Chính xác thì ta là một con hồ ly. Ta sống ở Đằng viên ngoại ô kinh thành, mỗi ngày đều ăn chơi nhảy múa, cũng là tự do tự tại.
Nhà Tấn suy vong, thời buổi loạn lạc, số dân chúng sống lang thang ngày càng tăng, khắp nơi đều là trang viên nhà cửa hoang phế, vậy cũng đừng trách chúng ta “Hồ ly chiếm dụng nhà dân”. Dinh thự này cũng có lịch sử hơn mười năm, có thể suy nghĩ là biết năm đó chủ nhân dinh thự phải ngu ngốc như thế nào mới nhẫn tâm vứt bỏ nó. Ai~, nếu là ta, thì nhất định không chịu. Nơi hoa thơm cỏ lạ, sông nước hạng tốt như vậy, lầu các đình đài đẹp như thế, làm sao có thể nhẫn tâm để hoang phế đến nước này chứ?
Song lòng người phức tạp, vốn không phải là kiểu tộc loài bọn ta có thể hiểu rõ.
Ta ở dinh thự này cũng đã ba trăm năm, thời loạn đã qua, bây giờ đã là thời kỳ Đại Đường Cao Tông, thái bình thịnh thế, phồn vinh khắp nơi, nhưng những nhà lân cận tòa dinh thự này thì vẫn rất thưa thớt. Haizz, ta chẳng qua chỉ trông bầu vẽ gáo, bắt chước những đồng loại khác, giả thần giả quỷ dọa mấy tên cai ngục nhát như chuột mà thôi, thuận tiện trả lại một chỗ thanh tĩnh cho chính mình. Ngày thường, ngoài vài thư sinh yếu ớt thẹn thùng lên kinh đi thi ra, thì sẽ chẳng có người đến thăm.
Vũ hậu của đương triều kia, liên tiếp hầu hạ hai đế, có lời đồn đại nói nàng vốn là cửu vĩ hồ Tinh Tâm hóa thân, dùng năng lực quyến rũ quân vương, điên đảo chúng sinh, đến giờ còn muốn tẫn kê ti thần [1] can thiệp triều chính, đều bị mấy đạo sĩ trộm nói là yêu nghiệt. Mà ta đây là hồ ly chân chính, cũng nhịn không được mà âm thầm bật cười, ta cũng từng vì tò mò mà lén vào trong cung gặp mặt Vũ Mị Nương kia một lần, tư sắc bình thường, nguyên thần yếu ớt, chẳng qua chỉ là một nữ tử nhân gian bình thường, có điều mắt hiện hàn quang, nhãn thần chứa nhuệ khí, là một người thông minh tuyệt đỉnh. Đích thực là hồ mị, nếu để những người tầm thường thấy, chỉ sợ ngay cả hồn cũng bị hút luôn.
Hồ tinh ba trăm tuổi bắt đầu hoàn mỹ, có thể biến thành người. Hồ tinh năm trăm tuổi, cũng có thể thăng cấp thành hồ tiên. Đây là tiêu chuẩn phổ biến của hồ giới, mà nếu dựa theo loại tiêu chuẩn này để tính toán, bà bà một ngàn tuổi đều có thể làm “Hồ thánh” thậm chí là “ Hồ tổ”. Gọi nàng là bà bà, thật sự là bởi vì nàng đức cao vọng trọng. Nàng là hồ tiên cách nơi ta ở gần nhất, ta luôn ở dưới sự che chở và giáo dưỡng của nàng.
Bà bà một ngàn tuổi nhưng biến hóa thành người thì dáng vẻ vẫn như đôi mươi, mà trên đầu mày có thêm phong độ chín chắn cơ trí, càng lộ vẻ phong hoa tuyệt đại. Nghe nói bảy trăm năm trước bà bà từng được công nhân là đệ nhất mỹ nữ hồ giới, sở trường quyến rũ cực cao, bất luận là nam nhân hay nam hồ, đều không thể không khúm núm dưới váy nàng.
Mà tiểu hồ ly ba trăm tuổi là ta đây, được nàng nuôi nấng trưởng thành, lại đem tuyệt học cả đời truyền dạy, thật sự là vinh hạnh, vinh hạnh vô cùng.
Ngày vừa trưởng thành, ta bất an không yên, lo lắng không biết tóc có ngay ngắn hay không, nên cài thêm trâm hoa hay buông xõa, đeo thêm dây lưng hay thắt nơ nhẹ, đi hài thêm ba tấc hay đi đôi hài cao một tấc màu hồng lựu để lộ đầu hài ra ngoài váy. Thành quả cố gắng tu luyện ba trăm năm sẽ thành một cô gái đẹp thế nào, ôm gương tự thấy xót xa, có nét đẹp tự kiêu của tuổi hoa, cũng có vẻ non nớt ngượng ngùng lại tò mò của những cô gái bình thường khác. Gãi đầu chỉnh sửa dung nhan đủ một canh giờ, trong gương đồng cuối cùng cũng hiện lên một hoa nhan với làn da mịn màng như tuyết, lúc này mới vừa lòng đứng dậy, giống như khuê tú trang trọng vén vạt váy, thật cẩn thận bước từng bước ngắn và chậm.
Bà bà không nhìn ta mong đợi mà ánh mắt có chút lo âu, chỉ nói liên miên: “Mị hoặc vốn là thiên tính của hồ, hết thảy đều vì tâm ý mê hoặc con người, nhớ kỹ không được đắc ý quên hình lộ ra sơ hở, con người tuy yếu ớt, nhưng cũng tàn khốc, nếu bị bắt, chỉ sợ chính ta cũng không cứu được con.”
“Còn nữa.” Nàng đột nhiên quét mắt liếc nhìn ta một cái, “Con phải nhớ kỹ cho ta, cho dù thế nào đi nữa, cũng không được động chân tình.” Nàng dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với ta, ta chỉ cười không nói.
Ba trăm năm không dài, nhưng cũng đủ để thay đổi triều đại nhân gian, vinh nhục hưng suy quay vòng mấy chục lần, cũng đủ để một tiểu hồ ly trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như ta nhuốm hơi thở phong trần tang thương.
Năm Hiển Khánh thứ hai, đang lúc thi hương, thời tiết mùa thu khiến tâm hồ buồn bực, ta liền đi tới tòa dinh thự của bà bà, uống quế hoa kê huyết [2] bà bà đích thân ủ mỗi ngày, toàn thân liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chẳng qua mới có mấy ngày trước thôi, căn nhà nhỏ ta sống ba trăm năm hiếm có người hỏi qua không hiểu sao lại có một người tiến vào.
Tên thư sinh to gan kia không hỏi đã tự tiện vào ở, lại còn chiếm đoạt gian phòng thủy tạ ngắm hoa mà ta vô cùng vừa ý, không thể không khiến ta sôi máu. Nhưng hắn vừa vào ở liền ra ngoài ba ngày liên tiếp để kết bạn, ta không thấy được mặt hắn, nhưng lại không có kế sách nào khả thi, chỉ đành mặc hắn đem hai cái rương sách cũ kỹ cùng một bao vải ném vào hồ cư [3] của ta.
Tới ngày thứ ba, cuối cùng hắn đã trở lại, nhưng suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong phòng đọc thi thư, nghiên cứu kinh nghĩa. Ngày trước có người tới, ta chỉ cần làm một luồng gió lạnh, phát ra tiếng hồ cười, người đến liền tự động tè ra quần chạy mất dạng, nhưng tên thư sinh ngốc này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, tiếng gió tiếng kêu, hắn coi chẳng là gì, ngay cả hồ ly cũng chẳng làm gì được.
Liên tiếp bảy ngày, ta chỉ có thể quanh quẩn ở trước cửa, tên thư sinh ngốc kia ngay cả ngáp một cái cũng không có, ngược lại thì ta nghe hắn đọc thơ văn suốt bảy đêm, mặc dù thụ giáo được không ít, nhưng cũng bị gió lạnh thổi rét run.
Lại một đêm nữa. “Tục nhân chiêu chiêu, ngã độc hôn hôn. Tục nhân sát sát, ngã độc muộn muộn. Chúng nhân giai hữu dĩ, nhi ngã độc ngoan thả bi. Ngã độc dĩ vu nhân, nhi súy thực mẫu.” [4]
Ta theo thói quen mà đứng ở bên cửa sổ, nhìn cái bóng hiện lên trên cửa, rất giống một đệ tử nghe tiên sinh giảng bài, nhưng mà cơn buồn ngủ liên tục ập tới. Thôi thôi, tối nay đi ngủ trước vậy, đêm mai còn nghĩ kế sách.
Không ngờ hắn đọc xong câu này, đột nhiên thở dài, sau đó, là im lặng chốc lát.
Ta ngây dại, đã nhiều ngày nay, chỉ nghe được tiếng đọc thơ oang oang của hắn, lại không phát hiện ra hắn là một con người có máu thịt bình thường.
Dừng lại một lúc, liền nghe được phía bên trong cửa sổ có tiếng lật sách sột soạt, sau đó, tiếng nói hồn hậu quen thuộc lại vang lên:
“Nguyệt xuất hạo hề, giao nhân liễu hề. Thư yểu kiểu hề, lao tâm kiểu hề.
Nguyệt xuất hạo hề, giao nhân lão hề. Thư yêu thác hề, lao tâm thảo hề.
Nguyệt xuất chiếu hề, giao nhân liệu hề. Thư yểu thiệu hề, lao tâm thiếu hề.”[5]
Nhưng hồ ly ngốc ngếch ta đây lại hoàn toàn không còn buồn ngủ chút nào.
Ngửa đầu nhìn vầng trăng đáng yêu nọ, ở đâu thấy nó chứ? Tối nay mây nhiều, không thể nhìn thấy trăng mà.
Gì chứ? Tên thư sinh ngốc này… Trong lúc rảnh rỗi nảy sinh tình yêu nam nữ sao?
Vừa lẩm bẩm oán hận không gây tiếng động ở trong lòng, vừa như có một thứ gì đó nhẹ tựa lông ngỗng từ trong lòng trượt ra từng chút một.
Bóng người trong cửa sổ đứng lên, hình như là đi tắt nến đã đốt hồi lâu, hắn đưa khuôn mặt gần sắt ánh nến, vì thế mà đường nét được hắt lên rõ ràng trên cửa.
Mũi cao thẳng, vầng trán cao rộng, đường nét tiêu chuẩn, bóng mặt nhìn nghiêng khiến người ta cảm thấy …
Ta đột nhiên cảm thấy lớp cửa sổ này thật có chút chướng mắt, nếu có thể liếc mắt nhìn xuyên qua cửa sổ một cái thôi, thì cho dù chết cũng không hối tiếc.
Chết cũng không hối tiếc sao?
Nhếch môi cười vì sự ngu dại của mình, chẳng lẽ là gió thu cũng làm nguyên khí rối loạn sao?
Trong lúc cười ngây ngô, một giọt nước mát lạnh rơi giữa lông mày, còn chưa kịp nhíu mi, một trận mưa thu liền ào ào đổ xuống bất ngờ.
Hoa quế trong viện bị rơi xuống một đống.
Dạng như ta, không ngờ bản thân cũng bị xối ướt đẫm người. Cả váy lẫn hài đều bị ướt sũng dính vào người, trâm vòng cài trên tóc cũng rối loạn lỏng theo búi tóc rơi xuống.
Trên đời chỉ sợ không tìm được một con hồ ly nào khổ sở hơn ta.
Ta chỉ thấy cả người lạnh như băng, mũi hơi ngưa ngứa. Nhịn đi, nhịn đi, nhịn đi, cố nhịn đi, nhịn không được …
“Hắt xì!”
Ta hắt xì một cái vang dội. Vội vàng bịt chặt mồm, nhưng mà đã không còn kịp rồi.
Trong cửa sổ có động tĩnh, thư sinh ngốc hoảng sợ nói: “Ai đó?”
Thần trí chưa thanh tỉnh, miệng của ta đã có phản ứng trước: “Là ta”.
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả ta cũng sợ ngây người, giọng kia mềm mại tinh tế, lộ ra một chút khó khăn, còn có chút quái đản.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra, thư sinh ngốc từ trong cửa sổ thò nửa người ra, quay đầu nhìn, chóp mũi vừa hay đối diện giữa hai đầu mày của ta. Mà cái mũi cao thẳng kia, cái trán cao, đường nét tiêu chuẩn trong nháy mắt đã lọt vào trong mắt ta.
Ta ngạc nhiên, cả người, không, cả thân hồ ly đều cứng đờ, chỉ có hơi thở giống như tơ nhện đứt quãng thở ra.
Áo khoác ngoài của thư sinh kia lay động bên tai ta.
Ta nín thở chờ đợi nó bay trở về. Hồi lâu, áo bào mỏng phất qua tóc mai của ta rồi chậm rãi thu về.
Mà ta không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn bã.
Hai người chúng ta liền yên lặng, một người đứng ở trong cửa sổ, một người đứng ở ngoài cửa sổ, không biết cử động thế nào. Mà lúc này ta có thể ngắm hắn một cách kỹ càng. Lông mày của thư sinh này nhìn cũng đẹp lắm, chếch lên chạm tóc mai, rất giống tranh vẽ Chu Du trong bức tranh ở phòng vẽ của Trần Phong. Ánh mắt hơi giống mắt phượng, lờ mờ mang theo vài phần hương vị men say ngà ngà.
Ta lại nhìn hắn một cái, liền bắt đầu động tác uất ức mà hồ ly ta đây làm tốt nhất – ta bám víu vào bệ cửa sổ, leo vào trong cực kỳ khó khăn.
“Tiểu thư đây là…” Hắn kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm vào hành vi của ta, sau một lúc lâu nới lúng túng nói.
Ta vội vàng tranh nói trước: “Thiếp thân ở dinh thự cách đây một dặm, hai hôm trước phụng lệnh cha mẹ đi chợ mua gạo, đi qua nơi đây, nghe được tiếng đọc sách du dương của tiên sinh rất dễ nghe, cho đến hôm nay vẫn khó có thể quên, cho nên tối nay bất chấp mưa gió tới, vạn mong tiên sinh rủ lòng thương.” Mà sao ấy hồ nữ quái đản trong tiểu thuyết đều đều dùng cái này để làm lời dạo đầu nhỉ?
“Điều này …” Thư sinh ngốc kia lại trợn tròn mắt.
Thế nào, hắn không phải đang chờ có mỹ nhân đạp nguyệt mà đến sao? Hiện tại tuy rằng không trăng, nhưng có mưa thì cũng giống vậy thôi.
“Tiên sinh đang đọc Kinh Thi?” Tay ta ướt sũng cầm quyển sách ố vàng trên bàn lên, làm bộ lật đọc, lại khẽ nâng trán, nhẹ nhàng dùng một đôi mắt cáo ngắm nhìn hắn.
“Dinh thự cách đây một dặm, chính là một gò đất hoang, cũng không thấy có phòng xá gì cả. Tiểu thư nàng…” Thư sinh ngốc bỗng nhiên không ngu ngốc, một đôi mắt nhỏ dài sáng ngời nhìn thẳng ta.
“Ta …” Ta lập tức cứng họng, chột dạ cúi đầu. Chết thật, nhanh vậy đã lộ sơ hở rồi.
“Chẳng lẽ … tiểu thư là hồ tiên biến thành?” Hắn được một bước lấn tới, lập tức đem cả nhà ta nói toạc ra.
Xong rồi, xong rồi, giờ mới nói hai câu, ta liền ở thế hạ phong.
“Lúc này đúng dịp thi hương, nơi đây thư sinh vào kinh thi không biết có bao nhiêu, tiểu thư vì sao đơn độc đội mưa theo ta?”
Chỉ vì là ngươi chiếm chỗ ở của hồ ly ta đây!
Nhưng lời nói thật này sao có thể nói ra miệng?
“Cái này… Đây là duyên phận kiếp trước tu được, ta không thể tự chủ được ….” Ta nghĩ một lát mới ra đáp án.
“Nếu đã là duyên kiếp trước, vậy dấu hiệu đâu? Kiếp trước nàng là ngươi phương nào, ta là người ở đâu? Năm nào tháng nào kết duyện, ở đâu? Vì sao mà kết? Ngoài ra sao nàng biết rõ thế?” Hắn ép sát từng bước, đâu còn có một chút ngốc nào? Ngược lại thì ta, bị hắn liên tiếp hỏi mấy câu đến mức quẫn bách không chịu nổi.
“Tiên sinh trăm ngàn ngày không ngồi ở đây, nhưng lúc này lại ngồi đây, thiếp thân gặp trăm ngàn người mà không vui vẻ, thế nhưng lúc này lại ái mộ người. Đây không phải duyên kiếp trước, vậy thế nào mới là duyên kiếp trước chứ?”
“Nếu thật là duyên kiếp trước, ta thấy là tâm trạng lúc này của tiểu thư là rung động, nhưng bây giờ tâm ta lại hờ hững bất động. Ở đâu ra duyên kiếp trước, rõ ràng là vô duyên.”
“Ngươi …”
Hay cho một tên thư sinh đầu gỗ! Giờ phút này hắn thật sự có dung mạo như Phan An, có tài như Tử Kiến đi nữa ta cũng không chút rung động!
Giận đến ngứa răng, lại cảm thấy ấm ức vô hạn hiện trong lòng, nhịn không được mà khóc lớn, nổi giận mắng: “Cái tên thư sinh ngốc nhà ngươi này, thật không thức thời! Đã nhanh mồm nhanh miệng, sao không lên triều đình đi biện luận, lại ở đây ức hiếp nữ tử yếu đuối như ta đây! Có đọc mấy thiên thi thư lễ nghĩa liền tự nghĩ mình siêu phàm, nếu người thật sự thanh cao đến vậy, tâm vô tạp niệm, mới vừa rồi lại đi đọc mấy dâm từ ướt át gì thế?”
Thư sinh ngốc lập tức đỏ bừng mặt: “Thơ ba trăm bài, tư duy vô tà, sao có thể nói là dâm từ ướt át?”
“Hừ, cái gì ‘Giáo nhân lão hề. Thư yếu kiều hề’, thư sinh, ngươi dám nói vừa rồi ngươi không phải làm trái giáo hóa của thánh nhân có ý muốn không an phận?” Ta vệnh váo tự đắc, hồ tính lộ ra.
Thư sinh ngốc quả nhiên đuối lý cứng họng, ngập ngừng nói không lên lời.
Vì thế mà ta cười to: “Ta là một nữ nhi, cho dù là hồ ly, cũng không yêu thích người cổ hủ cương trực như ngươi!” Sau đó làm một trận gió lạnh, ánh nến bỗng nhiên tắt ngụp, trong bóng đêm chỉ nghe tên thư sinh kia kêu một tiếng: “Chậm đã!” Một bàn tay không biết duỗi ta từ đâu, xuyên qua ống tay áo nắm cổ tay ta, da thịt tiếp xúc, nhiệt độ cơ thể truyền qua, thư sinh phát hiện thì cuống quýt rụt tay về. Đợi hắn thắp lại nến, trong phòng đã không thấy bóng hồ ly đâu nữa.
_________
[1]Tẫn kê ti thần: nói về chuyện “Gà mái báo tin sáng mai, một chuyện được coi là điềm gở"
[2]Kê huyết: tên loại rượu trong truyện. Có thể hiểu là rượu được ủ bằng hoa quế và máu gà (bởi vì là hồ mà)
[3]Hồ cư: nơi của hồ ly sống, (hang cáo), vì nữ chính là hồ ly nên gọi là hồ cư – người thì là nhân cư.
2. Nhân chi sở úy, bất khả bất úy. Hoang hề kỳ vị ương tai.
3. Chúng nhân hi hi như hưởng thái lao, như đăng xuân đài.
4. Ngã độc bạc hề kỳ vị triệu, như anh nhi chi vị hài. Luy luy hề nhược vô sở qui.
5. Chúng nhân giai hữu dư, nhi ngã độc nhược di Ngã ngu nhân chi tâm dã tai. Độn độn hề chúng nhân chiêu chiêu, ngã độc hôn hôn. Chúng nhânsát sát, ngã độc muộn muộn. Đạm hề kỳ nhược hải. Liêu hề nhược vô chỉ. Chúng nhân giai hữu dĩ nhi ngã ngoan thả bỉ.
6. Ngã độc dị ư nhân, nhi quí thực mẫu.
Dịch xuôi:
1. Dứt học, hết lo. Dạ với ơi khác nhau bao lăm? Lành với dữ khác nhau mấy tầm?
2. Cái mà người sợ, ta há không sợ, nhưng không đến nỗi hoảng hốt mất tinh thần.
3. Người đời hớn hở, như hưởng cỗ bàn, như lên đài xuân.
4. Riêng ta lặng lẽ, chẳng chút phô trương, y như trẻ thơ, chưa biết mỉm cười. Dáng điệu phờ phạc, lênh đênh vô định.
5. Chúng nhân có thừa, riêng ta thiếu thốn. Lòng ta ngu dốt thay, mù mịt tay. Người đời sáng chói, riêng ta mịt mù. Vắng lặng như biển khơi, vi vu như gió thổi. Mọi người đều có chỗ dùng, riêng ta ngu xuẩn, thô kệch.
6. Riêng ta sống khác người, vì không lìa xa «mẹ thiên nhiên».