Sau khi hai cha con ra ngoài, Kim Sân luôn lẽo đẽo chạy theo con gái. Đã lâu Chúc Chúc không có sinh lực như thế. Trước đây cơ thể bà như là một chiếc máy bị rỉ sét, đi vào bước là thở hồng hộc. Bây giờ bà cảm thấy cả người đều tràn đầy sức lực.
Tiểu Chúc Chúc đội chiếc mũ màu hồng, điên cuồng chạy chỗ này chỗ kia: “Ba ơi ba, mau lên đi!”
Kim Sân thì nơm nớp, vội vàng đuổi theo, nắm tay con gái.
Tiểu Chúc Chúc nói: “Ba ơi ba, lát nữa sau khi ăn xong kẹo hồ lô và kẹo bông, con có thể ăn kem không?”
Kim Sân đáp: “Được.”
“Vậy con có thể gặm thêm cánh gà không? Loại cay thật cay ấy.”
Kim Sân đáp: “Được.”
“Ba thật là tốt!” Đã rất lâu bà không được ăn những thứ này, được ăn thêm lần nữa thật là tuyệt vời.
Kim Sân bế con gái lên: “Hôm nay muốn ăn gì cũng được hết. Mai cũng có thể ăn thêm lần nữa.”
Tiểu Chúc Chúc được ba bế, cánh tay ngắn ngủn có thể sờ tới đầu ba. Cô bé giơ cánh tay mũm mĩm lên, sờ vào đầu Kim Sân. “Vậy thì không được, ăn nhiều là không ngon nữa.”
Kim Sân bế con gái, ừ một tiếng. Con gái anh luôn là thế, luôn ghi nhớ từng lời ba dặn.
Cuối cùng sáng đó Tiểu Chúc Chúc chỉ ăn kẹo hồ lô và kẹo bông, sau đó hớn hở leo lên chỗ cao nhất của chiếc cầu trượt, xẹt một cái trượt từ trên xuống. Kim Sân đứng dưới để đón con.
Hăng hái vui chơi một lát, cô bé lại kéo ba đi mua đồ.
Bất giác, dù có tràn trề năng lượng đến đâu thì cũng phải mệt, Tiểu Chúc Chúc được ba cõng về nhà.
Mặt trời dần khuất sau núi, Chúc Chúc nằm trên lưng ba, đội chiếc mũ của mình lên cho Kim Sân, hưng phấn nói: “Ba ơi, ba đội mũ này!”
Kim Sân hỏi: “Ba đội mũ nhìn có đẹp không?”
“Đẹp ạ! Ba là người cha người đẹp nhất trên đời!”
Tối đến Chúc Chúc ăn cánh gà rồi lại ăn bánh kem, bụng căng phồng lên. Chúc Chúc xoa bụng mình, nói: “Tuy trướng bụng nhưng mà vui lắm.”
“Ba ơi, hôm nay đổi thành con kể cho ba nghe chuyện công chúa Kẹo Bông nhé.”
Tiểu Chúc Chúc cảm nhận được đã đến thời điểm mình phải chấp nhận rồi. Cô bé vội ngồi lên giường, mở đèn ngủ ra. “Ba ơi, ba mau qua đây đi, con kể chuyện cho ba nghe.”
Kim Sân không muốn qua nhưng vẫn qua, anh ngồi trên chiếc ghế đẩu mà bình thường mình hay ngồi kể chuyện.
Tiểu Chúc Chúc bi bô nói: “Ngày xưa có một cô bé, cô chỉ là một đứa trẻ rất bình thường. Có một ngày cô gặp được ba, sau đó cô trở thành công chúa…”
Kim Sân lắng nghe lời con gái kể, lòng đau như dao cắt. Rõ ràng anh là một tử thần, thứ chứng kiến nhiều nhất chính là sinh ly tử biệt, trước kia anh không có bất cứ cảm xúc gì nhưng bây giờ nó lại trở thành nỗi đau khổ không sao chịu đựng nổi.
“Sau khi công chúa già đi, cô phải rời xa ba mình. Nhưng công chúa không nỡ, thế là nghĩ ra một cách rất hay.”
Kim Sân xoa đầu con gái, con gái anh dần lớn lên, già đi, mái tóc từ từ trắng như tuyết. Anh gần như nói trong nghẹn ngào: “Ba xin lỗi.”
Bà cụ Hồ đưa tay ra xoa đầu ba. “Không đâu, ba đã cho con sự dạy bảo tốt nhất, tuổi thơ vui nhất, tình yêu nhiều nhất. Nhưng ba à, ba vẫn chưa nghe xong cách của con mà.”
Kim Sân biết cách của bà.
Lúc con gái cầm lấy con cá vàng kia, anh đã cảm nhận được suy nghĩ của con. Anh biết con muốn dùng cách gì để khiến anh không quá đau khổ, chẳng qua là con gái không biết anh biết mà thôi.
Lúc đó con gái anh đã nghĩ: “Ồ, mình có thể đông lạnh bản thân lại, như thế là có thể nói với ba đợi khoa học kỹ thuật phát triển hơn là có thể làm mình sống lại!”
Lúc này Chúc Chúc đã biến trở về làm một bà lão, bà vội vàng nói:
“Con đã thuyết phục ông nội lớn rồi, ông cũng đã đồng ý với con. Con sẽ giống như con cá vàng này vậy, được đông lạnh lại. Với con mà nói thì giống như ngủ say thôi. Ba đừng buồn quá nhé, sau này con sẽ tỉnh lại mà.”
“Đợi khi nào khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ có thể hồi sinh con người, con sẽ trở lại. Lúc đó con còn có thể nhìn thấy trình độ khoa học thời bấy giờ, con rất muốn nhìn xem nó sẽ trông như thế nào.”
“Con và anh Thừa Khiếu cũng từng thảo luận không biết các nhà khoa học trong tương lai có thể hồi sinh khủng long không nữa kìa.”
“Không biết lúc đó loài người có thể tiến hành di dân ra ngoài vũ trụ không ta, hay là có du lịch ra ngoài vũ trụ không nữa. Con rất muốn được du hành ra ngoài vũ trụ mênh mông rộng lớn ấy.”
“Không biết khi đó mọi người còn nói tiếng phổ thông không nữa. Nếu không nói tiếng phổ thông chắc là con không hiểu được.”
“Không biết khi đó điện thoại di động có còn cầm trên tay như bây giờ không, con xem phim khoa học viễn tưởng thấy lúc đó điện thoại cũng trở nên trong suốt luôn.”
“Lúc đó chơi game không biết còn phải bấm bàn phím như bây giờ không hay là phát triển không gian game online như thật nữa.”
“Lúc đó không biết người máy đã đảm nhận hầu hết các việc lao động trong xã hội chưa, có được ngoại hình hoàn toàn giống con người chưa nữa.”
Giọng bà càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng thì thầm: “Ba ơi, ba phải theo kịp thời đại đấy, đến khi đó nhất định cần ba dạy cho con.”
Mặt bà mang theo nụ cười, còn Kim Sân thì đã nước mắt như mưa. Bà nghiêng đầuu qua bèn nhìn thấy sao rơi ngoài cửa sổ. Bà thầm ước nguyện.
Kim Sân nhìn con gái. Anh biết con đang đợi, đợi anh khởi động lại cánh cửa tử xong trên ứng dụng tử thần.
Chuyện rất đơn giản nhưng giờ phút này lại trở nên rất gian nan.
Cánh tay héo gầy của bà cụ Hồ xoa lên đầu ba. “Ba ơi, con muốn ngủ một lát, được không?”
Kim Sân lấy đồ bịt mắt bên cạnh qua, chậm rãi đeo lên cho con gái. Anh biết, đã đến lúc để con đi rồi.
Anh nói lời thì thầm thật dịu dàng như mọi lần kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ: “Bé cưng ngủ ngon.”
Bà cụ Hồ không tổ chức lễ tang. Bà yên tĩnh nằm trong bình ni-tơ lỏng -196 độ C, bên cạnh là anh Thừa Khiếu. Ông nhân lúc gen của thần chưa được kích hoạt hoàn toàn, cưỡng chế nó để cùng người yêu chìm vào giấc ngủ say.
Kim Sân trả lại năng lực của Phép Tắc, tiếp nhận sự trừng phạt vì làm loạn quy tắc. Anh lại trở thành một vị thần bình thường của thần tộc.
Bọn trẻ trong khu này đều biết bên trong tòa lâu đài màu hồng của công chúa gần đây không chỉ có rất nhiều hoa mà còn có rất nhiều quả nữa. Thông qua khe tường rào có thể nhìn thấy bên trong kết đầy những quả anh đào, táo, vải và bưởi nữa. Bọn trẻ đều rất thèm thuồng nhưng không ai dám hái, bởi vì trong tòa lâu đài có một người rất hung dữ.
Không biết bao nhiêu năm trôi qua, lâu đến nỗi tòa lâu đài đã trở thành di sản văn hóa thế giới cũng không có ai đến hái những quả đó.