Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 18: Cậu, cũng có lúc dùng được đấy! (6)



Edit: Tia

Thời gian trôi  như nước chảy vô tình, chỉ trong chốc lát, ngày thi đã gần kề, trong nửa năm nay, Trình Hiểu Quân vẫn kiên nhẫn giảng bài cho Trần Hiểu Quân, kết quả rất rõ rệt. Thành tích của Trần Hiểu Quân tiến bộ ngoài dự đoán của mọi người, trừ Trình Hiểu Quân.

Bài kiểm tra đối với Trình Hiểu Quân mà nói chỉ như là tập luyện, vào tuần cuối cùng, Trình Hiểu Quân dùng mọi phương pháp giúp Quân Quân giải những bài tập khó. Hơn nửa năm, Trình Hiểu Quân kết hợp bài giảng trên lớp của thầy giáo cùng trình độ thực tế của Quân Quân để phụ đạo cho cô, cho nên bài kiểm tra này căn bản không phải là vấn đề gì khó khăn với Quân Quân, hiện giờ cuộc thi nhỏ này đối với Quân Quân mà nói không phải là vấn đề khó, còn Trình Hiều Quân lại xem kì thi lần này như một thử nghiệm đối với Trần Hiểu Quân, nếu qua được lần thử nghiệm này thì mọi vấn đề về phương diện học tập của Quân Quân đã được giải quyết hoàn toàn.

Trình Hiểu Quân ra khỏi phòng thi, thấy mẹ và bác Trần chờ Quân Quân nhưng mãi vẫn không thấy cô đi ra. Cuối cùng, khi các bạn học đã ra gần hết một nửa rồi, Trình Hiểu Quân mới mừng rỡ nhìn thấy Quân Quân và Xà Âm đi cùng nhau. Trình Hiểu Quân tiến đến hỏi trước: “Quân Quân, thi được không? Có câu nào cậu không biết làm không?”

Trần Hiểu Quân không tự chủ cau mày: “Chỉ còn một đề toán không biết làm thôi.” Nói xong, cô lập tức kéo Xà Âm chạy tới gần ba, “Ba à, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Âm Âm, cậu đi cùng với tớ nhé?” Trần Hiểu Quân giống như đã tháo được gánh nặng cực khổ suốt mấy tháng nay, nũng nịu nói với ba.

Ba Trần cũng biết mấy tháng nay con gái rất khổ cực, hơn nữa việc học tập cũng trở nên ám ảnh hơn, dường như cô đã phải dốc hết sức mình để học, ông cũng không đành lòng nhìn con gái như vậy, nhưng vẫn quyết không hỏi đến chuyện học của con, hoàn toàn giao cô cho mẹ con Tần Uyển Linh. Kì thi kết thúc, dĩ nhiên ông lại trở về làm người cha yêu thương con như ngày nào: “Hôm nay con làm chủ đi, muốn ăn cơm với ai thì ăn.”

Trần Hiểu Quân vui vẻ nói với Âm Âm: “Âm Âm, nghe thấy không, đi thôi!” Cô không quan tâm Âm Âm có từ chối hay không, trực tiếp lôi Âm Âm lên xe ba.

Xà Âm biết đã không còn cách nào từ chối, đành nhìn thoáng qua Hiểu Quân đứng phía sau rồi lên xe cùng Quân Quân.

Bữa cơm kết thúc trong không khí cười nói vui vẻ của Quân Quân và Xà Âm. Ba Trần đưa Xà Âm về nhà trước, sau đó mới về nhà cùng Tần Uyển Linh. Mấy tháng nay, ông và Tần Uyển Linh đều nhận thấy Quân Quân đã trở nên yên lặng hơn, phải nói là khi có Hiểu Quân, cô không hoạt bát sáng sủa như thường ngày nữa, nhưng hai người vẫn cùng nhau học tập rất thuận lợi. Hai người kết luận, có lẽ do Quân Quân còn giận Hiểu Quân vì ngủ chung giường với mình nên mới trở nên yên lặng hơn. Chao ôi, suy nghĩ của cô bé này luôn làm người ta khó hiểu, Tần Uyển Linh từng cố gắng thử mở “nút thắt” này ra nhưng kết quả không tốt, không khí giữa hai đứa bé vẫn yên lặng, cô bắt đầu thấy nhớ cảm giác thoải mái ngày nào. Tuy nhiên, hai người lớn cũng không bắt buộc hai đứa bé phải nghe theo lời mình, con nít mà, thỉnh thoảng lại giận nhau, lâu rồi cũng quên thôi.

Ba Trần nắm tay con gái đang im lặng: “Quân Quân, con sắp tốt nghiệp rồi, hơn nửa năm này đều nhờ Hiểu Quân phụ đạo, giúp con học, con nên cảm ơn Hiểu Quân, đó là lễ phép.”

Trần Hiểu Quân trốn đằng sau lưng ba, nắm lấy vạt áo, hạ quyết tâm nói: “Cám ơn.” Hừ, chán quỷ, cảm ơn cái đầu cậu! Sau đó một mình chạy nhanh về nhà.

“Vẫn tùy hứng, không chút lễ phép như vậy.” Ba Trần bất đắc dĩ thở dài.

Tần Uyển Linh lại an ủi: “Tôi lại không nghĩ như vậy, Quân Quân như vậy mới là Quân Quân, rất đáng yêu! Con trai, con nói xem có đúng không?”

Trình Hiểu Quân gật đầu: “Quân Quân vẫn rất đáng yêu!”

Ba Trần lại một lần nữa cảm thấy bất lực, tục ngữ nói đúng, lúc nào đồ của người ta cũng là tốt nhất, dù dùng câu nói này với hai mẹ con xem ra không thích hợp lắm: “Uyển Linh, cảm ơn cô đã chăm sóc Quân Quân thay tôi!” Ông vuốt đầu Trình Hiểu Quân, “Còn con nữa, Hiểu Quân, bây giờ có thể gọi con là thầy của Quân Quân rồi đấy, sau này nhất định phải dạy Quân Quân học thật tốt đấy!”

“Con sẽ giúp Quân Quân, bác Trần không cần lo lắng đâu, Quân Quân thật ra rất dễ dạy.” Đây là sự thật, trong nửa năm nay, Quân Quân đã đọc rất nhiều sách trong phòng sách, dường như Quân Quân rất có hứng thú với lịch sử.

Hai người lớn đứng bên cạnh chỉ biết cười trừ, sau đó tạm biệt nhau, ai nấy trở về nhà của mình.

Sau cuộc thi này, còn một cuộc thi rất quan trọng với lớp 6, chính là kì thi nhập học. Cha Trần vì muốn con gái thi đỗ vào trường trung học tốt nhất, “quyết” không để ý đến con gái, có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc thi lần này đối với Trần Hiểu Quân. Thành tích thi tốt nghiệp ưu tú không có nghĩa là sẽ không gặp trở ngại khi thi nhập học, trước khi tốt nghiệp, thầy giáo đã nói sơ qua một chút về tình huống, cho nên tuy áp lực lớn nhưng không ai dám buông lỏng cuộc thi này, dù sao thì là học sinh, ai cũng mong mình sẽ đỗ vào trường trung học tốt nhất.

Trần Hiểu Quân khổ cực hoc gần nửa năm nay cũng chỉ vì đạt được mục tiêu này, như vậy mới có thể trở thành bạn học của Âm Âm, vẫn có thể tiếp tục chơi chung, ba cũng thấy vui lòng. Suy nghĩ của con nít vốn chỉ đơn giản như vậy...

Thi nhập học và thi tốt nghiệp chỉ cách nhau một tuần, trong một tuần này, cô chỉ sang nhà dì một lần, chán quỷ kia chỉ giải thích cho cô một lần, sau đó lập tức cho cô bài tập để làm. Lần này, phụ đạo xong rồi, chán quỷ còn nói: “Quân Quân, cậu nhất định phải thi vào trung học tốt nhất đó!”

Thần kinh, cậu cho rằng ai cũng như cậu và Âm Âm, chắc chắn trăm phần trăm sẽ thi đỗ à: “Thi được hay không cũng không cần cậu bận tâm, chán quỷ!” Không chờ chán quỷ phản ứng, cô lập tức xách cặp chạy đi.

Cuộc thi nhập học cũng nhanh chóng đến, lần này ba mẹ của Trình Hiểu Quân và Trần Hiểu Quân không đến đón bọn họ nữa, chỉ đưa đi rồi về.

Trước khi vào trường thi, Âm Âm kéo tay cô lại, giọng điệu dặn dò: “Quân Quân, cậu nhất định phải thi cho tốt, nếu không chúng ta sẽ không thể học chung nữa đâu!”

“Âm Âm, cậu đừng khinh thường tớ quá, tớ rất cố gắng học mà.” Lén liếc trộm chán quỷ đang cách đó ba thước, cô nhỏ giọng nói: “Cả tuần nay mình đã cố gắng làm hết bài tập do tên chán quỷ đó giao rồi, cậu yên tâm, Âm Âm, tớ nhất định sẽ thi đậu.”

“Nhớ nhé, Quân Quân?” Xà Âm buông lỏng tay, nếu là Hiểu Quân dạy thì không còn vấn đề gì nữa, nhưng Xà Âm vẫn là không yên lòng nhắc nhở, “Khi thi, cậu nhất định phải làm bài cho cẩn thận đó, không được lơ là.”

“Được rồi được rồi, tớ biết, tớ đâu có ngu ngốc đâu, ăn mấy lần rồi mà vẫn sập hố chắc.” Trần Hiểu Quân tin tưởng đảm bảo.

Hai người nói chuyện, Trình Hiểu Quân bước đến, nhìn Trần Hiểu Quân, muốn nói rồi lại thôi.

“Này, chán quỷ!” Trần Hiểu Quân cảm thấy không chịu nổi dáng vẻ ấm ức vô tội mà vẫn phải cắn răng quan tâm của tên chán quỷ này, làm cô nhớ đến mỗi lần ở phòng sách, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, cô sẽ ngoan ngoãn làm theo lời cậu ngay lập tức, nghĩ đến mấy chuyện thì thấy phiền ngay. Chán quỷ này đúng là biết cách làm người ta nổi da gà, đó cũng là nguyên nhân cô không trợn mắt, cũng không quan tâm đến Trình Hiểu Quân, “Cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi lập tức móc mắt cậu ra!”

Xà Âm thầm than thở cho Hiểu Quân trong lòng, tại sao cô lại làm bạn với hai người thuộc dạng thủy hỏa không dung này chứ: “Hiểu Quân, sắp thi rồi đấy, cậu không vào phòng thi à?”

Trình Hiểu Quân không nói gì, vẫn cúi đầu như cũ, “Quân Quân, cậu nhất định phải thi vào trường trung học tốt nhất đó!” Nhưng lại chêm thêm một câu, “Như vậy sau này chúng ta có thể học chung cùng nhau!” Lần này Trình Hiểu Quân nói xong thì chạy.

Trần Hiểu Quân đứng tại chỗ hồi lâu, không kịp phản ứng, chờ đến lúc chán quỷ đã biến mất trước mắt mình mới kịp phản ứng, lớn tiếng khinh thường nói: “Chán quỷ! Ai muốn học chung cùng cậu chứ, đồ ngu ngốc!” Chỉ có điều người mà cô muốn nghe thấy tiếng rống của mình đã không thể nghe được.

Xà Âm nhìn theo hướng chạy của Hiểu Quân, không trách cứ Quân Quân, chỉ nhàn nhạt nói: “Quân Quân, nếu không thi đậu thì cậu sẽ có lỗi với mọi người đấy.” Thật sự, thật sự sẽ có lỗi với những người quan tâm, giúp đỡ cậu …

“Âm Âm, chẳng lẽ cậu bị lây bệnh từ tên chán quỷ à?” Trần Hiểu Quân ngơ ngác nhìn dáng vẻ Âm Âm lo lắng.

Xà Âm quay đầu lại, trừng mắt liếc Quân Quân, chơi thân với Quân Quân lâu rồi nhưng vẫn không thay đổi được cái tính thiếu lịch sự của cô: “Lây bệnh cái đầu cậu, nếu không thi đậu thì cậu đi chơi một mình đi.” Nói xong, cô vứt Quân Quân ở đằng sau, chạy nhanh về phía trước.

“Không đâu, tớ nhất định sẽ thi đậu...”

Một tuần sau, Trần Hiểu Quân nhận được điện thoại của thầy giáo, báo cô đã trúng tuyển. Trần Hiểu Quân nghe được tin đó không vui vẻ mà ngược lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi nhận được tin tức đó, ba Trần cũng yên tâm, Tần Uyển Linh thư thái, Trình Hiểu Quân vui vẻ, Lương Âm cũng vui không kém, tất cả đều như trút được một gánh nặng lớn …

Sau đó, Trình Hiểu Quân và Âm Âm cũng nhận được điện thoại báo trúng tuyển, mọi người vui mừng cùng nhau mở tiệc ăn uống một phen...

Nhật ký học tập.

Tôi và Quân Quân đều tốt nghiệp rồi, Quân Quân cũng đã nhận được tin báo trúng tuyển, đúng là quá tốt, sau này tôi và Quân Quân có thể tiếp tục học chung với nhau, tiếp tục cùng nhau về nhà rồi!

Năm lớp sáu này là năm mà tôi và Quân Quân có nhiều thời gian ở cạnh nhau nhất, nhiều hơn cả mấy năm nay gộp lại, Quân Quân cũng hiếm khi dùng thái độ chán ghét với tôi nữa, mà tôi cũng phát hiện được thêm những điểm đáng yêu khác của Quân Quân, tôi rất thích Quân Quân như vậy!

Thì ra trừ đi chơi ra, Quân Quân cũng rất thích đọc sách, mặc dù Quân Quân chỉ xem sách lịch sử nhưng với tôi, đây đã là một phát hiện lớn rồi. Quân Quân đọc sách rất nghiêm túc, nhưng dáng vẻ tập trung như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nếu dùng để học nhỉ? Quân Quân vốn không thích tập trung, đối với những thứ cậu ấy không thích thì dù có dạy thế nào đi nữa, cậu ấy cũng sẽ nhanh chóng quên mất. Có lẽ tôi nên lợi dụng sở thích đọc sách của Quân Quân để giúp cậu ấy học được nhiều hơn.

Quân Quân đã thật sự bị tôi tác động, cậu ấy đồng ý đến nhà tôi làm bài tập mỗi ngày, còn có thể đọc sách nữa. Sau đó bác Trần cũng đồng ý chuyện này, sau một năm, tôi và Quân Quân có thể ở cùng nhau ….

Mỗi ngày, trừ bài tập mà thầy giáo giao cho, tôi sẽ cho Quân Quân thêm vài bài tập nữa, cũng may mà thầy giáo đã chỉ phương pháp học cho chúng tôi, nếu không tôi cũng không chắc rằng mình có thể nâng cao thành tích của Quân Quân đến thế. Ngày nào Quân Quân cũng rất vui, ở trường thì được tự do, tôi cũng thấy vui, Quân Quân học hành chăm chỉ như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Không cần thức đêm nữa, nhưng có một lần, thầy giáo cho rất nhiều bài tập, cho nên phải làm đến tối trễ mới xong.

Tối hôm đó,Quân Quân vốn định sẽ đọc sách, không làm bài tập, bình thường, tôi đều đồng ý với yêu cầu này của cậu ấy nhưng hôm nay không được, những bài tập này nhất định sẽ giúp ích nhiều cho kỳ thi này. Tôi không hiểu vì sao Quân Quân lại gật đầu đồng ý làm bài tập cùng tôi nhưng như vậy cũng tốt, Quân Quân có thể đi ngủ sớm một chút.

Tôi không biết chúng tôi đã làm bao lâu, làm xong bài tập cuối cùng, tôi mệt mỏi nằm gục xuống bàn, cho đến sáng ngày hôm sau thì bị tiếng thét chói tai của Quân Quân đánh thức, đợi tôi phản ứng được có chuyện gì đang xảy ra thì Quân Quân đã đá tôi xuống giường, tôi bị đá trực tiếp xuống đất như vậy, thật sự rất đau! Quân Quân vẫn chưa hết giận, còn lấy gối đánh tôi, cũng may là gối chứ không phải sách. Khi mẹ đi vào, đỡ tôi đứng dậy thì tôi mới phát hiện, Quân Quân đang nằm trên giường tôi chứ không phải giường của cậu ấy. Cậu ấy sửng sốt, sau hồi lâu mới thét chói tai, nhưng lần này không phải mắng tôi mà là bác Trần, có lẽ bác Trần cũng nghe thấy nên hai tiếng sau, bác Trần chạy sang. Quân Quân thấy bác Trần chạy đến, lập tức nhảy chồm lên ôm bác Trần, còn la hét ba à, ba à, ….

Tôi đáng sợ đến vậy sao? Quân Quân, tại sao tớ vui vẻ nói chuyện với cậu, cậu lại thấy khó chịu như vậy chứ? Tớ thích học cùng cậu, nhưng vì thích đọc sách nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý; tớ cũng thích ngủ chung với cậu, thật ấm áp, làm tớ có thể ngủ ngon giấc đến tận lúc hừng đông, nhưng cậu lại xem tớ như một thứ vô cùng đáng ghét, đá tớ xuống giường; Quân Quân, tớ vẫn muốn tiếp tục đi học cùng cậu, về nhà cùng cậu, nhung cậu vẫn không thích chơi với tớ ….

Tôi cứ cho rằng, nửa năm nay làm bài tập cùng nhau, học cùng nhau cô ấy sẽ không ghét tôi nữa, sẽ tiếp tục chơi đùa với tôi, tiếp tục học, tiếp tục về nhà cùng nhau, nhưng vẫn không thể, kể từ sau chuyện ngủ chung đó, cô ấy không nói chuyện với tôi nữa, cũng không trợn mắt với tôi, mắng tôi là chán quỷ, cho dù khi ở cùng tôi, cô ấy cũng không thèm nhìn tôi, tôi không biết thì ra Quân Quân ghét tôi đến vậy …

Nếu biết ngủ cùng cậu sẽ làm cậu không chú ý đến tớ nữa, vậy tớ nhất định sẽ không ngủ cùng cậu nữa, để cậu không ghét tớ. Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, vài ngày sau, mẹ đưa cho tôi một tấm hình, là tấm hình lúc tôi và cô ấy ngủ chung! Tôi vui vẻ hôn mẹ một cái, cuối cùng tôi cũng có được một tấm hình tôi chụp chung với Quân Quân, tấm hình này làm tâm trạng của tôi khá hơn nhiều. Nếu như Quân Quân không nhìn tôi thì tôi sẽ nhìn Quân Quân thôi!

Tôi không nghĩ ra cách gì để Quân Quân thay đổi cách nhìn về tôi, chỉ có một lần cô ấy khen tôi, đó là khi bác Trần đồng ý cho cô ấy sang nhà tôi học. Chẳng lẽ chỉ cần tôi làm những chuyện ấy là cô ấy có thể chấp nhận sao? Tôi lén mẹ mua vài cuốn sách lịch sử, đặt trên giá sách, quả nhiên Quân Quân rất thích. Khi cô ấy làm bài tập, thỉnh thoảng lại chạy ra rút một cuốn sách xem, Quân Quân đã biết cách đọc sách thế nào mà không làm ảnh hưởng đến người khác, cũng biết nên quyết định đọc trước hay làm bài tập trước. Nửa năm nay, Quân Quân rất ngoan ngoãn, hoàn thành hết tất cả những bài tập mà tôi giao cho, dù không thể dùng từ “tăng mạnh” để hình dung nhưng thành tích của Quân Quân đang dần dần tốt lên, lần tốt nhất là lần Quân Quân đứng hạng 5 trong lớp, bác Trần và mẹ đều rất hài lòng, Quân Quân cũng vui vẻ cười tươi, bài tập, học hành …

Quân Quân đã thi đậu rồi, sau này chúng tôi có thể học chung, nhưng tôi chỉ có thể lợi dụng học tập để đến gần cô ấy, có lẽ, chỉ cần tôi vẫn còn học tốt, Quân Quân nhất định sẽ còn cần tôi, tôi có thể dạy cô ấy làm bài tập, tôi cũng có thể cho cô ấy mượn sách để xem, tôi cũng có thể nhìn cô ấy chơi đùa, tôi sẽ cho cô ấy thấy, tôi vẫn còn dùng được, tôi sẽ cho cô ấy thấy, ở cạnh tôi cũng sẽ vui vẻ như khi ở cùng Xà Âm, rất vui vẻ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.