Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 33: Tâm Mệt





Edit: Dưa hấu
__________________________
"Là......!Là cô?" Triệu Ánh ngơ ngác mà nhìn Lạc Minh Ca, "Cô là tới tìm tôi sao?"
Đường Tiễn nhíu mày, lúc trước Triệu Ánh hỏi cô phương thức liên hệ của cô gái này, cô ta mặt ngoài đáp ứng giúp anh ta hỏi thăm một chút, nhưng sau đó liền lấy cớ nói là liên hệ không được, cũng không nhắc tới việc này cùng với Trì Oánh, vốn dự định là nếu không giải quyết được gì như vậy, qua một thời gian Triệu Ánh cũng sẽ quên người này đi.

Ai biết cô gái này lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh ta!
Cô ấy là cố ý sao?
Lạc Minh Ca có chút không thể hiểu được, "Ai a? Tôi? Tôi lại không quen biết anh......"
Chỉ có Trì Oánh rõ ràng đã xảy ra cái gì, Triệu Ánh đại khái là nhận lầm Lạc Minh Ca thành anh trai Lạc Minh Dịch của cô ấy.

Hai anh em này nếu từng người mặc quần áo của mình chỉ có thể nhìn ra giống nhau năm phần thôi, nhưng mà nếu là Lạc Minh Ca cùng với Lạc Minh Dịch mặc đồ nữ đặt ở cạnh nhau, hơn nữa với hiệu quả của hoá trang, cư nhiên có thể có tám, chín phần tương tự nhau.

Đến nỗi mấy chuyện như chiều cao thấp hơn này nọ cũng dễ dàng giải thích, dù sao thì con gái mang giày cao gót hay mang giày đế bằng vốn dĩ là có thể kém hơn khoảng mười centimet.

"Không thú vị, những người này đều không dọa được người!" Lạc Minh Ca không để ý tới Triệu Ánh, quay đầu lại nói với Trì Oánh, "Oánh tỷ tỷ chúng ta đi chỗ khác chơi đi."
Trì Oánh gật đầu, xoay người liền đi ngay.

Triệu Ánh bỗng nhiên đi nhanh đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Lạc Minh Ca, vội la lên: "Cô đừng đi......"
Trên mặt Lạc Minh Ca nháy mắt biến sắc.


"Anh......!Buông tay!"
Cô lời nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên xoay người một cái, một động tác thành thạo xoay chuyển đột nhiên hướng ngực của Triệu Ánh mà đá.

Triệu Ánh bị cô đá lui về phía sau vài bước, đứng thẳng không xong nên ngã xuống mặt đất, sắc mặt thống khổ mà ôm lấy ngực, một sợi tơ máu chậm rãi từ khóe miệng anh ta chảy xuống.

"A......" Lạc Minh Ca bưng kín miệng, tránh ở sau lưng Trì Oánh, "Tôi......!Tôi không cố ý......!Anh ta bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, tôi không muốn mạnh tay như vậy......"
Đường Tiễn cả giận nói: "Cô gái này xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào có thể đánh người chứ? Anh ta cũng không có làm gì cô mà?"
Lạc Minh Ca rất ủy khuất mà nói: "Mẹ tôi nói những người như chúng tôi rất dễ dàng bị bắt cóc, cho nên tôi từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện, nếu có người chạm vào tôi sẽ có loại phản ứng theo bản năng này."
Cô ấy nhìn cánh tay của mình, thanh âm bỗng nhiên trở nên lạnh băng, "Tôi chán ghét người khác chạm vào tôi, chỉ cần không phải người tôi thích, chạm vào tôi một chút tôi liền cảm thấy ghê tởm!"
Đường Tiễn giận dữ, "Cô là ai a? Triệu Ánh của chúng tôi chính là đại minh tinh rất nổi tiếng, bao nhiêu fans chỉ muốn nắm tay anh ấy còn chưa có cơ hội, cô vậy mà dám nói ghê tởm? Nhân viên công tác chỗ này làm việc như thế nào vậy? Sao lại để cho người nào cũng vào trong được vậy?"
Khi cô ta muốn tiếp tục nói cái gì đó, có nhân viên công tác đã nghe được động tĩnh đuổi theo vào, cuống quít giải thích, "Vị này chính là Lạc gia đại tiểu thư......!Đường Tiễn cô mau mau câm miệng đi! Lạc đại tiểu thư ngài không có việc gì chứ? Có bị thương hay không? Có bị dọa đến hay không?"
Lạc Minh Ca bĩu môi, "Tôi không vui, không chơi nữa! Chúng ta đi!"
Cô xoay người liền đi, đi được hai bước thì phát hiện chị em Trì Oánh còn chưa có theo kịp, lại quay lại đi đến giữa bọn họ, lôi kéo tay bọn họ bước đi ra ngoài.

Triệu Ánh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm tay của Lạc Minh Ca.

Hắn thấp giọng nói: "Không thích người......!ghê......!tởm......"
......!
Ra khỏi nhà ma, Trì Hàn bỗng nhiên nói: "Lạc tiểu thư, cú đá xoay người kia......!rất đẹp."
Lạc Minh Ca vui vẻ mà cười nói: "Đó là, tôi luyện không ngừng nghỉ một ngàn lần! Mẹ tôi nói muốn hình thành ký ức cho cơ bắp, phản ứng của cơ bắp so với phản ứng của não thì nhanh hơn.

Anh biết không? Người quen của nhà tôi đã từng có trẻ con bị người ta bắt cóc, sau đó đã đưa tiền chuộc, nhưng bọn bắt cóc vẫn giết con tin, đặc biệt đáng sợ."
Cô thở dài, "Thật là mất hứng lại gặp phải một tên biến thái......!Tôi không chơi nữa, tôi phải về tắm rửa, bằng không sẽ thấy không thoải mái.

Oánh tỷ tỷ, các người có thể chơi tiếp đi, một chút nữa tôi để cho lão Vương đến đón các người trở về."
Trì Oánh cảm thấy để cho cô ấy trở về một mình thì không tốt lắm, hơn nữa cô hiện tại cũng không còn hứng thú, liền hỏi Trì Hàn, "Nếu không chúng ta cũng trở về được không? Chị còn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em!"
Trì Hàn gật đầu, "Được nha."
Ba người liền hướng lối ra mà đi.


Chưa đi ra khỏi vài bước, có một người đàn ông trung niên ăn mặc tây trang đuổi theo, liên tiếp nói: "Rất xin lỗi a Lạc tiểu thư, không có chiêu đãi tốt, tôi là giám đốc nơi này, vừa mới có chút việc đi ra ngoài mới gấp gáp trở về......!Là tôi suy xét không chu toàn, hay là, tôi lập tức bao trọn......"
Lạc Minh Ca lắc đầu, "Không chơi nữa, chỗ của các người quá rối loạn, tôi sợ bị bắt cóc."
Giám đốc vội vàng nói: "Sẽ không như vậy đâu? Chỗ của chúng tôi có rất nhiều bảo an, sẽ không phát sinh chuyện như vậy đâu......"
Trì Oánh cười cười, "Không có việc gì, chỉ là chúng tôi đã chơi đủ rồi nên muốn trở về thôi."
Giám đốc lại liên thanh xin lỗi, tự mình đưa bọn họ lên xe.

Trì Oánh mới vừa lên xe, lão Vương tài xế liền lên tiếng xin lỗi, "Trì tiểu thư rất xin lỗi, ô tô vừa mới rồi bị rỉ nhớt, làm cho quần áo của cô bị dơ, hay là tôi bồi thường tiền cho cô được không?"
Lạc Minh Ca rất tức giận, "Đây chính là tôi nhờ người ta hỗ trợ mới mua được! Chú sao lại không cẩn thận như vậy chứ......!Còn nữa loại xe cấp bậc này mà sẽ rỉ nhớt sao?"
Trì Oánh thấy rất kỳ quái, kiểu xe này cô đã thấy qua, giá cả ít nhất trên trăm vạn.

Cho nên xe siêu cấp trăm vạn đóng cửa mở cửa liền......!rỉ nhớt sao?
Cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tuy rằng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng chỉ có thể cười cười cho qua, "Không sao đâu, không......!không cần bồi thường."
Dù sao cũng là tài xế của Lạc gia, huống hồ váy là do Lạc Minh Ca mua.

Lạc Minh Ca "Hừ" một tiếng, tức giận mà lên xe.

Trì Hàn cũng đi theo lên xe ngồi ở bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới cô ấy nói không thích bị người khác đụng tới, liền tự giác mà ngồi cách xa cô ấy một khoảng.

Lạc Minh Ca nhíu mày, "Anh làm gì vậy? Ngồi xa như vậy là chán ghét tôi sao? Có phải vừa rồi tôi nổi giận làm cho anh không vui hay không?"
Ngay tức khắc liền ủy khuất, "Tôi cũng không phải hay tức giận lung tung, rõ ràng là bọn họ không......"
Trì Hàn giải thích nói: "Tôi sợ đụng trúng cô."
Lạc Minh Ca bỗng nhiên liền nở nụ cười, đưa tay giữ chặt cánh tay của Trì Hàn, kéo cậu ấy đến bên cạnh mình, cười nói: "Vốn là như thế này, tôi không sợ anh đụng trúng tôi, anh là sư huynh của tôi mà! Về sau nói không chừng còn muốn anh luyện quyền cùng với tôi nữa!"
Bởi vì chỗ ở của Trì Oánh tương đối gần, lão Vương đề nghị đưa cô về nhà trước, sau đó lại lái xe đưa Lạc Minh Ca về.

Trì Oánh dẫn Trì Hàn đến nhà mình, vừa mở khóa, vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Hà nằm hình chữ X ở trên sô pha chơi di động.


Cô ấy mặc váy ngủ, tư thế như vậy khó tránh khỏi có chút lộ liễu.

Trì Oánh vội vàng khụ một tiếng, thuận thế che kín đôi mắt của Trì Hàn.

"Sao vậy? Giọng của cậu......" Tiểu Hà hướng phía cô nhìn lướt qua, bỗng nhiên hét lên, "Trời ạ, cậu đem cậu ta mang về đây!"
Cô ấy lúc này mới ý thức được tư thế vừa rồi của mình quá bất nhã, liền đứng dậy, xoay người chạy vào trong phòng ngủ.

Trì Oánh lúc này mới buông tay ra, Trì Hàn gãi gãi đầu, ánh mắt cậu ấy tốt vô cùng, vừa rồi kỳ thật là thấy hết tất cả, bất quá vẫn là làm bộ cái gì cũng không có nhìn thấy.

Vài phút sau, Tiểu Hà từ trong phòng ngủ đi ra.

Trì Oánh cho rằng cô ấy đi vào chỉ là thay đổi quần áo khác thôi, không nghĩ tới chỉ qua vài phút đồng hồ, Tiểu Hà chẳng những thay một bộ váy xinh đẹp, thậm chí còn trang điểm.

Quả thực là tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

"Xin chào, chị Tiểu Hà!" Trì Hàn lễ phép chào hỏi, khi nãy ở trên đường tới đây Trì Oánh đã nói qua với cậu ấy, một người bạn của cô tên Tiểu Hà ở nhờ nhà cô mấy ngày nay.

Vẻ mặt của Tiểu Hà say mê, "A, xin chào......!chồng......!a......!Trì Hàn đúng không? Cậu ngoài đời cũng quá đẹp trai!"
Trì Hàn nói: "Cảm ơn tỷ tỷ đã khích lệ."
Nghe được cái từ "Tỷ tỷ" này, Tiểu Hà đột nhiên hỏi: "Cái kia......!cậu để ý chuyện tình yêu chị-em sao?"
Trì Hàn ngẩn ra, "Cái gì?"
Trì Oánh đen mặt bèn kéo Tiểu Hà đến một bên, uy hiếp nói: "Cậu lại nói lung tung, lão nương giết chết cậu!"
Tiểu Hà thở dài, "Được rồi......"
Sau khi cơn si mê qua đi, ngược lại Tiểu Hà rất nhanh đã khôi phục trở lại bình thường, tuy rằng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi mặt của Trì Hàn, nhưng tốt xấu cũng không hề nói những lời kỳ kỳ quái quái nữa.

"Tiểu Hàn, dọn qua đây ở cùng chị đi!" Trì Oánh nói, "Nơi này còn một phòng nhỏ, chị sẽ mua một cái giường nữa, chị có thể chuyển qua phòng đó, em ở trong phòng chị cũng được."
Trì Hàn nói: "Không cần, em ở trong câu lạc bộ rất tiện."

Trì Oánh nhíu mày, "Bọn họ làm sao biết chăm sóc người khác a?"
Lời này mới vừa nói ra miệng liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......!Nói giống như cô biết chiếu cố người khác như thế nào vậy.

Quả nhiên Tiểu Hà liền nhịn không được mà phản bác, "Cậu biết chăm sóc người khác? Cậu vào bếp được bao nhiêu lần? Còn không phải đều là mua đồ ăn sao?"
Sau đó liều mạng ám chỉ, "Tôi nấu cơm rất ngon!"
Trì Oánh hận không thể tìm băng keo dán miệng cô ta lại.

Trì Hàn nói: "Chúng em là vận động viên ăn cái gì cũng phải rất chú ý, ở câu lạc bộ có đầu bếp chuyên nghiệp sẽ phối hợp cho chúng em dinh dưỡng của một ngày.

Tiểu Hà tỷ chị tuy rằng biết nấu cơm, nhưng có thể không nhất định sẽ thích hợp cho vận động viên ăn."
Tiểu Hà đành phải từ bỏ kế sách công lược bằng mỹ thực.

Lúc này, di động của Trì Oánh vang lên, là Đường Tiễn gọi tới.

Ngữ khí của Đường Tiễn có chút không được tự nhiên, "Hôm nay người mà cô dẫn theo......!Thật là đại tiểu thư Lạc gia hả? Lần trước không phải nói là trợ lý của cô sao?"
Trì Oánh không muốn giải thích với cô ta người mà lần trước cô ta nhìn thấy chính là Lạc Minh Dịch, chuyện này truyền ra ngoài không chừng Lạc Minh Dịch sẽ giết cô.

Cô đành phải nói, "Đại tiểu thư của Lạc gia còn ham chơi, hôm đó là cùng tôi đi vào tham quan đoàn phim."
Đường Tiễn dừng một chút, lại hỏi: "Cô cảm thấy......!Cô ấy sẽ thích Triệu Ánh không?"
Trì Oánh lắc đầu, "Sao có thể?"
Tuy rằng Triệu Ánh là đại minh tinh, có rất nhiều người tán tụng, nhưng mà Lạc Minh Ca là ai chứ? Cô ấy sao có thể sẽ đem minh tinh để vào mắt?
Đường Tiễn tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm, "Vậy như vậy đi, tôi cũng cảm thấy cô ấy không có khả năng sẽ gả cho một diễn viên, hẳn là......!Vẫn là sẽ kết hôn cùng với công tử trong thương giới đúng không?"
Trì Oánh cười, "Cô nghĩ xa quá rồi, cô ấy còn nhỏ như vậy, chắc là còn phải vào đại học đúng không? Kết hôn gì đó khẳng định là cô ấy sẽ không suy xét tới đâu."
Đường Tiễn "ừm" một tiếng, thanh âm cuối cùng không còn cứng nhắc như trước nữa, "Vậy là tốt rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút vậy thôi."
Trì Oánh nghĩ thầm Đường Tiễn này tám phần là thích Triệu Ánh rồi, cho nên mới lo lắng Triệu Ánh yêu Lạc Minh Ca.

Lạc Minh Ca là thiên kim của tập đoàn Lạc thị, Đường Tiễn cho dù có thành công hơn nữa cũng không có khả năng cùng đẳng cấp với Lạc Minh Ca.


Nhưng mà Lạc Minh Ca hiển nhiên là sẽ không cảm thấy hứng thú đối với Triệu Ánh, cô ta thật sự là suy nghĩ quá nhiều.

Bất quá cô bỗng nhiên có chút lo lắng, Lạc Minh Ca sẽ không có hứng thú đối với Trì Hàn chứ?
Cô ấy chán ghét người khác chạm vào mình như vậy, lại chủ động lôi kéo tay của Trì Hàn, lại còn cùng cậu ấy ngồi gần nhau đến như vậy.

Em trai của cô được hoan nghênh như vậy, thân làm chị cũng rất là mệt tâm a.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.