Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 72



Âm nhạc vũ hội lại lặng lẽ vang lên, nhưng các tân khách rõ ràng có hứng thú với ta nhiều hơn so với khiêu vũ, líu ríu vây quanh ta cùng Địch Tu Tư.

Ta giãy không ra sự giam cầm của Địch Tu Tư nên chỉ có thể nhàm chán nhìn xung quanh, tìm xem anh trai mình ở nơi nào.

“Ba. . . . . .”

Chung quanh trừ bỏ âm nhạc, lại bắt đầu trở nên tĩnh lặng. Ta sờ bên mặt có chút nóng, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân trước mắt đã lâu không gặp, cùng có thể nói là cừu địch kiếp trước của ta, La Toa.

La Toa oán độc nhìn ta chằm chằm, tay còn dừng lại trên không trung, bảo trì tư thế đánh ta.

“Tiện nhân, ngươi là gay, nam giả nữ!” Thanh âm nàng lớn mà sắc bén, lại có chút điên cuồng. “Ngươi cư nhiên dám tới câu dẫn Địch Tu Tư của ta, ta chưa từng thấy qua người nào thấp hèn như thế! Trả Địch Tu Tư lại cho ta, ngươi là nam kĩ không biết xấu hổ!”

Thế là, ánh mắt các tân khách nhìn ta có thêm chút bừng tỉnh đại ngộ, hỗn loạn, có chán ghét, có khinh thường, còn có *** loạn, khe khẽ nói nhỏ hòa cùng tiếng dười *** đãng đáng khinh.

Địch Tu Tư gắt gao giữ chặt thắt lưng ta, dời tay nhìn khuôn mặt ta, thật cẩn thận xoa xoa nhẹ nhàng, rồi ánh mắt thâm trầm, tràng khí quanh thân vô cùng cuồng loạn, lập tức biến thành  Khải Ân, ánh mắt đỏ lên phẫn nộ, hung hăng tặng cho La Toa một cái bạt tai, thậm chí đem nàng đánh ngã xuống đất.

La Toa khóe miệng chảy ra một chút máu, cả người nằm rạp trên mặt, vẻ mặt như trời sụp đất nứt nhìn Khải Ân.

“Anh. . . . .đánh em? Anh. . . . . cư nhiên dám vì tiện nhân này mà đánh em?” Thanh âm nàng run rẩy, mang theo tuyệt vọng.

Khải Ân không để ý tới nàng, tiếp tục đau đớn sờ sờ mặt ta, tay có chút run rẩy, hốc mắt cư nhiên tụ tập một ít sương mù, giống như người bị đánh là hắn vậy.

“Đau không?” Hắn lấy hòm thuốc từ La Y, người không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Ta gật đầu, Khải Ân đột nhiên gắt gao ôm lấy  ta, thanh âm khàn khàn nói: “Thực xin lỗi, ta lại không thể bảo vệ tốt em. . . . . .”

Hắn quay đầu nhìn về phía La Toa: “Ngươi. . . . . dám đả thương hắn, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải  trả giá!” Thanh âm tàn nhẫn, lại lạnh như băng mà vô tình. Nhưng người mặc áo đen từ đầu đến cuối vốn thực hiện công tác tuần tra đột nhiên đi lại, vây quanh La Toa, động tác đồng loạt lấy ra khẩu súng, ngắm ngay nàng.

“Vô liêm sỉ!” Một lão già tóc xám trắng, khuôn mặt giận dữ, từ trong đám người đi ra, hắn quanh thân vờn quanh một cỗ khí tức tử vong, nhìn qua cũng biết chẳng phải người lương thiện gì. “Ngươi dám đối với con gái của ta như vậy, tất cả chỉ vì một tên nam sủng? Phỉ Nhĩ Tư gia tộc các người chẳng lẽ muốn cùng Cartel gia tộc chúng ta khai chiến sao?”

Mà lúc này, cánh cửa phòng yến hội “phanh!” một tiếng, một đám người mặc áo đen hung thần ác khí xông vào, xếp thành một chữ “khai”, trong tay đều cầm súng.

Tình huống đã không còn khả năng khống chế, các tân khách kinh hoàng bất an, không hiểu sao buổi hóa trang êm đẹp lại biến thành một cuộc đấu tranh sống mái giữa hai băng đảng, cũng có một ít nữ nhân nhu nhược không chịu nổi mà ngất vào trong ***g ngực nam nhân của mình.

Ba mẹ Khải Ân vội vàng chạy lại, khuyên can không có hiệu quả, khi song phương đang giằng co ở thời khắc mấu chốt thì một tiếng thét chói tai đầy thống khổ cắt ngang không khí đang hết sức khẩn trương, căng thẳng này.

Nhị ca tức giận vặn vẹo khuôn mặt, một chân dẫm nát cái tay La Toa vừa tát ta, lại cố ý dùng sức chà sát, tiếng thét chói tai phát ra từ người La Toa.

Không đợi lão già Cartel tức giận, đại ca lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng uy hiếp: “Dám đánh em trai ta, còn vũ nhục hắn, đây là trừng phạt giành cho nàng!”

Đại ca, nhị ca cũng có thể coi như là người nổi tiếng, cho nên lão già Cartel quay đầu nhìn ta bằng ánh mắt quái dị hỏi: “Lafite tiên sinh, ý ngài là . . . . .”

“Đúng vậy, nó là em trai chúng ta. Ta yêu thương nó còn không kịp mà nữ nhân ngươi cư nhiên lại dám đối với nó như vậy!” Đại ca hất cằm, cao ngạo nhìn lão già Cartel. “Ngươi cứ chờ gia tộc Lafite chúng ta trả thù ngươi đi!”

Mọi người lại dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn ta, ánh mắt đổi tới đổi lui trên người ta khiến ta có điểm chết lặng.

Đồng thời đắc tội với hai đại gia tộc có quyền thế, chuyện này chẳng phải là chuyện đùa, dàng vẻ cao ngạo của lão già Cartel có chút thu liễm.

“Chỉ là chút hiểu lầm, thỉnh Lafite tiên sinh không nên giận dữ.” Hắn dùng ánh mắt bảo bọn thuộc hạ nâng La Toa lên, rồi mới tiếp tục nói: “Lần này là con gái tôi có lỗi, sau khi trở về tôi sẽ nghiêm quản nàng, không biết xử lí như vậy có thể khiến ngài quên không?”

“Quên dễ như vậy a?” Khải Ân hừ lạnh, “Ngươi chắc phải biết. Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta đánh Mặc, ngươi cho rằng ta dễ dàng bỏ qua. . . . chuyện gì vậy, Mặc?”

“Quên đi.” Ta nhìn hình tượng có chút thê thảm của La Toa, thản nhiên nói. Nàng tuy rằng có chút cực đoan nhưng kỳ thật vẫn là một kẻ đáng thương bởi tình yêu, ta cũng không tất yếu đuổi cùng giết tận nàng, miễn cho lại bị người ta nói là lòng dạ hẹp hòi.

“Mặc, em chắc chứ?”

Ta nhìn ánh mắt lo lắng của đại ca, nhị ca, gật đầu.

Lão già Cartel dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta, rồi mới mang thủ hạ dưới tay, dẫn La Toa ra ngoài.

La Toa trước khi đi liền thập phần ác độc nhìn ta một cái, ta đột nhiên có cảm giác mọi việc sẽ không đơn giản chỉ kết thúc như vậy, phía sau chợt phát lạnh, ta rùng mình một cái.

“Có chuyện gì vậy?” Khải Ân khẩn trương nhìn ta.

“Ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi.” Đi giày cao gót khiến chân đau ê ẩm, thực không hiểu nổi nữ nhân vì cái gì lại ham thích mặc cái loại giày khiến người khác phải đau khổ thế này, đều là lỗi của Ellen hỗn đản kia, hóa trang thành ai không hóa lại đi hóa trang ta thành nữ nhân, cũng nhọc công nàng nghĩ ra ghê. May mắn đây là vũ hội hoá trang, nếu không hình tượng gay hôm nay của ta sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

“Anh đưa em trở về khách sạn nghỉ ngơi.” Đại ca lôi ta từ trong ***g ngực Địch Tu Tư ra, để ta tựa vào vai hắn, nhị ca thì ở bên cạnh dìu ta.

Tuy rằng chính mình tựa hồ như trở thành hàng dễ vỡ của bọn họ nhưng ta trong lòng có chút ấm áp, cảm giác có người nhà thật tốt.

“Em chẳng động đậy nổi nữa, có thể hay không tối nay nghỉ ngơi ở đây đi?”

Khải Ân cười như nở hoa, lập tức kéo ta chạy lên lầu nhưng lại bị đại ca ta đen mặt kéo lại.

Đại ca ngoài cười nhưng trong không cười nói với Khải Ân: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đưa Mặc lên lầu nghỉ ngơi, hắn mệt a.”

“Lên lầu nghỉ ngơi thì có thể, nhưng ngươi ở lại đây cho ta, ai biết sau khi ngươi đi lên có thể hay không sẽ làm gì đó Mặc.”

“Anh vợ cũng thật hiểu ta!”

“Ai là anh vợ ngươi, ngươi này XXOO. . . . . .”

Trong không khí điện thiểm tiếng sấm nổi lên, Khải Ân cùng hai người anh cùa ta xem ra lại không hợp mắt nhau, cũng không xem bây giờ là thời điểm nào, ta có chút đau đầu. Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Ellen ở gần đấy, thế là liền please nàng đưa ta lên lầu nghỉ ngơi, lưu lại ba tên kia tiếp tục nổ sấm kéo pháo cãi nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.