Tới sân sau, toàn bộ khoảng đất đều không còn người nào khác, điều này cũng khiến Thụ Thanh có thể tan mất sự e dè cuối cùng trong ý niệm, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ của thái tử, kéo y đến ngồi dưới một cây đại thụ tán lá xum xuê.
Thụ Thanh nhắm mắt lại, cảm thụ mùi thơm ngát tự nhiên mà thanh phong mang đến, thanh âm ôn nhu cũng nương theo làn gió nhẹ mà truyền vào trong tai thái tử: “Nhắm mắt lại, nói cho Sư phó biết, ngài cảm nhận được những gì?”
Viêm Hồi nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, sự ấm áp chưa từng được trải nghiệm, truyền từ lòng bàn tay vị Sư phó này đến trong lòng y, gây cho y một loại cảm giác thực kỳ diệu, nhưng không hề có chán ghét. Viêm Hồi nghe lời, chậm rãi nhắm mắt lại, học theo bộ dáng của Sư phó, hít sâu một hơi, bắt đầu cảm thụ.
“Ngài cảm nhận được cái gì?”
“Ánh mặt trời.”
Thụ Thanh mở mắt ra, nhìn vị thái tử vẫn đang nhắm hai mắt tự hỏi bên cạnh: “Còn có gì nữa?”
“Gió nhẹ.” Thái tử mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Sư phó.
“Đáp án của ngài còn chưa đúng.” Thụ Thanh mỉm cười lắc đầu: “Là sinh mệnh.”
Nghi hoặc trong mắt Viêm Hồi càng đậm: “Tại sao lại là sinh mệnh?”
“Con người bắt đầu từ sinh mệnh, liền nhất định phải tử vong, nhưng không có bất luận kẻ nào là vì tử mà sinh. Tương lai của ngài là đế vương nắm giữ sinh tử của chúng dân trong thiên hạ, cho nên phải hiểu rõ sinh mệnh. Có lẽ trị quốc bình thiên hạ là toàn bộ những gì ngài cần học, nhưng nhiệt tình yêu thương cùng hiểu biết sinh mệnh cũng là những thứ căn bản, ngài hãy ngẩng đầu nhìn cây đại thụ bên cạnh chúng ta xem, nói cho Sư phó, lá cây này là màu gì?”
“Màu xanh biếc.”
Thụ Thanh mỉm cười gật đầu, lại chỉ tay vào đóa hoa bên trái: “Bông hoa kia thì sao?”
“Màu đỏ.”
“Sinh mệnh luôn có rất nhiều màu, không chỉ riêng những nhan sắc ngài và ta vừa nhìn thấy, còn có rất nhiều sắc thái mà sau này ngài sẽ từ từ biết được, cho dù ngài nắm giữ toàn bộ tri thức, nhưng chỉ có thể thấy sinh mệnh là hai màu trắng đen, vậy cả đời này sẽ trở nên vô tình vô nghĩa.”
“Cám ơn Sư phó đã dạy bảo.” Đôi hắc đồng của Viêm Hồi lóe ra hào quang, loại tia sáng này làm cho người ta không thể khinh nhờn.
Nụ cười bên miệng càng đậm, Thụ Thanh lần nữa nhắm lại đôi mắt hàm chứa tiếu ý, thả lỏng thân thể dựa vào thân cây phía sau, mà Viêm Hồi khi thấy đối phương nhắm mắt lại, cũng nhắm mắt lần nữa, chìm trong suy tư về buổi học mang ý nghĩa khác lạ này.