cá Sấu cũng trầm mặc, lẳng lặng nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hai người đều có tâm sự riêng, ai cũng không lên tiếng.
Chờ uống trà xong, Vân Tĩnh Hảo vốn muốn nói vài lời khách sáo đuổi khách, đuổi Cá Sấu đi, nhưng sau đó nghĩ lại, biệt viện này là của người ta, nghiêm túc mà nói, mình chỉ là tù binh, thật sự là không có lập trường đối với chủ nhân của nơi này yêu cầu cái gì, cho nên chỉ có thể để hắn tiếp tục ngồi.
Cá Sấu ngồi ở đây liền ngồi suốt cả một ngày, mãi cho đến khi ăn cơm tối với Vân Tĩnh Hảo xong mới cáo từ rời đi.
Hắn vừa đi, Vân Tĩnh Hảo liền vội vàng đóng cửa phòng, tiếp tục vận công bức ra số nhận tuyến còn lại, bởi vì sợ thương tổn đứa bé trong bụng, nàng không dám gấp gáp, chỉ có thể từ từ vận công, cuối cùng một buổi tối bức ra ba cây, cũng chỉ còn lại hai cây, liền dễ dàng hơn nhiều.
Lúc này, trời còn chưa sáng, nàng mở cửa sổ, nhìn về phương hướng của hoàng cung, chỉ cảm thấy những ngôi sao chưa từng sáng rõ như bây giờ, bầu trời đêm cũng chưa từng trong sáng như thế.
Nàng vuốt ve bụng của mình, mặt mày trở nên càng thêm dịu dàng, hiện lên tia sáng ấm áp, đáy lòng mỗi nơi đều mềm mại, như có dòng nước suối ngọt ngào chảy qua: "Bảo bối, con nhất định sẽ bình an, cuộc đời này, mẫu thân yêu nhất hai người, trừ bảo bối ra còn có phụ thân của con, chỉ là, mẫu thân đã từng trách lầm phụ thân của con, thật có lỗi với hắn, con nói xem, hắn sẽ không oán hận mẫu thân chứ?"
"Bảo bối, con biết không? Vừa mới bắt đầu phụ thân của con rất xấu, động một chút là hù dọa mẫu thân, đối với mẫu thân hô to gọi nhỏ, nhưng mẫu thân cũng không phải dễ khi dễ, có một lần trói hắn lại, đánh hắn một trận thật đã tay, mới xem như báo thù."
"Bảo bối, bây giờ mẫu thân rất nhớ rất nhớ hắn, không biết lúc này hắn đang làm gì? Là đang ngủ hay đang chuẩn bị tảo triều? Bảo bối, con có muốn gặp hắn hay không? Qua tối mai, mẫu thân dẫn con đi gặp hắn, được không?"
"Bảo bối. . . . . ."
Nàng đắm chìm trong nỗi nhớ, muốn ngừng mà không được, cho đến khi trời sáng, mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Buổi chiều có thị nữ mang cơm tối tới, món ăn hết sức tinh xảo ngon miệng, khẩu vị của nàng cũng rất tốt, ăn hết thức ăn bày trên bàn, vừa mới ăn xong, A Lỗ Nhĩ liền tới báo cho nàng, nói Cá Sấu gọi nàng đến gặp hắn.
Nàng rửa mặt chải đầu sơ qua, lặng lẽ giấu một hộp son ở trên người sau đó đi theo A Lỗ Nhĩ.
A Lỗ Nhĩ dẫn nàng đến nơi ở của Cá Sấu, đưa nàng tới cửa, liền nói: "Bệ hạ đang chờ phu nhân, phu nhân vào đi thôi."
Vì vậy, nàng đành tự mình đẩy cửa đi vào, bên trong có chút yên tĩnh, tám tấm bình phong vẽ hình thằn lằn phức tạp, ở phía sau, Cá Sấu đang dựa vào án rót rượu uống, rượu tinh khiết màu hổ phách mùi thơm tỏa ra bốn phía, lóe lên ánh sáng của ngọc trai sáng trong rực rỡ.
Nghe tiếng bước chân, hắn cười một tiếng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói hơi khàn khàn: "Đêm qua ngủ ngon giấc không?"
Cá Sấu chăm chú nhìn nàng rất lâu, chợt cười một tiếng: "Ngồi xuống đi, uống với ta hai chén."
Vân Tĩnh Hảo ngồi xuống, nhưng cũng không nhận ly ngọc đó, chỉ nói: "Tửu lượng ta không cao, xin Khả Hãn tha lỗi."
Cá Sấu cũng không ép buộc nàng, khẽ mỉm cười nói: "Nàng chỉ cần ngồi cùng ta là được."
Nói xong hắn liền im lặng uống rượu, cũng không biết có tâm sự gì, Vân Tĩnh Hảo lại nhìn thấy sâu trong đáy mắt hắn nồng đậm bi ai, cuối cùng, hắn tựa như tiết hận cầm bầu rượu lên, cũng không cần ly liền uống một hớp lớn, trong nháy mắt rượu trút xuống, bắn lên mặt hắn.
Vân Tĩnh Hảo lấy khăn lụa trên người đưa cho hắn, thế nhưng hắn lại chỉ sững sờ nhìn nàng, trong mắt là tơ máu ngang dọc: "Nàng rất giống bà ấy."
"Giống ai?"
Vân Tĩnh Hảo sững sờ, lại thấy hắn chán nản nằm sấp trên kỷ án, vui sướng cười ha ha, giống như say rồi, cười đến cả người cũng run rẩy, miệng nói toàn lời say: "Nàng từng gặp qua một người mẫu thân nhẫn tâm như vậy sao? Vì tranh thủ tình cảm, liền đưa con của mình đến địch quốc làm con tin, có lúc, ta rất hâm mộ A Lỗ Nhĩ, mặc dù hắn bởi vì nghèo khó bị người nhà đưa vào Vương Cung làm thái giám, lại theo ta rời xa nơi chôn rau cắt rốn đến Thiên triều, nhưng mẫu thân hắn không có quên hắn, mùa đông hàng năm, mẫu thân của hắn cũng sẽ không ngại xa xôi ngàn dặm đưa tới cho hắn áo lạnh dày cộm ấm áp, quan trọng hơn là, mẫu thân của hắn luôn cười với hắn, nhưng mẫu phi của ta từ trước tới nay chưa từng cười với ta, người chỉ coi ta là gánh nặng, ta hận người, hận người sinh ra ta, hận người để cho ta chịu nhiều đau khổ như vậy..."
Mùi rượu gay gắt quanh quẩn xung quanh miệng mũi làm dạ dày Vân Tĩnh Hảo một hồi dời sông lấp biển, nàng cau mày đứng dậy, muốn rời khỏi, Cá Sấu chợt nắm tay của nàng lại, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ, ánh mắt si ngốc lưu luyến ở trên mặt nàng: "A Hảo, nàng có hận không? Nếu là mẫu thân của nàng đối với nàng như vậy, nàng sẽ hận sao?"
"Ta không có hận." Vân Tĩnh Hảo nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, nở nụ cười nhàn nhạt: "Mặc dù gia mẫu đối đãi với ta không tốt, nhưng cuối cùng vẫn là người sinh ra ta nuôi ta, ta không thể hận."
Cá Sấu yên lặng, hơi nước nhàn nhạt trong đôi mắt đen nhánh của hắn, giờ khắc này, hắn giống như một đứa bé bơ vơ không chỗ nương tựa, nắm tay nàng, dù cho chỉ có một chút hơi ấm như vậy, hắn cũng không nỡ buông ra.
"Tay của nàng rất ấm, giống như nàng vậy. . . . . ."
Bỗng nhiên hắn khẽ cười, như gió xuân thổi qua hồ nước xanh biếc, chỉ là, lời còn chưa nói hết, sắc mặt hắn chợt từ trắng chuyển sang đỏ, che ngực ho khan không ngớt, giống như chịu đựng đau đớn rất lớn!
"Ngươi làm sao vậy?" Vân Tĩnh Hảo cực kỳ hoảng sợ, thế nhưng hắn lại chợt níu chặt quần áo của nàng, môi mỏng mở ra, nhưng là từng vết từng vết màu đỏ tươi phun tung tóe, bắn thẳng vào trên người nàng, nhiễm đỏ hai tay và ngực của nàng!
Nàng vội vã nâng hắn lên giường, quay đầu ra bên ngoài gọi mấy tiếng: "A Lỗ Nhĩ"!
A Lỗ Nhĩ vừa vào phòng, liền từ trong hộp thuốc bên cạnh giường lấy ra một viên thuốc màu sắc đỏ tươi như máu, lại mang một chén nước tới, hòa thuốc vào trong nước, không khí chung quanh lập tức tràn đầy một loại mùi cay gay mũi. Hắn bưng chén thuốc, muốn đúc thuốc cho Cá Sấu uống, ai ngờ, mặc dù Cá Sấu ngất đi, nhưng vẫn là gắt gao nắm chặt y phục của Vân Tĩnh Hảo.
Hết cách rồi, Vân Tĩnh Hảo chỉ đành phải nhận lấy chén thuốc kia, múc một muỗng, đưa tới bên miệng Cá Sấu, rót từng chút nước thuốc vào trong miệng hắn.
Uống xong một chén thuốc, Cá Sấu thở gấp một tiếng, khẽ mở mắt, rồi lại cầm tay của nàng, không để cho nàng đi, thân hình gầy yếu của hắn co rúc như con nít, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt bi thương, yếu ớt bất lực tới cực điểm.
Trong phút chốc, dường như Vân Tĩnh Hảo nhìn thấy mình thời ấu thơ, khi đó, nàng bị ốm đau hành hạ đến sắp chết, đã từng yếu ớt bất lực như vậy, đã từng bi thương như vậy nhìn mẫu thân mình, không muốn mẫu thân của nàng rời đi dù là nửa bước.
Nàng thở dài, theo bản năng muốn rút tay về, rồi lại dừng lại, nhìn thấy hắn đã nhắm mắt lại ngủ thật say, bên môi nở nụ cười điềm tĩnh như là hài đồng.
A Lỗ Nhĩ yên lặng lui ra ngoài, từ bên ngoài khép cửa lại.
Thấy A Lỗ Nhĩ rời đi, Vân Tĩnh Hảo liền rút tay về, ngón tay nhanh nhẹn tìm kiếm bên hông Cá Sấu, rất nhẹ nhàng ———– Hổ Phù của Khả Hãn do hoàng hồng tinh thuần chế tạo thành liền bị nàng nắm trong lòng bàn tay!
Hổ Phù này cầm ở trong tay nặng trĩu, có vẻ rất nặng, hoa văn trên thân phù phức tạp mà tinh xảo, giống như một lão hổ uy vũ hung mãnh, há to mồm, răng bén nhọn, giống như có thể nghe được nó gầm nhẹ, trong đó lộ ra khí tức khát máu.
Nó đại biểu uy quyền vô thượng của Khả Hãn, có nó, đoạt lấy cả Đô thành Hạ Lan, chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vân Tĩnh Hảo vuốt ve đồ văn lồi lõm của nó, chỉ cảm thấy lạnh lẽo mà cứng rắn, nàng lấy hộp son ra, cẩn thận tô lên trên thân phù, lại chậm rãi in trên khăn lụa, bởi vì dùng sức, trên khăn lụa đó liền hiện ra rõ ràng đồ văn trên thân phù!
Nàng vội vàng thu khăn lụa vào trong tay áo, lại dùng một chiếc khăn lụa khác lau son trên thân phù đi, một chút dấu vết cũng không lưu, sau đó mới để Hổ Phù lại trên người Cá Sấu.
Hôm sau, khi Cá Sấu tỉnh lại, cũng là A Lỗ Nhĩ ở một bên hầu hạ hắn uống thuốc, thuốc kia rất đắng, hắn cau mày uống xong, A Lỗ Nhĩ lập tức bưng nước sạch đưa cho hắn súc miệng.
Hắn xoa ngực thở dốc, khàn khàn mở miệng: "Tối hôm qua cũng là ngươi hầu hạ ta uống thuốc sao?"
"Tối hôm qua là phu nhân đúc bệ hạ uống thuốc, không phải nô tài." A Lỗ Nhĩ vừa đáp lời, vừa nâng hộp lược lên, hầu hạ hắn chải đầu thay y phục.
Cá Sấu tùy hắn hầu hạ thay y phục, lại dùng muối tinh súc miệng, trên mặt hiện lên nụ cười hoảng hốt: "Tối hôm qua, ta còn tưởng rằng là mẫu phi trở lại, nàng rất giống mẫu phi. . . . . ."
A Lỗ Nhĩ nheo mắt nhìn vẻ mặt của hắn, lại chần chờ nói: "Lời nói cử chỉ của phu nhân đều đoan chính, dung mạo vô song, có thể kham nổi vương hậu Hạ Lan, chỉ là, nô tài nhìn thấy lệ khí của nàng quá nặng, là khối thịt dê béo, chỉ sợ là sẽ bị bỏng, hoa hồng nhỏ đáng yêu, gai lớn đâm tay, Khả Hãn chưa chắc sẽ thu phục được nàng. . . . . ."
Cá Sấu nghe vậy trầm mặc, thật lâu sau chỉ cười, sải bước ra khỏi phòng.
Lúc này, Vân Tĩnh Hảo mới vừa bức ra hai cây nhận tuyến cuối cùng, khôi phục nội lực, không lâu sau, thị nữ mang nước nóng đi vào, hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục. #d@đ$l^q!d*n
Tắm rửa xong, nàng mặc y phục tơ tằm trắng như tuyết ngồi ở trước gương đồng, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng suy nghĩ, vô luận như thế nào tối nay cũng phải về cung một chuyến, muốn nói rõ tất cả với Quân Thiếu Tần, giao bản vẽ của Hổ Phù cho hắn, để cho hắn phái người mau chóng chế tạo một cái giống như đúc, nàng mới có thể thâu lương hoán trụ, đổi Hổ Phù thật trên người Cá Sấu.
Đang lúc suy tư, thị nữ đã búi tóc cho nàng xong, cài lên trâm cài ngọc trai, nàng đứng dậy đang chuẩn bị thay quần áo, thì thấy Cá Sấu đi vào, A Lỗ Nhĩ đi theo phía sau hắn, trong tay bưng khay sơn điêu khắc tuyệt đẹp, phía trên đặt một bộ y phục lụa mỏng màu tím nhạt thêu rất nhiều loại hoa, hắn mỉm cười nói với nàng: "Đây là ta kêu người đặc biệt làm cho nàng, màu tím nhạt mát mẻ động lòng người, rất hợp với nàng, nàng thay đổi đi."
Vân Tĩnh Hảo liếc mắt nhìn một cái, một bộ cẩm tú sáng lấp lánh rực rỡ rất đẹp, quả nhiên là gấm hoa xinh đẹp, nàng cười nhận lấy, không hề có ý kháng cự, nói: "Đa tạ Khả Hãn."
Nụ cười Cá Sấu càng sâu, ngưng mắt nhìn khuôn mặt linh lung của nàng, trong lòng không khỏi rung động, chỉ cảm thấy càng nhìn càng yêu, lại không đành lòng dời ánh mắt, lúc này, hắn ngược lại có chút hiểu, hiểu vì cái gì Quân Thiếu Tần sẽ vì nàng nhập ma (si mê, mê muội).
Mà Vân Tĩnh Hảo thấy hắn còn đứng ở trong phòng, liền nói: "Khả Hãn tính nhìn ta thay y phục sao?"
Lúc này Cá Sấu mới thu hồi hồn phách, cười ha hả nói: "Nếu nàng mời, ta ngược lại là rất nguyện ý!"
"Nếu ta không mời, Khả Hãn có phải chuẩn bị tự mình hầu hạ ta thay y phục hay không?" Khuôn mặt Vân Tĩnh Hảo khẽ nhếch, lông mày nhướng lên, dưới cơn tức giận, giọng nói liền có chút lạnh lùng cứng rắn.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ da mặt dày tiếp tục gây khó khăn cho nàng, không ngờ, hắn lại lui ra ngoài, rất có phong độ quân tử khẽ khom người với nàng, cười nhạt nói: "Ta chỉ là nói đùa thôi, làm sao lại dám mạo phạm giai nhân?"
Nói không dám là giả, bất kỳ một người nam nhân bình thường nào cũng không thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy, hôm nay nàng cũng chỉ là tù binh của hắn, hắn muốn như thế nào thì như thế đó, nhưng so với sự vui vẻ ngắn ngủi của nam hoan nữ ái, hắn lại càng hưởng thụ quá trình đi săn, thuần phục một người sẽ làm cho tinh thần sảng khoái hơn.
Hắn đứng ngoài cửa đợi đã lâu, Vân Tĩnh Hảo từ trong phòng đi ra, y phục lụa mỏng màu tím nhạt, cùng với làn da trắng như tuyết và môi đỏ mọng của nàng tôn nhau lên, vô cùng xinh đẹp, lại cao nhã thoát tục, tựa như tiên nữ bước xuống từ trên đám mây.
Hắn kinh ngạc không dứt, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như hoàn toàn bị nàng hấp dẫn.
Lúc này, A Lỗ Nhĩ đã bày điểm tâm ở trong đình, Cá Sấu lại tự mình lấy ly trà trên bàn đưa cho Vân Tĩnh Hảo: "Trong trà này bỏ thêm mật hoa của cây táo, lấy mật lúc cây táo nở hoa mạnh mẽ nhất, mùi thơm ngát ngọt ngào nhất, nàng nếm một chút đi?"
Vân Tĩnh Hảo nhận lấy cái ly đó, khẽ uống một hớp, khen: "Không ngờ so với mật trà trong cung còn uống ngon hơn, quả nhiên Khả Hãn rất có tâm suy nghĩ."
Cá Sấu cười một tiếng, nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng: "Tối hôm qua ta có hù dọa nàng hay không?"
Vân Tĩnh Hảo lắc đầu cười cười, chỉ hăng hái ăn bánh ngọt hạt dẻ trên chiếc đĩa có màu sắc diễm lệ, lại nghe hắn nói tiếp: "Trừ bỏ A Lỗ Nhĩ, chỉ có nàng thấy qua dáng vẻ bệnh hoạn của ta, có phải là rất vô dụng hay không?"
Vân Tĩnh Hảo nhìn hắn, ánh mắt kia, tựa hồ có khí phách kỳ dị mê hoặc hắn: "Cái gì gọi là vô dụng? Ta vừa sinh ra, tất cả đại phu đều nói ta là đoản mệnh, từ trước đến nay ta đều như vậy, từ lúc biết ăn cơm liền uống thuốc, đến hôm nay chưa ngừng, mời bao nhiêu danh y tu phương chế thuốc, đều không thấy hiệu quả, sư phụ ta ngược lại là một người có bản lĩnh, nhưng là chỉ có thể bảo vệ ta sống đến năm sáu chục tuổi, chỉ là không thể nổi nóng tức giận, nhưng ta lại là một người rất dễ tức giận, thường thường làm hại mình khổ sở không dứt, nhưng cứ như vậy, ta cũng không cảm thấy chính mình vô dụng, mạng là của mình, hoặc là đừng sống, hoặc là cứ tiếp tục cố gắng sống sót, như vậy mà thôi."
Hoặc là đừng sống, hoặc là cứ tiếp tục cố gắng sống sót, quả thực, đời người cũng chỉ có hai con đường này có thể chọn, hữu dụng hoặc là vô dụng, khỏe mạnh hoặc là không khỏe mạnh, đều chỉ có hai con đường này.
Cá Sấu cười khẽ một tiếng.
Vân Tĩnh Hảo không nói nữa, chỉ chuyên chú thưởng thức thức ăn ngon, ước chừng là do mang thai, khẩu vị của nàng càng ngày càng tốt lên.
Dùng điểm tâm xong, Cá Sấu lệnh A Lỗ Nhĩ mang tới một hộp gỗ, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là châu quan đội đầu, phượng ngẩng cao, sáng chói rực rỡ, trong đó có một viên cáp huyết hồng [ruby (tốt nhất)], tựa như một giọt máu tươi ngưng ở trên viên ngọc, sáng tỏ rực rỡ, chiếu sáng tất cả.
Cá Sấu cười mỉm hỏi nàng: "Đây là mũ phượng của vương hậu Hạ Lan, nàng có thích không?"
Vân Tĩnh Hảo cong cong khóe môi: "Khả Hãn có phải quá nóng lòng hay không, ta còn chưa có thua, không phải sao?"
Cá Sấu cười rộ lên giống như rượu nguyên chất, tha thiết nhìn nàng: "Ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là cho nàng nhìn thành ý của ta một chút, ở chỗ này, nàng chỉ là thiếp thất của Quân Thiếu Tần, nhưng ở Hạ Lan, nàng là vương hậu duy nhất của ta, là nữ nhân tôn quý nhất đại mạc."
Nụ cười của Vân Tĩnh Hảo sâu hơn một chút, Cá Sấu cho rằng nàng đã động lòng, nhưng con ngươi nàng chuyển một cái, đột nhiên đổi đề tài, nói: "Ở trong phòng buồn bực hai ngày, ngươi theo ta ra ngoài dạo một chút được không?"
Trên mặt Cá Sấu có nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn đáp ứng, đêm đó khi hắn mang Vân Tĩnh Hảo vào biệt viện, trong lúc vô tình hắn chạm đến mạch đập cổ tay của Vân Tĩnh Hảo, khi đó, hắn liền biết, trong mạch máu của Vân Tĩnh Hảo bị người chôn xuống nhận tuyến trí mạng, hiện nay cũng chỉ là một phế nhân, hắn đoán chừng Vân Tĩnh Hảo chạy không thoát, cho nên đồng ý yêu cầu của nàng cũng không sao. @(Lạc_Thần)@
Chỉ là, vì để cẩn thận, hắn còn để cho nàng che lụa mỏng ở trên mặt, cũng không dám mang nàng đi xa, chỉ ở phụ cận biệt viện đi tới đi lui, nhưng như vậy cũng đủ rồi, đủ để cho Vân Tĩnh Hảo thăm dò phương hướng, biết từ con đường nào có thể trở lại hoàng cung.
Đêm đến, thị nữ trực bên ngoài ngủ mê man ở trong góc, nàng liền không một tiếng động ra cửa, tránh khỏi hộ vệ tuần tra ban đêm, trực tiếp ra khỏi biệt viện.
Hiện giờ nàng khôi phục nội lực, khinh công rất cao cường, nếu có người ở đây, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay cả bóng đen cũng không thấy.
Rất nhanh, hình dáng Hoàng Thành cũng có chút rõ ràng, nàng ngựa quen đường cũ đi đến Càn Nguyên điện, thấy Tiểu Thuận Tử đang bưng chén canh hầm cách thủy từ trong điện đi ra, phân phó tiểu thái giám canh giữ ở ngoài điện nói: "Tâm tình hoàng thượng không tốt, ngươi lui đi, đừng quấy rầy hoàng thượng nữa."
Tiểu thái giám đó nhìn chén canh hầm cách thủy trong tay hắn, ngửi thấy mùi thơm canh gà, liền mở miệng nói đùa với hắn: "Đại nhân, canh gà ngon như vậy, hoàng thượng không ăn, ngược lại lại tiện nghi ngài, lúc nào cũng cho ta nếm một hớp?"
Tiểu Thuận Tử nhìn hắn, khẽ cười lạnh: "Đây là trưởng công chúa điện hạ phân phó người mang tới, nếu như ngươi không sợ chết, có thể lấy về ăn hết!"
Tiểu thái giám này cũng là vô cùng thông minh, khẽ nghiền ngẫm những lời này, giống như thể hồ quán đính (Phật giáo đề cập đến thấm nhuần trí tuệ, thực hiện một ý thức thấu đáo), trong nháy mắt sợ đến nỗi cả người toát hết mồ hôi lạnh, một bộ dáng kinh hãi muốn chết, cũng không dám lắm miệng nữa, vội vàng thối lui.
Đợi bọn hắn đi rồi, Vân Tĩnh Hảo đẩy ra cánh cửa điện quen thuộc mà đã lâu không gặp, bên trong tỏa ra mùi long tiên hương mà nàng hết sức quen thuộc, đến trước tấm bình phong, nàng lại có chút chần chờ, chợt dừng chân, hoàn toàn không có dũng khí bước qua, chỉ ngây ngốc đứng ở đó, trong lòng muôn vàn ý nghĩ mâu thuấn nhau dâng lên ——— hắn coi nàng như người thân nhất, lấy một tấm chân tình sống chung, nhưng nàng lại không cho hắn toàn bộ tín nhiệm, phụ lòng hắn, hiện giờ, nàng biết sai rồi, nhưng hắn có thể vẫn còn đang buồn bực nàng hay không, có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của nàng hay không?
Chẳng biết lúc nào nàng đã lệ rơi đầy mặt, đủ loại do dự đứng trước tấm bình phong, không có lòng tin bước qua.
Lúc này, sau tấm bình phong lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Quân Thiếu Tần: "Tĩnh Hảo, là nàng sao?"
Nàng cả kinh, chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, nhất thời trên mặt giống như lửa thiêu nóng.