Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 52: Cậu đến làm gì (4)



Edit & Beta: Phong Vũ

Hôm nay Trần Hiểu Quân cố ý ăn diện một chút để theo Bành Hạo đi dạo phố, nhưng thực ra là Bành Hạo tự mình đi dạo phố, bởi vì những chỗ nên đến đều đã đến hết rồi, Quách Tuyết nói với cô là thế giới này điều ít bị người ta chán nhất không phải ngắm cảnh gì gì đó mà là đi dạo phố, bất luận lớn nhỏ, nam nữ, già trẻ tất cả đều không thể không “đi dạo phố”, cho nên Trần Hiểu Quân nghe lời Quách Tuyết hẹn Bành Hạo đi dạo phố. Đi mãi đến giữa trưa thì Trần Hiểu Quân thật sự chịu không nổi.

”Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” Trần Hiểu Quân kéo Bành Hạo không muốn đi tiếp nữa.

Bành Hạo nhìn chung quanh một chút, nơi này là phố buôn bán, trên cơ bản đều là các cửa hàng không có chỗ nào có thể nghỉ ngơi: “Quân Quân, cậu còn có thể đi tiếp không? Ở đây không có chỗ nghỉ, muốn nghỉ thì chúng ta phải đi ra khỏi phố buôn bán này đã.” Bành Hạo nhìn nhìn lộ trình, “Đại khái phải đi mất nửa tiếng đó.”

“Nửa tiếng?” Trần Hiểu Quân hiện tại ngay cả 10 phút cũng không kiên trì được, hóa ra đi dạo phố lại mệt như vậy, trước kia không biết, mới đi có ba tiếng là đã chịu không nổi, “Tớ không đi nổi nữa rồi, nghĩ cách khác đi, tớ thật sự đi không nổi.”

Hết cách Bành Hạo đành phải để Trần Hiểu Quân đứng chờ, anh ta đi tìm xem có chỗ nào nghỉ ngơi. Mười phút sau Bành Hạo uể oải trở lại: “Đúng là không có chỗ nào, tớ cũng không gọi được xe, phía trước chỉ có một nhà nghỉ Hưu Nhàn… Hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút?”

Trần Hiểu Quân cũng chẳng có lựa chọn nào khác, hiện tại cô chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ chân một chút mà thôi. Dựa vào một chút sức lực cuối cùng, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo đi tới nhà nghỉ Hưu Nhàn, nhìn qua cũng không tệ, hai người liền đi vào, Bành Hạo thuê một phòng đôi, người phục vụ chỉ nhìn bọn họ liếc một cái rồi dẫn bọn họ lên phòng, Trần Hiểu Quân vào phòng liền ngã ngồi lên giường không động đậy.

Bành Hạo bưng một ly nước lọc tới cho Trần Hiểu Quân chế nhạo: “Là cậu bảo tớ cùng cậu đi dạo phố, kết quả cậu lại mệt thành như vậy, nói ra chắc chẳng ai tin cậu học thể thao đâu.”

“Tớ cũng có muốn đâu!” Trần Hiểu Quân oán giận, “Ai mà biết đi dạo phố lại còn vất vả hơn cả tập luyện chứ, Quách Tuyết còn nói cái gì mà rất nhiều người đều đi dạo phố không biết mệt, tớ thì chịu không nổi, chân của tớ cũng muốn gãy rồi nè…”

“Quách Tuyết nói?” Bành Hạo đi đến, cầm ly nước của mình lên uống.

“Đúng vậy, là cậu ấy nói với tớ vậy đó.” Trần Hiểu Quân không nghi ngờ anh ta mà  nói thật

Im lặng trong chốc lát Bành Hạo mới mở miệng: “Chân đau lắm hả? Hay là để tớ giúp cậu mát xa một chút!”

Trần Hiểu Quân còn chưa phản ứng gì thì Bành Hạo đã ngồi xổm xuống đặt chân Trần Hiểu Quân lên giường giúp cô xoa bóp. Trần Hiểu Quân cứ như bị giật điện mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, động tác kịch liệt thiếu chút nữa đạp Bành Hạo đang giúp cô mát xa ngã nhào, nhưng chân vẫn đập vào trán Bành Hạo.

Trần Hiểu Quân sửng sờ nhìn Bành Hạo lẳng lặng thật lâu mới cất tiếng: “Xin lỗi nha, tớ không cố ý…”

Bành Hạo buông hai tay ngẩng đầu nhìn chăm chú thật sâu vào Trần Hiểu Quân: “Quân Quân…”

“Sao…?” Trần Hiểu Quân cảm thấy không khí có chút cổ quái, lúc cô còn đang không hiểu Bành Hạo vì sao vẫn dùng ánh mắt khó hiểu đó nhìn cô thì Bành Hạo đã từ chỗ nửa ngồi chồm hổm ngồi xuống bên cạnh cô.

”Quân Quân, tớ…” Giọng Bành Hạo kéo rất dài, làm cho Trần Hiểu Quân không biết anh ta vì sao lại kỳ quái kêu tên mình như vậy.

“Cậu…?” Trần Hiểu Quân bị Bành Hạo tới gần dồn lùi về phía sau.

Bành Hạo còn cách Trần Hiểu Quân chưa đến 3 cm lại mở miệng: “Quân Quân, tớ muốn hôn cậu…”

Trần Hiểu Quân bị lời Bành Hạo nói làm chấn động đầu óc ngưng vận động, trừng mắt ánh mắt ngơ ngác nhìn Bành Hạo càng ngày càng gần…  Ngay khi cô nghĩ đến Bành Hạo thật sự muốn hôn lên môi cô thì nháy mắt hành động của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, cô xoay mặt qua mạnh mẽ đẩy Bành Hạo ra.

Bàn tay Trần Hiểu Quân đẩy Bành Hạo cứ như vậy đình trệ ở trong không trung, hai người đều không có nói gì nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Trần Hiểu Quân mới đứng lên, tránh ra khỏi phạm vi gần kề Bành Hạo. Cô không biết cô  làm sao nhưng trong nháy mắt kia cô thật sự không thể chịu đựng được cảm giác Bành Hạo đang tiến tới gần, liền như vậy đẩy Bành Hạo ra, ‘đã nghĩ xong chưa’, phút chốc đó đó một đáp án rõ ràng đã hiện lên ở trong đầu, mà cái ý nghĩ đó cũng khiến cô hiện tại  không thể đối mặt với Bành Hạo…

“Quân Quân, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta lại đi ăn cái gì đó.” Giọng Bành Hạo cũng có một tia mỏi mệt.

Trần Hiểu Quân không biết còn có thể nói cái gì, khi nhìn thấy khuôn mặt ủ dột của Bành Hạo mới phát hiện mình sai quá rồi, cái gì ‘nghĩ xong chưa’, kỳ thật căn bản không cần nghĩ, chuyện vừa rồi tất cả đã nói lên đáp án, chỉ là chính cô không muốn thừa nhận và sửa chữa. Hiện tại có nói gì cũng muộn rồi, Trần Hiểu Quân yên lặng gật đầu rồi nằm xuống phía bên kia giường…

Lúc Trần Hiểu Quân còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, giấc ngủ trưa này đại khái là cô ngủ rất không ngon, cả người rã rời, bụng thì đói lại còn áp lực trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua Bành Hạo đang nằm phía bên kia giường, cậu ta đưa lưng về phía mình, đại khái cũng giống như mình… Trần Hiểu Quân biết ngay vào khoảng khắc một giờ trước đó, có rất nhiều thứ giữa bọn họ đã thay đổi hơn nữa không thể vãn hồi.

Mãi cho đến một tiếng rưỡi sau Bành Hạo mới đánh thức Trần Hiểu Quân đang mơ mơ màng màng nói cùng đi ăn cơm. Trần Hiểu Quân vài lần muốn mở miệng gọi Bành Hạo nhưng không làm sao mở miệng. Ra khỏi nhà nghỉ đi chừng 20 phút, Bành Hạo dẫn Trần Hiểu Quân vào một nhà hàng, phía sau cũng không có nhiều người, Bành Hạo vẫn như thường ngày chọn những món Trần Hiểu Quân thích ăn, đồ ăn cũng nhanh chóng được dọn lên, hai người liền bắt đầu lấp cái bụng đã sớm đói meo.

Trần Hiểu Quân cúi đầu ăn cơm, cô không dám nhìn Bành Hạo, nhưng Bành Hạo lại không có gì thay đổi, ngoài nói ít đi một chút, anh ta vẫn giống như trước đây gắp rau cho Trần Hiểu Quân, giúp cô xới cơm, giúp cô lấy cà rốt không thích sang cho mình ăn. Nếu nhìn từ xa nhất định sẽ không phát hiện khi làm mấy động tác quan tâm này hai người đều không có nói chuyện. Trần Hiểu Quân vùi đầu ăn cơm, Bành Hạo vừa chăm sóc cho Trần Hiểu Quân vừa ăn cho đủ phần của mình, chỉ mất 15 phút đã ăn xong bữa cơm mà hai người cũng không biết.

Bành Hạo sau khi thanh toán xong liền kéo tay Trần Hiểu Quân đi dạo ở trên đường, Trần Hiểu Quân một mực đi theo Bành Hạo căn bản không có chú ý hoàn cảnh xung quanh. Bành Hạo thỉnh thoảng còn nhìn xem mấy thứ gì đó mơi mới, anh ta cũng sẽ luôn quay đầu nhìn Trần Hiểu Quân bên cạnh vẫn trầm mặc không nói, sau đó cũng trầm mặc quay đầu đem sự chú ý đặt vào người và vật xung quanh. Sau hơn một tiếng hai người đi loanh quanh không mục đích, Bành Hạo dừng bước xoay người nói với Trần Hiểu Quân: “Quân Quân chắc cậu khát rồi, chúng ta đi vào trong ngồi đi.”

Trần Hiểu Quân ngẩng đầu liếc mắt một cái, là một quán trà, vì thế gật đầu đi vào cùng Bành Hạo. Bên trong rất đông người uống trà, nói chuyện phiếm, còn có người đang đánh tú lơ khơ, Bành Hạo chọn một chỗ ngồi vắng vẻ hơn ở phía sau, rồi chọn một ấm trà hoa có vị ngọt mà Trần Hiểu Quân thích uống.

Trần Hiểu Quân xấu hổ đợi cho trà được bưng lên cũng không nói với Bành Hạo một câu, Bành Hạo cũng không miễn cưỡng cô, giúp cô châm trà rồi bỏ thêm hai viên đường vào đẩy đến trước mặt Trần Hiểu Quân: “Trà hoa cúc cậu thích uống!”

Trần Hiểu Quân bưng cái chén nhẹ giọng nói: “Cám ơn!” Lúc này đây Trần Hiểu Quân rõ ràng nghe được tiếng Bành Hạo thở dài, cô ngẩng đầu nhìn Bành Hạo, “Sao vậy?” Vừa hỏi xong lại muốn tự vả vào miệng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.