Xuyên qua ngàn năm thời không, tất cả mọi người dường như có hàng ngàn hàng vạn cái duyên nợ, cư nhiên lại không hẹn mà cùng tụ tập một chỗ, vận mệnh luân hồi, thường khiến cho người khác tràn ngập bất đắc dĩ.
Ta kinh ngạc nhìn nữ nhân kia, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chờ cho đến khi phục hồi tinh thần lại thì nữ nhân kia đã đứng trước mặt Khải Ân, nàng cùng An Á kiếp trước có khuôn mặt rất giống nhau, làm cho tâm lý của ta không tự giác xuất hiện một cảm giác khó chịu đến nói không nên lời.
Con mắt nàng cùng với hàng nàng năm trước cũng chẳng khác gì nhau, bên trong trừ bỏ Khải Ân sẽ không thấy cũng như không dung bất kỳ một ai khác.
“#$$$%^#@#@@#$$%*. . . . . .”
Nàng vẻ mặt lo lắng đối Khải Ân nói, đáng tiếc lại là tiếng Ý.
Khải Ân nghe xong lời của nàng, lại quay đầu nhìn ta một cái, rồi mới dùng tiếng Anh lạnh lùng hồi đáp: “Đúng, ta sẽ đính hôn .”
“Cùng ai? Em không cho phép! Anh rõ ràng chính là vị hôn phu của em!”
Nữ nhân kia lớn tiếng thét to, có lẽ là bởi vì Khải Ân dùng tiếng Anh trả lời, nàng cũng không tự giác nói lên tiếng Anh.
Khải Ân có chút căm ghét nhíu nhíu mày, càng thêm lạnh lùng nói: “Ta từ lúc nào trở thành vị hôn phu của ngươi vậy? Ta cũng không nhớ rõ là đã từng cùng ngươi đính hôn, La Toa.”
Xem ra La Toa chính là tên của An Á kiếp này. Cùng kiếp trước giống nhau, nàng vẫn là so với ta đã sớm ở bên người hắn.
Có lẽ khí thế Khải Ân quá mức kinh người, ngữ khí lạnh như băng, La Toa nghe vậy thân thể liền cứng lại, nước mắt bắt đầu rưng rưng rồi mới điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn Khải Ân.
“Nhưng em yêu anh rất nhiều, trừ anh ra em ai cũng không lấy! Hơn nữa ba ba cũng nói anh sẽ cùng em kết hôn!”
“Đó là chuyện của ngươi! Ta chưa bao giờ nói sẽ cùng ngươi kết hôn. Còn nữa, đừng giả bộ đáng thương, ta không bị lừa đâu, tính cách ngươi ta còn không rõ sao?”
Ta đứng ở một bên nhìn nhìn cái cột, trong lòng đối với lời nói của Khải Ân vô cùng đồng ý.
Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, kiếp trước An Á làm tướng quân, tính tình có tiếng là nóng nảy không coi ai ra gì, bằng không ta cũng sẽ không như vậy phải buồn bực chịu khổ. Cho nên cho dù chuyển thế, nàng cũng không bao giờ có thể yếu đuôi như vậy được.
Quả nhiên, thấy Khải Ân nói như vậy, La Toa cũng liền không chút khách khí bại lộ bản tính. Nàng nguyên bản sắp khóc liền trong khoảnh khắc trở nên dữ tợn, nàng ghen ghét nói: “Nữ nhân kia là ai? Nữ nhân cùng với anh đính hôn là ai? Em muốn giết nàng ta! Không ai có thể cướp anh khỏi em, anh là của em!”
“Ngươi dám!” Khải Ân nổi giận nói.
“Hừ, anh xem em có dám hay không!”
La Toa hừ lạnh nói, quay đầu nhìn xung quanh, đại khái là tìm cái con hồ ly tinh câu dẫn Khải Ân, cuối cùng, ánh mắt nàng đứng ở một chỗ, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Thuận theo ánh mắt nàng, ta nhìn thấy bàn tay Khải Ân đã đặt sau lưng ta.
“. . . . . .”
Đang xem kịch hay, ta không chú ý đến bàn tay Khải Ân không biết từ lúc nào đã đặt trên người ta, cái này thảm.
Quả nhiên, La Toa vặn vẹo gương mặt hai, ba bước đã đến trước mặt ta, bàn tay nàng ta tát ta một cái.
“Ngươi là tên hèn hạ, chính là ngươi câu dẫn Địch Tu Tư của ta đúng không? Dám cùng ta tranh đoạt, ta phải lấy mạng của ngươi!”
Ta không hề phòng bị tiếp nhận cái tát này, trong khoảnh khắc mặt đột nhiên đau rát, nhất thời bị đánh buồn cho không biết gì, chỉ có kinh ngạc nhìn nàng lại một lần nhấc tay lên.
Khải Ân bên người vừa sợ vừa giận, bạo rống đang muốn dùng tay đanh La Toa, lại bị Áo Văn ở một bên giữ chặt.
Ta nhìn tay phải La Toa giơ lên, nhưng ủy khuất, bi thương cùng tuyệt vọng ở kiếp trước bỗng chốc tụ tập lại khiến ta thanh tỉnh, một tay bóp chặt lấy cổ nàng, đem nàng đẩy vào cây cột.
Bốn phía trở nên lặng im, có lẽ tất cả mọi người bị động tác của ta dọa cho không thể nói được gì. Ta cười lạnh một tiếng, ta không còn là Tuyết Lị yếu đuối của kiếp trước nữa, nàng kiếp trước đã bị khổ sở cùng đau đớn rồi, kiếp này ta sẽ đòi lại cho nàng.
Ta lạnh lùng nhìn nàng giống như con mèo nhỏ giãy dụa, trong lúc này, sức mạnh chênh lệch giữa nam cùng nữ đã được thể hiện rõ.
“$#$#$^^^^&@@&&&&*(. . . . . .”
Hai người bảo vệ theo sát La Toa ở phía sau ta cầm lấy súng nhắm vào đầu ta. Mà Khải Ân đánh ánh mắt với những người xung quanh, tất cả nam nhân kính râm đều giơ súng lên nhắm ngay hai người kia, cục diện bắt đầu giằng co.
“An Á. . . . . .”
Lời ta nói ra làm cho Khải Ân rõ ràng cứng đờ, rồi mới kích động nhìn ta, bởi vì ta vừa dùng chính ngôn ngữ kiếp trước để nói.
La Toa đang cạy bàn tay của ta, nàng ác độc nhìn ta, kêu lên, hai bàn tay móng đỏ nhọn vọng tưởng muốn cào cấu mặt ta.
“An Á, ta cho tới bây giờ đều không chọc giận ngươi, vì sao ngươi cứ không buông tha cho ta? Kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.” Ta nhìn La Toa, thản nhiên nói, trong đầu trừ bỏ phẫn nộ, vẫn là phẫn nộ. Nhưng mà thồng khổ kiếp trước khiến ta không cầm lòng được, nước mắt đã tràn nơi khóe mắt.
“Kiếp này ta chỉ muốn được sống một cuộc đời bình thường, rời xa hết thảy kiếp trước, muổn tận hưởng cái gì gọi là khoái hoạt, cái gì gọi là hạnh phúc. . . . . . Vì sao lại ngay cả vậy cũng bị cho là xa xỉ? Ta rõ ràng đã đi rất xa, đến tận Trung Quốc, vì sao các ngươi còn muốn bức ta đau khổ, đi tìm ta?” Ta buông La Toa, kìm lòng không được che đi lệ rơi trên mặt, cả người run rẩy.”Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần một đời hạnh phúc, vậy mà cũng không thể được sao?”
La toa kịch liệt ho khan, không có trả lời ta.
Mà Khải Ân lại ôm chặt lấy ta, run rẩy sờ sờ lên mặt ta, cũng dùng ngôn ngữ kiếp trước nói:
“Tuyết Lị, Tuyết Lị của ta! Đừng buông ta ra có được không? Ta yêu em, từ trước đến giờ ta chỉ có yêu một mình em, ta không thể không có em. . . . . .”
Một giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt ta.
Hắn khóc sao?
“Không có em, ta thật không thể sống, thật sự. . . . . . đừng ly khai ta, được không? Ta thật vất vả mới tìm được em . . . . .”
Hắn bắt đầu điên cuồng hôn lên mặt ta.
Lệ cùng lệ đan vào một chỗ.
“Ta biết chính mình sai rồi, tha thứ cho ta đi được không?”
Ta mãnh liệt lắc đầu, buông tay, trong lòng bi thống mãnh liệt.
Ta lau đi lệ rơi đối hắn thét to: “Không, ta không bao giờ tha thứ cho ngươi!”
Cũng vô pháp tha thứ cho ngươi!
Linh hồn cha mẹ ta đã biến mất, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi được chứ?
Hắn khóc lóc nhìn ta, thống khổ hỏi lại ta: “Tha thứ cho ta, được không? Van cầu em .”
Ta không ngừng lắc đầu, hắn cư nhiên nói với ta chữ “cầu”. Nếu hắn nói từ 1500 năm trước thì có phải hay không mọi chuyện sẽ khác đi?
Ta há mồm thở hổn hển, cảm thấy trong lòng ngày càng buồn, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, cuối cùng ta chưa kịp nói ra chữ “không”, liền ngất trong ***g ngực hắn.