Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 20



Ở trên giường được ba, bốn ngày, quần áo tự đến người, cơm tự đến miệng, ăn ở giống đại thiếu gia như vậy khiến ta cuối cùng cũng sinh long hoạt hổ mà xuống giường, khôi phục thân thể khỏe mạnh.

Trong lúc sinh bệnh, khả năng tiếp thu tin tức tuy rằng rất có hạn, nhưng cuối cùng ta cũng biết rõ được nơi chính mình đang ở, đồng thời cũng biết được thân phận của cái tên ba nhân cách kia sau khi chuyển thế là gì.

Ông nội ngươi, chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi cũng khiến ta buồn bực không thôi, có đôi khi thật đúng là thống hận giác quan mẫn tuệ, sâu sắc thứ sáu của chính mình.

Gia hỏa kia quả nhiên như ta dự đoán lúc trước giống nhau, là một tên lão đại hắc bang, chuyện này cũng không tính là gì, không ngờ hắn cư nhiên còn cố tình là lão đại của gia tốc Mafia Phỉ Nhĩ Tư lớn nhất Italia, điều này đối với kế hoạch chạy trốn của ta quả thật là bất lợi.

Theo La Y, gia tộc Phỉ Nhĩ Tư có tổng bộ cùng các tộc Mafia khác đều để ý lợi tức trên đảo Sicilian, nhưng thế lực bọn họ đã sớm trải rộng trên khắp Châu Âu, cho nên quyền hạn của họ bao trùm cả cái châu lục rộng lớn này, một tổ chức hắc ám khổng lồ như vậy cơ hồ có thể coi trời bằng vung.

Trừ bỏ nơi này ra, Địch Tu Tư có trong tay công ty tài chính lớn nhất Châu Âu, 10 trong 500 địa vị lớn nhất trên thế giới, tổng tài S&K, đồng thời còn nắm trong tay 10% mạch máu kinh tế của Châu Âu, là đầu sỏ cực kỳ nổi tiếng trong thế giới tài chính. Song, cũng là thân phận hắn sử dụng để đối ngoại với người khác.

Có thể nói, đế có thể thoát khỏi tay gia hỏa là lão đại của một tổ chức hắc bạch lưỡng đạo này thì hy vọng của ta cơ hồ là cực kỳ nhỏ. Một lần có thể chạy khỏi tòa nhà này, ta chỉ có thể nói là vận khí mình tốt, vừa vặn đụng thời gian hắn ra ngoài có việc gấp, nên phải điều động một lượng lớn người dưới tay, thủ vệ vì vậy mới có lơi lỏng, khiến cho ta có lỗ hổng để trốn đi. Nhưng  ──

Nhìn ngoài cửa sổ một rừng toàn là người mặc áo đen, ta không khỏi cười khổ, thủ vệ nhiều như thế đích xác phù hợp với vị trí tổng trách của Phỉ Nhĩ tư gia tộc, nếu thật sự muốn đào thoát thì sợ là còn khó hơn lên trời nữa là.

Ta sao thế này?

Chẳng lẽ thật sự ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, bị nhốt tại nơi này thôi sao? Như vậy so với kiếp trước có gì khác nhau chứ?

Không, ta quyết không!

Sự đau đớn kiếp trước vẫn như đang rõ ràng trước mắt ta, mà một đời này ta cũng không muốn chính mình lại một lần nữa giẫm lên vết xe đổ. Vô luận phải dùng thủ đoạn gì, ta đều phải làm cho chính mình lúc nào cũng vui vẻ, sống cuộc sống tự do tự tại. Khi tất yếu ── ta nhìn hai tay của chính mình, ta vốn không cần cái năng lực khiến ta thống khổ vạn phần như  vậy, cũng chính là cha mẹ kiếp trước đã dùng linh hồn mình để cùng ác ma giao dịch cho ta có năng lực có thể đấu tranh cùng vận mệnh.

Khi ta nhìn ra rừng rậm bên ngoài cửa sổ, phân tích tình huống hiện tại và tự hỏi xem nên chạy trốn theo đường nào thì vài tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc này mà gõ cửa vào hiển nhiên chỉ có thể là tên gia hỏa La Y kia, bởi vì vô luận là Khải Ân, Khải Nhĩ hay là Địch Tu Tư cho tới bây giờ đều là trực tiếp mà vào. Ta phản xạ có điều kiện dường như cúi đầu kiểm tra toàn bộ thân thế ── áo sơ mi ngắn tay cùng quần bò, tuy rằng đơn giản, nhưng bởi vì là quần áo chính mình nên có cảm giác thân thiết cùng thoải mái.

Bởi vì lúc trước ta biểu hiện rất tốt, Địch Tu Tư tên gia hỏa này cuối cùng cũng có lòng từ bi đem tất cả quần áo trả lại cho ta, làm cho ta từ cuộc sống không mặc gì của người nguyên thủy, trong nháy mắt đã hồi phục thành người văn minh hiện đại. Chỉ tiếc hộ chiếu đã bị hắn cầm mất rồi, nhưng ta biết cho dù có năn nỉ thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không đưa cho ta; cái máy tính đáng yêu cũng một lần nữa trở về trong tay ta nhưng vẫn không có cách nào để lên mạng nên ta đành nhàm chán chơi mấy trò chơi trong máy.

Ta đi đến gương to hảo hảo sửa sang lại quần áo, xác định là không có cái gì sẽ bị La Y lấy ra nói là thói hư tật xấu nữa mới nói: “Mời vào!”

Cửa mở, La Y mặc bộ trang phục Tây màu đen vạn năm không đổi, đi đến trước mặt ta. Ngoài dự đoán chính là phía sau hắn còn dẫn theo 2 người đang cầm theo một cái dây thước.

La Y trước dùng ngôn ngữ nơi đây nói chuyện với bọn họ, thấy ta hoàn toàn mê mang nhìn bọn họ, mới dùng tiếng Anh hướng ta giải thích nói: “Đỗ thiếu gia, hai vị này tới để đo kích thước của làm lễ phục, mời cậu phối hợp cùng bọn họ.”

Ta thực nghi hoặc nhưng vẫn theo yêu cầu hai người kia mà đứng thẳng, dang hai tay ra cho bọn họ đo.

“Làm lễ phục gì? Có yến hội sao? Nơi này ta chẳng quen biết người nào cả, vi cái gì còn muốn ta tham gia?”

Hắn nghe xong kỳ quái nhìn ta: “Đương nhiên là lễ đính hôn của cậu cùng thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia chưa nói cho cậu biết sao?”

“Lễ đính hôn?” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Ngươi nói thiệt hay nói giỡn vậy? Ta cùng tên gia hỏa kia?”

La Y nhìn thấy hành động của ta, nhíu nhíu mày, ta vội vàng dừng lại, để tránh bị lão nhân hắn bắt lấy cơ hội ở bên tai ta nhắc tới nhắc lui không ngừng.

“’Gia hỏa’ là chồng trương lai của cậu đó, Đỗ thiếu gia, thỉnh cậu không nên xưng hô vô lý như thế, cậu có thể gọi tên ngài ấy, dù sao cậu cũng là người thân cận bên thiếu gia, cậu có quyền lợi này.”

Khốn kiếp! Cái này không phải trọng điểm rồi?

Trọng điểm là ta cho tới bây giờ chưa hề đáp ứng cùng hắn kết hôn!

“Hiện tại không phải thời điểm thảo luận vấn đề xưng hô.” Nói xong, ta bước ba bước vọt tới trước mặt La Y. “Ta cũng không nhớ rõ là mình có đồng ý cùng hắn kết hôn, tiệc đính hôn này vì sao lại có? Italy từ lúc nào mà cho phép đồng tính kết hôn vậy?” Hôm nay là cuối tuần, cũng chính là chỉ còn lại có 5 ngày. Thời gian như vậy không đủ làm cho ta nghĩ ra kế hoạch chạy trốn.

“Đây là vấn đề của cậu cùng thiếu gia, ta không có biện pháp trả lời cậu.”

Hắn lại đem vấn đề trả lại cho ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn con cáo già này, trong lòng thập phần khẳng định hắn nhất định là đang ở trong lòng cười trộm.

“Như vậy hắn ở nơi nào?”

“Ai?” Hắn giả ngu hỏi.

“Thiếu gia nhà ngươi!”

“Nơi này không có ‘thiếu gia nhà ngươi’, Đỗ thiếu gia cậu nhớ lầm rồi chăng?”

“. . . . . .”

Ta hít một hơi thật sâu, để tránh bị tên này làm cho tức đến nội thương, rồi mới thất bại hỏi lại: “Địch Tu Tư ở nơi nào?”

Hắn cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu: “Thiếu gia đang ở hội trường an bài việc đính hôn.”

Ta ngay cả vội nói cám ơn cũng không kịp, rất nhanh lao ra tìm cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này để hỏi cho rõ mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.