Địch Tu Tư ghé sát trên người ta, không ngừng hít thở, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
“Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân nói nếu người không lập tức đi gặp bọn họ, bọn họ lsẽ tự mình đến ‘thỉnh’ người đi gặp.”
“Hỗn đản!”
Địch Tu Tư phun ra hai chữ từ hàm răng đang nghiến chặt, bởi vì cố nén dục vọng khiến hắn không ngừng đổ mồ hôi, mà sắc mặt từ xanh biến thành đen, dần dần vặn vẹo.
Nhìn hắn bộ dạng chật vật, ta không khỏi ôm lấy cái gối, không để ý đến đau đớn mặt sau, cúi đầu nở nụ cười.
“Không cho phép!”
Hắn có điểm thẹn quá hóa giận nhắm ngay miệng ta mà cắn một cái.
“Tê. . . . . .”
Bị hắn cắn, ta đau nơi miệng, đang muốn mở miệng mắng to, hắn lại đột nhiên hít một hơi thật sâu, rồi mới đối ta thấp giọng hét lớn: “Đừng nhúc nhích!”
Cảm giác trong cơ thể có gì đó càng lúc càng lớn, ta nhướng nhướng mi, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng vẫn có thể chịu được, cho nên càng thêm ác ý co rút hậu huyệt.
Dám để cho ta đau, ta cũng sẽ không cho ngươi sống tốt!
“Tê. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Hắn có chút dở khóc dở cười nhìn ta, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều, trên mặt hưởng thụ cùng nhẫn nại, hay tay giữ chặt thắt lưng ta, cả thân thể đè lên người ta, thật mạnh hít thở không ngừng.
Ta bắt lấy đầu hắn, vươn đầu lưỡi chính mình liếm một vòng quanh miệng, rồi mới cố ý lộ ra biểu tình hấp dẫn mê người, hạ giọng đối hắn nói: “Ngươi. . . . . . thật sự có thể chịu được sao?”
“Em. . . . . .”
Đôi con ngươi màu lam càng ngày càng tối lại, bên trong tràn đầy dục vọng nóng bỏng như nham thạch nóng chảy đang muốn phun trào ra.
“Thiếu gia. . . . . .”
La Y còn ở bên ngoài không ngừng gõ cửa, nhưng hiển nhiên đã không thể làm cho Địch Tu Tư khống chế được dục vọng đang bị ta khơi mào. Hắn tùy tiện lộng vài cái lên phân thân đang ngẩng đầu của ta rồi vội vàng dùng hai tay đỡ lấy thắt lưng ta, chuẩn bị động.
Đúng lúc này, ta gắt gao giữ lấy hắn, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: “ngươi biết không? Muốn đạt tới cao trào cũng không phải chỉ có một loại phương pháp là trừu sáp này . . .” Rồi mới bắt đầu dùng sức co rút hậu huyệt.
Hắn sửng sốt, rõ ràng là ở lo lắng không biết lời nói của ta là ý tứ gì, thế là ta thừa lúc hắn ngẩn ngơ liền dùng sức co rút nhanh hậu huyệt. . . . . .
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Cảm giác từng đợt chất lỏng nóng rực phun vào hậu huyệt, ta chịu đựng cũng chẳng dễ chịu gì, đem mặt chìm vào gối buồn cười ── tên gia hỏa này cư nhiên lại phát tiết sớm đến như vậy, ha ha!
Vẻ mặt Địch Tu Tư chuyển từ hồng đến trắng, từ trắng đến xanh, lại từ xanh đến đen, đủ mọi màu sắc, coi như lượn hết một vòng tất cả các màu sắc, trông cực kỳ đặc sắc. Hắn hung tợn trừng trừng nhìn ta, miệng mở lại đóng, đóng lại mở, cứ đóng đóng mở mở, cuối cùng lại cái gì cũng không nói, chính là thở dài, ôm lấy ta nói: “Em. . . . . . ta nên làm gì với em đây. . .”
Ta cười to, thật sự không đếm xỉa gì tới hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, rồi mới để đem phân thân ở sau hậu huyệt ta toàn bộ rút lui. Rồi hắn lại nằm trên người ta nghỉ ngơi một lát sau đó mới ngồi dậy, cùng lúc nói với La Y đang một mực đứng ngoài cửa là đi xuống trước đi, rồi hắn mới ôm lấy ta cả người đang muốn nhũn ra vì cười vào phòng tắm.
Săn sóc ta chuẩn bị đồ tắm rửa xong, hắn theo La Y xuống dưới lầu gặp cha mẹ trước, mà ta một mình ở trong bồn tắm to lớn ngủ gục.
****
Chờ đến khi ta nhìn thấy cha mẹ hắn thì đã là thời gian cơm chiều rồi.
Cha mẹ của lão đại hắc bang bất đồng so với suy nghĩ của ta. Họ không ngờ lại là một đôi trung niên thập phần văn nhã, toàn thân cao thấp không có một tia lệ khí, ngược lại phi thường hiền hoà. Bọn họ tùy tiện mặt một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng một cái quần bò, nhìn kỹ vẫn là quần áo cặp đôi, hiền lành nhìn ta. Nếu không phải có Địch Tu Tư ở một bên giới thiệu, ta hẳn sẽ không nghĩ đến họ là cha mẹ của hắn.
Bọn họ sớm định cư ở nước Mỹ, lần này hiển nhiên là vì lễ đính hôn cuối tuần mà đến. Biết ta chính là người cùng đứa con của họ đính hôn, bọn họ chỉ lộ ra một tia kinh ngạc, rồi lại tỏ vẻ tôn trọng sự lựa chọn của đứa con, liền vui vẻ bắt chuyện với ta.
Ngoài dự đoán của ta là một gia đình đầy bão táp, nó làm ta phi thường thất vọng. Vốn ta còn muốn thừa cơ hội này nhờ sức cha mẹ hắn chạy trốn nhưng giờ lại phải sắp xếp lại kế hoạch khác rồi. Thái độ người Châu Âu đối với đồng tính luyến ái quả nhiên mở mang khiến người khác khó có thể tưởng tượng được, đối với việc giáo dục đứa nhỏ của họ so với Trung Quốc hoàn toàn kém xa.
Đối với hai hảo lão nhân này, ta thật sự không thể tiếp tục dùng ngữ khí lãnh đạm với bọn họ nữa cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời toàn bộ câu hỏi. Không nghĩ tới, vừa tán gẫu xong, bọn họ càng thêm vừa lòng đối với ta, thậm chí còn cổ vũ Địch Tu Tư đừng đính hôn, trực tiếp đem ta kết hôn luôn.
Địch Tu Tư nghe xong liền cao hứng cười toe toét, mà ta chỉ có thể cố nén vẻ không vui trong lòng mà cười. Thật sự là đang ở dưới mái hiên nhà người khác nên ta không thể không cúi đầu.
Bọn họ chỉ bất mãn điều duy nhất là đứa con họ đính hôn mà hai người bọn họ lại là người cuối cùng biết đến, hơn nữa lại còn thông qua người khác, mà người khác này tự nhiên chính là An Á, hiện tại là La Toa.
Dùng ngón chân cũng biết được, cha mẹ Địch Tu Tư hiển nhiên là cứu binh nàng đưa đến. Nàng hẳn vọng tưởng bọn họ có thể làm cho nàng cùng Địch Tu Tư ở chung một chỗ, người ngoài như ta đây sẽ bị đuổi ra. Chỉ tiếc nàng trăm cay nghìn đắng nghĩ ra kế này nhưng cuối cùng lại chẳng được gì.
An Á đời này có điểm ngốc thật. Nhưng ta một chút cũng không cảm nhận được niềm vui sướng của một người thắng cuộc. Chẳng lẽ không có ký ức kiếp trước cũng sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh? Ta đây có phải hay không nên lo lắng tìm phương thuốc cổ truyền làm cho nàng khôi phục lại ký ức kiếp trước đề cùng nàng chân chính quyết phân thắng bại.
Có lẽ sau này về nước tìm một đạo sĩ ẩn cư trên núi nào đó hỏi thử xem ….
Khi ta cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, không khí hiện trường có điểm cứng ngắc. Địch Tu Tư mặt nhăn màu nhó, khuôn mặt đen lại, biểu tình trên mặt rõ ràng là đối với tình cảm La Toa chán ghét rành mạch; mà cha mẹ hắn lại có chút xấu hổ nhìn ta, muốn nói nhưng lại thôi.
“Nữ nhân kia, sau này tốt nhất là khiến cho nàng cách xa con một chút, thấy nàng liền cảm thấy phiền rồi.” Ôm lấy thắt lưng ta ngã xuống ghế sô pha, Địch Tu Tư phiền não nói.
“La Toa, đứa nhỏ kia. . . . . .” Ba của Địch Tu Tư một bên thở dài một bên lắc đầu, “Ta từng cùng Cartel lão nhân nói, La Toa nha đầu kia đã hoàn toàn bị hắn làm hư rồi . . . . . .”
Ta nghi hoặc nhìn Địch Tu Tư, hy vọng hắn có thể giải thích thêm Cartel là ai.
Hắn vừa định mở miệng, thì một giọng nữ thanh thúy không hợp thời đánh gãy lời hắn.