"Hoàng thượng: " Tiểu Thuận Tử cẩn thận kề sát mặt đến gần Quân Thiếu Tần, cười híp mắt nói: "Nương nương nói, hôm nay phải bồi tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, nên không thể tới đây bồi hoàng thượng......"
Quân Thiếu Tần " Bốp" một tiếng vứt bỏ tấu chương trong tay, trong lòng cực kỳ buồn phiền, Vân Tĩnh Hảo này, từ sau khi có hai Bảo Bảo, lại càng ngày càng không để hắn ở trong mắt, lại dám công khai kháng chỉ không đến? Đây là muốn tạo phản sao?
Hắn mãnh liệt bất mãn, cực kỳ bất mãn, nói gì cũng phải trọng chấn phu cương!
"Đi ‘ Lai Nghi điện ’!" Hắn hét lớn một tiếng, vỗ áo đứng lên, giống như là muốn cắn người!
"Khải giá ‘ Lai Nghi điện ’————"
Tiểu Thuận Tử hấp ta hấp tấp theo sát phía sau, chủ tớ hai người bảy lần quặt tám lần rẽ đi đến ‘ Lai Nghi điện ’. Lúc này, Vân Tĩnh Hảo đang chơi đùa cùng với hai Bảo Bảo trên thảm cỏ xanh nhàn nhạt trong tiểu hoa viên.
Có hai người Tiểu Đoàn Tử khả ái này, Vân Tĩnh Hảo liền giống như là có toàn bộ thế giới, Bảo Bảo tinh lực (tinh thần và thể lực) tràn đầy, mỗi khi ngủ bất mãn một, hai canh giờ, sẽ tỉnh dậy, nhất là buổi tối, vừa tỉnh dậy, sẽ gào khóc đòi ăn, không thấy nàng, liền khóc rõ to, một người so một người khóc đến lớn tiếng, giống như đang tranh tài!
Hai Bảo Bảo mới mười tháng, cũng đã có thể lảo đảo học đi bộ, chơi mệt rồi, liền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cười với Vân Tĩnh Hảo, mỗi đứa nhỏ đều đẹp đẽ như ngọc cực kỳ đáng yêu, làm cho lòng nàng tràn đầy niềm vui, ngồi xổm xuống, ôm bọn họ vào trong ngực.
Hai Bảo Bảo liền chen lấn đưa lên môi thơm, nước miếng thấm ướt không ngừng dán lên trên mặt nàng, tay nhỏ bé vỗ vỗ, cười khanh khách, nói ê a ê a ai cũng nghe không hiểu!
Mẫu tử ba người chơi cực kỳ vui vẻ, căn bản không chú ý tới Quân Thiếu Tần đột nhiên xông vào.
Bị lạnh nhạt nửa ngày, Quân Thiếu Tần sắp tức chết, tối tăm nghiêm mặt, ho nhẹ hai tiếng, đợi trong chốc lát, không thấy động tĩnh, hắn lại ho lớn tiếng hơn!
Dường như Vân Tĩnh Hảo cảm giác được sát ý của hắn, lúc này mới quay đầu lại, Quân Thiếu Tần đi tới chỗ bọn họ, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng ở trước mặt Bảo Bảo, hắn lại phải giả bộ làm ra một bộ dáng từ phụ, cùng với hai Bảo Bảo chơi một lát, sau đó giao bọn họ cho nhũ mẫu, tiếp, liền mạnh mẽ lôi Vân Tĩnh Hảo vào trong điện, trực tiếp ôm đến trên giường, không nói hai lời, trước tiên đè nàng xuống mãnh liệt hôn một trận!
Cả người Vân Tĩnh Hảo một trận khô nóng, nhưng vẫn chưa quên Bảo Bảo: "Không được, Bảo Bảo một lát muốn tìm thiếp......" Lời còn chưa dứt, đôi môi lại bị che lại, Quân Thiếu Tần tận tình thưởng thức tư vị sảng khoái một người thuộc về hắn, đôi tay ở cổ áo của nàng vội vàng tìm kiếm: "Không cần nghĩ chuyện dư thừa......"
Nói xong, hắn đã kéo mở y phục của mình, một tay vững vàng kiềm chế chắc hai cổ tay nàng, giơ cao khỏi đỉnh đầu, một tay kia kéo mở y phục nàng ra, lần nữa cúi đầu xuống, cũng là tính trừng phạt cắn trên cổ nàng một cái!
Vân Tĩnh Hảo kêu đau một tiếng: "Đau, chàng nhẹ một chút......"
"Biết đau là tốt." Quân Thiếu Tần oán hận trừng nàng: "Vân Tĩnh Hảo, nàng còn dám kháng chỉ bất tuân, xem ta như thế nào thu thập nàng!"
Vân Tĩnh Hảo thật đáng thương nhìn hắn, vô tội nói: "Thiếp cũng không phải là cố ý, Bảo Bảo còn nhỏ, tự nhiên cần thiếp chăm sóc......"
"Bảo Bảo có nhũ mẫu chăm sóc là đủ rồi." Quân Thiếu Tần ở trên eo nàng hung hăng bấm một cái, tròng mắt hơi híp, nói: "Kể từ hôm nay, nàng chỉ có thể chăm sóc một mình ta!"
"Thiếp không muốn!" Vân Tĩnh Hảo cự tuyệt nói: "Chàng đã lớn như vậy, nơi nào còn cần người chăm sóc? Chàng chính là cố tình gây sự!"
Lá gan của nàng thật là càng ngày càng mập rồi!
Khuôn mặt Quân Thiếu Tần không tốt, nghiến răng, hô hấp càng phát ra nặng nề: "Ta là cố tình gây sự, nàng dám lạnh nhạt ta...ta liền muốn thu thập nàng!"
Dứt lời, hai ba cái hắn liền cởi bỏ quần lót của nàng, không đợi nàng kêu thành tiếng, bờ môi của hắn lại hôn một cái, ở môi nàng trằn trọc bú mút, dường như muốn nuốt nàng vào trong bụng!
Lúc này, Vân Tĩnh Hảo lại đột nhiên không từ chối, ánh mắt của nàng ngốc trệ!
Quân Thiếu Tần thấy ánh mắt nàng khác thường, cũng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó cả người hóa thành tượng đất ——— hắn quên đóng cửa điện, hai Bảo Bảo chẳng biết lúc nào, lại bò đi vào!
Hai Bảo Bảo là thừa dịp nhũ mẫu đi giúp bọn họ chuẩn bị nước tắm thì len lén bò ra, cong cái mông nhỏ lên, nhiều lần vất vả mới bò vào được tẩm điện của mẫu hậu, sau đó liền thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu ở trên giường, phụ hoàng đang làm chuyện rất kỳ quái ———– phụ hoàng cắn miệng mẫu hậu, phụ hoàng xấu xa, phụ hoàng khi dễ mẫu hậu!
Trong nháy mắt hai Bảo Bảo nổi giận, trong miệng kêu "A a", khóc đến huơ tay múa chân!
Quân Thiếu Tần khoác y phục lên ôm lấy bọn họ, hai Bảo Bảo ở trong lòng hắn, mắt đen to tròn trong suốt, nước mắt còn vương nơi khóe mắt, hắn nhìn, trái tim cũng mềm yếu muốn tan chảy ra, đang phân thần, hai Bảo Bảo liền nhân cơ hội một trái một phải, a ô một hớp, dùng sức cắn xuống mặt của hắn!
Vân Tĩnh Hảo mới mặc xong y phục, nghe một tiếng hét thảm, ngẩng đầu liền thấy trên mặt Quân Thiếu Tần in dấu răng, lại bị hai Bảo Bảo gặm ra hai dấu răng có thể thấy rõ!
Trên đời này, dám để lại dấu răng trên mặt Quân Thiếu Tần, cũng chỉ có hai người Bảo Bảo này!
Chợt tưởng tượng hắn mặc long bào ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang dấu răng "Bảo Bảo từng du lịch qua đây", bộ dạng ở trên triều đình chỉ huy người khác, Vân Tĩnh Hảo thật sự nhịn không được, cười phá lên!
Thấy nàng nở nụ cười, hai Bảo Bảo cũng vui vẻ, cười khanh khách, cong lên cái mông nhỏ, dường như tranh công bò tới nàng!
Quân Thiếu Tần bị cắn được một mặt nước miếng, nhìn mẫu tử ba người cười lăn cười lộn, nhất thời đã trút giận, hai vai rũ xuống, một bộ dáng uể oải bất đắc dĩ, hiện giờ lão bà khó thuần, lại thêm hai Tiểu Ma Đầu này nữa, hắn muốn trọng chấn phu cương, khó khăn à!