Bà Sa

Chương 39: Nhường tranh



Sau khi ăn xong bữa tối, bởi vì việc trong cửa hàng khá nhiều nên Lăng Viên và Tề Hoàn tách ra. Chỉ còn dư lại ba người, thuận tiện ghé qua quán rửa ảnh lấy đồ.

Thời điểm nhận bức họa, ông chủ quán đã vô cùng chu đáo, bọc lại kĩ càng, tính khi nào hai người quay lại sẽ trả.

Cảm ơn ông chủ một tiếng, ba người vừa ra khỏi quán, ngay lập tức Lâm Phổ muốn nghía thử tranh.

Bức họa cảnh Lăng Thượng dựa bên một chiếc bàn, tay chống lên đỡ lấy đầu, đầu hơi nghiêng, tóc dài chảy xuống, hơi nhíu lông mày mang theo chút biếng nhác, môi khẽ mím như đang trầm tư điều gì đó.

Tay nghề vị họa sĩ vô cùng tuyệt vời, diễn tả thần thái của Lăng Thượng cực kì chuẩn xác.

Có điều một Lăng Thượng như vậy thật xa lạ đối với Lâm Phổ.

Dù cho trước kia Lăng Thượng từng có khoảng thời gian tự bế, hướng nội, nhưng cô chưa từng lộ ra vẻ mặt này, thực ra Lăng Thượng là một cô gái rất đơn giản, anh dùng từ "đơn giản" để hình dung cô, song không ngờ sẽ có ngày cô rơi vào tâm trạng trầm tư thâm trầm như vậy.

Khi mà mình không có mặt, chuyện gì xảy đã xảy ra với Lăng Thượng vậy?

Lăng Thượng đã gặp phải loại người nào?

Lòng Lâm Phổ ngập tràn nghi vấn. Lăng Thượng là cô gái mà anh có thể dễ dàng nắm bắt, nhưng dường như Lăng Thượng trong bức họa kia lại chứa đựng muôn vàn bí ẩn.

"Vân Liệt à." Nhìn Vân Liệt chậm rãi bọc lại bức họa, dáng vẻ vô cùng trân quý, Lâm Phổ bỗng mở miệng.

"Sao?" Vân Liệt hờ hững trả lời.

"Cậu có thể về trước được không?"

Tay Vân Liệt đang buộc dây quanh bức họa bỗng ngừng lại.

Lăng Thượng cũng đưa mắt liếc nhìn Lâm Phổ.

Thấy Lăng Thượng nhìn mình, Lâm Phổ chỉ đơn thuần kéo cô lại bên mình. "Tôi có đôi lời muốn nói với Lăng Thượng."

"Ừ." Vân Liệt nhẹ nhàng đáp.

"Làm sao vậy, chuyện gì mà phải thần thần bí bí như thế?" Lăng Thượng lên tiếng đồng thời với Vân Liệt, cô cau mày hỏi.

"Không sao đâu, đường cũng không còn xa nữa, tôi đi trước." Vân Liệt ôm bức họa trước ngực, nàng cười bảo, lùi dần về phía sau. 

Lăng Thượng quan sát nàng, xong chợt cô bị Lâm Phổ kéo đi.

"Đột nhiên muốn nói gì vậy?" Lăng Thượng giữ anh lại, giọng điệu cô nhuốm chút lạnh lùng.

"Ừ, nhất định cứ phải đứng ở ven đường à? Gần đây có một công viên, chúng mình qua đấy ngồi một lát đi."

Lăng Thượng ngẩng đầu nhìn anh.

Thanh âm của anh không hề ung dung như mọi khi, mà rất nghiêm túc, rất chăm chú.

Lăng Thượng thở dài.

Thẩm Tinh Không 17 tuổi, sau khi cha cô gặp sự cố và bị mất tích thì cô bị đưa tới người chú trên danh nghĩa là Thẩm Chi Diệu để tiếp nhận sự giám hộ. 

Người đàn ông lạnh lùng và trầm lắng đó lớn hơn cô vừa tròn 12 tuổi, là một tay chơi của giới thương nhân và cả chính trị. 

Anh một lòng muốn bảo vệ cho cô nhưng cô lại chỉ hận và sợ anh, bất kể giờ phút nào cũng chỉ muốn thoát khỏi anh. Cô đã chạy trốn cùng với người tiền bối mà cô mến mộ, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc, thả chó Mastiff hung dữ ra để cắn nát tay người đàn ông kia. 

Khi cô tưởng rằng cuối cùng bản thân mình đã gặp được tình yêu của đời mình thì anh đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khi cô đang ở trong giây phút hạnh phúc nhất thì anh đã dùng chân tướng tàn nhẫn nhất để đẩy cô xuống địa ngục! Sinh nhật lần thứ 18, cô đã bị tình yêu làm cho bị tổn thương nghiêm trọng. 

Khi mà con tim cô gần như bị vỡ vụn ra thì anh ném cô vào bồn nước tắm đầy ắp nước lạnh, anh lạnh lùng bóp tay vào cổ cô, anh gằng giọn nói: 

"Tối nay, tôi sẽ tặng cô một món quà để thành người...."

Nỗi đau đớn chỉ bằng một phần nghìn của sự nhục nhã, món quà của anh, lại là vào cái ngày mà cô trưởng thành, tuyệt vọng đó anh đã biến cô trở thành người phụ nữ của mình...."

Nguồn: Rose Rovel

Bỗng dưng cô nhớ tới lời Khúc Mẫn từng nói.

Lâm Phổ đối với cô mà nói, là không khí... chí ít đã có một khoảng thời gian, Lâm Phổ thậm chí còn là vị ân nhân cứu vớt phân nửa linh hồn cô.

Quyết định ngồi cùng Lâm Phổ một lát, cô nghĩ cục diện vốn đã rất tồi tệ rồi, không nên gây thêm bất kì tổn thương nào cho ai nữa, nên nhanh chóng kết thúc thôi.

Có điều còn chưa đến công viên, đằng sau chợt có người đuổi theo, gọi tên Lăng Thượng.

Ngoái cổ lại, trái tim Lăng Thượng đột nhiên nhảy một cái, bởi vì cô nhìn thấy người vừa bỏ về hiện đang đứng trước mặt mình.

Song có lẽ do chạy quá gấp nên Vân Liệt khom người thở hổn hển, thành ra không thể thấy rõ vẻ mặt nàng.

Vân Liệt.....

Lăng Thượng muốn gọi tên nàng, nhưng miệng không phát ra tiếng; muốn đi tới đỡ lấy nàng, nhưng chân lại không thể di chuyển.

Lúc này Vân Liệt mạnh mẽ nâng đầu lên, nàng giơ tay hướng Lăng Thượng. "Quên chưa hỏi cậu chìa khóa, suýt tí nữa thì phải đứng đợi ngoài cửa...."

Mặt Vân Liệt rất đỏ, hai mắt sáng ngời, khóe môi cũng mang theo ý cười, còn giục cô mau mau đưa chìa khóa cho nàng....

Lăng Thượng trực tiếp giao cả cái túi xách, sau đó nhìn Vân Liệt phất tay chào tạm biệt....

Trong đầu cô ngập tràn gương mặt đỏ ửng của Vân Liệt, đôi mắt rất sáng, thêm cả nụ cười vô cùng tự nhiên....

"Đi thôi." Lâm Phổ vỗ nhẹ vai Lăng Thượng.

Lúc bấy giờ Lăng Thượng mới hoàn hồn.

Buổi tối trong công viên cực kì náo nhiệt.

Dắt chó đi dạo, đuổi nhau, một góc khác còn biểu diễn âm nhạc, ban đêm những ngày hè ngập tràn bao cảm xúc mãnh liệt.

Đến nơi khá yên tĩnh, Lâm Phổ kéo Lăng Thượng ngồi xuống,

"Không lâu trước đây anh có ghé qua trường."

Lăng Thượng xoa mi tâm, cô muốn thả lỏng một chút nên đáp lại anh với vẻ rất hờ hững. "Tới làm gì?"

"Vì chuyện phân công sau khai giảng." 

Lăng Thượng ngừng tay, cô nhớ Lâm Phổ từng đề nghị việc hai người cùng dạy chung một học viện.

"Lâm Phổ, anh xem, dạo xưa chúng ta không phải ngày nào cũng gặp nhau, quan hệ vẫn vô cùng tốt mà, giờ nếu ngày ngày gặp nhau, không sợ sẽ phiền chán sao?"

"Em thấy ngán à?" Lâm Phổ nhanh chóng hỏi ngược lại

Lăng Thượng cảm thấy hơi bất lực, trước kia khi nói chuyện cùng Lâm Phổ chưa bao giờ mất sức như lúc này. Cả hai cứ như đang vòng đi vòng lại, mãi mãi không có điểm dừng. Cô hít một hơi thật sâu, lên tiếng. "Lâm Phổ, em hiểu ý của anh, thế nhưng anh có để ý hay không, dạ hội tốt nghiệp em không chỉ khiêu vũ với mình anh..."

"Cho nên? Lăng Thượng, em biết anh vẫn luôn nhất mực chờ đợi em mà." Cuối cùng Lâm Phổ cũng đã thổ lộ những lời bản thân chôn cất dưới đáy lòng. Anh cẩn thận từng li từng tí duy trì tình cảm này trong bao năm nay, chính là để dành cho một ngày như ngày hôm nay... mặc dù có hơi sớm một chút.

"Anh thích em, Lăng Thượng. Không, anh yêu em."

Lăng Thượng chớp mắt mấy cái, xong lại chớp thêm mấy cái nữa. Lâm Phổ đang ngồi đối diện cô, không còn tiện đà nở nụ cười ranh mãnh nữa, cũng không đưa tay ra cốc trán cô, nói như thế là để trêu cô nữa sao?

Anh đã nói câu nói kia vào thời điểm cô không muốn nghe nhất.

Lâm Phổ lại nín thở chờ đợi. Thậm chí anh còn không dám động đậy, nhìn chằm chằm Lăng Thượng đến nỗi lưng thẳng tới mức cứng nhắc. 

Tựa như đã qua rất lâu rồi, không gian xung quanh hết thảy đều yên ắng.

Lăng Thượng nghe thấy bản thân nói với Lâm Phổ. "Xin lỗi."

Lâm Phổ cũng nghe thấy Lăng Thượng bảo. "Xin lỗi."

Đây không phải lời Lăng Thượng muốn nói. 

Cũng không phải câu trả lời Lâm Phổ muốn nhận.

Thế nhưng lời thì vẫn đã nói ra rồi, mặc dù hai người cất giữ thực nhiều năm cảm tình, song đấy không phải là yêu.

Hiển nhiên Lâm Phổ chưa từng nghĩ như vậy. Cho đến tận bây giờ người con trai ở bên cạnh Lăng Thượng luôn chỉ có mình anh, anh không hiểu, dù cô ấy không nhất kiến chung tình giống anh, nhưng tại sao bao năm tháng tích lũy, vun đắp cảm tình kia lại không được gọi là yêu? Lâm Phổ vô cùng nghi hoặc, từ trước tới nay anh quá chắc chắn, anh tự coi bản thân đã hoàn toàn đủ năng lực để cô nghiêm túc chấp nhận mình. Song hiện tại anh nhận lại chỉ duy hai chữ: "Xin lỗi".

Vì còn thắc mắc cho nên Lâm Phổ nhất thời không biểu đạt nổi cảm giác của mình. Anh thấy cực kỳ khổ sở, nói không được, sắc mặt cũng dần tái nhợt. 

Lăng Thượng nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, lòng có hơi tê dại, bỗng dưng cô cảm thấy rất đau xót. Ngoại trừ Vân Liệt, cô chưa từng thấy bất kì ai thống khổ như vậy.

Cô gái cướp đi sự quan tâm của cô ban nãy đã hướng cô nở nụ cười, đôi mắt sáng rực không hề chứa thống khổ hay thương cảm.

Lăng Thượng cùng Lâm Phổ chật vật như nhau.

Chỉ là nguyên nhân của hai người không đồng nhất.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc lâu rất lâu, cuối cùng Lâm Phổ cũng lấy lại được khả năng nói chuyện. "Thật không ngờ.... chờ lâu vậy mà lại nhận được đáp án như thế."

Lăng Thượng không phản ứng. 

"Có phải là em đã thích ai rồi không?" Lâm Phổ bình tĩnh hỏi.

Lăng Thượng quay sang nhìn anh.

"Em rất không giống em. Lăng Thượng, người kia mang đến rất nhiều đau đớn cho em sao?" Lâm Phổ vẫn cứ bình tĩnh hỏi.

Lăng Thượng quay đầu đi.

"Lăng Thượng à...." Lâm Phổ còn tính hỏi thêm, nhưng anh chưa kịp mở miệng thì đã bị Lăng Thượng cắt ngang.

"Anh đừng đoán mò." Lăng Thượng nghe thấy giọng nói của chính mình. "Em không thích ai hết. Em cũng không hề đau đớn. Nếu như em có thật sự đau đớn, đó có thể là vì anh, nhưng không phải bởi yêu."

"Không phải vì yêu anh... nên mới đau đớn sao?" Lâm Phổ gượng cười.

"Em không cố được." Thanh âm Lăng Thượng chậm rãi, ôn nhu. "Lâm Phổ, họ của chúng ta cũng tương tự như nhau, hay anh hãy làm anh trai em đi."

*chú thích của bạn Editor: Họ của Lăng Thượng là 凌, phát âm là [líng]; mà của Lâm Phổ là 林, phát âm là [lín].

Lâm Phổ cúi đầu, anh lấy tay gãi tóc hồi lâu mới nói. "Em đã có một người anh trai không hề kém cạnh anh rồi. Bây giờ em không chấp nhận anh cũng không sao, anh sẽ nỗ lực hơn."

Câu trước của Lâm Phổ khiến Lăng Thượng không thở nổi, câu sau lại khiến cô tràn trề bất lực.

Vì điều gì mà con người ta lại luôn muốn yêu vậy? Chuyện phức tạp như thế sẽ chỉ cảm thấy thật khổ cực.

Lăng Thượng ngẩng mặt lên suy nghĩ, chợt Lâm Phổ kéo cô đứng dậy. 

"Anh đưa em về."

"Đừng nỗ lực, đôi khi dù cho nỗ lực dường nào cũng vẫn không thể đạt được thứ mình muốn."

"Có thể cảm giác của em với anh đã đạt đến 99% rồi, anh chỉ cần cố gắng hơn một chút." Lâm Phổ thủ thế "quyết tâm".

"Nếu 99% ấy đều không tính là yêu thì sao?" Lăng Thượng thở dài. 

"99% cũng không thể toàn vô dụng." Lâm Phổ cười. "Đi thôi."

*

Khi dẫn Lăng Thượng đến phía dưới tòa nhà, đột nhiên Lâm Phổ đề nghị. "Tặng bức họa kia cho anh đi."

Lăng Thượng choáng váng, sau đó trực giác cô lập tức phản bác. "Không được!"

"Tại sao?"

"Em rất yêu thích bức họa ấy." Lăng Thượng chỉ nghĩ được có thế.

"Anh cũng rất yêu thích em, em xem,  chúng ta làm bạn lâu năm như vậy mà em chưa từng tặng cho anh cái gì hết." Lâm Phổ quyết tâm, cho dù là chơi xấu thì anh vẫn phải giành lấy bức họa kia.

Lăng Thượng nhất thời im re. Hình như cô quả thật chưa từng cho Lâm Phổ được thứ gì, vậy mà lại luôn đòi hỏi đủ thứ từ anh.... nói thế chẳng khác nào cô là người chuyên môn dùng hàng mà không thèm thanh toán.

Phát hiện Lăng Thượng đã mềm lòng, Lâm Phổ bèn nhấc chân hướng về phía cầu thang. "Để anh lên lấy."

"Không được!" Lăng Thượng kéo anh lại, hồi lâu sau cô mới nói. "Thật sự muốn sao?"

"Thật sự!" Lâm Phổ cuống cuồng gật đầu. 

"Nhận bức họa rồi thì không được phép nói sẽ nỗ lực."

Lâm Phổ chỉ cười chứ không đáp.

Lăng Thượng làm bộ bỏ lơ anh, xong lại bị anh vội vàng níu lại. "Được, được, được, sau này anh sẽ không nói nữa, tuyệt đối không tiếp tục nói thế nữa."

"Thề đấy." Lăng Thượng chỉ tay vào anh.

Vì vậy nên Lâm Phổ tỏ vẻ giận dữ. 

"Chờ ở đây, em sẽ mang nó xuống." Lăng Thượng đi lên lầu.

"Được!" Lâm Phổ kêu một tiếng, sau đó nhận ra mình quá lớn giọng bèn mải mốt cười thầm. 

Lăng Thượng, anh chỉ đáp ứng sẽ không nỗ lực nói nữa, chứ không hề đồng ý sẽ ngừng nỗ lực hành động. 

*

Lăng Thượng đi liền một mạch năm tầng cầu thang không ngừng nghỉ, mãi đến khi gõ cửa nhà, cô mới hít sâu mấy lần.

Vân Liệt ra mở cửa.

Cửa vừa mở đã thấy Lăng Thượng chẳng nói chẳng rằng nhìn ngang ngó dọc. Nàng định hỏi cô đang tìm cái gì thì Lăng Thượng trực tiếp vào phòng khách, lấy xuống bức họa nàng mới treo lên tường. Vân Liệt theo Lăng Thượng vòng tới vòng lui, nhìn cô nhặt lại túi nhựa trong suốt nàng chưa kịp ném đi, sau đó thẳng tay bọc lại bức họa.

"Cậu định làm gì thế?" Vân Liệt đè tay cô lại.

"Lâm Phổ hỏi xin bức họa này." Lăng Thượng trả lời một cách đơn giản. 

Vân Liệt giữ lấy tay cô. "Bức họa này là của tôi mà, mau đưa cho tôi."

"Cậu muốn tôi bảo với cậu ta rằng bức họa này là của cậu sao?" Lăng Thượng hỏi ngược lại. 

Vân Liệt nghẹn lời, cố gắng giãy dụa. "Bức họa là của tôi...."

"Tôi là của cậu, bức họa này nhường cậu ta... có được không?" Lăng Thượng hỏi ngược lại lần thứ hai. 

Vân Liệt chấn động, buông lỏng tay ra. Muốn bắt cũng không bắt được, Lăng Thượng khiến cho nàng hoàn toàn đuối lí.

Cột chắc bức họa, Lăng Thượng ngẩng mặt lên thấy Vân Liệt đang nhìn thẳng mình, trong đôi mắt dường như có thứ gì đó đã nát vụn.

Trái tim cô chợt mềm nhũn, vì sao cô gái kia lại trở thành tử huyệt của mình, mọi hành động luôn luôn bị ảnh hưởng bởi cậu ấy vậy.

"Cậu ta muốn nói chuyện riêng với cậu, nếu tôi nói không được, cậu có nghe theo tôi hay không?" Cuối cùng Vân Liệt cũng từ từ lên tiếng. Trong thanh âm, trong ánh mắt, trong sâu thẳm tâm can như bị nghiền vỡ cùng cắt xẻ.

Lăng Thượng ôm lấy Vân Liệt, cô khẽ thì thầm ở bên tai nàng một câu rồi mang bức họa đi.

Căn phòng chỉ còn lại mình Vân Liệt, hồi lâu sau đột nhiên nàng ngồi xổm trên nền nhà, vừa giống như đang khóc, lại vừa giống như đang cười.

Tôi phải ra gặp Lâm Phổ, xin lỗi.

--- ------ ------ ---- 

Tác giả có lời muốn nói: 

Ra liền 3 chương mới, mọi người khen tôi nhiệt tình đi. 

Đọc văn tôi quen hẳn sẽ biết, tôi thích chậm rãi viết, đại tiết tấu đã chuẩn bị sẵn, song mấy chương tiểu tiết tấu lại hơi thô, tôi cần phải làm cho nó mềm mại hơn, mọi người cứ chờ đi....

P/s: Căn bản tôi đang đọc lại truyện của mình, thật dài quá = =!

Kỳ thực chuyện xưa mới kể có hơn nửa, tốc độ của tôi còn chậm hơn cả rùa bò...

Đôi lời bạn Editor: Đấy thấy không, mới hơn nửa thôi, mình còn đồng hành với các bạn dài dài =))

2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.