Vừa bước ra khỏi cánh cửa, vẻ mặt tươi cười của Mại Khắc Tư xuất hiện trước mặt ta ….
“Hi!” .
“Ngày mốt là nghỉ rồi, đồ đạc chuẩn bị thế nào rồi?” .
“Gần xong rồi.” .
Ta cùng Mại Khắc Tư đến lớp. .
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là tháng thứ tư của năm thứ hai, tháng tiếp theo chính là tháng đẹp nhất, kì nghỉ cho lễ Phục Sinh, sau đó sẽ là kì kiểm tra căng thẳng.
Ở đây 7 tháng, ta và Mại Khắc Tư đã trở thành bạn thân thiết của nhau, trở thành bằng hữu tốt tin tương lẫn nhau, thật sự là ngoài dự đoán, nhưng cũng thật cao hứng.
Nước Anh là một quốc gia cho phép những người đồng tính kết hôn, bầu không khí rất tự do, không bị hạn chế, đâu đâu trên đường cũng có người đồng tình luyến ái nắm tay nhau, hôn nhau càng không ít, người đi đường cũng không hề dùng ánh mắt kì lạ, đứng lại nhìn bọn họ.
Khiến người khác phải dở khóc dở cười chính là, ở Lợi Tư, ta đã từng bắt gặp một người đàn ông da trắng trong một con hẻm nhỏ cùng bị một đám con trai …., cũng bị người khác cảnh cáo ban đêm cấm được ra đường một mình, bởi vì nam nhân so với nữ nhân càng dễ bị tập kích hơn. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa vừa không ngừng cảm thán, thời đại thay đổi quá nhanh, đầu năm nay ngay cả một nam nhân cũng trở nên không an toàn. May là thân thủ ta không tệ, đủ để tự vệ, nhưng buổi tối tốt nhất vẫn là ít nên ra ngoài thì hơn. .
Ta từng nói chuyện ta có khuynh hướng lưỡng tính cho Mại Khắc Tư nghe, hắn đơn giản là nhún vai biểu thị ý đã hiểu, sau đó đột nhiên hỏi: .
“Lẽ nào Phương Dật Phong là người yêu của mày?” .
Ta vô lực rên rỉ, tên này thực có trí tưởng tượng phong phú.
“Chúng ta chỉ là bạn thân bình thường, tao hiện tại vẫn chưa có ai.” .
“À.”
Mại Khắc Tư có chút suy tư nhìn ta, sau đó đột nhiên ý vị thâm thường nở nụ cười, nụ cười khiến cho ta sởn gai ốc.
Vài ngày sau, một loạt những người nam nhân đặc sắc xuất hiện trước mặt ta, ta lần thứ hai tự khâm phục trực giác của chính mình chưa bao giờ sai lầm cả.
Mại Khắc Tư chỉ vào bọn họ, niềm nở giới thiệu: “Những người này đều là bạn của tao: Lai Ân, Thụy Khắc, Mã Đinh. . . chọn đi.”
Dương Tĩnh ở bên cạnh ta đã sớm nước miếng chảy ròng ròng nhìn chằm chằm bọn họ, mà Phương Dật Phong thì đang ngơ ngác nhìn một loạt mỹ nam trước mặt, trong khi đó, ta lại ngây ngốc hỏi Mại Khắc Tư: “Chọn, chọn gì?” .
“Người yêu a, trong này có loại nào mày thích không? Mày không phải nói mày chưa có người yêu sao? Vậy mày chọn một người đi. Bọn họ đều là những người bạn thân mà tao cực khổ liên lạc đó?” .
Nói xong, hắn lặng lẽ nhìn ta chăm chú.
Ta đầu đầy mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm vào mấy người nam nhân này, không nhịn được lùi về sau, lại lùi về sau mấy bước, bằng không sẽ không đảm bảo được lát nữa ta sẽ không bị vây công mà an toàn trở ra. Không phải nói ở nước Anh mọi người rất lãnh đạm sao, ta chỉ tùy tiện nói vài câu hắn liền như gà mẹ làm tới cùng.
Lau lau mồ hôi, ta lắp bắp nói: “Tao trước mặt còn chưa muốn có người yêu, ý tốt của ngươi ta xin nhận, thật có lỗi a.” Đối với người nước ngoài nên trực tiếp thẳng thắn bằng không về sau sẽ rất phiền phức.
“Là như vậy a . .” .
Mại Khắc Tư gãi gãi đầu, vừa định nói chuyện thì thấy Dương Tĩnh đột nhiên bổ nhào vào mỹ nam
“Hắn không muốn, tớ muốn, nhiều mỹ nam như vậy, ha ha ha, hậu cung a…cảm tạ!” .
“. . .” .
Sau đó liền xuất hiện một trận hoảng loạn.
Tuy rằng ta đối với việc tìm nam nhân bỏ mặc, nhưng tình cảm giữa ta cùng Mại Khắc Tư không ngờ lại tăng lên.
Vì vậy, sau lời đề nghị của hắn, ta, Dương Tĩnh cùng Phương Dật Phong quyết định nhân ngày lễ Phục Sinh này hảo hảo đến Luân Đôn một chuyến để chơi một chút.
Ngày 4 tháng 15, ta lần thứ hai đi tới Luân Đôn.
Du lịch tính đi trong 4 ngày mà trạm dừng chân thứ nhất của chúng ta chính là tháp Luân Đôn nằm gần tỉnh Hà Bắc.