Nhà hàng món gia đình mà Kỳ Lãng chọn có phong cách trang trí mang đậm hương vị của Tô Châu và Hàng Châu. Cửa vào thiết kế theo kiểu sân vườn, có cây cầu nhỏ và dòng nước chảy trong trẻo, bàn ăn được đặt trên các đình đài lầu gác, lên xuống bậc thang với hành lang quanh co uốn lượn. Món ăn ở đây đều là những món chính thống của ẩm thực Giang Nam.
Kỳ Lãng cầm iPad để gọi món, không hề hỏi ý kiến hai người, nhưng các món mà nhân viên phục vụ mang lên lại đều là những món cả ba người đều yêu thích.
Bạn bè nhiều năm, sự hiểu ý lẫn nhau thật hoàn hảo.
Bạch Hà tò mò hỏi Ngôn Dịch: “Bệnh viện là nơi thế nào mà lại có thể bốc cháy được chứ?”
Ngôn Dịch suy đoán: “Tòa nhà khám bệnh đang tiến hành thi công cải tạo, có thể trong quá trình thi công, tia lửa đã bén vào vật liệu và gây ra đám cháy. Nguyên nhân cụ thể cần các cơ quan chức năng điều tra thêm, mình cũng không rõ lắm.”
“Thật kinh khủng quá, tình hình thương vong thế nào rồi?”
Ngôn Dịch còn chưa kịp nói, Kỳ Lãng đã không hài lòng với việc họ cứ mãi trò chuyện, liền ngắt lời: “Em hỏi cậu ấy? Em là người của tòa soạn tin tức, những thông tin như thế này lẽ ra em phải nắm rõ rồi chứ? Xảy ra một vụ tin tức lớn như vậy, em không mau quay về làm việc thêm giờ, còn ngồi đây ăn uống với bọn anh.”
“Xin lỗi, ai là người mời em đi ăn đấy chứ!” Bạch Hà cau mày, không hài lòng nói, “Vả lại, tổng biên tập biết em đã từng trải qua hỏa hoạn nên không cho em phụ trách tin tức này. Sao anh lại thế này nhỉ? Bình thường em làm thêm giờ thì anh bảo em chỉ biết làm việc, bây giờ lại thúc em đi làm thêm giờ.”
Kỳ Lãng im lặng ăn cơm, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng Ngôn Dịch vừa thoát chết, đây đáng lẽ là chuyện đáng mừng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu...
“Ngày mai anh sẽ đến bệnh viện thẩm mỹ của chúng ta kiểm tra, dặn dò về vấn đề phòng cháy chữa cháy.” Ngôn Dịch nói, “Sự việc lần này là một hồi chuông cảnh báo. Bệnh viện tư nhân của chúng ta không thể gánh nổi một vụ tai nạn an toàn nghiêm trọng như vậy.”
“Ừ.” Anh cúi đầu, múc một muỗng canh uống.
“Cậu có muốn đi cùng không?”
“Mai Mình có việc rồi, cậu lo đi, mình yên tâm.”
“Được, tối mình sẽ nói thêm với cậu.”
Bạch Hà nhìn hai người, cảm thấy bầu không khí kỳ lạ. Bình thường cô đã quen với việc nghe hai người họ cãi vã qua lại, giờ bỗng nhiên thân thiện thế này, thật sự không quen chút nào...
Tuy nhiên, bầu không khí thân thiện đó không kéo dài được lâu.
Ngôn Dịch nhận được một cuộc điện thoại, liền nói với hai người: “Bệnh viện cần họp khẩn cấp, mình phải đi ngay.”
Kỳ Lãng cau mày: “Chuyện gì gấp vậy? Không để người ta ăn xong bữa cơm nữa à? Không phải cậu vẫn luôn nói gia đình quan trọng hơn công việc sao?”
“Chắc là cuộc họp liên quan đến vụ cháy, tình huống khẩn cấp, không thể từ chối được.” Nói xong, cậu cầm áo khoác vội vàng rời đi, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Hà, trấn an cô.
Bạch Hà dõi theo bóng dáng anh rời khỏi nhà hàng, khi quay lại, cô phát hiện ánh mắt của Kỳ Lãng đang chăm chú dừng lại trên gương mặt cô.
Cô vội gắp một miếng cá bỏ vào bát của anh.
Bữa ăn hôm đó, Kỳ Lãng chẳng thể nào nuốt trôi.
Bạch Hà nhận ra anh có điều gì đó không ổn, cô cũng đoán được phần nào nguyên nhân, nhưng cô không hề chủ động nhắc đến, Kỳ Lãng đương nhiên cũng càng né tránh.
Tối đến, Kỳ Lãng thậm chí không đợi cô tắm xong, vừa về nhà anh đã kéo tay cô vào phòng, đóng cửa lại, ép cô vào tường rồi hôn cuồng nhiệt.
Động tác gần như là cưỡng hôn, Bạch Hà mấy lần cố gắng né tránh, nhưng Kỳ Lãng không cho cô bất kỳ cơ hội nào để phản kháng, chặn đứng hơi thở của cô, hôn đến mức cô gần như không thở nổi.
“Ưm... Tiểu Thất!”
Trong ánh mắt của người đàn ông có cả khao khát lẫn sự kiềm chế đang tràn đầy nhưng không thể ngăn lại, anh bao vây cô như một con mồi bị săn đuổi, khí thế mạnh mẽ đó khiến Bạch Hà dần nhận ra rằng... mình khó lòng thoát khỏi.
Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ hoảng hốt và lúng túng, cô cố gắng chống cự, nhưng Kỳ Lãng đã giữ chặt tay cô, ép chặt vào tường, buộc cô phải đón nhận anh một cách mãnh liệt nhất. Đôi môi sắc bén của anh phủ lên môi cô, như muốn nuốt trọn, hơi thở mãnh liệt của anh khiến cô không thể chống đỡ nổi, tình yêu rực lửa của anh như đang thiêu đốt cô, gần như muốn biến cô thành tro bụi.
"Phạch", công tắc đèn bên cạnh tường bị họ vô tình chạm vào, cả căn phòng tức thì chìm vào bóng tối. Khi Bạch Hà còn đang hoảng hốt, Kỳ Lãng nhân cơ hội này ôm cô lên và quăng xuống giường. Khi cô vừa định ngồi dậy, anh đã kéo chiếc cà vạt phủ lên người cô.
“Kỳ Lãng!” Cô thét lên, “Đừng như vậy!”
“Em đã từng làm với cậu ta chưa?” Giọng anh gần như mất hết lý trí, môi anh liên tục hôn lên từng tấc da trắng ngần trên tai, mặt và cổ cô.
Một tay anh giữ chặt cằm cô theo cách đầy chiếm hữu, tay kia đã luồn vào váy cô, thô bạo kéo chiếc váy xuống...
“Khi làm với cậu ta, em có nghĩ đến anh không?”
Ngay giây tiếp theo, một âm thanh giòn giã vang lên, mặt trái của Kỳ Lãng nóng rát lên.
Anh quỳ trên người cô, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh trăng nhạt phủ lên những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy tự giễu.
Đúng rồi... cô thật sự không còn yêu anh nữa.
Bạch Hà cảm nhận được sự tê dại từ lòng bàn tay mình, như hàng ngàn cây kim đâm vào da thịt, đau đớn. Cô định chạm vào khuôn mặt anh: “Mình... không cố ý, Tiểu Thất, có đau không...”
Kỳ Lãng lùi lại hai bước, không có cây gậy chống, dáng người anh trở nên lảo đảo và gần như ngã nhào.
Bạch Hà vội chạy đến đỡ anh, nhưng anh mạnh mẽ gạt tay cô ra, cố nén sự đau đớn từ đầu gối co giật và cơn đau nhói trong tim, loạng choạng rời khỏi phòng cô.
...
Đêm khuya, sau khi hoàn tất công việc hậu quả của vụ cháy ở bệnh viện, Ngôn Dịch mệt mỏi trở về nhà.
Trước kia, dù có về muộn đến đâu, Bạch Hà luôn để lại một ngọn đèn đêm cạnh quầy bếp cho anh, nhưng tối nay, căn phòng tối om và lạnh lẽo...
Anh nhận ra bầu không khí không đúng, nhíu mày, bước nhanh lên lầu hai và mở cửa phòng Bạch Hà.
Cô gái ngồi co ro trên giường, ôm lấy đầu gối, ánh trăng chiếu rọi xuống người cô, cô khẽ nức nở, quần áo xộc xệch.
Ngôn Dịch cảm thấy tim mình như bị một đôi tay vô hình bóp nghẹt, anh lao đến, quỳ bên cạnh giường, chạm nhẹ vào cánh tay lạnh lẽo của cô, nhưng ngay lập tức rụt tay lại, không dám xâm phạm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong đôi mắt Ngôn Dịch hiện lên một sự giận dữ nặng nề, “Hắn đã bắt nạt cậu?”
Nói xong, không chờ cô trả lời, anh đứng dậy, định đi tìm hắn ta để tính sổ, nhưng ngay lúc đó, tay cô nắm chặt lấy tay áo của anh.
Bạch Hà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, giọng khàn đi: “Anh ấy biết rồi.”
“Biết gì?”
Ngón tay cô bám chặt vào tay áo của anh, tạo thành những nếp gấp hằn rõ——
“Biết rằng mình không thể kiểm soát được việc thích cậu.”
...
Sáng hôm sau, Bạch Hà bước ra khỏi phòng với dáng vẻ cẩn thận, khi nghe thấy tiếng nói chuyện bên dưới, cô lén lút đi đến chỗ cầu thang, lo lắng nhìn xuống.
Cô nghĩ rằng Kỳ Lãng tối qua đã rất giận, chắc chắn sẽ không ở nhà, nhưng không ngờ anh vẫn ngồi ở chiếc ghế bọc da mềm mại bên cửa sổ yêu thích của mình, một tay cầm cốc cà phê, phơi mình dưới ánh nắng sớm ấm áp, trông thật thoải mái và thư thái.
Ngôn Dịch như mọi khi mặc tạp dề, chuẩn bị bữa sáng tinh tế, vóc dáng cao gầy của anh nổi bật giữa căn bếp.
Anh quay lại và thấy Bạch Hà, cô vội thu đầu lại như một con thỏ.
“Dậy rồi à, xuống ăn sáng đi.” Ngôn Dịch gọi cô.
Bạch Hà tiến thoái lưỡng nan, nhưng đành phải bước xuống cầu thang với bước chân nặng nề và tâm trạng nặng trĩu.
Khi cô đi ngang qua Kỳ Lãng, cô liếc nhìn anh bằng ánh mắt cẩn thận. Trên má trái của người đàn ông vẫn còn in rõ vết bàn tay từ tối qua.
“Xin lỗi, Tiểu Thất.”
“Nói xin lỗi làm gì.” Ánh mắt Ngôn Dịch như lưỡi dao lướt qua Kỳ Lãng, “Ai đó tối qua phát điên vì say, không đánh gãy xương cậu ta là may rồi.”
Kỳ Lãng không thèm để ý đến Ngôn Dịch, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Bạch Hà. Cô nhìn Ngôn Dịch một cái rồi ngập ngừng bước đến.
Anh kéo cô ngồi xuống cạnh chiếc ghế bành, đưa tay định chạm vào má cô, Bạch Hà theo phản xạ nghiêng người tránh. Thấy vậy, Kỳ Lãng không ép cô, chỉ nhặt một lọn tóc của cô và vuốt nhẹ.
“Tối qua, anh làm em sợ rồi phải không?”
“Không, cũng không sao đâu.”
“Xin lỗi, đôi khi anh không kiểm soát được cảm xúc của mình, đặc biệt là sau khi uống rượu.” Lúc này, anh như một con nhím đã rụt hết gai lại, toàn thân trở nên mềm yếu, không còn chút sắc nhọn nào, “Anh không nên bắt nạt em, đừng sợ anh, được không?”
“Không sao đâu, Tiểu Thất, em không sợ anh.” Bạch Hà nắm lấy mu bàn tay anh, nhẹ nhàng ấn vào, “Tối qua em cũng có lỗi, không nên đánh anh.”
Ngôn Dịch đặt đĩa thức ăn lên quầy bar, trứng ốp la hai mặt và bánh khoai tây, đơn giản nhưng anh đã cẩn thận làm thành hình trái tim: “Thôi đừng tình cảm nữa, qua đây ăn sáng đi.”
Kỳ Lãng đứng dậy, Bạch Hà lập tức đưa cây gậy cho anh và cùng anh ngồi xuống bên quầy bếp.
Ngôn Dịch đưa cho họ một phần trứng chiên và một chiếc sandwich thịt nguội.
“Hôm qua họp thế nào?” Anh hỏi Ngôn Dịch một cách thản nhiên.
“Nguyên nhân cháy giống như mình đã đoán.” Ngôn Dịch nhàn nhạt trả lời, “Cuộc họp hôm qua chủ yếu là để nhắc nhở các nhân viên y tế không được tiết lộ thông tin với giới truyền thông.”
Nói xong, anh liếc nhìn Bạch Hà.
“Yên tâm đi, em không phụ trách vụ tin tức này, không cần phải sợ em. Hay là anh kể qua về tình hình thương vong trước, nếu có ghi chép cuộc họp càng tốt, đợi em đi lấy máy ghi âm đã.” Bạch Hà nói xong định chạy đi, nhưng Ngôn Dịch đã túm lấy cổ áo cô và kéo lại.
"Ăn sáng đi, kẻo để lạnh mất."
"Ừ, được thôi."
Khi Ngôn Dịch đã chuẩn bị xong thức ăn cho cô, ba người ngồi cùng nhau, bữa sáng diễn ra trong không khí thoải mái và ấm áp.
Đột nhiên, Kỳ Lãng nói: “Về chuyện em từng nói trước đây, cạnh tranh công bằng, anh đã suy nghĩ lại.”
Hai người bên kia quầy bar cùng lúc đặt dao nĩa xuống, quay sang nhìn anh.
Người đàn ông ngước đôi mắt màu nâu sẫm lên, lướt mắt qua họ: “Lần này, Bạch Hà đồng ý ở bên anh không phải vì thật lòng, cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh anh, thế thôi.”
“Tiểu Thất…”
Anh mở một hộp nhẫn kim cương và đặt nó trước mặt Bạch Hà, chiếc nhẫn kim cương to, được cắt gọt hoàn hảo, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Giọng anh trầm ấm và nhẹ nhàng: “Anh đã định mời em tham dự buổi tiệc cuối năm tối nay. Tại đó, anh sẽ cầu hôn em, và trước sự chứng kiến của tất cả nhân viên trong công ty, chắc chắn em sẽ đồng ý, không để anh mất mặt và tôn nghiêm.”
Ngôn Dịch không nhịn được: “Đồ khốn.”
“M* kiếp, cậu đừng giở trò. Đêm sinh nhật 18 tuổi, cậu cũng dùng đúng cách đó, thậm chí còn lợi dụng cái chết của cha mình. Chúng ta không ai có quyền chỉ trích ai.”
“Tiểu Thất, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.” Bạch Hà ngắt lời anh.
Kỳ Lãng hít một hơi thật sâu, quay lại nói với cô: “Nếu anh làm như thế, anh sẽ chẳng khác gì cậu ta trước đây. Ngày trước, khi ở trên sân nhảy bungee, anh đã nói với Ngôn Dịch rằng điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và cậu ta là anh sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì em không muốn. Anh không tìm kiếm sự thỏa mãn về thể xác, điều anh muốn là sự đồng điệu về tâm hồn, là trái tim của em. Nếu không có được, cuộc hôn nhân này đối với cả em và anh đều sẽ không mang lại hạnh phúc.”
Ngôn Dịch không hài lòng với cách Kỳ Lãng vừa chỉ trích vừa tâng bốc bản thân: “Tôi thấy cậu cũng chẳng trong sáng như cậu nói. Tất cả những gì cậu làm gần đây có gì khác với tôi trước đây đâu…”
“Nếu cậu không im miệng, chiếc nhẫn này sẽ ngay lập tức được đeo vào tay cô ấy.”
“Cậu cứ thử đeo xem.”
Kỳ Lãng không muốn tranh cãi thêm với Ngôn Dịch, chỉ quay sang nói với Bạch Hà: “Anh đã từng nói với em từ rất lâu rồi, đừng tự giằng xé, hãy lắng nghe trái tim mình. Giờ đây, anh Kỳ Lãng cho em cơ hội để lựa chọn lại.”
Ngôn Dịch nghe Kỳ Lãng nói vậy, liền nhìn thẳng vào Bạch Hà, đôi mắt đen của anh lấp lánh sự kỳ vọng.
Bạch Hà suy ngẫm về lời Kỳ Lãng nói, rồi nhìn vào chiếc nhẫn kim cương to lớn trên bàn. Cô nhấc nó lên nghịch ngợm một chút, khiến Ngôn Dịch căng thẳng: “Đợi đã!”
Nói xong, anh vội vàng ba bước làm hai chạy lên lầu, không quên quay lại nói: “Bạch Hà, đợi mình!”
Khi Ngôn Dịch đang lục lọi phòng, Kỳ Lãng nhẹ nhàng nhìn cô gái mà anh yêu quý nhất: “Kiểu dáng này, là em thích đúng không?”
“Ừm, em rất thích, Tiểu Thất.”
Anh mỉm cười: “Ít nhất, anh vẫn hiểu em và hiểu cả trái tim em.”
“Anh luôn là người hiểu em nhất.” Bạch Hà nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn trở lại chiếc hộp nhung đen, “Tối qua, anh có đến tòa soạn tin tức đúng không?”
“Xem ra, chúng ta hiểu nhau ngang sức rồi.”
“Anh đã thấy?”
“Thấy rồi.” Trong mắt Kỳ Lãng thoáng hiện chút đắng cay, “Trên bàn của em có một bức ảnh hồi nhỏ của Ngôn Dịch, gầy guộc như một con mèo bệnh. Lúc đó, lần đầu anh gặp cậu ta, còn nghĩ cậu ta không sống qua được nửa tháng, vậy mà giờ cũng lớn thế này rồi.”
“Hồi đó, anh cứ gọi cậu ta là mèo bệnh, em nghi là vì thế mà cậu ấy ghét mèo nhỏ...” Bạch Hà cười.
“Chuyện này cũng đổ lỗi cho anh sao?”
“Vì anh thường xuyên bắt nạt cậu ấy.”
“Anh bắt nạt cậu ấy? Anh đã bảo vệ cậu ấy không biết bao nhiêu lần.”
“Vì vậy, anh là anh trai của cả hai chúng em.” Bạch Hà nhìn anh sâu sắc, dù giờ đây anh đã thay đổi nhiều về khí chất, nhưng trong lòng cô, anh vẫn là chàng trai nhiệt huyết rạng rỡ ngày nào, “Và sẽ luôn là vậy.”
Kỳ Lãng cười, nhưng nụ cười mang chút đắng cay, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng đóng chiếc hộp nhẫn lại, giấu nó vào lòng bàn tay: “Được, anh hứa với em.”
Luôn là anh trai của hai đứa.
Ngôn Dịch từ trên lầu chạy xuống, anh đã thay một bộ vest, điều hiếm khi cô thấy ở anh. Bộ vest được cắt may tinh tế làm nổi bật dáng người cao gầy của anh, các đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt ánh lên sự hồi hộp và lo lắng khi anh tiến đến trước mặt Bạch Hà.
“Cậu... cậu làm gì vậy?”
Ngôn Dịch rút ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đưa ra trước mặt cô. “Cạch”, hộp mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương khác, lấp lánh dưới ánh sáng, đẹp như một ngôi sao băng, giống như những khoảnh khắc tươi đẹp mà họ đã cùng nhau trải qua.
Ngôn Dịch nhanh chóng nhận thấy Kỳ Lãng đã thu lại chiếc nhẫn của mình.
Anh đi đến bên Bạch Hà, chân thành quỳ xuống một chân, đôi tay dài và sạch sẽ cẩn thận nâng chiếc nhẫn lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Anh chưa kịp nói gì thì Kỳ Lãng, đang dựa bên quầy bar, buông lời: “Cậu cầu hôn như vậy có phải quá sơ sài không? Không có hoa, không có người thân chứng kiến, chẳng có gì cả, chỉ có mỗi chiếc nhẫn, cậu định cầu hôn kiểu gì vậy?”
“Có hoa.” Ngôn Dịch rút từ túi áo ra một bông hoa bách hợp xếp bằng giấy, “Sau khi chúng ta chia tay, mỗi ngày mình đều gấp một bó hoa bách hợp. Đến giờ mình đã gấp được một nghìn không trăm tám mươi hai bó rồi, như vậy... đủ chân thành chưa?”
Bạch Hà mím môi cười, nhưng trong mắt cô đã thoáng hiện lên ánh lệ.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ lòng chân thành của anh, từng phút từng giây trong mười mấy năm qua, tình yêu dịu dàng của Ngôn Dịch đã trở thành điều duy nhất trong cuộc đời cô, và là sự trung thành tuyệt đối.
“Còn về người thân chứng kiến.” Ngôn Dịch nhìn sang Kỳ Lãng, “Ngoài anh, còn ai xứng đáng hơn để chứng kiến hạnh phúc của mình và cô ấy?”
Câu nói này như đâm thẳng vào trái tim Kỳ Lãng.
Kỳ Lãng nén nỗi đau đớn trong lòng, nhưng nhìn gương mặt ửng hồng và đôi mắt dịu dàng đầy yêu thương của cô gái trước mặt, anh sẵn sàng làm người ngoài cuộc.
Tiếp tục đứng trong màn đêm dài của mình.
“Bạch Hà.” Ngôn Dịch quỳ một chân, nhìn sâu vào mắt cô. Vì quá xúc động, giọng anh run rẩy, dường như có cả tiếng nghẹn ngào, “Chúng ta đã biết nhau gần mười bảy năm rồi. Năm đó mình gặp em lần đầu, đã cắn em đến phát khóc, nhưng em vẫn ôm lấy mình mà không buông tay. Từ đó trở đi, em đã trở thành chị của mình...”
Ngôn Dịch mắt đỏ hoe, "Nhiều năm qua, em đã luôn ở bên anh, bao dung anh, giúp anh từ một đứa trẻ ác độc, cứng đầu như đá trở thành một người đàn ông có vẻ tốt hơn như bây giờ. Trước đây, anh rất hận, hận vì sao em không yêu anh, hận vì sao trong suốt thời gian yêu nhau em luôn nghĩ đến người khác. Tại sao, tại sao người đau khổ luôn là anh, nên anh đã trả thù em, muốn kéo em chìm xuống cùng anh, để em cũng phải đau khổ như anh... Nhưng sau những năm xa cách, anh đã hiểu ra rằng, em luôn yêu anh. Tình yêu đó chưa bao giờ thua kém tình cảm em dành cho cậu ta. Điều này mới khiến anh không ngần ngại mà tổn thương em."
Anh nghẹn ngào, nước mắt tràn ra, gần như khóc không thành tiếng, đầy hối hận, "Anh không biết phải làm gì nữa. Trong suốt thời gian ở Harvard, mỗi khi mở mắt ra anh đều cảm thấy hối hận, hối hận đến mức muốn chết. Anh không thể bù đắp được, dù có làm gì đi nữa."
Bạch Hà cũng bị anh làm cho khóc, cô đau lòng nâng khuôn mặt anh lên, dịu dàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc nữa, A Dịch, đừng nghĩ đến nữa."
"Vì thế, dù em có chọn anh ấy, anh cũng sẽ không nói gì, thật đấy..." Ngôn Dịch hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, dừng khóc và nghẹn ngào, "Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều đó rồi mới quay về, để có thể ở bên em theo cách mà em cảm thấy thoải mái nhất, cho dù em chọn ai đi nữa, em sẽ không bao giờ mất anh. Anh sẽ luôn ở bên em theo cách mà em muốn."
Kỳ Lãng âm thầm đảo mắt.
Tuy nhiên, Bạch Hà lại chủ động đưa tay về phía Ngôn Dịch: "Ngôn Dịch, trước đây em không từ chối lời tỏ tình của anh vì em không muốn anh đau lòng. Hôm nay, em cũng sẽ không từ chối lời cầu hôn của anh, vì... em muốn trở thành vợ của anh, em muốn ở bên anh mãi mãi. Xin lỗi, câu này em nói hơi muộn rồi..."
"Ngôn Dịch, em yêu anh."
Nghe thấy câu nói đó, Ngôn Dịch nghẹn lại, run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, nhắm mắt lại, thành kính hôn lên mu bàn tay cô.
Mu bàn tay cô ướt đẫm nước mắt.
Sau khi hôn, anh quỳ xuống ôm cô, vẫn khóc... Cơ thể gầy gò của anh run lên vì những tiếng nức nở, dù đã là một người đàn ông trưởng thành, nhưng khi ôm lấy eo cô, gương mặt chôn vào người cô, anh vẫn giống như một đứa trẻ...
Bạch Hà dịu dàng vuốt ve mái đầu anh, dù trong mắt còn vương lệ, nhưng môi cô mỉm cười, khẽ hôn lên đầu anh.
Kỳ Lãng không nhịn được cằn nhằn: "Có xong không đây, mình chưa bao giờ thấy ai cầu hôn mà lại khóc như cậu, Ngôn Dịch, đừng có làm kẻ yếu đuối khiến mình hối hận vì đã buông tay."
Ngôn Dịch lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc: "Anh chỉ khóc lần này thôi, Bạch Hà, anh không phải kẻ yếu đuối. Anh sẽ cho em một tương lai xứng đáng mong đợi, che chở em, tôn trọng em, chăm sóc em, và yêu em..."
"Em biết."
Nhưng cô cảm thấy rằng trong lễ cưới Ngôn Dịch sẽ vẫn khóc.
Ngày mà giấc mơ thành hiện thực, ngày mà mọi điều tốt đẹp đều đến, xứng đáng với một trận khóc.
Cả cô và anh đều sẽ khóc.
Kỳ Lãng chưa bao giờ tin vào định mệnh, nhưng vào khoảnh khắc này, anh bỗng nhớ lại ba năm trước ở Hương Cảng, vào đêm anh và Bạch Hà tỏ tình với nhau, anh đã tặng cho cô chiếc khóa “tâm nguyện thành sự” mà anh luôn mang theo bên mình, định sẵn kết cục của họ sau này…
Từ đầu đến cuối, điều anh mong muốn chỉ là cô gái này có thể sống đúng với lòng mình, không còn phải ép buộc bản thân để làm hài lòng cảm xúc và nhu cầu của người khác.
Suốt bao nhiêu năm, cô đã phải nhún nhường vì họ quá nhiều lần rồi. Hồi tiểu học, Kỳ Lãng muốn được học cùng lớp với cô, thế là cô đã tạm biệt những người bạn quen thuộc để chuyển sang lớp của anh. Mỗi lần hẹn ăn uống, Bạch Hà luôn hỏi trước họ muốn ăn gì… Những chuyện như vậy, quá nhiều rồi.
Kỳ Lãng nhìn lại hành trình tình cảm của mình, từ lúc nhận thức muộn màng đến khi dần dần sa vào tình yêu sâu đậm, điều anh cần phải giữ gìn chính là sự an yên trong lòng cô, giúp cô sống đúng với mong muốn của mình.
Vậy nên, anh quyết định rút lui.
Đêm mà anh rời khỏi Bắc Lý và trở lại Hương Cảng, Bạch Hà trong lòng đau đớn nhưng vẫn cố gắng kìm nén không khóc.
Chỉ lần này, cô không còn trốn tránh nữa. Cô và Ngôn Dịch cùng nhau tiễn anh ra sân bay.
Chiếc máy bay riêng đang đợi Kỳ Lãng tại đường băng gần đó.
Đối mặt với chia ly chính là sự trưởng thành. Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ trốn tránh những lựa chọn của mình, cũng không làm ngơ trước cảm xúc của mình nữa.
Kỳ Lãng lần cuối chỉnh lại cổ áo của cô, vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô: "Anh chỉ tạm rời đi thôi. Đợi đến lúc đám cưới, anh sẽ quay lại."
“Anh sẽ đến dự đám cưới của bọn em sao?” Ngôn Dịch ngạc nhiên hỏi.
“Cậu hỏi cái gì ngớ ngẩn vậy…” Kỳ Lãng nhìn cậu với ánh mắt không vừa ý, “Tại sao lại không chứ?”
“Mình nghĩ là…” Ngôn Dịch lắp bắp lại lời, “Mình nghĩ là anh không muốn chứng kiến đám cưới của cô ấy.”
“Cậu thấy đấy, đây là điểm khác biệt giữa mình và cậu.” Kỳ Lãng mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo chút đắng cay, “Trái tim của mình không nhỏ như cậu nghĩ. Dù không thể là người yêu hay vợ chồng, mình vẫn là anh trai của cô ấy, và sẽ luôn là vậy.”
“Hy vọng là anh thật sự coi mình là anh trai.” Ngôn Dịch nói nhẹ, “Tại đám cưới, đừng có mà gây chuyện.”
“Mình sẽ không gây chuyện, nhưng cậu chắc chắn sẽ làm loạn ở đám cưới của mình.” Kỳ Lãng không ngần ngại đáp trả, “Đồ điên.”
“Đồ cặn bã.”
Hai người họ vẫn như mọi khi, không nói được mấy câu là lại bắt đầu châm chọc nhau.
Bạch Hà rõ ràng đang chìm trong nỗi buồn chia tay, nhưng cảm xúc mà cô đã chuẩn bị sẵn lại bị hai người họ phá tan mất.
“Tiểu Thất, về chăm sóc tốt cho bản thân, cố ăn uống đàng hoàng, đừng kén chọn nữa.”
Kỳ Lãng ôm chặt lấy cô gái nhỏ, ôm thật chặt: “Tiểu Bách Hợp, dù là trong công việc hay cuộc sống, nếu cậu ta dám bắt nạt em, đừng ngần ngại, hãy gọi cho anh.”
Anh ghé vào tai cô thì thầm, giọng chỉ đủ cho cô nghe thấy, “Bản nâng cấp của Tiểu Thất bây giờ đã được lập trình với mã anh trai, sẽ yêu thương em như người thân, luôn luôn.”
Bạch Hà gật đầu mạnh mẽ.
Ngôn Dịch nhìn hai người họ ôm nhau quá lâu, nên anh chủ động tách họ ra, kéo Bạch Hà về phía mình rồi nhìn Kỳ Lãng nói: “Muốn ôm thử anh không?”
Kỳ Lãng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Cậu sẽ không đâm dao vào anh lúc đang ôm chứ?”
“Cứ thử xem.”
Hai chú vẹt cuối cùng cũng ôm nhau một cái thật ngắn, biểu cảm thì đầy sự chán ghét lẫn nhau, vừa chạm vào là ngay lập tức tách ra.
Kỳ Lãng nói với Ngôn Dịch: "Căn biệt thự ở bán đảo, anh đã chuyển sang tên Tiểu Bách Hợp rồi. Đó sẽ là căn nhà trước hôn nhân của cô ấy, cậu có thể dọn vào ở, nhưng cô ấy cũng có thể bất cứ lúc nào bảo cậu cút đi."
"Không cần đâu, cảm ơn. Chúng tôi sẽ tự mua nhà mới."
"Cần hay không, không phải do cậu quyết định. Căn nhà này không liên quan đến cậu, đó là món quà cưới của anh trai tặng cho em gái."
"Thôi đi, đừng giở trò "anh trai em gái" nữa. Cậu nghĩ mình không biết cậu đang tính toán gì sao? Sau khi cưới, cậu sẽ muốn dọn vào ở chung, lúc đó bọn tôi còn từ chối được à?"
Kỳ Lãng cười: "Cậu nói nghe hay lắm… Nhưng kể cả là nhà mới của hai người, nếu mình muốn dọn vào ở chung, cậu nghĩ có thể từ chối mình sao? Nói cách khác, nếu sau này mình muốn làm cha đỡ đầu cho con của hai người, cậu nghĩ mình sẽ bị từ chối à?"
Ngôn Dịch: "Cậu thử xem mình có từ chối không."
Kỳ Lãng quay sang Bạch Hà, xoa nhẹ đầu cô, cuối cùng chỉ thì thầm một cách vô thanh:
"Chào tạm biệt, Tiểu Bách Hợp."
Nói xong, anh chống gậy bước chậm rãi vào khu vực kiểm tra an ninh.
Bạch Hà nhìn theo bóng dáng anh, nước mắt lại dâng trào. Ngôn Dịch vòng tay qua vai cô, cả hai cùng dõi theo bóng hình dứt khoát của Kỳ Lãng, dần dần bị biển người đông đúc nuốt chửng.
Anh không quay đầu lại.
...
Điều Kỳ Lãng tiếc nuối nhất là cuối cùng anh cũng không được thấy cô gái anh yêu quý mang giày múa ba lê và nhảy cho anh một điệu Hồ Thiên Nga. Vậy nên, khi có buổi biểu diễn lưu diễn của Hồ Thiên Nga, Kỳ Lãng đã mua vé và ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng xem hết vở ba lê đó.
Tuy nhiên, dường như anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, và có chút thất vọng nhè nhẹ.
Năm anh mười bảy tuổi, anh đã từng chứng kiến một điệu vũ uyển chuyển nhất của Thiên Nga Đen với 36 vòng xoay roi.
Và cô gái khiến anh choáng ngợp suốt một thời gian dài trong tuổi trẻ cũng đã nhiều lần gửi đến anh những ánh mắt đầy kinh ngạc và mê hoặc.
Như vậy, là đủ rồi.
Ôm giữ mối tình thanh xuân quý giá ấy trong lòng, đủ để anh bước qua những năm tháng dài của cuộc đời.