Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 108: Quy tiên



Có lẽ đó chính là cảnh tượng quái dị nhất dưới lòng thung lũng Đại Bi.

Khi bọn họ đối mắt nhau, gió cũng lặng đi trong thoáng chốc.

Khoảnh khắc ấy thực sự diệu kỳ, và dường như kéo dài vô tận.

Khí kình lặng lẽ luân chuyển quanh cơ thể tất cả mọi người, trong bầu không khí ẩn chứa sự căng thẳng đối địch xen lẫn mối tương quan ràng buộc sâu đậm.

Cho đến khi có một giọng nói đánh tan sự yên tĩnh.

Đó là Hoa Tín. Hắn nhìn đăm đăm vào Linh Vương vừa xuất hiện đột ngột, khàn giọng hỏi khẽ, “Lời ngươi vừa nói có ý gì? Ngươi nói việc Vân Hãi khôi phục ký ức có liên quan đến ai?”

Linh Vương thoáng nghiên mặt sang phía Hoa Tín. “Ắt là ta.”

Hoa Tín nhíu chặt mày như thể không hiểu ý y là sao. Trên mặt hắn mang vẻ thẫn thờ kèm ngỡ ngàng hiếm khi hiển lộ. “Ắt là? Tại sao lại ‘ắt là’?”

Hoa Tín đanh giọng, “Các ngươi không liên quan gì đến nhau, làm sao có thể gặp nhau được.”

Một phía là Linh Vương của dòng rối loạn, một bên là người trong hiện thế. Cho dù Linh Vương này từng đi đến hiện thế, thậm chí từng nghĩ hiện thế là dòng rối loạn và có ý định chặt đứt nó đi chăng nữa, thì thời kỳ cũng khác nhau hoàn toàn, ở đâu ra có sự liên quan?!  

Linh Vương tư lự giây lát rồi trả lời, “Mỗi lần tìm ra dòng rối loạn, ta đều sẽ trở về thời điểm trước đó tầm mười hay trăm năm để truy tìm xem ngọn nguồn nhân quả dòng rối loạn này xuất hiện từ đâu…”

Linh Vương ngừng lời chưa tiếp tục nói, Ô Hành Tuyết đã hiểu rõ.

Còn có ai hiểu rõ hơn chàng.

Linh Vương có trách nhiệm diệt dòng rối loạn, nếu trước đây Linh Vương này cho rằng hiện thế chính là dòng rối loạn thì hẳn nhiên sẽ ra tay điều tra để tìm ra nơi bắt nguồn của cái y tưởng là “dòng rối loạn” đó.

“Ta ngược dòng về trước mấy trăm năm,” Linh Vương nói.

Hoa Tín biến sắc, cỏ vẻ hắn đã đoán ra điều Linh Vương tính nói.

Đúng như dự đoán, Linh Vương nói, “Trong quá khứ, ta gặp Vân Hãi mà ngươi nhắc đến.”

Khoảnh khắc ấy, ảo ảnh của Hoa Tín mờ nhạt gần như không còn thấy gì. Hắn cứng đờ người, khàn giọng hỏi, “Khi nào?”

Linh Vương trầm tư một hồi mới đáp, “Mấy trăm năm trước, lúc đó hắn không phải là tiên mà chỉ là người phàm. Hắn biết một số chiêu thức đơn giản song chỉ là vỏ rỗng bên ngoài chứ không có tiên khí.”

Bóng hình Hoa Tín khẽ run lên, hắn nhỏ giọng tự nhủ, “Tiên đã bị giáng xuống trần sẽ tiêu tán tiên nguyên, không thể tụ lại được nữa…”

Nên vào năm đó, Vân Hãi chỉ có thể học hình thức bên ngoài của các chiêu thức chứ không bao giờ ngưng tụ được thành tiên nguyên.

“Người phàm…” Hoa Tín lẩm bẩm lại lần nữa rối tiếp tục nói, “Khi ngươi thấy hắn, hắn đang làm gì?”

Linh Vương nói, “Bị tà ma bao vây.”

Hoa Tín khép mắt lại.

Ô Hành Tuyết nghe đến đây thì chợt nhớ lại cảnh tượng khi thẩm vấn Vân Hãi…

Năm đó khi đã là người phàm, Vân Hãi đụng độ tà ma. Trước lúc lìa đời, hắn lờ mờ nhớ ra mình đã từng cố kháng cự một hồi chuông. Ngay từ khoảnh khắc ấy, Vân Hãi đã nhớ lại hết mọi chuyện quá khứ.

Giờ ngẫm lại mới thấy việc đó đúng là hơi lạ thường.

Người ta làm sao nhớ ra được âm thanh mà mình hoàn toàn không thể nhớ, trừ khi vào thời điểm đó hắn nghe được âm thanh tương tự. Sở dĩ hắn bất giác nghĩ đến tiếng chuông mộng là vì hắn thật sự nghe được tiếng chuông.

Chẳng qua ý thức lúc lâm chung không còn sáng suốt nên hắn nhầm lẫn “nghe được” và “nhớ ra” mà thôi.

Quả thật, Hoa Tín liền trầm giọng thắc mắc, “Rồi sau đó…”

Linh Vương đáp, “Lúc đó ta vẫn còn chuông mộng đeo bên thắt lưng. Khi ngược dòng về quá khứ có thoáng dừng chân giây lát. Chắc là chuông mộng vang lên đã truyền âm vào tai hắn.”

Chuông mộng ngân tiếng giữa kẽ hở thời gian đã vô tình tháo gỡ tầng bụi đóng kín trên ký ức Vân Hãi. Âu tất cả đều tại trời xui đất khiến, để rồi từ đấy Vân Hãi đã bước sang một con đường khác.

Hoa Tín im lặng không nói gì.

Ảo ảnh hắn lung lay trong gió, thoạt trông như đang khẽ khàng run.

Chẳng biết hết bao lâu, hắn mới chầm chậm cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy hoang đường quá đỗi.

Suốt mấy trăm năm qua, hắn hằng tự thắc mắc giả như trước đây Vân Hãi không khôi phục lại ký ức, không nhớ đến bất kỳ chuyện xưa cũ gì trên Tiên Đô, thì liệu chăng sẽ không phát sinh hết thảy những chuyện về sau này.

Hắn sẽ không trở thành tà ma, không trốn tránh rồi tạo ra một con rối để lừa gạt người khác, và cũng không giấu nhẹm gương mặt mình bên dưới thung lũng Đại Bi, không bị kiếm đóng thẳng xuống đáy thung lũng.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy căm hận.

Giờ đây hắn mới vỡ lẽ…

Tất cả những chuyện xảy đến với Vân Hãi về sau đều khởi nguồn từ cái đêm khôi phục ký ức ấy, mà nguyên do ký ức khôi phục là bởi hắn bất chợt nghe được tiếng chuông ngân, tiếng chuông ấy xuất phát từ Linh Vương dòng rối loạn. Mà dòng rối loạn của Linh Vương đó…

Là do hắn dụ nhà họ Phong mở ra.

Mệnh số nhân quả xoay quần thành một vòng tròn to lớn.

Hoá ra, người mà hắn muốn cứu đã bị đích thân hắn gi3t chết từ tận trước đó.

***

Ảo ảnh của Hoa Tín run rẩy nặng nề đến độ không tụ nổi thành hình. Hắn bất giác cảm thấy bản thân như đã đâm sâu vào con đường tăm tối suốt mấy trăm năm qua. Hết thảy ván cược mang tên Được ăn cả ngã về không đều hoá thành một tấn kịch trớ trêu.

Dầu không ai châm chọc, hắn vẫn muốn bật cười.

“Rốt cuộc ta đã làm gì trong suốt mấy trăm năm qua…” Đôi môi hắn mấp máy một lời tự hỏi.

Không ai trông rõ nét mặt hắn, chỉ nhìn thấy Tiên thủ Minh Vô một thời oai nghi giờ đang cúi gằm đầu, toàn bộ ảo ảnh run lên bần bật.

Chẳng biết là suy sụp hay đã chạm giới hạn quẫn trí.

“Hắn vì ta mà chết…” Hoa Tín sẽ giọng thì thào. “Hắn vì ta mà chết, tất cả mọi chuyện đều do ta gây ra, thế mà ta còn làm bộ bày vẽ màn tương tư này đây.”

Một mình hắn qua lại giữa hai dòng thời gian, vừa trốn tránh sơn thần thung lũng Đại Bi ở dòng rối loạn, vừa cung phụng tà trận không đoán được hồi kết. Rồi đến khi Vân Hãi dòng rối loạn tìm đến, hắn rút sát chiêu về và trao ra tính mạng.

Làm nhiều trò như thế để cho ai xem?

Thực chất, không một ai đang xem cả, vì người có lòng đã sớm không nhìn thấy được nữa.

Bất quá, hắn chỉ tự thêu dệt để lừa dối bản thân mà thôi.

Hoa Tín thẫn thờ ngẩng đầu.

Nguyên Tiên thủ Minh Vô dường như choàng tỉnh khỏi giấc mộng hư vô. Đôi mắt hắn lướt nhìn bóng hình bốn người còn lại, sau chót dừng tầm mắt trên người Tiêu Phục Huyên.

Hắn khàn giọng, nhắc đến địa điểm đó lần đầu, “Các ngươi từng đến thung lũng Đại Bi ở hiện thế?”

Tiêu Phục Huyên đáp, “Từng đến.”

“Gặp được hắn à?”

“Đã gặp.”

“Cũng thẩm vấn ư?”

“Phải.”

“Hắn… về sau hắn thế nào?”

Tiêu Phục Huyên thoạt dừng rồi mới nói, “Hắn tưởng rằng ngươi đã chết.”

Hoa Tín đứng lặng, mãi lâu vẫn không mở miệng.

Vì vế sau chẳng cần nói ra hắn cũng hiểu — người kia tưởng hắn đã chết nên không lưu luyến ở lại thế gian chi nữa.

Chót cùng giờ đây, hắn bật cười giòn giã, tưởng chừng toàn bộ tiếng cười trong cuộc đời dài dẵng qua đều tích tụ nơi này.

Một lúc lâu sau, Tiên thủ Minh Vô ngưng cười. Gật gù chẳng màng ngước mắt, hắn cất nhẹ giọng, “Thôi cứ vậy đi.”

Giọng hắn nhạt nhoà, Ô Hành Tuyết và những người còn lại ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng. Cho đến khi cuồng phong nổi lên quét qua khiến ảo ảnh ngưng tụ từ mảnh vụn linh thức Hoa Tín tan vỡ, mọi người mới tỏ tường ý nghĩa câu nói ấy…

Thôi cứ vậy đi.

Thôi cứ để… hắn ra đi.

Chỉ thoáng chốc, những mảnh vỡ linh thức kia lập loè bung toả như hằng hà ánh đom đóm. Chúng nhanh chóng tản rộng ra và tan trong gió lộng vạn dặm quét qua thung lũng Đại Bi.

***

Khi làn gió kia phát tán theo bề sâu thung lũng, nó chợt thoáng dừng chớp nhoáng sau một khúc quanh vách núi như phút nghẹn thở sau cuối của vong hồn.

Vì có một người phía sau khúc quanh ấy…

Sơn thần thung lũng Đại Bi đang đứng tựa lưng vào vách núi.

Hắn đã đứng đây rất lâu, đứng từ khi thẩm vấn mới bắt đầu cho đến khi kết thúc, đi từ bàng hoàng đến đỏ hoen tròng mắt.

Có lúc, hắn muốn bước một bước ra khỏi khúc rẽ để đến gần hơn, để nhìn gương mặt người đang lãnh chịu thẩm vấn, nhìn xem gương mặt nguyên bản của người đó có thật sự giống hệt Tiên thủ Minh Vô hay không.

Nhưng một bước đấy sao khốn khó hơn hết thảy mọi sự trên đời.

Cuối cùng, Vân Hãi chỉ mở to đôi mắt đỏ hửng và nhìn vô định xuống nền đất trong lặng lẽ.

Làn gió ấy cuộn nhẹ quanh người hắn, song hắn chẳng hề hay biết.

Khi cơn gió hoàn toàn biến mất cũng là lúc hắn phất ống tay áo xanh, phóng ra khỏi đáy thung lũng Đại Bi…

Tựa như hắn vốn chưa từng xuất hiện ở đây.

***

Vân Hãi dấn bước lên tháp Thái Nhân, tiến vào Tiên Đô trong mây sương bao phủ. Theo bản năng, hắn trước hướng về phía Linh đài như mọi hôm, song chợt dừng bước ở bậc thang trên cùng.

Chẳng biết mất bao lâu, một bức truyền thư hiện ra trước mặt.

Vân Hãi đặt truyền thư vào tay mình rồi từ từ mở ra. Trên truyền thư là nét chữ của Tiên thủ Linh đài: “Tiên sứ nói con ngẩn ngơ trước cửa Linh đài?”

Vân Hãi nhìn chòng chọc chữ viết trên bức truyền thư, đứng trơ người thật lâu rồi mới cất bước đi lên Linh đài.

Trên đỉnh núi Linh đài, Tiên thủ dòng rối loạn đang ngồi đ ĩnh đạc trên ngai cao. Khi hắn trông thấy Vân Hãi thì có phần ngạc nhiên. “Sao sắc mặt con tệ quá, gặp phải chuyện gì rồi?”

Vân Hãi thơ thẩn giây lát, không biết nên trả lời sao.

Lại qua một lúc lâu nữa, hắn mới thì thầm ngỏ lời với Tiên thủ Linh đài, “Ta gặp phải một vài chuyện lạ kỳ…”

Tiên thủ chờ hắn kể đoạn tiếp theo, nhưng mãi không thấy hắn nói gì bèn nhắc chuyện, “Con có truyền thư đến nói xảy ra chuyện bất thường xảy ra ở thung lũng Đại Bi, thế đã giải quyết xong chưa?”

Sắc đỏ còn chưa vơi trong mắt Vân Hãi, hắn không muốn bị phát hiện ra bèn xoay mặt đi. “Ừm…”

Tiên thủ hỏi, “Thế thì tốt, chuyện lạ kỳ như thế nào?”

“Ta gặp một người rất giống người.”

“Giống đến mức nào?”

“Giống đến mức đến ta cũng không phân biệt được,” Vân Hãi nói rồi im lặng rất lâu mới tiếp tục, “suýt chút nữa ta bị lừa rồi.”

“Vậy sau cùng có bị lừa không?”

“Không.”

Vân Hãi sẽ giọng lặp lại lần nữa, “Không bị, sao ta có thể bị lừa dễ vậy được. Hắn ta không giống người… người sẽ không như hắn.”

Tiên thủ định hỏi tiếp nhưng Vân Hãi đã nói trước, “Thôi thôi, xin đừng nhắc đến việc này nữa.”

Chẳng là sau một lát nữa, khi cuộc trò chuyện đã đổi thay đề tài đến bao bận, Vân Hãi bất thình lình hỏi Tiên thủ một câu chẳng rõ đầu đuôi, “Giả sử một ngày kia ta mất đi…”

Tiên thủ còn đang giao phó công việc cho tiên sứ, nghe đến đây thì đột ngột ngừng lại và ngoảnh mặt nhìn hắn.

Vân Hãi: “Ta nói đùa thôi.”

Nhìn Tiên thủ không thấy muốn cười một chút nào.

Vân Hãi tính tình khoáng đạt, tưởng chừng như chỉ đang thuận miệng tán gẫu vài lời, “Giả sử ta mất rồi, sư phụ có muốn giữ ta lại không?”

Hắn chẳng chờ Tiên thủ trả lời đã vội nói tiếp, “Thật ra chỉ cần người nhớ đến ta là tốt rồi, không cần cưỡng cầu giữ lại làm chi.”

Tiên thủ khẽ cau mày nhìn hắn, lát sau mới nói, “Tại sao con nhắc đến chuyện này?”

Vân Hãi bảo, “Ta bất chợt nghĩ đến mà thôi.”

“Chẳng là ta chợt thấy trải qua sinh lão bệnh tử, luân hồi chuyển kiếp như phàm nhân cũng không đến nỗi tệ. Vậy nên giả rằng có một ngày mệnh số chấm dứt…”

Chi bằng hãy cứ thuận gió quy tiên.

***

Thời khắc làn gió cuốn theo vong hồn tan biến cũng là lúc bốn người dưới đáy thung lũng Đại Bi đối mặt với nhau một lần nữa.

Cảm giác lặng lẽ kỳ diệu ấy lại bao trùm.

Linh Vương xốc nhẹ mặt nạ lên, để lộ ra một nửa nét mày rạng ngời. Y lia mắt nhìn từ Ô Hành Tuyết sang Tiêu Phục Huyên, sau cùng chỉ tay vào thắt lưng Ô Hành Tuyết và cất giọng điềm nhiên, “Nếu ta không nhầm thì chuông mộng chỗ ngươi hẳn thuộc về ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.