Bá Tình Thủ Ái

Chương 41



Ôm Thụ Thanh vẫn đang trong mê man ra khỏi xe ngựa, Hoằng Nhưng nhíu mi nhìn thế núi chồng chất hiểm trở bốn phía chung quanh, cái ‘cầu’ duy nhất nối với ngọn núi đối diện cũng chỉ là một mớ dây thừng thô, chăng giữa hai tòa núi mờ ảo mây mù, sương khói mông lung tựa như muốn cắn nuốt hết thảy, y cùng Mộ Hàm nhìn nhau, không chút do dự đề khí đạp lên sợi dây liên kết mỏng manh kia, ôm Thụ Thanh bay vọt qua vách đá hiểm thế cao ngất này. Khi tới bờ đối diện, quay đầu nhìn lại đằng sau, cảnh vật đã trở nên mông lung mơ hồ, sương mù càng lúc càng nhiều, Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng dựa vào cảm giác chậm rãi nâng bước về phía trước, dần dần, màn sương trắng mê võng chậm rãi tiêu tán, hình ảnh trước mắt hiện giờ lại là một đống đá lởm chởm.

‘Thạch ngữ trận’, ba chữ đó nhất thời chợt loé lên trong đầu hai người, Hoằng Nhưng đem Thụ Thanh đang ôm trong ngực nhẹ nhàng giao cho Mộ Hàm, liền quỳ nửa gối xuống đất, dùng chủy thủ vẽ một bức ngũ hành bát quái, tham chiếu thạch trận phía trước, chậm rãi phác ra, cho đến nửa nén hương sau, Hoằng Nhưng mới đứng lên, chỉ chỉ bức họa đã hoàn thành trên mặt đất: “Cứ ấn theo lộ tuyến này mà đi, chúng ta liền có thể ra khỏi đây.”

Mộ Hàm nhìn lướt qua sơ đồ trên mặt đất, liền ghi nhớ vào đầu: “Đi thôi!”

Hoằng Nhưng gật đầu, nhìn thoáng qua Thụ Thanh trong lồng ngực Mộ Hàm, cũng không có vươn tay đòi tiếp về, mà là xoay người đi tới phía trước, Mộ Hàm đứng ở phía sau Hoằng Nhưng chăm chú nhìn bóng dáng y, liền cũng cất bước ấn theo lộ tuyến mà tiến đến...

Lúc thoát được khỏi thạch trận thì đã mất nửa canh giờ, lại vẫn không tìm thấy nơi Mục Ngữ ẩn thân, nhìn sắc mặt Thụ Thanh trong lồng ngực càng ngày càng trắng bệch hơn so với lúc trước, nỗi bất an ẩn ẩn càn quét hai trái tim nôn nóng.

“Chờ một chút.” Mộ Hàm gọi Hoằng Nhưng lại, đem Thụ Thanh một lần nữa giao nhờ vào lồng ngực y, nhặt lên mấy viên đá nhỏ trên mặt đất, không chút do dự ném về bốn hướng, viên đá dường đã như làm khởi động cơ quan, chỉ nghe ầm vang một tiếng rung trời, thác nước trước mắt tựa như thủy liêm rẽ ra hai bên, xuyên qua thạch động phía sau thác nước, đập vào trong mắt là một căn nhà cỏ tỏa ra mùi thuốc nồng đậm, một nam tử tuổi còn trẻ đang ngồi trên ghế nằm trong viện nhàn nhã xem sách y thuật.

Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhìn nhau, tiến lên một bước: “Mục Ngữ y giả có ở đây không?”

Nam tử ngẩng đầu, lãnh đạm liếc mắt nhìn Thụ Thanh đang nằm trong lồng ngực Hoằng Nhưng: “Không chữa bệnh.” Lời nói tuy rằng đơn giản, lại làm cho hai người bọn họ biết rõ, người trước mắt này là Mục Ngữ.

Hoằng Nhưng tiến lên thêm một bước: “Chứng bệnh còn chưa xem, như vậy có phải không phù hợp với y đức của kẻ làm y giả hay không?”

Ánh mắt Mục Ngữ vẫn chỉ chăm chú nhìn quyển sách trong tay, không thèm để ý đến địa vị của người trước mắt này, lạnh giọng nói: “Vậy hoàng đế như ngươi, không ngoan ngoãn sống trong cung mà trị quốc bình thiên hạ, lại chạy đến chỗ của ta, có phải không phù hợp với địa vị yêu dân chăm dân của ngài rồi không?”

Hoằng Nhưng nhíu mày: “Sao ngươi biết trẫm là ai?”

“Chuyện ta muốn biết, tự nhiên liền sẽ biết.”

Không muốn dây dưa trên vấn đề này nữa, Hoằng Nhưng nhìn thoáng qua Thụ Thanh: “Vậy độc trong người hắn, có thể giải hay không?”

“Đương nhiên, loại độc đơn giản như vậy không làm khó được ta.” Mục Ngữ buông quyển sách trên tay, nhướn mày: “Nhưng tại sao ta phải chữa cho hắn?”

Trên gương mặt vốn ít có biểu tình lúc này lại mang theo một chút thỉnh cầu: “Ngươi muốn cái gì trẫm đều có thể thành toàn cho ngươi.”

“Cho dù là giang sơn của ngươi?”

“Phải.” Thấy Hoằng Nhưng kiên định trả lời không chút do dự, Mục Ngữ vừa lòng gật gật đầu: “Ừm!” Y xoay đầu nhìn về phía Mộ Hàm đang đứng ở một bên khác: “Vậy còn ngươi?”

Mộ Hàm đem ánh mắt chuyển đến người trong ngực Hoằng Nhưng, vẻ mặt ôn nhu đã nói rõ hết thảy: “Ta nguyện ý trả giá tất cả của ta, cho dù là sinh mạng.”

Đối với câu trả lời của hai người đều thực vừa lòng, Mục Ngữ nghi hoặc nhìn Thụ Thanh còn mê man: “Hắn đến tột cùng có cái gì tốt?”

Trong đôi mắt đông lạnh của Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm, đồng thời hiện lên một tia ấm áp: “Yêu chính là yêu, không có lý do gì cả.”

Nhìn đến biểu tình của hai người, Mục Ngữ dỡ xuống gương mặt nghiêm túc, giống một tên công tử trăng hoa, ngả ngớn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Thụ Thanh: “Chà, làn da không tồi nhỉ.”

Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhìn nhau, khó được ăn ý khi đồng thời động thủ với Mục Ngữ, Mục Ngữ không hề trốn tránh, chỉ là hơi hơi nhếch lên khóe miệng: “Các ngươi không muốn cứu hắn sao?”

Đồng thời dừng tay, hai người chăm chú nhìn thoáng qua gương mặt không có chút máu của Thụ Thanh, liền song song thu hồi bàn tay đang vận khởi nội lực.

Nụ cười của Mục Ngữ mang theo chút ý trêu tức: “Ta không cần tài cùng thế của các ngươi, cũng không muốn thứ sinh mạng không dùng được mà các ngươi muốn đem ra trao đổi với ta, thứ ta muốn chính là... hắn, cho hắn theo giúp ta một năm, ta sẽ chữa trị cho hắn.”

Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng lúc này siết tay càng chặt, cũng lại sinh thành ăn ý: “Không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.