Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 27: Nghe thấy



Bên cạnh bảng đen là một chiếc tivi LCD rất to, ai muốn xem gì thì tự chỉnh tiết mục mà mình thích, không ai chọn thì cứ phát mấy bộ phim đang ăn khách nhất.

Phòng học có rất nhiều dãy bàn. Mọi người muốn trao đổi chuyện hôm qua nên từ từ nhích ghế của mình đến chỗ ông lão cảnh sát.

Bà cụ Hồ vốn định đến nghe mọi người nói chuyện, kết quả bà nghe được một giọng nói. Cả người bà như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, chân tự nhiên thấy đau rần lên. Bà quay đầu lại, trên màn hình tivi là một nhóm người mặc quần áo cổ trang, đang tranh cãi rất kịch liệt.

Nhưng giọng nói bà vừa nghe được đã không thấy đâu.

Bà cụ Hồ siết chặt chiếc điện thoại mà Kim Sân đưa, muốn gọi cho ba mình nhưng giọng nói ấy đã biến mất, bà không biết là ai vừa nói.

Ông cụ Hồ nhận ra vẻ khác thường của bà. Ông nhìn vào tivi, lập tức nhận ra một người trẻ tuổi trên đó bèn hỏi: “Em còn nhớ Đàm Mộc à?”

Hai ông bà từng dạy rất nhiều học sinh nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất là Đàm Mộc. Có một dạo, hễ hai người họ gặp mặt là lại nói đến cậu ta.

Chàng trai trẻ này thật sự có tư chất trời phú. Nhưng nếu chỉ có tư chất tốt thôi thì họ đã không nhắc mãi như vậy, chủ yếu là vì cậu ta đã phí hoài khả năng trời phú ấy, học vật lý là vì bị người nhà ép buộc, lên lớp là ngủ gật, luôn không làm bài tập. Ông cụ Hồ “giằng co” với cậu ta một thời gian, phát hiện cậu ta có tư chất trời ban, nói một hiểu mười, người ta học cả học kỳ còn cậu ta chỉ cần ôn một buổi sáng là xong.

Hai ông bà rất quý trọng nhân tài, kết quà Đàm Mộc còn chưa tốt nghiệp đã bỏ học vào giới giải trí.

Ông cụ Hồ nhìn cậu học trò năm nào, trước kia cảm thấy vô cùng đáng tiếc nhưng bây giờ khi tuổi đã cao, ông cảm thấy đời người chỉ cần vui vẻ là được.

Ông xoa đầu bà, nói: “Có phải em còn nhớ cậu học sinh này không?”

Bà cụ Hồ lắc đầu, dắt tay ông đi ra ngoài. Lúc đi, bà còn cố quay lại nhìn tivi một cái, giống như trong đó có con quái vật có thể chui ra bất cứ lúc nào vậy.

Bà kéo anh Thừa Khiếu ra khỏi phòng học, nhìn trái nhìn phải, sau đó dắt ông vào trong một góc kín. Bà đảo mắt nhìn xung quanh, miệng nói khẽ: “Anh Thừa Khiếu, lúc nãy em nghe được tiếng của kẻ xấu.”

Ông cụ Hồ ngẩn ra. “Kẻ xấu nào?”

“Chính là kẻ xấu mà chúng ta định đánh hắn hai lần ấy.” Mặt bà có vẻ nóng vội, tay còn nắm chặt điện thoại, tiếp tục nói: “Hắn ở trong tivi ấy. Nhưng em chỉ nghe có một câu thôi sau đó thì hắn không nói nữa, em không biết là người nào.”

Đánh hai lần.

Bà nói thế, ông cụ Hồ lập tức hiểu ra đó là kẻ khiến cho họ người thì hôn mê, người thì mất trí nhớ.

Ông lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gọi điện thoại cho Kim Sân. “Ba, Chúc Chúc nói nghe được giọng của người kia trên tivi.”

Kim Sân vốn cũng đang điều tra người kia rốt cuộc là ai, bây giờ nghe vậy lập tức tới trường học.

Bà cụ Hồ trợn tròn mắt, nhìn người cha đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên thốt lên: “Ba ơi?”

Kim Sân vẫn nhớ mà an ủi con gái: “Ba không gạt con đúng không? Chỉ cần gọi điện thoại là ba sẽ xuất hiện trước mặt con ngay.”

Bà cụ Hồ vội vàng gật đầu, không nói tiếng nào kéo ba đi thẳng vào phòng học. Trong lòng bà, ba là người lợi hại nhất, bà lập tức không còn sợ hãi gì nữa.

Những người khác trong phòng đang đeo kính lão, phân tích hồ sơ mà ông lão cảnh sát mang đến. Mọi người đều không có kinh nghiệm điều tra, hơn nữa cũng đã có tuổi, phản ứng chậm chạp, nhìn ai cũng thấy giống hung thủ nhưng lại không biết ai là hung thủ.

Ông lão cảnh lát lại phát bệnh, vẫn đang tưởng mọi người đang điều tra một vụ thảm án giết cả nhà nên bảo mọi người sắp xếp lại toàn bộ tư liệu cho chỉn chu khiến ông lão bán bảo hiểm quýnh lên, bắt đầu rao bán bảo hiểm.

Lúc Kim Sân dẫn con gái con rể đi vào, ông lão cảnh sát quay lại nói: “Đội trưởng Lâm, các anh về rồi à. Vụ án của các anh có tiến triển gì không?”

Trước nay Kim Sân vốn ít nói, các ông bà lão ngỡ rằng anh sẽ không trả lời, không ngờ anh lại vừa cầm điều khiển tivi lên bấm vừa đáp: “Tra được chút manh mối rồi.”

Kim Sân bấm nút quay lại, những âm thanh léo nhéo trên tivi lại lướt qua.

Mãi đến khi một giọng nói ma mị vang lên: “Chưa bao giờ bản vương không chiếm được thứ mình muốn cả.”

Bà cụ Hồ lập tức ôm lấy cánh tay của Kim Sân, vùi đầu vào lưng anh. “Ba ơi, chính là hắn!”

Kim Sân ngẩng đầu nhìn người trên màn hình, không thấy có gì lạ cả. Anh tua nhanh hơn, tìm đến danh sách diễn viên, nhanh chóng điều tra quá khứ của người này.

Một người rất bình thường, không có vấn đề gì cả.

Kim Sân nhíu mày, nhớ đến cuộc đời của con gái con rể mình cũng được ghi lại rất bình thường như thế, rất có thể đối phương đã dùng thủ đoạn như vậy.

Anh nhìn người trên màn hình, nói: “Ba đi điều tra xem hắn có phải là kẻ xấu không. Các con ở đây không được đi đâu, biết chưa?”

Bà cụ Hồ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ, con sẽ nghe lời ba.”

Kim Sân vừa đi, ông lão cảnh sát bên cạnh nói: “Ủa, Tiểu Chúc, cô là con gái của đội trưởng Lâm à?”

Bà cụ Hồ gật đầu, trả lời: “Đó là ba mình. Bây giờ ông ấy đi bắt kẻ xấu đã từng bắt nạt mình.”

Ông lão cảnh sát cười bảo: “Tôi thấy cô cũng thích hợp làm cảnh sát đấy. Cho nên nói cha nào con nấy mà.”

Bà cụ Hồ nói: “Mình cũng thấy vậy. Mình cũng thấy mình rất thích hợp làm cảnh sát.”

Hai ông bà trò chuyện với nhau một cách rất tự nhiên, không chút trở ngại nào.

Bà cụ Hồ len lén tắt tivi. Nhìn màn hình trở nên tối thui, khi ấy mới thấy nhẹ nhõm.

Trong lòng bà thầm nghĩ, chắc chắn ba sẽ bắt được kẻ xấu kia, cho nên bà không sợ hãi nữa.

Bà cụ Hồ ngồi lần vào đám đông, cũng bắt chước mọi người cầm một tập hồ sơ lên xem. Lúc xem hồ sơ bà mới phát hiện mình có thể đọc hiểu hết những chữ trên đó.

Nhân viên làm sạch trong trường, có tiền án phạm tội, từng bị bắt vì tội quấy rối người khác.

Bà cụ Hồ có thể đọc hết những chữ này nhưng lại không hiểu bèn đưa cho bà lão bác sĩ bên cạnh. “Cái này có ý nghĩa gì vậy?”

Lúc còn trẻ, bà lão bác sĩ cũng là người thẳng thắn, mắt không chứa được hạt cát. Bây giờ già rồi vẫn đầy tính chính nghĩa, tức giận trả lời: “Đây là một kẻ khốn nạn.”

Người bà nghi ngờ nhất chính là gã đàn ông trung niên này. Tuy năm ấy lúc thẩm vấn, anh ta có vợ làm chứng buổi tối đó có mặt ở nhà, không đi đâu nhưng bà lão bác sĩ không sao tin được lời của người chịu gả cho loại đàn ông như thế.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ của bà cụ Hồ, bác sĩ thẩm mỹ nói: “Em Chúc Chúc đừng nhìn người này, sẽ bẩn mắt đấy.”

Lúc cầm lấy tập hồ sơ, nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, bà không nhịn được nói: “Cái trường học rác rưởi gì thế này, lúc tuyển người không điều tra lai lịch ư.”

Có điều người đàn ông trung niên năm đó bây giờ có lẽ đã hơn bảy mươi tuổicũng không biết có còn nhớ chuyện đó không.

Đừng nói anh ta, những người bị tình nghi khác có lẽ có người còn nhớ chuyện này, nhưng chắc không ai nhớ được tỉ mỉ từng chi tiết.

Huống chi người điều tra là một ông cảnh sát già có bệnh alzheimer, dẫn theo một đám ông bà lão chưa từng tiếp xúc với điều tra phá án, tuổi tác trung bình cũng phải bảy mươi trở lên.

Bà lão bác sĩ thở dài một hơi.

Ông cụ bán bảo hiểm bên cạnh bắt đầu kéo ông lão cảnh sát tư vấn bảo hiểm: “Làm phiền một chút, cho hỏi anh có nhu cầu mua bảo hiểm không? Công ty chúng tôi vừa có một loại bảo hiểm mới, mỗi năm chỉ cần đóng 138 đồng, bảo đảm anh an toàn cả năm.”

Ông lảo cảnh sát cau mày. “Không mua đâu. Sao anh lại chạy đến sở cảnh sát bán bảo hiểm?”

Ông lão bán bảo hiểm xấu hổ gãi đầu, nói: “Cuộc sống bức bách mà, đâu còn cách nào khác. Đại ca à, mua bảo hiểm đi, đâu có tốn bao nhiêu, coi như mua sự yên tâm.”

Ông lão cảnh sát vốn định từ chối nhưng đột nhiên lại nói: “Có bảo hiểm tai nạn bất ngờ cho người thân không?”

Ông lão bán bảo hiểm vội lấy mấy tờ giấy trong cặp ra. “Có chứ.”

“Đây là thông tin về người thụ hưởng, đây là thông tin của anh. Nếu anh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường 100 ngàn cho người thụ hưởng.”

Ông lão cảnh sát lẩm bẩm: “Hay là mua vậy, sau này hai mẹ con nó cũng có cái an ủi.”

Mọi người nhìn hai người họ ký tên trên tờ giấy, ông lão cảnh sát còn đưa tiền cho ông lão kia nữa.

Bà cụ Hồ thấy vậy cũng lên tiếng: “Mình cũng mua bảo hiểm.”

Ông lão bán bảo hiểm rất vui mừng, lập tức lấy ra hai tờ giấy khác, viết “hợp đồng” ngay. “Em điền thông tin của mình vào đi.”

Bà cụ Hồ nghiêm túc điền đầy đủ vào, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu xảy ra chuyện, ba và anh Thừa Khiếu cũng có cái an ủi.”

Ông cụ Hồ: “…” Tốc độ bắt chước kinh người!

Thế là sau khi điền vào tờ giấy đưa cho ông lão bán bảo hiểm, bà cụ móc 300 đồng ra đưa cho ông ấy.

Ba người họ trao đổi rất thuận lợi khiến những người khác phải trố mắt ra nhìn.

Bà lão bác sĩ nói: “Cho tôi một tờ hợp đồng.” Dù gì tiền nhiều cũng không có chỗ tiêu, chi bằng điên theo họ vậy.

Bác sĩ thẩm mỹ khác với mọi người. Bà không có con cái, lúc trẻ kiếm nhiều tiền, một nửa tiêu xài một nửa để dành vào viện dưỡng lão. Bà đã ở trong viện được vài năm, cuối cùng mắc chứng bệnh này, không muốn ở trong viện dưỡng lão nữa, dù gì bà cũng không thiếu tiền.

Bà vui vẻ mua một hợp đồng bảo hiểm.

Bà cụ Hồ nhìn dòng chữ trên đó. “Sau khi tôi chết, đổi tất cả tiền bồi thường thành tiền vàng đốt cho tôi.”

Bà lão lấy làm lạ, hỏi: “Tiền vàng là gì ạ?”

Bác sĩ thẩm mỹ đáp: “Sau khi chết, con người sẽ sang một thế giới khác, thế giới ấy dùng giấy tiền vàng bạc.”

Đây là lần đầu tiên bà cụ Hồ nghe được chuyện sau khi chết con người sẽ sang một thế giới khác, trước kia bà chỉ biết chết là sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Thì ra là đến một thế giới khác nên mới không thể quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.