Phép Tắc ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm lắng nghe vô vàn ý nghĩ của cháu gái.
“Chắc chắn là chó ba đầu có thể tìm được kẻ xấu kia.”
“Nhưng không biết kẻ xấu kia tên là gì, làm sao chó ba đầu tìm được đây.”
“Không biết tên chắc là không tìm được rồi. Ba không biết tên nên không tìm đó thôi.”
“Ông nội lớn tìm được người rồi, không biết lúc tìm người ông nội lớn có cần biết tên không.”
Lòng bà vô cùng rồi rắm. Bà rất muốn hỏi ông nội lớn làm thế nào để tìm được người nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, nói cách khác là không dám hỏi.
“Hình như ông nội lớn không thích mình lắm, nếu mình đi hỏi thì ông có trả lời không nhỉ…”
Phép Tắc nghe được nỗi lòng rối rắm của cháu gái. Ông nhìn sang thì thấy con bé trốn phía sau Kim Sân, ôm cánh tay ba mình như một đứa trẻ.
Phéo Tắc nghe thấy cả căn phòng đều tràn ngập những nỗi băn khoăn của cháu gái.
“Đi hỏi ông nội lớn làm thế nào để tìm người thôi.”
“Nhưng… ông nội lớn dữ quá.”
“Ông nội lớn chưa bao giờ nói chuyện với mình.”
“Chỉ hỏi một câu. Một câu thôi.”
Xem ra là đã hạ quyết tâm. Phép Tắc ngồi tại chỗ, đợi cháu gái qua hỏi.
Bà cụ Hồ đứng dậy, nhìn ra cửa, nhìn ba, nhìn anh Thừa Khiếu, nhìn ông nội, cuối cùng lấy hết can đảm bước một bước về phía ông nội lớn, sau đó dừng lại, đi về phía chó ba đầu…
Phép Tắc thấy cháu gái mình đi về phía chó ba đầu, lòng thì nghĩ:
“Chó ba đầu đã tìm được người nên chắc là nó biết làm sao để tìm.”
“Ha ha, mình thật là thông minh!”
Phép Tắc: “…”
Chó ba đầu vốn đang nhắm mắt nằm ngủ trong ổ chó, đầu xếp ngay hàng. Nghe tiếng bước chân, tai nhó nhúc nhích một cái, dường như nhận ra đây là tiếng bước chân của cô chủ nhỏ Chúc Chúc nên không mở mắt mà tiếp tục ngủ.
Ổ chó nằm trong góc phòng khách, bà cụ Hồ dùng chăn quấn thành, vừa sạch sẽ vừa ấm áp. Bà đến gần mới biết nó đang ngủ.
Bà do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh ổ chó, đợi nó thức dậy.
Giữa chừng, có một cái đầu rướn tới dụi dụi vào người vào tay bà.
Bà cụ Hồ quay qua thì phát hiện chúng đều đã thức dậy. Bà nhìn ông nội lớn trong phòng khách, hỏi nhỏ: “Chó ơi chó, ông nội lớn bảo mày đi tìm người, mày làm sao tìm được vậy?”
Chó ba đầu dụi cái mũi vào tay bà, bà lập tức vuốt ve nó, nói nhỏ: “Tao muốn tìm một kẻ xấu, hắn gạt của Tùng Tùng 100 ngàn, còn bắt con của bạn ấy đi mất nữa.”
Bà lão bác sĩ thẩm mỹ nói mất con có nghĩa là bị sảy thai, nhưng bà cụ Hồ hoàn toàn không có kiến thức ấy nên cứ tưởng con của bạn mình bị bắt mất.
Chó ba đầu dụi vào người bà. Bà nghĩ ngợi rồi nói: “Được rồi, được rồi. Nghe mày hết.”
Phép Tắc: “…” Con chó ba đầu chưa nói gì, Chúc Chúc nghe gì chứ?
Phép Tắc nhìn Kim Sân, lấy làm lạ: “Con không quan tâm à?”
Kim Sân dời mắt khỏi con gái, giải thích với người chưa từng làm cha như Phép Tắc: “Con bé cần chuyện gì đó để làm.”
Chỉ cần không có nguy hiểm gì, Kim Sân sẽ không ngăn cản con. Anh biết nếu không cho con làm gì đó, bảo vệ con như một món đồ thủy tinh dễ vỡ thì con gái sẽ không vui. Con bé là con người, nó cần trải nghiệm, chỉ có trải qua những trải nghiệm mới có thể coi là sống cuộc đời đúng nghĩa.
Phép Tắc không hiểu điều này lắm nhưng đây là con gái của người ta, ông cũng không nói gì thêm.
Phép Tắc nhanh chóng rời khỏi đó. Ông chỉ muốn trao đổi với Kim Sân một chút, cần Kim Sân phá giải hệ thống tử thần hiện tại.
Sau khi ông nội lớn đi, bà cụ Hồ mới thấy nhẹ nhõm.
Thần nhìn biểu cảm như trút được gánh nặng của cháu gái, cố tình hỏi: “Chúc Chúc, hôm nào rảnh chúng ta đến nhà ông nội lớn chơi nha?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi che miệng lại, nói nhỏ: “Con bị rụng hai cái răng rồi. Con phải đợi hai cái răng đó mọc lại mới đi làm khách được, nếu không người khác sẽ cười con.”
Thần rất tức cười. Ông thật sự không hiểu nổi sao cháu gái lại sợ Phép Tắc đến thế.
Tối đó, bà cụ Hồ bò dậy, dắt chó ba đầu. “Chó ơi chó, chúng ta đi tìm Tùng Tùng đi.”
Bà không nói với ba, không nói với anh Thừa Khiếu mà quyết định tự mình đi tìm Tùng Tùng, sau đó dắt Tùng Tùng cùng đi tìm kẻ xấu.
Sở dĩ không nói với ba và anh Thừa Khiếu là vì bà cảm thấy mình đã là người lớn rồi, không thể chuyện gì cũng dựa vào họ cả.
Bà và anh Thừa Khiếu rất bận, không thể lúc nào cũng bên cạnh bà.
——
Bà cụ Hồ vốn đi cạnh chó ba đầu, cổ của nó rất dài. Chó ba đầu bỗng ngồi xuống, một cái đầu cắn áo bà, nghiêng cổ qua, đặt bà lên người mình.
Bà giật thót tim, vội vàng ôm cổ nó. Ngay sau đó ý thức được mình được con chó cõng, bà lập tức vô cùng hưng phấn.
Lúc này chó ba đầu bắt đầu chạy. Bà vội ôm chặt cổ nó, nằm sấp trên lưng nó. Gió ùa qua bên tai nghe vù vù, bà cảm thấy chỉ trong nháy mắt là đã nhìn thấy bệnh viện sáng nay mình đến. Bà nhìn khung cửa sổ đối diện, Tùng Tùng đang đọc sách.
Bà cụ Hồ rất vui. “Chó ơi, mày thật là lợi hại! Đó chính là Tùng Tùng! Chúng ta mau qua đó!”
Chó ba đầu lập tức nhảy phắt lên, bám vào ban công ngoài cửa sổ, sau đó dán vào cửa kính.
Bà cụ Hồ gõ cửa kính, gọi khẽ: “Tùng Tùng!”
Bà lão bác sĩ quay đầu qua bèn nhìn thấy mặt Chúc Chúc dán bên ngoài cửa kính là, bên cạnh còn có một con quái vật màu đen, trông nó cực kỳ hung hãn, sáu con mắt nhìn bà chằm chằm trông thật đáng sợ.
Bà lão bác sĩ run lên, sách rơi xuống đất. Bà vội lấy hũ thuốc bên cạnh, lẩm bẩm: “Thôi xong, mình đã nặng đến mức bắt đầu bị ảo giác rồi sao?”
Bà cụ Hồ lại gõ cửa sổ. “Tùng Tùng, cậu mở cửa sổ ra đi.”
Bà lão bác sĩ nuốt nước miếng, thấy ba đôi mắt to như cái bát vẫn đang nhìn mình chằm chằm, vậy mà bà bạn thân thì luôn miệng giục: “Mình muốn đi vào.”
Không được sợ, không được hèn, mình sống bảy tám chục tuổi đầu rồi, chết còn không sợ thì còn sợ gì nữa?
Bà lão bác sĩ tự an ủi mình như thế. Bà định mở cửa sổ ra thì phát hiện nó đã bị khóa, không mở được…
Bên ngoài, con chó ba đầu vẫn bám vào hai mép cửa sổ, bà cụ Hồ thì ngồi trên lưng nó, mặt dán vào cửa kính. “Tùng Tùng, sao không mở được cửa sổ vậy?”
Bà lão bác sĩ nghĩ ngợi rồi lấy con dao gọt trái cây qua, nạy cánh cửa, cuối cùng cũng đẩy được cửa ra. Bà cụ Hồ chậm chạp bò từ bên ngoài vào.
“Tùng Tùng, đây chính là chú chó Tiêu Tiêu mà trước đây mình kể với bạn.”
Bà lão bác sĩ ngớ người nhìn con chó còn to hơn con ngựa này. Ba cái đầu, răng trong miệng nó nhọn đến nỗi đủ để làm những người mắc chứng sợ mũi nhọn choáng váng. Đây là chó à?
Bà cụ Hồ nói tiếp: “Ông nội lớn của mình dùng con chó này để tìm kẻ xấu. Mình cảm thấy chúng ta cũng có thể dùng nó để tìm kẻ xấu.”
Bà lão bác sĩ vẫn đang nhìn con chó ba đầu, tay hơi run. Bà từng cảm thấy cái tên Tiêu Tiêu thật là lạ, bây giờ mới phát hiện ra tên thật là chính xác. (Tiêu Tiêu: Bão tố, cuồng phong)
Bà cụ Hồ không biết những con chó bình thường nên thế nào. Chó bên ngoài có lớn có nhỏ, đủ màu sắc. Trong mắt bà, chó nhà bà chỉ to một chút thôi, nhiều hơn những con chó khác hai cái đầu mà thôi, không có gì khác lắm.
Bà hoàn toàn không biết con chó có ba đầu, hình thể còn to hơn ngựa này sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào cho con người.
Bà lão bác sĩ nuốt nước miếng, quay đầu qua, hỏi: “Chó nhà bạn nuôi à?” Trong đầu bà nảy ra những suy nghĩ đại loại như biến đổi gen, sinh vật được thí nghiệm…
Bà cụ Hồ gật đuầ, nói: “Tùng Tùng, chúng ta dùng con chó này để tìm kẻ xấu.”
Câu này đã thu hút sự chú ý của bà lão bác sĩ. Bà hỏi: “Còn có năng lực này à?”
Bà cụ Hồ gật đầu. “Ông nội lớn của mình dùng Tiêu Tiêu để tìm người, nghe ba mình nói là đã tìm được.”
Lúc này bà lão bác sĩ mới dám nhìn kỹ con chó ba đầu, thoáng chốc bỗng cảm thấy nó cũng khá dễ thương. Bà bảo: “Vậy chúng ta thử xem.”
Bên này, Kim Sân, Hồ Thừa Khiếu và ông thần ngồi trên cây cổ thụ bên ngoài, quan sát tình hình trong đó.
Ba vị thần này đều khá kiệm lời nên chỉ yên lặng đứng trên nhánh cây, nghe bên kia nói chuyện.
“Không gọi con bé về ngủ thật à?” Thần hỏi.
Kim Sân lên tiếng trả lời: “Con bé có chuyện để làm, đây là điều tốt.”
Ông cụ Hồ gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của cha vợ.