Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 14: Cậu, cũng có lúc dùng được đấy! (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Sora – Chan Beta: Vanila – Vy Vy

Trần Hiểu Quân vừa đến lớp học đã nhìn thấy Xà Âm đang đi học, bèn tức giận oán trách với bạn: “Âm Âm, cậu còn đi học được sao, tớ sắp chết rồi!”

Xà Âm quay đầu, nhìn sơ qua cũng phát hiện cô bạn có cái gì đó không ổn: “Mắt của cậu bị làm sao thế?”

Trần Hiểu Quân nằm gục trên bàn, kể khổ: “Tớ đang mệt muốn chết đây, ba tớ không để tớ ngủ!”

“Bác Trần không ngủ được vì cậu sao?” Xà Âm không cần dùng đến đầu óc cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. “Âm Âm” Trần Hiểu Quân bất mãn “Tại sao cậu có thể nói như thế, tối hôm qua mười một rưỡi tớ mới được đi ngủ, cậu không an ủi tớ thì thôi lại còn nói tớ không để cho ba ngủ! Tớ cũng đâu muốn như vậy đâu….” Trần Hiểu Quân biết một tháng nay ba vì chuyện học tập của mình mà không có thời gian nghỉ ngơi tử tế, Trần Hiểu Quân vừa nói, âm thành ngày càng nhỏ lại. Nhưng nếu như ba không đòi hỏi mình cái gì cũng tốt nhất, ba và mình sẽ đâu cần khổ cực như vậy.

“Đáng đời cậu!” Xà Âm không để ý tới Trần Hiểu Quân, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của bác Trần, nhất định đang tiếc vì sao rèn sắt không thành thép.

“Âm Âm, cậu nghĩ cách gì giúp tớ với, tớ không muốn quanh năm ngày nào cũng như vậy đâu, quá khổ sở.” Trần Hiểu Quân ngoài Âm Âm ra chẳng biết tìm ai để nói hết được vấn đề trầm trọng này.

“Cậu muốn tớ giúp cậu à? Thay cậu ‘khuyên’ ba buông tha cho cậu? Quân Quân, cậu cũng biết chuyện đó là không thể mà. Nếu có khả năng này thì ba cậu đã sớm buông tha cho cậu rồi, sẽ không chờ đến bây giờ.” Phải nói rằng ngay từ đầu cô đã hạ quyết tâm dạy một khóa cho Quân Quân, kết quả sau hai ngày cô đã chấp nhận làm lính đào ngũ, cô thực sự bội phục bác Trần có thể kiên trì hơn một tháng. “Để tớ dạy cậu một khóa? Quân Quân, cậu nhìn lại mình đi, cậu thử tự hỏi xem cậu có thể kiên trì được bao lâu? Hơn nữa, tớ cũng không có lòng tin đối với cậu…”

“Âm Âm..” Trần Hiểu Quân cũng không biết làm gì bây giờ nữa, Âm Âm nói đúng, lần đó cô đã làm Âm Âm bị tổn thương, còn khiến cô ấy không nói chuyện với mình mất ba ngày, “Nhưng… nhưng tớ biết làm sao bây giờ?” Trần Hiểu Quân bây giờ đến mấy bài ruồi muỗi1 (1Ý nói những bài dễ, cơ bản) cũng không biết làm.

“Cậu đang lo lắng về bài ngữ văn trắc nghiệm lần này hả?” Xà Âm nhắc nhở.

“Cái gì trắc nghiệm cơ?” Trần Hiểu Quân hoàn toàn không hiểu.

Quả nhiên, quên sạch không còn một mống. “Cậu định đợi đến khi bài trắc nghiệm thất bại rồi mới đưa bài cho ba sao?” Lần này Xà Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi, nếu tính tình cô hư đi một chút, nhất định sẽ dùng quyển sách trên tay gõ cho tỉnh cái bộ sọ không não của Quân Quân.

“A!” Trần Hiểu Quân kinh hãi hô lên “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tớ nghĩ chuyện này đã…chẳng lẽ khuya hôm qua thức không ngủ nên không còn cảm giác gì sao?” Trần Hiểu Quân muốn phát điên.

“Tớ bất lực!” Xà Âm thẳng thắn nói.

“Âm Âm, đều tại cậu hết!” Trần Hiểu Quân buồn bực chỉ trích: “Cũng tại cậu không giúp tớ, nhất định tớ sẽ thất bại! Nếu cậu không giúp tớ thì tớ biết làm sao?”

“Tớ giúp cậu?” Tính tình Xà Âm luôn bình tĩnh giờ đây cũng bị kích động theo khuynh hướng bạo lực, có lẽ đây là di chứng của việc thường xuyên chơi chung với Trần Hiểu Quân. “Cậu còn nghi ngờ việc tớ không thể cho cậu chép bài à, còn muốn tớ giúp cậu làm bài thi sao? Cậu đã chép bài thất bại rồi, cậu nghĩ tớ giúp cậu sẽ giải quyết được vấn đề sao?”

“Đau quá!” Trần Hiểu Quân kêu lên.

Trong khi hai người đang giao chiến thì chuông vào học vang lên, tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm một chồng bài thi…

“Âm Âm…!” Trần Hiểu Quân lo lắng nhìn Xà Âm nhưng chỉ thấy Xà Âm quay đầu không nhìn mình.

Trần Hiểu Quân biết Xà Âm nhất định không giúp mình rồi, chỉ còn cách mệt mỏi nằm gục xuống bàn thôi, vẻ mặt cô dại ra nhìn những tờ giấy thi khẽ hé ra rồi lại bị che lại…

“Trần Vĩ, 82! Bành Suất,78! Vương Lanh Canh, 83! Hướng Tiếu Tiếu, 90! Lý Đông, 62! Xà Âm, 93!…”

Thầy giáo đang đọc điểm số, Trần Hiểu Quân vẫn nằm úp mặt xuống bàn không động tới. Cô thầm than thở trong lòng, cùng thi như nhau, Âm Âm lại được 93 điểm, mình vĩnh viễn cũng chẳng thể đạt được như thế. [*Vanila: Quân Quân à, toán em cũng thảm như chị thôi.  (]

Tiếng thầy giáo vẫn tiếp tục: “Ngô Viễn Chí, 88…! Lưu Tâm, 85! Ngô Lệ Lệ, 70!” cô giáo bỗng ngừng một chút rồi tiếp tục: “Trần Hiểu Quân, 59!”

Trần Hiểu Quân cảm giác rõ ràng thầy giáo đang chú ý đến mình, “lưu luyến” rời khỏi chỗ ngồi, miễn cưỡng bước lên bục giảng nhận bài thi từ tay thầy giáo, cúi đầu, chỉ mong có thể trốn được ánh mắt “dịu dàng” của thầy càng sớm càng tốt.

“Em còn nhớ hôm qua thầy Thiên đã nói gì không?” Thầy giáo nhìn Trần Hiểu Quân đang cúi đầu, nghiêm túc nói.

Trần Hiểu Quân không dám nhìn mặt thầy, lặng lẽ gật đầu.

“Đi xuống đi, lần sau phải cố gắng biết không?” Thầy giáo cũng không muốn làm khó Trần Hiểu Quân, bởi thầy vẫn quí Trần Hiểu Quân trừ mặt thành tích.

Trần Hiểu Quân còn chưa đi được ba bước thì thầy đã hô to: “Trình Hiểu Quân…”

Trần Hiểu Quân nghe tiếng liền quay đầu về phía bục giảng, nhưng thầy giáo không phải đang nhìn cô, chẳng lẽ?

“95!” Vừa dứt lời Trần Hiểu Quân đã thấy tên chán quỷ ngồi hàng thứ hai dãy bên cạnh đứng lên, thì ra…

Trần Hiểu Quân oán niệm nhìn ngó tên chán quỷ sau lưng mình, giống như muốn đâm vào lưng cậu thành mấy trăm mảnh, thì ra là gọi tên chán quỷ, không phải gọi mình! 95? Nhất định là do chép bài! Trần Hiểu Quân không óc chỉ có thể bực dọc bắt nạt cái sàn nhà để phát tiết. Chán quỷ, mày thì 95, mày thi được 95…Trần Hiểu Quân gần như cứ đi một bước là lại nguyền rủa tên chán quỷ kia thêm một lần.

Trần Hiểu Quân trở về chỗ ngồi vẫn còn oán niệm, lần này mày thi được 95, lần sau chúc mày thi được 59, xem mày còn đắc ý không? 59? Trần Hiểu Quân đặt bài thi của mình lên bàn, 59…? Trần Hiểu Quân muốn khóc quá.

Vẫn tiếp tục tập trung oán niệm, Trần Hiểu Quân không chú ý tới Trình Hiểu Quân trở lại chỗ ngồi đang chăm chú nhìn cô, không hề vì điểm 95 mà vui vẻ.

Xà Âm ngồi cùng bàn thấy bài thi của Quân Quân cũng vui vẻ nói: “59 điểm! Quân Quân, việc thức khuya cũng có hiệu quả đấy, bác Trần quả thật quá thần kì!” Nhớ ngày đó, cô dùng mọi cách mà chỉ có thể giúp Quân Quân đạt được 40 điêm là cao nhất, may là còn hoàn thành được bài thi.

Trần Hiểu Quân cơ bản không để ý lời ca tụng của Xà Âm, lời ca ngợi ấy hoàn toàn không kịp nổi thành tích của tên chán quỷ, không làm cô “rung động”. Cô nhìn bài thi của mình rồi hỏi Xà Âm: “Âm Âm, sao tên chán quỷ lại được 95 điểm chứ, cậu ta cái gì cũng không biết, rõ ràng rất ngu ngốc, làm sao thi lại được điểm cao như vậy…”

Xà Âm thật sự không biết nên nói thế nào với Trần Hiểu Quân, cái gì cũng không biết sao? Ngu ngốc? Chỉ có Quân Quân mới cho là như vậy thôi: “Cậu không tin?”

Trần Hiểu Quân lắc đầu, cô không thể chấp nhận tên chán quỷ lại đạt điểm cao như vậy.

“Hiểu Quân, bắt đầu từ năm thứ ba chúng tớ đã thuộc ban thành tích tốt nhất rồi, tại cậu không để ý, chỉ mải thù ghét cậu ấy đấy chứ.” Xà Âm một lần nữa chỉ ra việc Trần Hiểu Quân không có đại não.

“Làm sao có thể!” Trần Hiểu Quân không tin.

“Không thể nào á? Cậu cho rằng mọi người ai cũng như cậu chép bài của bạn, rồi mong thuộc top cao nhất sao?”

Những lời nói của Xà Âm dần dần làm Trần Hiểu Quân nhụt chí.

Âm Âm nói không sai, thầy giáo thông báo điểm số xong rồi hứng chi khen ngợi người đứng đầu: Chán quỷ – đứng thứ nhất …

Giờ tan học xế chiều, khi ba Trần cùng Tần Uyển Linh đi đón hai đứa trẻ, Tần Uyển Linh đi đón con trai rất bình thường, vì chỉ khi tan làm cô và ba Trần mới có thể đi chung, có rất nhiều lần Trần Hiểu Quân phẫn hận tại sao ba không tới đón cô. Trên đường về nhà, ba Trần một câu cũng không đếm xỉa tới Trần Hiểu Quân một câu cũng không đếm xỉa tới, bởi ông và Tần Uyển Linh còn đang mải hàn huyên về hai đứa trẻ, vô tình nhắc tới điểm kiểm tra trắc nghiệm, thật hay, ba Trần biết con gái mình và Trình Hiểu Quân có điểm số “ngược nhau”. Kết quả là, ba Trần nói rằng tuần sau muốn đi xuất ngoại, cuộc sống và học tập là hai vấn đề lớn sẽ giao lại cho mẹ con nhà họ Trình. Trần Hiểu Quân nhìn ba thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ chấp nhận được “đưa” đến nhà họ Trình sống.

Ngày thứ hai, ba Trần sắp xếp hành lí đi công tác, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua ông để Trần Hiểu Quân đến nhà người khác ở một thời gian dài như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.