Các ông bà lão ngồi trên băng ghế dài ăn cơm. Ăn cơm xong, ông lão cảnh sát ném hộp cơm vào thùng rác, quay lại thấy mọi người vẫn ngồi đó bèn nói: “Các cậu ngồi thế có giống đi bắt tội phạm không? Nấp ra sau bụi cây đằng kia đi.”
Bà lão bác sĩ vội kéo ông lão bán bảo hiểm nấp sau lùm cây.
Bà cụ Hồ cũng rất nghiêm túc, kéo ba mình và anh Thừa Khiếu nấp sau bụi cây to.
Cứ thế, mọi người trốn thành hàng dài, ông lão cảnh sát cũng trốn đi.
Tay chân ông cụ Lý nhanh nhẹn hơi các ông bà kia rất nhiều. Lúc đi trốn, ông nhảy một phát qua đầu bụi cây, hoàn toàn không giống một người già làm những người khác phải trố mắt nhìn.
Gần đến tết, đèn màu được treo khắp các con phố. Những chiếc đèn bên cạnh sáng lên, các chàng trai cô gái qua lại cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng đưa mắt sang nhìn đám ông bà lão có hành vi kỳ quái bên này.
Lúc ông lão cảnh sát đưa nước cho ông lão bán bảo hiểm, tay ông run lên, ánh mắt trở nên tỉnh táo lại. Thấy đám bạn già nấp sau bụi cây, ông rất náy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Có lẽ ông cũng ý thức được tần suất phát bệnh của mình ngày một tăng lên nên thở dài một hơi, vừa chua chát vừa bất lực, sau đó nói: “Vốn tôi đã chuẩn bị chuyển sang bộ phận khác rồi.”
Bác sĩ thẩm mỹ nói: “Haiz, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm những người tình nghi khác.”
Mấy ông bà lão đi đường còn run run rẩy rẩy, giờ đi chung với nhau cảm thấy có sức mạnh hơn nhiều.
Ông lão bán bảo hiểm vội nói: “Không sao, bọn tôi cũng muốn bắt kẻ xấu.”
Ông lão cảnh sát nói cảm ơn: “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi.”
Nếu ông đã tỉnh táo lại thì mọi người cũng ra về. Bây giờ trời đã tối, những người tình nghi còn lại đợi mai hãy tìm.
Sau khi trở lại ký túc xá, ông cụ Lý mở điện thoại ta, đeo cặp kính lão vào, bắt đầu lật xem nhật ký của chàng thanh niên theo đuổi con gái mình hai mấy năm trước.
Đầu tiên là cảm giác phẫn nộ khi bị các bạn chỉ trích là hung thủ giết người. Từ từ kéo xuống dưới, ông Lý đột nhiên dừng lại. Là một video, video này chỉ lưu trữ một mình mình xem nhưng số lần phát đã hơn một trăm rồi.
Trong video là một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc áo đồng phục màu xanh lam, đứng trên bục giảng, sau lưng là bảng đen với dòng chữ “ước mơ của tôi”.
Giọng nói ngây ngô trong trẻo của cô gái vang lên: “Ước mơ của mình là trở thành một họa sĩ nổi tiếng. Mình muốn dùng ngòi bút của mình để vẽ lại những điều đẹp đẽ nhất của thế giới. Tuy hiện nay đã có máy ảnh, bấm một cái là được nhưng nó không mang vẻ đẹp chỉn chu khi được vẽ ra từng nét một, đó là vẻ đẹp không có linh hồn. Đương nhiên cũng có thể là do kỹ thuật chụp ảnh của mình tệ quá nên không giữ được linh hồn của cái đẹp trong đó.”
Cách nói dí dỏm của cô làm mọi người cười to một tràng rồi ào ào vỗ tay. Có thể thấy được trong lớp cô rất được yêu mến.
Cô gái xua tay, khuôn mặt rạng rỡ, nói tiếp: “Khi nào trở thành họa sĩ giỏi, mình sẽ vẽ tranh chân dung cho mọi người…”
Bạn cùng phòng của ông Lý nằm trên giường, nghe thấy từ giường dối diện vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.
——
Sau khi tạm biệt mọi người, bà cụ Hồ vẫn luôn im lặng ôm cánh tay của ba mình. Hôm nay bà đi bộ nhiều quá nên đã mệt rồi.
Kim Sân ngồi xuống, bảo: “Ba cõng con ngủ một lát nhé.”
Bà chậm rãi nằm xoài lên lưng ba, mơ màng nói: “Ba ơi.”
“Hửm?”
“Ba đừng có buồn nha.” Trong lòng bà vẫn luôn muốn nói câu này.
Ba ơi, bà đừng có buồn nha, đừng có buồn như bạn Lý Phong nha.
Kim Sân luôn biết sẽ có một ngày con gái rời xa thế giới này. Khác với những người cha khác, sinh mệnh của anh là vô cùng vô tận.
Bà cụ Hồ trên lưng đã không chống lại được cơn buồn ngủ. Kim Sân cõng con gái đi về phía nhà mình.
Ông cụ Hồ đi bên cạnh, điện thoại của ông reo lên một tiếng.
Người biết số điện thoại này không nhiều, người liên lạc vào số này càng ít. Ông vốn tưởng là Hồ Đào nhắn tin tới nhưng khi mở ra xem thì thấy số của một người đã lâu lắm không liên lạc.
“Bà Hoa Tiểu Minh – mẹ chúng tôi – đã từ trần vào rạng sáng nay, hưởng thọ 68 tuổi. Lễ viếng sẽ diễn ra vào ngày 1 tháng 2 tại nhà tang lễ Đồng Phù. Kính báo cho bạn bè thân hữu đến tưởng niệm. Con trai: Lý Thống Việt.”
Ông cụ Hồ ngẩn ra. Hoa Tiểu Minh là bạn thân của vợ ông, chơi từ lúc học nhà trẻ đến đại học. Họ dần dần tiễn đưa những người quen của mình, tiễn đưa văn hóa của thời đại họ, tiễn đưa những ngôi sao thời trẻ sang thế giới bên kia; bây giờ họ hoàn toàn không hiểu lắm thế giới của những người trẻ hiện nay.
Ông cụ Hồ nhìn Kim Sân. Lúc còn trẻ, ông không hiểu nổi ba mình. Lúc ấy ba cũng như bây giờ, không thích qua lại giao tiếp với ai khác. Khi ấy ông cảm thấy ba quá lạnh lùng với thế giới này nhưng bây giờ đã dần dần hiểu ra, tuổi thọ vĩnh viễn đã khiến ba dần tiễn đưa những người, những vật quen thuộc của thời đại mình đi mất. Khi trưởng thành, nhìn rõ mọi vật xung quanh nên cũng mất dần đi hứng thú tìm hiểu mọi thứ.
Ông cụ Hồ do dự một lát rồi thở dài. Với tình hình hiện nay, vợ ông thật sự không tiện đi viếng.
Bà cụ Hồ nằm trên lưng ba mình, mơ một giấc mơ. Trong mơ bà ăn rất nhiều bánh kem, sau đó đột nhiên trở nên rất mập. Lúc ấy có người xấu đến đuổi theo bà nhưng bà không sao chạy nổi. Sau đó bà thấy ba chạy đi tìm mình khắp nơi mà không thấy, rồi ba cứ khóc mãi khóc mãi.
Bà khóc đến tỉnh lại. Nhìn thấy ba, bà lập tức ôm chầm lấy, nghẹn ngào nói: “Ba ơi ba, sau này con sẽ không ăn bánh kem nữa!”
Kim Sân vốn tưởng con gái nằm mơ thấy ác mộng nên mới khóc nức nở như thế, kết quả vừa gọi bà tỉnh lại đã nói là không ăn bánh kem nữa.
Bà cụ Hồ nói rất lộn xộn: “Ba ơi, sau này con sẽ không ăn bánh kem nữa, ăn bánh kem sẽ mập lắm, kẻ xấu đến bắt con không thể chạy được.”
Kim Sân đặt điện thoại vào tay con gái. “Đừng sợ nha, chạy không được thì gọi cho ba, ba lập tức đến bên cạnh con ngay.”
Có cánh cửa không gian, anh hoàn toàn có thể làm được việc này.
——
Ngày hôm sau, lúc đến trường, mọi người đều nghiêm túc thảo luận chuyện hung thủ.
Chiếc tivi trong phòng học đang chiếu bộ phim hút khách nhất bấy giờ.