Thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một, Mộ Hàm đỡ Thụ Thanh đã tựa vào ngủ trên vai y nằm xuống giường, mang theo ý cười nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn đang ngoan ngoãn ngủ trong lồng ngực, loại cảm giác ấm áp này khiến y như được tận hưởng hương vị mật ngọt của hạnh phúc, đây là gia đình sao? Có hài tử, có người mà mình yêu… Mộ Hàm ôm đứa nhỏ cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thụ Thanh, niềm vui sướng dịu dàng thấm khắp toàn thân, khiến trái tim lạnh lẽo của y cũng dần trở nên ấm áp. Mộ Hàm vươn tay đem Thụ Thanh cũng nhét vào lòng, ngắm nhìn một lớn một nhỏ đang nằm gọn ở trong ngực, loại cảm giác xa lạ mà phấn khích này khiến ánh mắt y càng thêm nhu hòa, nhưng khi nghĩ đến thân thể của Thụ Thanh, hạnh phúc trên gương mặt lại dần bị nỗi sầu khổ thay thế...
“Khụ khụ....” Thụ Thanh bụm miệng kịch liệt ho khan, một dòng chất lỏng đỏ tươi chậm rãi trào ra từ khe ngón tay tái nhợt. Chứng kiến tất cả, trái tim Mộ Hàm chớp mắt liền đông cứng, nhưng lúc này y đã vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thụ Thanh quằn quại trong thống khổ, ngày càng tiến gần tới tử vong, loại cảm thụ chẳng khác nào khổ hình ấy, khiến Mộ Hàm bất giác ôm ngực, một tiếng lại một tiếng ho khan mãnh liệt mới lôi y giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ. Mộ Hàm vội ngồi dậy, đặt đứa nhỏ trên tay xuống giường, liền ôm thân thể yếu ớt kia vào lòng, nhẹ nhàng áp tay lên tấm lưng gầy yếu của hắn, thôi chưởng vận công, hy vọng điều này có thể giảm bớt được sự thống khổ của Thụ Thanh.
Dần dần Thụ Thanh ngừng ho khan, hắn vô lực vỗ vỗ bàn tay còn dán ở phía sau lưng mình: “Không cần uổng phí công lực như vậy, khụ... Thân thể của ta tự ta biết rõ, đừng tiêu tốn chân khí của ngươi nữa.”
Mộ Hàm lẳng lặng lắc đầu, dịu dàng lau đi vết máu bên môi Thụ Thanh, hai tay ôm chặt Thụ Thanh vào lòng, cảm giác tương thiếp sát gần nhau, khiến tâm tình vốn đang cuồng loạn của Mộ Hàm cũng bình ổn lại, Thụ Thanh, ta sẽ không cho phép ngươi có chuyện, nhất định sẽ không...
“Mộ Hàm.”
Nghe thấy tiếng gọi mỏng manh của Thụ Thanh, Mộ Hàm “Ân.” một tiếng. Dường như đã biết trước được Thụ Thanh muốn nói cái gì, y vươn ngón tay, nhẹ đặt lên môi Thụ Thanh, trên mặt vẫn mang theo tia hi vọng mà lắc lắc đầu: “Không được nói.”
Thụ Thanh nâng lên bàn tay không hề còn chút khí lực, nắm lấy ngón tay đang dán bên môi hắn: “Mộ Hàm, ngươi thả ta ra đi!” Ánh sáng sinh mệnh đã dần trở nên leo lắt, phải chứng kiến ta chết đi, ngươi sẽ càng thêm thống khổ.
Cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, chính là đau như thế này sao? Nhưng nỗi khổ sở ấy lại khiến Mộ Hàm lộ ra một nụ cười bình thản, y du ngón tay, bắt đầu nhẹ nhàng phác họa theo từng đường nét trên đôi mắt Thụ Thanh, cho đến khi đem toàn bộ hình dáng Thụ Thanh khắc ở trong lòng, Mộ Hàm mới ôn nhu mở miệng: “Ngươi muốn đi tìm Vọng Mộc Hoằng Nhưng sao?”
“Ta....”
‘Cốc cốc’
“Chủ tử, bên ngoài có một đoàn người từ triều đình đến đây, đầu lĩnh chính là đương kim Thánh Thượng.”
Vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của Thụ Thanh, Mộ Hàm lên tiếng: “Ừm.” Y buông eo Thụ Thanh ra, đứng lên, lại ngoài ý muốn bị Thụ Thanh níu lấy cánh tay.
“Ngươi có thể mang ta cùng đi không?” Ánh mắt vô gợn sóng cùng giọng nói bình tĩnh, khiến Mộ Hàm đọc không hiểu cảm xúc trong lòng Thụ Thanh, nhưng y vẫn là gật đầu, từ cổ tay áo lấy ra cái chìa khóa cởi bỏ xiềng chân cho Thụ Thanh.
Thụ Thanh không có vui sướng vì đạt được tự do, cũng không có vui sướng vì sắp được gặp Hoằng Nhưng, chỉ có sự ảm đạm khiến Mộ Hàm phải đau lòng: “Ta sẽ không buông tha ngươi.” Mộ Hàm bọc Thụ Thanh trong lồng ngực rộng lớn của mình, một loại cảm giác độc chiếm mãnh liệt tràn vào cõi lòng y.
Trên gương mặt tái nhợt mang theo nét tươi cười suy yếu: “Mộ Hàm, ngươi biết đáp án mà.”