Nhìn thấy La Y, bí đỏ bắt lấy áo hắn, vẻ mặt thập phần lo lắng hỏi: “Đỗ Mặc đâu?”
“. . . . . .”
Ta là người sống to dùng đùng ở bên cạnh hắn, hắn cư nhiên lại không phát hiện, con mắt hắn nhỏ lắm hả?
La Y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ta một cái, hiển nhiên là cũng nghĩ giống ta.
Tên gia hỏa này theo tầm mắt nhìn về phía ta, cuối cùng thấy được ta, thế là biểu tình trên mặt lập tức chuyển từ nguy thành an, cũng hướng ta đi tới, rồi cúi người xuống ôm chặt lấy ta.
Hắn ôm ta thực nhanh, ta không đẩy hắn ra, chỉ có thể kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta cứ nghĩ em lại trốn đi.” Hắn tựa đầu trên vai ta, cúi sát xuống lỗ tai ta nhẹ nhàng nói. “May mắn. . . . . . Em vẫn còn. . . . . . Đừng nhúc nhích, hãy để ta ôm một chút.”
Ta buông chiếc đũa trong tay, ngoan ngoãn ngồi xong mặc hắn ôm, hắn tiếp tục nói:
“. . . . . . Nếu không ta thật chẳng biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Ta không muốn thương tổn em, nhưng . . . . .”
Hắn muốn nói lại thôi, nhưng cho dù hắn không nói, ta cũng đoán được hắn muốn nói cái gì, đơn giản chính là sẽ đem ta cột lại trên giường khi dễ hoặc là đưa đến một hòn đảo bị cô lập, đủ loại thủ đoạn để có thể thể hiện tính độc chiếm bá đạo của hắn.
“Ta sẽ không chạy trốn nữa. . . . . .” Ta thấp giọng nói.
“Ừm? Em nói cái gì?”
“Không có việc gì,” Ta xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Ngươi hẳn là đói bụng rồi, cùng nhau ăn cơm đi! Cơm nước xong, nếu ngươi có rảnh, chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện.”
Hai mắt hắn sáng lên: “Có rảnh, đương nhiên là có. Đối với vợ yêu, ta lúc nào cũng rành. . . . .”
Hắn vừa nói vừa sờ sờ đùi ta.
Ta mặt không chút thay đổi nhéo cái bàn tay sắc lang.
“A. . . . . .” Hắn kêu thảm thiết một tiếng, đáng thương nhìn ta, ủy khuất nói: “Vợ, em hung phạm!”
“Đau không?” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
Hắn gật gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Ngươi lần sau nếu còn giả bộ thành Khải Nhĩ, ta liền khiến cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra!”
Hắn mâu quang chợt lóe, khi miệng mở lại, dĩ nhiên đã khôi phục thành Địch Tu Tư: “Em sao có thể nhận ra? Ta tự nhận thấy chính mình không hề lộ sơ hở, ngay cả gia nhân của ta cũng chưa bao giờ phát hiện ra.”
Ta cười nhạo một tiếng, giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, chỉ có Khải Nhĩ mới có thể gọi ta là vợ yêu; thứ hai, Khải Nhĩ sẽ không có vẻ mặt như vậy; thứ ba, ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi, ánh mắt của Khải Nhĩ không có sắc bén như thế.”
“Thì ra là thế, thật không hỗ là người ta yêu nhất. Em có thể hiểu rõ chồng mình như thế, ta đây thực vui vẻ.” Hắn trêu tức nói.
“Ngươi. . . . . .” Ta cảm thấy được mặt mình nhanh chóng đỏ lên.
“Như vậy chứng minh, trong lòng em có ta.”
Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn nâng đầu ta lên, hai mắt thâm tình nhìn ta, thanh âm lại mang theo vài phần u buồn: “Nhưng, em rốt cuộc vì cái gì lại không thừa nhận tình cảm này? Mặc. . . . . . Em còn muốn để ta chờ bao lâu nữa? Rốt cuộc khi nào thì ta mới có thể danh chính ngôn thuận gọi em là vợ?”
Ta dời hai mắt đi, nói sang chuyện khác: “Ăn cơm đi, hôm nay là đồ ăn Trung Quốc, ngươi nhất định chưa nếm thử qua.”
Hắn thật sâu nhìn ta, không tiếp tục truy vấn nữa, mà là để ta ngồi ở ghế bên cạnh, La Y nhanh chóng đem đến một bộ chán bát nữa.
Hắn chưa vội động thủ, mà lẳng lặng nhìn đồ ăn trên bàn đến ngẩn người.
Ta không để ý đến hắn, mà không khách khí bắt đầu gắp đồ ăn lên, ta thân là đầu bếp tuyệt đối có quyền chiếm đĩa rau. Đã lâu chưa có nếm qua đồ ăn Trung Quốc, ta có chút cảm động, tuy rằng đã lâu không có nấu cơm, nhưng xem ra tay nghề chính mình vẫn không có thụt lùi.
Đúng lúc ta đang cật lực ăn, Địch Tu Tư đột nhiên cúi đầu hỏi: “Em làm?”
“Đương nhiên! Đầu bếp nhà ngươi đâu biết làm đố ăn Trung Quốc . . . . Ngươi làm gì vậy?”
Ta đột nhiên bị hắn ôm cổ, mà cơm trong miệng chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa là chết vì nghẹn.
“1500 năm . . . . . . 1500 năm, Mặc.” Hắn thanh âm nghẹn ngào nói. “Lâu như thế, ta cuối cùng, cuối cùng có thể đợi được đến khi em đích thân làm đồ ăn cho ta. . . . . .”
Ta rất muốn làm sáng tỏ rằng cơm này là ta muốn làm cho ta ăn, không phải vì hắn. Bất quá nhìn hắn kích động như vậy, thập phần đáng thương, ta cũng chẳng nỡ lòng nào mà phá tan mộng đẹp của hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, đẩy hắn ra, đem chiếc đũa nhét vào tay hắn: “Ăn cơm đi.”
Hắn gật gật đầu, cầm lấy đôi đũa.
Ta cảm khái khi thấy tư thế cầm đũa của hắn còn chuẩn hơn cả người Trung Quốc, đột nhiên thấy hắn ăn cơm với tốc độ như lũ quét. Đáng thương cho ta chỉ mới kịp gắp một miếng thịt thơm phức thì toàn bộ thức ăn trên bàn đều nhảy vào trong miệng tên gia hỏa kia.
“Bộp. . . . . .”
Sau khi uống hết cốc nước, hắn đánh một cái no nê, vẻ mặt hạnh phúc ngồi phịch trên ghế.
Ta căm tức nhìn hắn, đây là bữa tối của ta, sao hiện tại lại biến thành của hắn rồi chứ!
Hắn nhìn thấy ta cơ hồ chưa ăn được miếng nào, cười gượng nói: “Thật sự là ăn quá ngon , cho nên. . . . . . Ha hả. . . . . . em, em đừng giận a, ta lập tức kêu phòng bếp làm món mới, em chẳng phải thích nhất là món súp hải sản sao, thế nào?”
Lão tử ta không phải ấm đun nước, ta muốn ăn đồ ăn Trung Quốc!
Ta đen mặt hướng hắn đi tới.
“Uy. . . . . . em, em đừng lại đây, ta muốn giải thích . . . . . .”
Trích dẫn một câu nói kinh điển trong các bô phim: nếu giải thích có thể được, thì còn cần đến cảnh sát làm gì chứ?
Ta tiếp tục tiến tới.
“Uy. . . . . . Uy. . . . . .em sẽ không phải thật sự ….? Không phải chỉ là một chút cơm thôi sao? A. . . . . . Không thể nào? ! Cứu mạng a. . . . . .”
“△△◇□○○@#! ︿. . . . . .”
Sau khi ta đem hắn hảo hảo sửa chữa một chút, cơn tức giận trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Sau khi ăn mấy món Ý chẳng có chút mỹ vị Trung Quốc, liến xốc lên cái xác giả chết Địch Tu Tư đem lên lầu đàm phán.
Đóng cửa lại, ta tống tên gia hỏa nặng như trư này lên giường.
Hắn đứng lên, bất mãn than thở: “Thân ái, em hiện tại càng ngày càng bạo lực.”
“Nói nhảm, đối với một người, không bạo lực cũng không được a, bằng không da hắn nhất định sẽ rất ngứa.”
“Ai? Ta sao lại không biết còn có nhân vật lợi hại như vậy tồn tại a?” Hắn giả bộ, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Được rồi, đừng để ta phải đánh Thái Cực quyền a.” Ta lấy ghế ngồi xuống, “Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, lúc này đây, ta đã hạ quyết tâm, muốn hảo hảo cùng ngươi nói chuyện một chút về vấn đề tự do thân thể của mình. Ngươi, không thể cứ như vậy mà nhốt ta, ta muốn đi về!”
“Trở về? Em không phải đã ở nhà rồi sao? Còn có thể quay về đâu nữa?”
“Hừ! Đừng có giả bộ, ngươi hiểu ý ta là gì mà.”
Hắn cuối cùng cũng thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm khắc nhìn ta, từng chữ một nói ra: “Không – có – khả – năng!”
Đáp án như dự kiến.
Ta nhún nhún vai, cũng gằn từng chữ một nói: “Ta – nhất – định – phải – quay về.”