Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 114: Đao cứng



Nếu muốn không hệ luỵ đến hiện thế, không còn khiến sinh linh đồ thán, cần chặt đứt “cầu nối” này. Nhưng “cầu nối” không dựng nên từ đất đá hay gỗ cây, nó hình thành từ hai người.

Vì vậy mà đã có một khoảng tạm dừng trước khi chiêu của Ô Hành Tuyết chạm đến hai người kia. Trong phút tạm dừng ấy, chàng khẽ buông một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài khiến Phong Cư Yến bừng tỉnh!

Đôi đồng tử co rút lại, nàng lách người sang, vung ngang kiếm chắn trước mặt huynh trưởng Phong Phi Thị và dàn đệ tử trẻ tuổi. Nàng nheo cặp mắt xinh đẹp của mình, cất giọng lạnh lùng, “Ma đầu…”

Ô Hành Tuyết hơi ngỡ ngàng.

Đã rất lâu rồi không có người gọi chàng thẳng mặt như vậy. Đâu đó ắt là ảo giác đã hình thành vì trước đây từng có một Y Ngô Sinh luôn miệng hô “công tử” ơi “công tử” à.

Phong Cư Yến chẳng hề ngoảnh đầu đã thét giọng ra lệnh cho các đệ tử nhà họ Phong đứng sau, “Lập kiếm trận!”

Các đệ tử đều được rèn luyện bài bản, nghe vậy lập tức tản ra theo đội hình cánh ưng!

Bọn họ đặt kiếm trước mặt rồi chắp ngón tay tạo thành thủ thế!

Phút chốc, hàng luồng ánh sáng trắng rỡ vùn vụt phóng lên, vô số bóng kiếm vờn qua đảo lại bên trong trận. Từng đường kiếm đều kéo theo tiếng gió rền rĩ.

Vừa mới nãy, bọn họ còn dấn mình trong trận chiến ác liệt, trên người mang đầy thương tích máu me. Kiếm trận lung lay chực đổ vỡ.

Còn Phong Cư Yến đứng trước mặt tất cả, ngay vị trí đầu của đội hình cánh ưng!

Gương mặt nàng nhợt nhạt, trên búi tóc còn thoáng nhuốm máu. Nàng lướt nhanh mắt nhìn đám tà ma bị ép thành bột cát, rồi đăm đăm tầm mắt vào Ô Hành Tuyết và nói, “… Ngươi dắt quần ma đến đây tàn sát vô độ rồi lại giết sạch bọn chúng, rốt cuộc ngươi đang bày trò gì?!”

Vì phản ứng của nàng có phần bất ngờ, Ô Hành Tuyết bèn rút chiêu về, lướt thân mình vòng qua mái hiên dỏng cao không khác gì áng mây trôi, đoạn đáp xuống mặt đất.

Vừa chạm đất, sương giá mang nặng sức ép đã hoá thành khói mù lạnh băng, bủa ào ạt khắp nơi chỉ trong tích tắc.

Các đệ tử trong trận bị đẩy ầm ầm, đồng loạt lùi về sau nửa bước.

Dung mạo Ô Hành Tuyết quả thật khiến người ta khó mà quên được. Tiểu đệ tử có chưa nhận ra tức khắc thì chỉ cần nhìn thấy băng sương cuồn cuộn tuôn tới và nghe Phong Cư Yến hô hai tiếng “Ma đầu” là họ biết ngay người vừa xuất hiện là ai.

Thoáng chốc, trăm ngàn khuôn mặt trắng bệt không còn giọt máu.

Và khi thanh trường kiếm cắm sâu vào mặt đất đang chầm chậm lặng yên trở lại sau cơn dư chấn, mọi người mới nhìn rõ chữ “Miễn” trên thân kiếm. Sắc mặt ai nấy chuyển từ trắng bệch không giọt máu sang bàng hoàng không thôi.

Đến cả Phong Cư Yến cũng không ngoại lệ.

“Đó là…”

Thiên Túc Tiêu Phục Huyên.

Đôi môi nàng mấp máy, không nói nổi thành lời nửa vế sau.

Ngay lập tức, nàng trông thấy Tiêu Phục Huyên quét qua khí tà ma đen ngòm mà phóng tới, băng xuyên sương mù trắng xoá. Bóng hình y dứt khoát như mũi kiếm, dừng lại bên cạnh Ô Hành Tuyết.

Y vươn tay ra, thanh kiếm mang danh tự “Miễn” xé gió vung lên và rơi vào tay y một cách gọn ghẽ.

Tức thì, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Ngay lúc này, Ô Hành Tuyết mới cất lời với giọng điệu rất đỗi khẽ khàng, song ai cũng có thể nghe được rành mạch, “Ta không dẫn tà ma tới, có giết hết đợt này cũng vô dụng, chúng chết ở đây thì vẫn còn chỗ khác. Chết hôm nay còn có ngày mai.”

Hàng mày sắc sảo của Phong Cư Yến càng cau chặt. “Ngươi có ý gì?”

“Ý giết mãi không hết,” Tiêu Phục Huyên nói.

Mọi người chưa hiểu rõ cơ sự nhưng ai nấy đều thất kinh hồn vía.

Nếu chỉ có một mình ma đầu đứng ở đây thì hẳn không thể có đoạn hội thoại này, ngặt nỗi lại xuất hiện thêm một Thiên Túc thượng tiên.

Vì vậy, dù đang cảnh giác cao độ, Phong Cư Yến vẫn nói, “Giết mãi không hết là sao, tại sao lại giết mãi không hết.”

“Kể ra thì dông dài, không thừa thời gian.”

“Ngươi!”

Phong Cư Yến sa sầm sắc mặt, đang tính nói gì đó thì đã nghe Ô Hành Tuyết bảo, “Cách duy nhất là chém đứt ngọn nguồn, vì vậy…”

“Vì vậy thế nào?”

“Chúng ta tìm đến đây.”

“Đến đây?” Phong Cư Yến vẫn giữ nguyên tư thế sẵn sàng tung kiếm ý đang bao bọc quanh người, ánh mắt nàng rảo một vòng bốn phía. “Ngọn nguồn ở đâu.”

“Ở người.”

Ô Hành Tuyết vừa dứt lời, không gian xung quanh gầm lên một tiếng. 

Khoảnh khắc, gần như toàn bộ các đệ tử tiên môn đang đứng đấy đều rùng mình sởn gai óc. Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn những người xung quanh theo bản năng, tay siết kiếm càng chặt hơn.

Phong Cư Yến thấy kiếm trận rung động bèn nghiêng đầu, tính hô thật to ra mệnh lệnh, song đã nghe Ô Hành Tuyết nói tiếp, “Có hai linh phách vốn không thuộc về chốn này nhưng đã tìm đến đây theo phương thức trái lẽ thường, bằng cách chiếm đoạt cơ thể không thuộc về chính mình. Đây chính là ngọn nguồn dẫn đến hoạ loạn tà ma bốn phương, ta và Thiên Túc lần theo dấu vết tìm được đến đây.”

“Chiếm đoạt cơ thể? Đó là tà thuật đoạt xá còn gì!” Phong Cư Yến đanh giọng, đôi mắt phượng tuyệt đẹp long lên nhìn một loạt các đệ tử môn hạ mình.

Ô Hành Tuyết luôn chú ý đến biểu cảm của nàng, đến hiện tại thì chàng hơi nhíu mày, khẽ nghiêng đầu và thì thầm với Tiêu Phục Huyên bằng âm điệu chỉ hai người nghe được, “Cô nương nhà họ Phong này… hơi lạ.”

“Đúng vậy,” Tiêu Phục Huyên thì thầm trả lời.

Phong Cư Yến kia nhìn một loạt phía sau như thể đang quan sát các đệ tử nhà mình xem có tà ma yêu đạo nào trà trộn bên trong hay không.

Mà chất giọng đanh thép kia giống một cách thử, hòng để kẻ đoạt xá trà trộn bên trong lộ ra dấu tích dưới lời đe doạ đầy lạnh lùng đó.

Từ đầu đến cuối, nàng không mảy may tỏ vẻ chột dạ.

Hoặc là che dấu quá kín kẽ, hoặc là… thật sự không biết?

“Nhìn người còn lại,” Tiêu Phục Huyên bất chợt nói.

Ô Hành Tuyết lập tức dời mắt, chuyển sang Phong Phi Thị đang đứng sau lưng Phong Cư Yến.

Người này là anh trai của Phong Cư Yến và là trưởng lão nhà họ Phong. Nghe bảo đây là người có tính cách nho nhã, dẫu tư chất khá tốt nhưng cơ thể tương đối yếu, sức khoẻ có giới hạn. Thành thử thay vì tiếp nhận kiếm thuật gia truyền, hắn có nhiều đam mê với thuật phù chú và đan dược hơn. Đồng thời, hắn cũng có quan hệ thân thiết với Y Ngô Sinh.

Người này không tham vọng cương vị gia chủ mà chỉ dành toàn tâm bảo bọc cho em gái ruột, vì vậy mà tình cảm hai anh em vô cùng khắng khít.

Hiện tại, nhìn vị trí của Phong Phi Thị cũng có thể thấy rõ điều này.

Dù Phong Cư Yến đang dẫn đầu đội hình kiếm trận còn Phong Phi Thị chắn sau lưng nàng, nhưng đồng thời hắn cũng đảm nhiệm vai trò che chở vị trí trọng yếu của em gái mình, dính như hình với bóng không tách rời.

Ngay thời điểm Phong Cư Yến lia mắt liếc nhìn toàn bộ chúng đệ tử, Phong Phi Thị cũng nhúc nhích ngón tay một cách lặng lẽ khó mà phát hiện.

“Đó là…” Ô Hành Tuyết nhấp môi thật khẽ.

“Chú ấn xoá sổ,” Tiêu Phục Huyên truyền âm sang nói.

Đó chính là tấm phù chú mà Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên dùng để tìm linh. Nó vừa đáp xuống trên người hai bọn họ ban nãy mà cả Phong Cư Yến lẫn những đệ tử còn lại đều không chú ý đến.

Chỉ có người nhạy cảm với các loại thuật phù chú như Phong Phi Thị mới nhận ra, không chỉ thế hắn còn có ý đồ xuống tay xoá sổ nó trong âm thầm.

Ngay khoảnh khắc dấu tích phù chú sắp sửa biến mất…

Âm thanh kim loại vang tỏ!

Một luồng kiếm khí phóng thẳng đến đặng chắn thẳng xuống, đánh một tiếng rầm.

Thuật pháp xoá sổ do Phong Phi Thị âm thầm tung ra đâm thẳng vào kiếm khí, xẹt ra tia lửa bắn tứ tung khắp nơi. Âm thanh vang rền khiến mọi người giật mình, đồng loạt quay sang hướng phát ra âm thanh.

Phong Cư Yến cũng đột ngột quay phắt sang…

Phong Phi Thị nhíu mày, thình lình cong ngón tay lại.

Nhưng đã muộn, nhờ hành động của hắn mà hai tấm phù tìm linh kia sáng rõ lên trước mắt bao người, toả ra một vầng hào quang màu máu.

Không ít người trong nhóm đệ tử hiểu biết sâu rộng. Tấm phù loé sáng lên đã giúp họ dễ dàng nhận ra hơn hẳn.

Vì vậy, có người hoảng hốt hô lên, “Đây… đây là phù… tìm linh?”

Đệ tử kia nói giữa chừng rồi mới sực nhận ra hai tấm “phù tìm linh” đó đang ngừng trên thân thể gia chủ và trưởng lão nhà họ. Song lời đã thốt ra rồi muốn rút trở lại cũng không được nữa.

Ai cũng biết ở trên đời nếu đã dùng phù chú tìm linh thì chắc chắn thuộc về một trong hai trường hợp:

Một là linh phách bị thương hoặc mắc bệnh nên rời khỏi thể xác và lang thang bên ngoài.

Hai là linh phách đó không thuộc về thể xác, hay theo cách người đời tục gọi… là tà thuật đoạt xá.

Nếu trường hợp đầu thì còn đỡ.

Nếu là trường hợp sau, người bị chiếm đoạt thể xác mang nặng hận thù khiến cho chú ấn bị nhiễm sắc đỏ của máu mà chỉ tà thuật mới có.

Và thứ trên thân thể Phong Cư Yến và Phong Phi Thị chính là loại này.

Mắt thấy tai nghe là chân thực nhất, nó hữu hiệu hơn hết thảy ngàn lời thuyết phục hay tranh luận. Ngay cả khi không có cuộc đối thoại trước đó giữa Ô Hành Tuyết và Phong Cư Yến thì các đệ tử tại đây vẫn sẽ chìm vào thinh lặng — chưa cần biết có phải ngọn nguồn hoạ loạn tà ma hay không thì vẫn biết đây đích thị là thuật đoạt xá.

Không thể chối cãi.

Thời khắc ấy, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên quan sát nét mặt Phong Cư Yến rồi đi đến kết luận… cô gái này dường như không biết thật.

Vị gia chủ thường được người xưng “tuyệt sắc như hoạ, ương ngạnh như đao” của nhà họ Phong trợn to đôi mắt phượng nhìn chòng chọc vào chú ấn tìm linh trên người mình.

Tóc mai phất tán loạn, dây buột tóc thêu danh tự “Phong” búi sau đầu, quấn trên mái tóc dài tung bay trong gió. Nàng cúi đầu, song bờ vai vẫn hiên ngang đứng thẳng như lưỡi đao.

Mà giờ đây, lưỡi đao ấy đang run khẽ.

Cứng quá thì dễ gãy.

Phong Phi Thị nhìn bờ vai nàng mà bất chợt nhớ đến một lời đánh giá từ thời điểm nào đó về trước người ta dành cho em gái mình — là anh tài ngút trời, tuyệt vời xuất chúng, bản tính như đao, thế nhưng… cứng quá thì dễ gãy đấy.

Thật tình hắn đã sắp quên hết những lời ấy rồi, dầu gì cũng là những câu từ trăm năm về trước, giờ có tình cờ nhớ lại mẩu chuyện thuở thiếu thời thì cũng chỉ còn là những hình bóng thoáng qua…

Chứ nói gì đến những chuyện từ trước đó nữa.

“A Yến…” Phong Phi Thị khẽ giọng.

Phong Cư Yến đột ngột ngước mắt.

Thuở nhỏ, đôi mắt phuợng ấy luôn tỏ nét khôn ngoan ương bướng, mà sau này khi thành gia chủ rồi thì đa phần chỉ còn sự vững vàng và sắc sảo. Chỉ những khi hai anh em thân thiết trò chuyện cười đùa, nét dịu dàng nền nã mới được thể hiện ra lần nữa.

Mà lúc này đây, trong đôi mắt ấy đã không còn hết thảy những gì được nhắc đến bên trên, mà chỉ vương nỗi khiếp sợ và bàng hoàng tột độ.

Cô em gái ruột của hắn không phải hạng dễ bị dắt mũi, vốn dĩ từ nhỏ đã thế.

Nên khi Phong Cư Yến mở miệng, hắn không làm sao chối bỏ.

Phong Cư Yến nói, “Vì sao trên người em và anh lại xuất hiện dấu ấn bị đoạt xá?”

Nàng quan sát ngón tay bị kiếm khí ngăn cản của Phong Phi Thị và nói, “Nếu không có lớp kiếm khí này, nếu khi nãy em không ngoảnh đầu lại, thì anh đang tính làm gì?”

“Anh…”

“Anh muốn xoá sạch nó sao?”

Phong Phi Thị nuốt nước bọt, nghẹn lời một hồi lâu mới nhắm mắt lại, nói, “Đúng, anh sẽ xoá sạch nó.”

Phong Cư Yến nói, “Tức là anh đã biết…”

Ngón tay cầm kiếm của nàng siết quá mạnh khiến hổ khẩu nứt toạc một vệt, máu tuôn ra chảy dọc xuống chuôi kiếm. Ngón tay nàng run rẩy, thanh kiếm cũng rung lên theo, phát ra tiếng lao xao khe khẽ.

Trong cơn chấn động lao xao, nàng nhìn anh trai mình đăm đăm và hỏi, “Thế có nghĩa những lời vừa nãy đều là sự thật, có hai cô hồn dã quỷ vốn không thuộc về nơi này đã đến và chiếm đoạt hai thân thể vốn không thuộc về chúng…”

“Em những tưởng có tà ma yêu đạo nào đã trà trộn vào hàng trăm ngàn người nơi đây,” Phong Cư Yến thốt ra từng chữ, lời nào cũng như rỉ máu. “Em đã lục tìm kỹ lưỡng đến thế, hoá ra lại chính là em và anh à…”

“Anh biết hết tất cả chuyện này ư?”

Phong Phi Thị gật đầu thật khẽ rồi nói, “Biết.”

Dĩ nhiên hắn biết. 

Bởi vào thời điểm khởi đầu hết cả, chính hắn là người đã bần thần quẩn quanh trận nối mệnh dưới căn tháp cao nhà họ Phong. Dưới ảnh hưởng của trận cục ngày này qua tháng nọ, sự không cam tâm và nỗi nuối tiếc mỗi lúc một đè nặng lên hắn.

Đến một ngày nọ, hắn được ai đó đưa đường dẫn lối, bèn dắt theo linh phách đứa em gái đã không phản ứng từ lâu để đến một cõi thế gian khác, và trở thành “cầu nối”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.