Sau buổi trưa, toàn bộ người dân thị trấn nhỏ nọ đều nghỉ ngơi trong thanh bình.
Y Hoa Hồ lẳng lặng ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa tới lui.
Một bàn tay từ phía sau đưa đến, giữ cho chiếc xích đu bất động.
Y Hoa Hồ lập tức mở mắt, nhìn thấy mẹ mình - Y Vân Liệt đứng ngay cạnh.
"Đang nghe gì thế?"
Y Vân Liệt kéo tai nghe của nàng xuống, khom người nhét nó vào lỗ tai của mình.
"Tín Nhạc Đoàn." Hoa Hồ lười biếng nheo mắt lại. "Có nói mẹ cũng không biết."
"Thật sao?" Y Vân Liệt mỉm cười, ngắm nhìn cô con gái xinh đẹp, chậm rãi lắng nghe thanh âm bên tai.
".... Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động..."
"... Giả như... chính là nỗi đau thương hư không nhất..."
Y Vân Liệt tháo tai nghe, sau đó đứng dậy.
Hoa Hồ đợi một hồi, thấy mẹ chỉ đứng yên bất động, nàng bèn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt mẹ chuyển hướng ra ngoài ban công, tóc hơi cuộn sóng che đi khuôn mặt khiến Hoa Hồ không thể thấu rõ. Nàng vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên mẹ quay đầu lại.
"Thằng bé tới rồi kìa!"
Hoa Hồ đứng dậy, nằm nhoài lên lan can ban công.
Một cậu trai cao lớn đang đứng ở sân trước nhà nàng, tầm mắt hai đứa vừa vặn đụng chạm nhau.
"Tên là... Hàn Tây à?" Y Vân Liệt dựa một bên hỏi, còn bồi thêm. "Thật là một thằng bé ngoan."
"Mẹ, mẹ biểu hiện bình thường một chút có được hay không?" Hoa Hồ thở dài. "Nào có phụ huynh đứa nào đồng ý cho con mình yêu đương sớm đâu?"
"Mẹ có phản đối thì con vẫn cứ thích mà," Y Vân Liệt cười. "Huống hồ... yêu sớm... cũng không phải thứ gì đặc biệt, sao lại không thể?"
"Cắt, khó trách bạn bè hâm mộ con." Hoa Hồ nhún vai, hướng phía bên ngoài sân phất phất tay với Hàn Tây, sau đấy mặt không biến sắc, nói. "Cho dù con không có cha!"
Nụ cười của Y Vân Liệt ngay lập tức cứng đờ.
"Con đi đây!" Hoa Hồ ôm hờ mẹ mình, ở bên tai nàng lạnh nhạt thì thầm. "Yên tâm, mẹ mất thứ gì, con sẽ lấy về giúp mẹ!"
"Hoa Hồ..." Y Vân Liệt thở dài, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Hoa Hồ không đợi nàng nói hết, đi nhanh xuống dưới.
Y Vân Liệt dõi theo bóng lưng cao gầy của cô con gái, trong ánh mắt vốn dĩ chứa đựng sầu lo nay bỗng chốc lại biến thành ưu thương.
Nàng xoay người nhìn cậu trai đứng dưới kia.
Hóa ra, con gái cũng đã đến tuổi yêu đương.
Cậu trai dưới lầu cũng nhìn Y Vân Liệt, cậu cứ hướng lên trên, mãi tới tận khi Hoa Hồ rời ban công, cậu mới khom người cúi chào thật sâu với Y Vân Liệt. Y Vân Liệt có chút kinh ngạc, con trai lễ phép như vậy giờ rất hiếm gặp.
Xem ra con gái thực sự đã tuyển đúng người rồi, lo lắng lúc trước coi như uổng phí.
Y Vân Liệt tự giễu, sau đó gật đầu với cậu trai.
Xoay người lại, Y Vân Liệt phát hiện con gái để quên máy mp3 trên xích đu.
".... Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động..."
"... Giả như... chính là nỗi đau thương hư không nhất..."
Hai câu vừa nghe được này như khắc thật sâu vào trong tâm trí nàng.
Giả như... à....
"Nhìn cái chi?"
Hoa Hồ từ trong sân đi ra, thấy Hàn Tây đang ngẩng đầu, thế nhưng trên ban công đã không còn một bóng người.
"Đang nhìn dì Y." Hàn Tây cầm hộ Hoa Hồ vài cuốn sách.
Hoa Hồ nhíu mày. Lông mày nàng chưa từng cắt tỉa thành ra có chút thô kệch, phối hợp với mái tóc ngắn ngổn ngang tạo nên dáng vẻ đôi phần lỗ mãng. Tuy nhiên nàng lại sở hữu một khuôn mặt vô cùng đẹp, làn da trắng cùng đôi môi hồng, là vẻ đẹp tự nhiên mà trình độ trang điểm hiện nay vĩnh viễn không thể nào đạt đến.
Nàng cau mày là bởi cách xưng hô của Hàn Tây với mẹ mình, nàng luôn cảm thấy có hơi quá thân mật.
"Cậu vừa mới nói gì à?"
Trên đường đến trường, Hàn Tây hỏi.
"Bao giờ?" Hoa Hồ lục người, hình như ban nãy đã quên mang máy mp3 theo.
"Lúc ở trên ban công với dì Y." Hàn Tây ngừng bước.
Trên con đường đến trường trồng rất nhiều cây, ánh mặt trời đổ bóng loang lổ, nét mặt Hàn Tây phân tối phân sáng nhìn không rõ.
"Tôi chỉ nói tất cả mọi người đều ao ước có một người mẹ tuyệt vời như tôi." Hoa Hồ cười khẽ. "Cho dù tôi không có cha đi chăng nữa."
"Hoa Hồ..." Hàn Tây thở dài.
Hoa Hồ hừ một tiếng. Đối với cả hai, ai cũng có chút mất hứng sau tiếng thở dài.
Trường Hoa Hồ và Hàn Tây theo học chính là trường cấp ba duy nhất trong thị trấn - trung học phổ thông Lập Phong, hiện tại mấy đứa cũng đang trong thời kì bon chen nhau trên chiếc cầu độc mộc.
Có điều bởi vì bây giờ có rất nhiều trường đại học triển khai chiêu tuyển, cầu độc mộc đã rộng thêm nhiều, vì lẽ đó phần lớn học sinh không còn liều mạng như trước đây nữa. Nhưng với Hoa Hồ mà nói, lúc nào nàng cũng đứng trên cầu độc mộc. Dù sao để vào được cao đẳng thì vẫn có quá nhiều đối thủ.
Hoa Hồ đã đặt mục tiêu.
Mà trợ thủ giúp nàng thực hiện mục tiêu ấy chính là Hàn Tây đang đi bên cạnh, tên này năm ngoái chuyển tới thị trấn nhỏ cùng chất lượng học sinh rất tốt.
Bởi vì câu nói kia của Hoa Hồ cùng tiếng thở dài của Hàn Tây, đoạn đường ấy, hai người đều có chút trầm mặc.
Chờ tới khi đến trường, ánh mắt cả hai bị thu hút bởi một cô gái đứng trước cổng.
Cô gái kia đang ngẩng đầu ngắm nhìn bảng hiệu ngôi trường đã tróc sơn, tóc dài đến eo vì ngửa cổ mà có vẻ dài càng thêm dài. Bên cạnh cô đặt một cái vali da rất lớn. Vừa trông thoáng qua đã biết đây không phải dân bản trấn.
"Cậu nói xem con bé kia mà quay đầu lại thì liệu có phải là Sadako hay không?" Hoa Hồ thì thầm bên tai Hàn Tây.
Hàn Tây trừng mắt nhìn nàng, sau đó cậu hồi tưởng lại thời điểm một năm trước, khi mình mới tới đây cũng đã từng y chang cái tư thế ấy để chiêm ngưỡng ngôi trường cổ kính này.
"Xin hỏi..." Hàn Tây mở miệng.
Cô gái kia quay đầu lại.
Hoa Hồ lập tức thất vọng, không những không phải Sadako mà còn là một cô gái rất đẹp.
Ánh mắt cô gái nọ quan sát hai người, rồi yên lặng đánh giá Hoa Hồ.
Hoa Hồ bị nàng nhìn đến nảy sinh sợ hãi.
Cô gái diện một thân đồ trắng, sắc mặt xem ra đôi phần tiều tụy, lại làm nổi bật cặp mắt rất to. Mà trong đôi mắt ấy không hề chứa đựng vẻ sợ sệt người lạ, cũng chẳng phải chút cao hứng do tìm được người giúp đỡ. Mà là, rất bình tĩnh...
"Xin hỏi, đây là trường trung học phổ thông Lập Phong phải không?"
"Đúng thế." Hàn Tây kéo Hoa Hồ tiến lên phía trước.
Bảng hiệu ghi tên trường vốn đã chẳng thể nhận diện nổi nữa, đối với người đầu tiên đến với thị trấn này mà nói, xác thực không thể phận biệt được cái nào là cấp hai Lập Phong, cái nào là cấp ba; cái nào là trung học phổ thông, cái nào là trung học cơ sở... bởi vì bảng hiệu "trung học cơ sở Lập Phong" cũng rách nát hệt như cái này.
"Vậy tốt quá!" Cô gái kéo vali. "Có thể chỉ tôi đường đến phòng hiệu trưởng được không?"
"Cậu tìm hiệu trưởng làm gì?" Hoa Hồ lười biếng đáp lại.
"Trường trung học phổ thông này cũng có hội học sinh, sinh viên chứ?"
Hoa Hồ hừ một tiếng, hội học sinh, sinh viên? Trường mình làm gì có tiền mà bày ba cái mớ trò ấy.
"Nơi này không có hội học sinh, sinh viên đâu." Hàn Tây lắc đầu, vô cùng rõ ràng Hoa Hồ hừ vì điều gì. "Cơ mà nếu cậu là học sinh mới thì đến phòng giáo vụ báo danh là được."
"Thật à? Gặp cậu thực tốt quá!" Cô gái cảm kích Hàn Tây, nói.
Hoa Hồ suýt tí nữa thì té xỉu, nàng hi vọng đừng có xuất hiện thêm một bông hoa phiền phức.
"Hoa Hồ, cậu lên phòng học trước nhé, tôi dẫn cậu ấy đi một lát."
"Giờ các thầy cô đều đang nghỉ trưa, phòng giáo vụ hiện tại không có ai." Hoa Hồ trừng mắt nhìn cậu.
"Còn người trực ban." Hàn Tây nhàn nhạt đáp.
"Cậu tên là Hoa Hồ ư?" Cô gái đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Hoa Hồ.
Câu hỏi của cô gái nọ khiến Hoa Hồ và Hàn Tây cùng sửng sốt trong chốc lát, bởi vì thái độ của cô ta chăm chú vô cùng.
"Ừ, là Hoa Hồ. Chào cậu." Hoa Hồ phất tay, coi như bắt chuyện.
"Tôi là Kiều Úy Nhân. Cũng chuyển qua khối 12." Kiều Úy Nhân khom người.
"Cũng?" Hoa Hồ cau mày. "Sao cậu biết tôi học lớp 12?"
Kiều Úy Nhân nghiêng đầu. "Đoán thôi!"
"Giác quan thứ sáu của con gái luôn chính xác!" Hoa Hồ cười, sau đó nói với Hàn Tây. "Vậy cậu đưa cậu ấy đi đi, có khi lại cùng chung một lớp."
"Nếu vậy thì sau này mong cậu chiếu cố tôi nhiều hơn!" Kiều Úy Nhân cũng cười.
Đến buổi chiều, giác quan thứ sáu của Hoa Hồ quả nhiên rất linh, cái cô bạn tên Kiều Úy Nhân kia thật sự được phân tới lớp học của nàng. Nam sinh trong lớp nhất thời tinh thần hưng phấn.
Đám nữ sinh cũng thảo luận rất nhiều, tỉ như suy đoán con bé kia là tự đâu tới? Từ cử chỉ, lễ nghi của cô ta có thể cho thấy đây không phải người bản trấn, mà sự phong độ ấy, ở trường trung học phổ thông Lập Phong cũng chỉ tồn tại duy nhất một người, đó chính là bạn trai Hoa Hồ - Lăng Hàn Tây.
Hoa Hồ lớp 12 còn giao một việc như thế cho người bạn trai ưu tú khiến không ít nữ sinh ganh ghét, đố kị, dần dà có người ở bên Hoa Hồ xúi nàng cẩn thận một chút.
Dù sao thì Lăng Hàn Tây tuấn tú vẫn sẽ chọn tuân theo lệnh Hoa Hồ, phá rối bọn kính mắt hay buôn chuyện toàn trường.
Còn Hoa Hồ cười thầm trong lòng. Xem ra Kiều Úy Nhân kia xác thực cuốn theo rất nhiều vấn đề. Chỉ nhìn chuyện đống lời đồn đại các thể loại phiên bản xế chiều hôm qua có thể biên tập thành sách, còn Kiều Úy Nhân nghiễm nhiên trở thành "kẻ thứ ba" thì đủ hiểu.
Suy nghĩ lại, hình như là có chút thất lễ..
Chờ thời điểm tan học buổi chiều, Hoa Hồ đi về phía Kiều Úy Nhân.
Nhưng cô ta rời chỗ ngồi trước nàng một bước.
Hoa Hồ ở tổ ba.
Kiều Úy Nhân xét theo chỗ ngồi nên ở tổ một.
Mà Lăng Hàn Tây ở tổ bốn.
Kiều Úy Nhân đi xẹt ngang qua Hoa Hồ, không hề nhìn nàng.
Hoa Hồ đứng người một hồi, khó mà tin nổi nhìn cô ta thẳng tắp một đường hướng Lăng Hàn Tây.
Những ai còn trong phòng học lập tức im lặng.
Kiều Úy Nhân tới trước mặt Hàn Tây, xòe tay ra. "Vừa nãy cám ơn cậu đã giúp đỡ, xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Kiều Úy Nhân."
"Dễ như ăn cháo ấy mà." Hàn Tây mặt không biến sắc bắt lấy tay cô. "Tôi tên Lăng Hàn Tây."
"Ừ, Lăng Hàn Tây." Kiều Úy Nhân cười. "Vừa nãy ở phòng giáo vụ cũng nghe nói cậu chuyển đến đây năm ngoái. Nếu vậy, chúng ta hẳn phải có chút duyên phận rồi."
"Có thể cùng nhau học tập tại đây đã chứng minh tất cả mọi người đều rất hữu duyên." Hàn Tây cũng mỉm cười, nhưng có chút mùi vị đắng ngoét, bởi vì cách đấy không xa, Hoa Hồ đang lườm sang bên này.
Không chỉ Hoa Hồ, tất cả bạn học chưa ra về đều giả bộ thờ ơ mà dỏng lỗ tai hóng hớt cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Tâm lí thị trấn nhỏ vẫn khá là bảo thủ, con gái tính tình thoải mái như thế, đại khái là tất cả mọi người chưa từng tiếp xúc qua.
"Như vậy nhé, ngày mai gặp lại." Kiều Úy Nhân gật đầu, vừa rời đi đã biến thành tâm điểm chú ý.
Khi đi ngang qua Hoa Hồ, lần thứ hai vai sát vai, thanh âm êm dịu của Kiều Úy Nhân truyền tới tai nàng.
"Ngày mai gặp..."
Thật sự là.... gặp quỷ!
Toàn thân Hoa Hồ run lên, không nhịn được quay đầu lại. Bóng lưng rời đi của Kiều Úy Nhân rất tao nhã, y hệt lúc cô đứng trước cổng trường.
Thế nhưng, Hoa Hồ vẫn cảm thấy mình vừa.... gặp quỷ.
Chính là dạng con gái bí ẩn!
Sau khi Kiều Úy Nhân đi, Hoa Hồ và Hàn Tây cũng rời khỏi phòng học.
Chờ cả ba mất dạng hết, trong lớp lập tức bùng nổ.
"Xem kìa, Kiều Úy Nhân tuyên chiến với Hoa Hồ rồi!"
"Nào có..."
"Tao nghe thấy nhỏ bảo Hoa Hồ chống mắt lên coi ngày mai, xem ra người ta vừa gặp đã thương Lăng Hàn Tây...."
"Tao nghe nói Kiều Úy Nhân và Lăng Hàn Tây vốn tới từ cùng một chỗ, có khi trước kia hai người quen nhau đấy."
"Vậy ban nãy tự giới thiệu bản thân làm chi?"
"Ngu ngốc thế, là bắt đầu lại từ đầu đó mà."
"Bắt đầu lại tức là từng có gì rồi à?"
"Phải vậy đó, không thế sao vô duyên vô cớ kêu duyên phận gì gì đấy, rõ ràng vì Lăng Hàn Tây nên mới đến mà!"
"Chẳng lẽ kẻ thứ ba là Hoa Hồ..."
"Thực sự đáng tiếc...."
"Hiếm khi thấy cô Y không ngăn cản Hoa Hồ yêu đương, chà chà..."
.......
.......
"Không muốn nghe nữa đâu!"
Bên ngoài phòng học, Hàn Tây rất bất đắc dĩ đối với việc trốn bên khe cửa nghe lén.
"Cậu không cảm thấy vô cùng thú vị sao?" Hoa Hồ cũng dự tính rời đi.
"Cô gái kia..." Hàn Tây suy tư.
Luôn cảm thấy ánh mắt cô gái nọ luôn ẩn chứa cái gì đó thực quen thuộc.
"Làm sao?" Mặt Hoa Hồ dí sát Hàn Tây, cười gian xảo."Có phải cậu thấy hứng thú với người ta rồi không? Tôi cũng nghĩ hai người các cậu rất xứng đôi đấy."
"Hoa Hồ!" Hàn Tây nghiêm mặt. "Cậu biết..."
"Tôi biết!" Hoa Hồ vội vã cắt ngang, giơ cao hai tay đầu hàng. "Cậu vẫn sẽ bảo vệ tôi mãi tới tận khi tôi lên đại học... Thiệt tình, rõ ràng nhỏ hơn tôi, vậy mà cứ ra vẻ ông cụ non."
Hàn Tây xoa nắn huyệt thái dương, đầu bắt đầu đau.
"Nhưng..." Hoa Hồ kéo cánh tay Hàn Tây. "Vẫn còn không đến một năm nữa đúng không? Thời gian gặp nhau rất mau mà phải không? Mười bảy, mười tám tuổi là thời điểm đẹp nhất để yêu đương, cậu không nên lãng phí nha."
"Ai dạy cậu mấy câu đấy?" Hàn Tây học Hoa Hồ, cau mày.
"Mẹ tôi!" Hoa hồ trả lời dứt khoát.
Ngay tức khắc Hàn Tây cạn lời.
"Dì Y thật là..."
"Hì hì." Hoa Hồ biết, chỉ cần đề cập tới mẹ mình, lập tức Hàn Tây sẽ xuống nước. "Vì lẽ đó nha, ước định của chúng ta có thể không đáng tin, nếu như cậu thực sự quý bà, thì cứ tiếp tục quý thôi là được."
"Làm gì có đạo lí một người có thể mới gặp qua mà đã yêu thích một người khác." Hàn Tây không đồng ý lắc đầu.
"Có nha!" Thanh âm Hoa Hồ trầm tĩnh, nhỏ lại.
Hàn Tây nhìn nàng, trên mặt nàng vẫn đượm chút mơ hồ. Sau đó nàng nhẹ nhàng nói.
"Mẹ tôi kể, bà thích người kia, cũng là từ cái nhìn đầu tiên." 2
Hàn Tây trầm mặc, trong lòng nhói đau.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoa Hồ. "Xin lỗi."
"Sao phải xin lỗi?" Hoa Hồ hừ một tiếng, tựa đầu lên vai cậu. "Cũng chẳng phải lỗi của cậu."
Đúng vậy, đó cũng không phải lỗi của cậu ta, vì thế nên mình không có quyền trói buộc thanh xuân Hàn Tây!
"Lúc nào đấy, tôi nghĩ mình nên chính thức tới bái kiến dì Y." Nửa ôm Hoa Hồ, Hàn Tây nói.
Hoa Hồ cười nhạo cũng không khiến Hàn Tây nổi giận, ngược lại, nỗi đau trong lòng cậu càng nhói thêm. "Không, lấy thân phận con trai."
"Con trai?" Hoa hồ vuốt ve tay Hàn Tây, lạnh giọng bảo. "Mẹ tôi chỉ có một đứa con gái."
Hàn Tây nhìn Hoa Hồ, thật lâu sau mới than thở.
"Hoa Hồ... chúng ta như nhau, trong huyết quản cùng chảy chung một dòng máu!" +
*
Sau buổi trưa, toàn bộ người dân thị trấn nhỏ nọ đều nghỉ ngơi trong thanh bình.
Y Hoa Hồ lẳng lặng ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa tới lui.
Một bàn tay từ phía sau đưa đến, giữ cho chiếc xích đu bất động.
Y Hoa Hồ lập tức mở mắt, nhìn thấy mẹ mình - Y Vân Liệt đứng ngay cạnh.
"Đang nghe gì thế?"
Y Vân Liệt kéo tai nghe của nàng xuống, khom người nhét nó vào lỗ tai của mình.
"Tín Nhạc Đoàn." Hoa Hồ lười biếng nheo mắt lại. "Có nói mẹ cũng không biết."
"Thật sao?" Y Vân Liệt mỉm cười, ngắm nhìn cô con gái xinh đẹp, chậm rãi lắng nghe thanh âm bên tai.
".... Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động..."
"... Giả như... chính là nỗi đau thương hư không nhất..."
Y Vân Liệt tháo tai nghe, sau đó đứng dậy.
Hoa Hồ đợi một hồi, thấy mẹ chỉ đứng yên bất động, nàng bèn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt mẹ chuyển hướng ra ngoài ban công, tóc hơi cuộn sóng che đi khuôn mặt khiến Hoa Hồ không thể thấu rõ. Nàng vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên mẹ quay đầu lại.
"Thằng bé tới rồi kìa!"
Hoa Hồ đứng dậy, nằm nhoài lên lan can ban công.
Một cậu trai cao lớn đang đứng ở sân trước nhà nàng, tầm mắt hai đứa vừa vặn đụng chạm nhau.
"Tên là... Hàn Tây à?" Y Vân Liệt dựa một bên hỏi, còn bồi thêm. "Thật là một thằng bé ngoan."
"Mẹ, mẹ biểu hiện bình thường một chút có được hay không?" Hoa Hồ thở dài. "Nào có phụ huynh đứa nào đồng ý cho con mình yêu đương sớm đâu?"
"Mẹ có phản đối thì con vẫn cứ thích mà," Y Vân Liệt cười. "Huống hồ... yêu sớm... cũng không phải thứ gì đặc biệt, sao lại không thể?"
"Cắt, khó trách bạn bè hâm mộ con." Hoa Hồ nhún vai, hướng phía bên ngoài sân phất phất tay với Hàn Tây, sau đấy mặt không biến sắc, nói. "Cho dù con không có cha!"
Nụ cười của Y Vân Liệt ngay lập tức cứng đờ.
"Con đi đây!" Hoa Hồ ôm hờ mẹ mình, ở bên tai nàng lạnh nhạt thì thầm. "Yên tâm, mẹ mất thứ gì, con sẽ lấy về giúp mẹ!"
"Hoa Hồ..." Y Vân Liệt thở dài, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Hoa Hồ không đợi nàng nói hết, đi nhanh xuống dưới.
Y Vân Liệt dõi theo bóng lưng cao gầy của cô con gái, trong ánh mắt vốn dĩ chứa đựng sầu lo nay bỗng chốc lại biến thành ưu thương.
Nàng xoay người nhìn cậu trai đứng dưới kia.
Hóa ra, con gái cũng đã đến tuổi yêu đương.
Cậu trai dưới lầu cũng nhìn Y Vân Liệt, cậu cứ hướng lên trên, mãi tới tận khi Hoa Hồ rời ban công, cậu mới khom người cúi chào thật sâu với Y Vân Liệt. Y Vân Liệt có chút kinh ngạc, con trai lễ phép như vậy giờ rất hiếm gặp.
Xem ra con gái thực sự đã tuyển đúng người rồi, lo lắng lúc trước coi như uổng phí.
Y Vân Liệt tự giễu, sau đó gật đầu với cậu trai.
Xoay người lại, Y Vân Liệt phát hiện con gái để quên máy mp3 trên xích đu.
".... Giả như tôi không buông tay, liệu em của nhiều năm sau đó sẽ trách tôi, hận tôi hay sẽ cảm động..."
"... Giả như... chính là nỗi đau thương hư không nhất..."
Hai câu vừa nghe được này như khắc thật sâu vào trong tâm trí nàng.
Giả như... à....
"Nhìn cái chi?"
Hoa Hồ từ trong sân đi ra, thấy Hàn Tây đang ngẩng đầu, thế nhưng trên ban công đã không còn một bóng người.
"Đang nhìn dì Y." Hàn Tây cầm hộ Hoa Hồ vài cuốn sách.
Hoa Hồ nhíu mày. Lông mày nàng chưa từng cắt tỉa thành ra có chút thô kệch, phối hợp với mái tóc ngắn ngổn ngang tạo nên dáng vẻ đôi phần lỗ mãng. Tuy nhiên nàng lại sở hữu một khuôn mặt vô cùng đẹp, làn da trắng cùng đôi môi hồng, là vẻ đẹp tự nhiên mà trình độ trang điểm hiện nay vĩnh viễn không thể nào đạt đến.
Nàng cau mày là bởi cách xưng hô của Hàn Tây với mẹ mình, nàng luôn cảm thấy có hơi quá thân mật.
"Cậu vừa mới nói gì à?"
Trên đường đến trường, Hàn Tây hỏi.
"Bao giờ?" Hoa Hồ lục người, hình như ban nãy đã quên mang máy mp3 theo.
"Lúc ở trên ban công với dì Y." Hàn Tây ngừng bước.
Trên con đường đến trường trồng rất nhiều cây, ánh mặt trời đổ bóng loang lổ, nét mặt Hàn Tây phân tối phân sáng nhìn không rõ.
"Tôi chỉ nói tất cả mọi người đều ao ước có một người mẹ tuyệt vời như tôi." Hoa Hồ cười khẽ. "Cho dù tôi không có cha đi chăng nữa."
"Hoa Hồ..." Hàn Tây thở dài.
Hoa Hồ hừ một tiếng. Đối với cả hai, ai cũng có chút mất hứng sau tiếng thở dài.
Trường Hoa Hồ và Hàn Tây theo học chính là trường cấp ba duy nhất trong thị trấn - trung học phổ thông Lập Phong, hiện tại mấy đứa cũng đang trong thời kì bon chen nhau trên chiếc cầu độc mộc.
Có điều bởi vì bây giờ có rất nhiều trường đại học triển khai chiêu tuyển, cầu độc mộc đã rộng thêm nhiều, vì lẽ đó phần lớn học sinh không còn liều mạng như trước đây nữa. Nhưng với Hoa Hồ mà nói, lúc nào nàng cũng đứng trên cầu độc mộc. Dù sao để vào được cao đẳng thì vẫn có quá nhiều đối thủ.
Hoa Hồ đã đặt mục tiêu.
Mà trợ thủ giúp nàng thực hiện mục tiêu ấy chính là Hàn Tây đang đi bên cạnh, tên này năm ngoái chuyển tới thị trấn nhỏ cùng chất lượng học sinh rất tốt.
Bởi vì câu nói kia của Hoa Hồ cùng tiếng thở dài của Hàn Tây, đoạn đường ấy, hai người đều có chút trầm mặc.
Chờ tới khi đến trường, ánh mắt cả hai bị thu hút bởi một cô gái đứng trước cổng.
Cô gái kia đang ngẩng đầu ngắm nhìn bảng hiệu ngôi trường đã tróc sơn, tóc dài đến eo vì ngửa cổ mà có vẻ dài càng thêm dài. Bên cạnh cô đặt một cái vali da rất lớn. Vừa trông thoáng qua đã biết đây không phải dân bản trấn.
"Cậu nói xem con bé kia mà quay đầu lại thì liệu có phải là Sadako hay không?" Hoa Hồ thì thầm bên tai Hàn Tây.
Hàn Tây trừng mắt nhìn nàng, sau đó cậu hồi tưởng lại thời điểm một năm trước, khi mình mới tới đây cũng đã từng y chang cái tư thế ấy để chiêm ngưỡng ngôi trường cổ kính này.
"Xin hỏi..." Hàn Tây mở miệng.
Cô gái kia quay đầu lại.
Hoa Hồ lập tức thất vọng, không những không phải Sadako mà còn là một cô gái rất đẹp.
Ánh mắt cô gái nọ quan sát hai người, rồi yên lặng đánh giá Hoa Hồ.
Hoa Hồ bị nàng nhìn đến nảy sinh sợ hãi.
Cô gái diện một thân đồ trắng, sắc mặt xem ra đôi phần tiều tụy, lại làm nổi bật cặp mắt rất to. Mà trong đôi mắt ấy không hề chứa đựng vẻ sợ sệt người lạ, cũng chẳng phải chút cao hứng do tìm được người giúp đỡ. Mà là, rất bình tĩnh...
"Xin hỏi, đây là trường trung học phổ thông Lập Phong phải không?"
"Đúng thế." Hàn Tây kéo Hoa Hồ tiến lên phía trước.
Bảng hiệu ghi tên trường vốn đã chẳng thể nhận diện nổi nữa, đối với người đầu tiên đến với thị trấn này mà nói, xác thực không thể phận biệt được cái nào là cấp hai Lập Phong, cái nào là cấp ba; cái nào là trung học phổ thông, cái nào là trung học cơ sở... bởi vì bảng hiệu "trung học cơ sở Lập Phong" cũng rách nát hệt như cái này.
"Vậy tốt quá!" Cô gái kéo vali. "Có thể chỉ tôi đường đến phòng hiệu trưởng được không?"
"Cậu tìm hiệu trưởng làm gì?" Hoa Hồ lười biếng đáp lại.
"Trường trung học phổ thông này cũng có hội học sinh, sinh viên chứ?"
Hoa Hồ hừ một tiếng, hội học sinh, sinh viên? Trường mình làm gì có tiền mà bày ba cái mớ trò ấy.
"Nơi này không có hội học sinh, sinh viên đâu." Hàn Tây lắc đầu, vô cùng rõ ràng Hoa Hồ hừ vì điều gì. "Cơ mà nếu cậu là học sinh mới thì đến phòng giáo vụ báo danh là được."
"Thật à? Gặp cậu thực tốt quá!" Cô gái cảm kích Hàn Tây, nói.
Hoa Hồ suýt tí nữa thì té xỉu, nàng hi vọng đừng có xuất hiện thêm một bông hoa phiền phức.
"Hoa Hồ, cậu lên phòng học trước nhé, tôi dẫn cậu ấy đi một lát."
"Giờ các thầy cô đều đang nghỉ trưa, phòng giáo vụ hiện tại không có ai." Hoa Hồ trừng mắt nhìn cậu.
"Còn người trực ban." Hàn Tây nhàn nhạt đáp.
"Cậu tên là Hoa Hồ ư?" Cô gái đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Hoa Hồ.
Câu hỏi của cô gái nọ khiến Hoa Hồ và Hàn Tây cùng sửng sốt trong chốc lát, bởi vì thái độ của cô ta chăm chú vô cùng.
"Ừ, là Hoa Hồ. Chào cậu." Hoa Hồ phất tay, coi như bắt chuyện.
"Tôi là Kiều Úy Nhân. Cũng chuyển qua khối 12." Kiều Úy Nhân khom người.
"Cũng?" Hoa Hồ cau mày. "Sao cậu biết tôi học lớp 12?"
Kiều Úy Nhân nghiêng đầu. "Đoán thôi!"
"Giác quan thứ sáu của con gái luôn chính xác!" Hoa Hồ cười, sau đó nói với Hàn Tây. "Vậy cậu đưa cậu ấy đi đi, có khi lại cùng chung một lớp."
"Nếu vậy thì sau này mong cậu chiếu cố tôi nhiều hơn!" Kiều Úy Nhân cũng cười.
Đến buổi chiều, giác quan thứ sáu của Hoa Hồ quả nhiên rất linh, cái cô bạn tên Kiều Úy Nhân kia thật sự được phân tới lớp học của nàng. Nam sinh trong lớp nhất thời tinh thần hưng phấn.
Đám nữ sinh cũng thảo luận rất nhiều, tỉ như suy đoán con bé kia là tự đâu tới? Từ cử chỉ, lễ nghi của cô ta có thể cho thấy đây không phải người bản trấn, mà sự phong độ ấy, ở trường trung học phổ thông Lập Phong cũng chỉ tồn tại duy nhất một người, đó chính là bạn trai Hoa Hồ - Lăng Hàn Tây.
Hoa Hồ lớp 12 còn giao một việc như thế cho người bạn trai ưu tú khiến không ít nữ sinh ganh ghét, đố kị, dần dà có người ở bên Hoa Hồ xúi nàng cẩn thận một chút.
Dù sao thì Lăng Hàn Tây tuấn tú vẫn sẽ chọn tuân theo lệnh Hoa Hồ, phá rối bọn kính mắt hay buôn chuyện toàn trường.
Còn Hoa Hồ cười thầm trong lòng. Xem ra Kiều Úy Nhân kia xác thực cuốn theo rất nhiều vấn đề. Chỉ nhìn chuyện đống lời đồn đại các thể loại phiên bản xế chiều hôm qua có thể biên tập thành sách, còn Kiều Úy Nhân nghiễm nhiên trở thành "kẻ thứ ba" thì đủ hiểu.
Suy nghĩ lại, hình như là có chút thất lễ..
Chờ thời điểm tan học buổi chiều, Hoa Hồ đi về phía Kiều Úy Nhân.
Nhưng cô ta rời chỗ ngồi trước nàng một bước.
Hoa Hồ ở tổ ba.
Kiều Úy Nhân xét theo chỗ ngồi nên ở tổ một.
Mà Lăng Hàn Tây ở tổ bốn.
Kiều Úy Nhân đi xẹt ngang qua Hoa Hồ, không hề nhìn nàng.
Hoa Hồ đứng người một hồi, khó mà tin nổi nhìn cô ta thẳng tắp một đường hướng Lăng Hàn Tây.
Những ai còn trong phòng học lập tức im lặng.
Kiều Úy Nhân tới trước mặt Hàn Tây, xòe tay ra. "Vừa nãy cám ơn cậu đã giúp đỡ, xin giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Kiều Úy Nhân."
"Dễ như ăn cháo ấy mà." Hàn Tây mặt không biến sắc bắt lấy tay cô. "Tôi tên Lăng Hàn Tây."
"Ừ, Lăng Hàn Tây." Kiều Úy Nhân cười. "Vừa nãy ở phòng giáo vụ cũng nghe nói cậu chuyển đến đây năm ngoái. Nếu vậy, chúng ta hẳn phải có chút duyên phận rồi."
"Có thể cùng nhau học tập tại đây đã chứng minh tất cả mọi người đều rất hữu duyên." Hàn Tây cũng mỉm cười, nhưng có chút mùi vị đắng ngoét, bởi vì cách đấy không xa, Hoa Hồ đang lườm sang bên này.
Không chỉ Hoa Hồ, tất cả bạn học chưa ra về đều giả bộ thờ ơ mà dỏng lỗ tai hóng hớt cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Tâm lí thị trấn nhỏ vẫn khá là bảo thủ, con gái tính tình thoải mái như thế, đại khái là tất cả mọi người chưa từng tiếp xúc qua.
"Như vậy nhé, ngày mai gặp lại." Kiều Úy Nhân gật đầu, vừa rời đi đã biến thành tâm điểm chú ý.
Khi đi ngang qua Hoa Hồ, lần thứ hai vai sát vai, thanh âm êm dịu của Kiều Úy Nhân truyền tới tai nàng.
"Ngày mai gặp..."
Thật sự là.... gặp quỷ!
Toàn thân Hoa Hồ run lên, không nhịn được quay đầu lại. Bóng lưng rời đi của Kiều Úy Nhân rất tao nhã, y hệt lúc cô đứng trước cổng trường.
Thế nhưng, Hoa Hồ vẫn cảm thấy mình vừa.... gặp quỷ.
Chính là dạng con gái bí ẩn!
Sau khi Kiều Úy Nhân đi, Hoa Hồ và Hàn Tây cũng rời khỏi phòng học.
Chờ cả ba mất dạng hết, trong lớp lập tức bùng nổ.
"Xem kìa, Kiều Úy Nhân tuyên chiến với Hoa Hồ rồi!"
"Nào có..."
"Tao nghe thấy nhỏ bảo Hoa Hồ chống mắt lên coi ngày mai, xem ra người ta vừa gặp đã thương Lăng Hàn Tây...."
"Tao nghe nói Kiều Úy Nhân và Lăng Hàn Tây vốn tới từ cùng một chỗ, có khi trước kia hai người quen nhau đấy."
"Vậy ban nãy tự giới thiệu bản thân làm chi?"
"Ngu ngốc thế, là bắt đầu lại từ đầu đó mà."
"Bắt đầu lại tức là từng có gì rồi à?"
"Phải vậy đó, không thế sao vô duyên vô cớ kêu duyên phận gì gì đấy, rõ ràng vì Lăng Hàn Tây nên mới đến mà!"
"Chẳng lẽ kẻ thứ ba là Hoa Hồ..."
"Thực sự đáng tiếc...."
"Hiếm khi thấy cô Y không ngăn cản Hoa Hồ yêu đương, chà chà..."
.......
.......
"Không muốn nghe nữa đâu!"
Bên ngoài phòng học, Hàn Tây rất bất đắc dĩ đối với việc trốn bên khe cửa nghe lén.
"Cậu không cảm thấy vô cùng thú vị sao?" Hoa Hồ cũng dự tính rời đi.
"Cô gái kia..." Hàn Tây suy tư.
Luôn cảm thấy ánh mắt cô gái nọ luôn ẩn chứa cái gì đó thực quen thuộc.
"Làm sao?" Mặt Hoa Hồ dí sát Hàn Tây, cười gian xảo."Có phải cậu thấy hứng thú với người ta rồi không? Tôi cũng nghĩ hai người các cậu rất xứng đôi đấy."
"Hoa Hồ!" Hàn Tây nghiêm mặt. "Cậu biết..."
"Tôi biết!" Hoa Hồ vội vã cắt ngang, giơ cao hai tay đầu hàng. "Cậu vẫn sẽ bảo vệ tôi mãi tới tận khi tôi lên đại học... Thiệt tình, rõ ràng nhỏ hơn tôi, vậy mà cứ ra vẻ ông cụ non."
Hàn Tây xoa nắn huyệt thái dương, đầu bắt đầu đau.
"Nhưng..." Hoa Hồ kéo cánh tay Hàn Tây. "Vẫn còn không đến một năm nữa đúng không? Thời gian gặp nhau rất mau mà phải không? Mười bảy, mười tám tuổi là thời điểm đẹp nhất để yêu đương, cậu không nên lãng phí nha."
"Ai dạy cậu mấy câu đấy?" Hàn Tây học Hoa Hồ, cau mày.
"Mẹ tôi!" Hoa hồ trả lời dứt khoát.
Ngay tức khắc Hàn Tây cạn lời.
"Dì Y thật là..."
"Hì hì." Hoa Hồ biết, chỉ cần đề cập tới mẹ mình, lập tức Hàn Tây sẽ xuống nước. "Vì lẽ đó nha, ước định của chúng ta có thể không đáng tin, nếu như cậu thực sự quý bà, thì cứ tiếp tục quý thôi là được."
"Làm gì có đạo lí một người có thể mới gặp qua mà đã yêu thích một người khác." Hàn Tây không đồng ý lắc đầu.
"Có nha!" Thanh âm Hoa Hồ trầm tĩnh, nhỏ lại.
Hàn Tây nhìn nàng, trên mặt nàng vẫn đượm chút mơ hồ. Sau đó nàng nhẹ nhàng nói.
"Mẹ tôi kể, bà thích người kia, cũng là từ cái nhìn đầu tiên." 2
Hàn Tây trầm mặc, trong lòng nhói đau.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoa Hồ. "Xin lỗi."
"Sao phải xin lỗi?" Hoa Hồ hừ một tiếng, tựa đầu lên vai cậu. "Cũng chẳng phải lỗi của cậu."
Đúng vậy, đó cũng không phải lỗi của cậu ta, vì thế nên mình không có quyền trói buộc thanh xuân Hàn Tây!
"Lúc nào đấy, tôi nghĩ mình nên chính thức tới bái kiến dì Y." Nửa ôm Hoa Hồ, Hàn Tây nói.