Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 122: Vấn thiên



Nhờ Ninh Hoài Sam và Phương Trữ phòng thủ vững vàng ở “đường liên thông” nên không một linh phách nào chạm chân được vào hiện thế, thành thử “cầu nối” đã không thể hình thành.

Không nhận được hương hoả cúng kiếng bổ sung mà còn phải gánh nhận công kích kịch liệt từ Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết khiến Tiên Đô càng lúc càng hiện rõ sự suy sụp…

Cả vạn toà dao cung nứt ra như băng.

Từ cách đó ngàn dặm, mây đen đột ngột xuất hiện và bao trùm cả nền trời xanh chỉ trong nháy mắt.

Nhân gian cũng tối sầm xuống theo, tiếp nối là một tiếng sấm nện kinh hoàng! Trong chớp mắt, dông tố nổi nghịt trời.

Giữa cơn bão dông kín trời, Phương Trữ chật vật đứng thẳng người dậy, quét đi nước mưa hoà cùng máu đầm đìa trên mặt.

Hắn hướng mắt liếc nhìn về phía Tiên Đô, khản giọng nói một câu với Ninh Hoài Sam ở đầu bên kia mà không ngoảnh đầu lại, “Cố thêm chút nữa, xem chừng sắp sửa…”

Hắn tính nói “sắp sửa kết thúc rồi”, song dở nửa câu thì ngưng lại, vì hắn trông thấy một mảng trắng ở phía cuối dông bão.

Thoạt đầu, Phương Trữ tưởng rằng đó là hơi nước bốc lên từ việc mưa gió quá dữ dội. Hồi sau hắn mới nhận ra mảng trắng đó đang cuộn xoắn lao về phía này với tốc độ khủng khiếp, di chuyển phải đến cả trăm dặm chỉ trong chớp mắt.

Đấy chắc chắn không phải hơi nước!

Đồng tử Phương Trữ thít chặt lại, để sau đó lập tức nhận ra…

Đó là người.

Nhìn phục trang và phụ kiện là đoán được đây ắt là những người thuộc tiên môn dưới nhân gian.

Có lẽ họ đuổi theo những linh phách từ khắp nơi tụ lại về đây, hoặc có lẽ họ đến đây dưới sự tác động vô hình của Thiên đạo Linh đài. Nhưng dù là lý do nào đi nữa thì cũng chỉ mang đến nguy hiểm cùng cực cho Phương Trữ.

Vì sau khi ngăn chặn mấy vạn linh phách, khí tà ma bọc trên người hắn đã cuồn cuộn ngất trời. Lọt vào mắt mấy đệ tử tiên môn, hắn chính là vấn nạn nghiêm trọng nhất cần được trừ khử ở vùng sơn dã này.

“Nè đồ đần,” Phương Trữ nhìn hướng đó rồi bất ngờ trầm giọng mà bảo, “cái miệng của mày đúng là…”

Đang yên đang lành mắc chứng gì phải nói “Nếu chúng ta phải chết” chi vậy.

“Cái miệng của tao bị cái gì mày…” Giọng Ninh Hoài Sam truyền đến từ bên đầu hiện thế, tiếng mưa rơi ầm ĩ cũng không át được tiếng thở hổn hển và mỏi mệt trong giọng cậu. “Mày nói chuyện ít có khốn nạn lắm… nói cũng không nói cho hết câu.”

Phương Trữ muốn nói “Gặp phải rắc rối lớn rồi, có khi tao cản không nổi quá”, song lời ra đến miệng đã bị hắn sửa lại.

Hắn nhìn thấy đao kiếm pháp khí của mấy ngàn đệ tử tiên môn đang oanh liệt đổ về phía mình mà thốt chẳng nên lời. Sau cùng, hắn chỉ nói, “Thôi không có gì, tao đánh nhiều mệt nên muốn nhây lười một chút thôi. Có thể lát nữa số lượng linh phách đổ sang hiện thế sẽ tăng đột biến, mày…”

Phương Trữ ngừng chốc rồi nói, “Mày nhắm có bị đánh cho bò càng không?”

Ninh Hoài Sam văng tục một câu từ phía bên kia rồi rít lên, “Bò mà được… Tới!”

***

Ở đời hay gặp cảnh tiên môn vây đánh tà ma, trừ ma hộ đạo, đây là việc thiên kinh địa nghĩa.

Thế nhưng cảnh tượng hiện giờ thật hiếm gặp trên thế gian. Vì số lượng người quá đông…

Trường bào các đệ tử tiên môn như mây như lọng, song song cùng linh phách người chết đang cuồn cuộn tràn tới nơi này. Ánh sáng bén nhọn từ đao kiếm và sát khí trộn lẫn oán khí đồng loạt đổ dập xuống như sóng gầm lũ dữ, chỉ trong chớp mắt đã trùm kín tất cả.

Phương Trữ có dốc toàn lực cũng không thể nào ngăn cản nổi lực công kích ngần ấy, huống gì hắn vốn đã sức cùng lực kiệt.

“Sắp sửa ứng nghiệm vào cái mỏ xui xẻo của Ninh Hoài Sam rồi…”

Phương Trữ nhủ thầm trong lòng.

Dù vậy, hắn vẫn nghiến răng, ôm một bụng máu trong miệng mà vận hết sức mình nhằm ý đồ tự bạo linh thần, dùng mệnh đánh đổi một phen.

Không ngờ ngay thời điểm tự bạo, bỗng có thứ bất chợt loé lên, chặn lại trước mệnh môn và huyệt tim hắn.

Phương Trữ ngây người.

Luồng linh lực chắn lại giúp hắn có nhuốm sương giá lạnh căm. Đấy là hơi thở của thành chủ.

Bất chợt, hắn nhớ lại câu chuyện rất nhiều năm về trước…

Khi đó, hắn nhếch nhác tàn tạ không khác gì một tấm giẻ rách, được Ô Hành Tuyết nhặt về Tước Bất Lạc rồi ngâm mình trong ao máu bên dưới gốc đại thụ. Hắn đau chết đi sống lại, đầu óc mê man chỉ cảm thấy mình như ngấp nghé bên quỷ môn quan nhiều lần rất lâu đến khi tứ chi gãy lìa mọc lại một lần nữa và miệng vết thương dần dà khép lại.

Ngày hắn khốn đốn mở mắt ra, thành chủ vận trắng một thân đứng bên cạnh ao máu, cúi người dùng lòng bàn tay chạm lên trán hắn.

Khi ấy hắn run rẩy, lo rằng ma đầu khét tiếng này tính giết mình, sau lại nhận ra đối phương chỉ thả một phần linh lực vào trong cơ thể hắn.

Sau hôm đó, hắn đã thực sự được sống với tay chân trọn vẹn.

Từ đó về sau, hắn không bao giờ rơi vào tình huống cận kề cái chết đến như vậy một lần nữa.

Vì luôn có một phần linh lực níu kéo hắn trở lại.



Chính vì vậy, Phương Trữ không muốn phụ lòng người, hắn nỗ lực hết sức mình để giúp thành chủ và Thiên Túc một phen. Nhưng với tình huống trước mắt, ngoại trừ tự bạo linh thần hắn không còn biết làm gì khác hơn.

Trong một tích tắc hắn ngẩn người, đã có muôn vàn đao kiếm pháp khí chĩa mũi nhọn đến ngay trước mắt.

Phương Trữ nín thở, nhưng đã không còn kịp phản ứng lại nữa.

Ấy chính là thời khắc ngặt nghèo như ngàn cân treo sợi tóc…

Mũi kiếm chỉ còn cách đồng tử Phương Trữ một li, tích tắc nữa thôi sẽ đâm thẳng qua đầu và đóng đinh hắn lên thành vách đá.

Ngay khoảnh khắc ấy, vô số mũi kiếm trắng loá lao thẳng xuống từ chín tầng mây, kéo bóng thành một “sợi dây” dài, vùn vụt như sao sa.

Những “sợi dây” ấy khâu trời nối đất, đan lẫn vào nhau hình thành một tấm lưới tiên khổng lồ. Tấm lưới ấy bất chợt hiện hình giữa trời trước mắt Phương Trữ, ngăn cản hết thảy muôn vàn đao kiếm pháp khí rồi đột ngột siết lại!

Những đệ tử tiên môn và linh phách đang phi thân về phía Phương Trữ đã bị cản lại phía bên kia tấm lưới.

Ngay sau đó, sương giá trắng tuyết đọng lên khắp cả người khiến bọn họ cứng đơ lại không cầm nổi đao kiếm pháp khí gì nữa, bởi vậy mà không sao sấn tới trước được một li nào.

“Thành chủ?!”

Phương Trữ vừa nhìn thấy sương tuyết đã biết ngay chiêu này xuất phát từ ai.

Nhờ tấm chắn bảo vệ này nên hắn đã suýt soát giữ được một mạng.

***

Cùng lúc đó ở phía trên Tiên Đô, mọi việc cũng đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ô Hành Tuyết vừa thu chiêu dưới nhân gian về đã nghe thấy giọng nói kia. Chàng và Tiêu Phục Huyên mới đánh bay chúng tiên, tiến vào Linh đài với một thân người nồng hương máu và khí thế đầy lẫm liệt. 

Khi đó, giọng nói mơ hồ khó phân biệt kia lại vang lên lần nữa.

Có lẽ vì có cùng nguồn cùng cội nên lần này cũng chỉ mỗi mình Ô Hành Tuyết nghe được. Song âm thanh rót vào tai chàng như được truyền từ bốn phương tám hướng, vang vọng khắp toàn bộ Tiên Đô.

“Ngươi đã từng ngẫm lại chưa?”

“Tại sao ngươi liên tục lâm vào cảnh cùng cực?”

“Đó là vì ngươi cứ luôn như vậy. Phân tâm lúc không nên phân tâm, nhúng tay vào những chuyện không liên quan đến mình.”

“Hay cho câu chuyện không liên quan…” Ô Hành Tuyết rút kiếm ra bước thẳng lên một đỉnh Linh đài, mũi kiếm chàng lướt qua thạch đá khiến tuyết vụn b ắn ra ngoài. “Chuyện gì là chuyện không liên quan?”

“Sinh mệnh một ai đó?”

“Hay của tất cả sinh linh vạn vật trên đời?”

Sau lưng họ, một tiếng nổ khủng khiếp rền vang từ đỉnh toà Linh đài gần nhất. Vách núi bị phá thành đá tảng, đổ ầm ầm xuống dưới.

Linh đài Tiên Đô có tổng cộng mười hai đỉnh núi treo cao, mỗi một ngọn núi đều có cấm chế. Ngày thường, những cấm chế mang ảo cảnh trùng trùng và núi đao biển lửa này được dùng để trừng phạt những tiên vi phạm tiên quy. Vậy mà lúc này đây, chúng lại trở thành chướng ngại hòng ngăn cản Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết trả lời bằng truyền âm, “Đối với ngươi, sống chết của một người đích thực là chuyện không liên quan chẳng can hệ, và có thể được dùng để bồi thiện đắp ác, được dùng để “định đoạt” sinh tử.  Nhưng đối với ta, mỗi một sinh mạng ta gánh vác đều không thể thiếu.”

Ô Hành Tuyết siết kiếm trong tay và đứng thẳng người. Khí tà ma trên cơ thể chàng rực cháy như lửa, nỗi oán hận của sinh linh quấn rịt triền miên, chúng rít gào, cắn xé, tra tấn không ngừng nghỉ.

Gương mặt chàng tái nhợt, khắp người đẫm máu, chẳng chút gì đồng điệu cùng một Tiên Đô bóng bẩy không vết tì trước mắt.



Rõ ràng, chàng từng tịnh dưỡng trên những áng mây này, từng được xưng ôn hoà bi mẫn, và cũng từng được nhắc đến qua câu “kinh hồng một thoáng”.

Rõ ràng, chàng là vị tiên đầu tiên nơi đây.

Mà hiện tại, chàng đối đầu với Linh đài, trở thành sự tồn tại dị biệt nhất với nơi này. Ngoại trừ Tiêu Phục Huyên và thanh kiếm trong tay chàng, người người nơi đây đều gọi chàng hai tiếng “Tà ma”.

Chúng tiên bị đẩy ra ngoài lại tấn công về phía chàng chẳng biết lần thứ bao nhiêu. Vân Hãi, Mộng Cô, Tang Phụng, Hoặc Ca… và nhiều hơn nữa.

Những người trước đây từng là bạn xưa bè cũ, giờ đây chịu sự khống chế toàn diện từ Thiên đạo Linh đài trên dòng rối loạn. Ai nấy đanh nét mặt không chút vui cười, điều khiển đủ loại pháp khí tấn công từ bốn phương tám hướng hòng đối địch với nhóm họ hết lần này đến lần khác.

So với trận hỗn chiến Tiên Đô hai lăm năm về trước, thế tiến công giờ đây còn nặng nề hơn, cam go hơn, càng khiến người ta nuối tiếc nhiều hơn.

Vì lần này, bọn họ chiến đấu cho sinh mệnh của bản thân.

Các tiên điên cuồng thiêu đốt linh thần, trong khoảnh khắc ấy tất cả đều tung ra chiêu mệnh. Nguyên do vì Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên chỉ còn cách Linh đài một bước nữa thôi.

Mà Thiên đạo Linh đài đã nắm được một điểm mấu chốt — họ không thể xuống tay giết những vị tiên này.

Ô Hành Tuyết cầm linh kiếm trên tay, đang gánh vác trên vai mình những nỗi oán hận trầm trọng nhất, khốn đốn nhất từ các vong hồn. Ngược lại, chúng tiên Linh đài vẫn thường ban phúc cho nhân gian, trên người họ là những lời chúc phúc và nguyện cầu tốt đẹp nhất.

Một vị tiên như thế tương đương với muôn vạn người.

Chỉ cần giết một vị thôi, oán hận trói rịt trên người Ô Hành Tuyết có thể đè nặng chàng đến mức không sao đứng nổi, và cũng không thể nhấc nổi kiếm nữa.

Mà Ô Hành Tuyết tuyệt không thể từ bỏ thanh kiếm của mình.

Vì chàng sớm đã mang thân thể tà ma, bắt buộc phải giữ thanh linh kiếm này bên mình, bắt buộc “Linh Vương” của dòng rối loạn phải xuống tay tung chiêu vào giây phút chót cùng nhất — để chặt đứt dòng rối loạn này, để từ bấy về sau không còn Linh đài nữa.

Cục diện gần như rơi vào thế bế tắc.

Trong tình thế bế tắc này, chúng tiên dưới sự khống chế của Linh đài đang có ý định chặn đứng chàng và Tiêu Phục Huyên ngay trước thời khắc sau cùng.

Đây chính là khung cảnh tráng lệ và thê thiết nhất Tiên Đô này — phải lên đến hàng ngàn vị tiên đồng thời tung chiêu mệnh thẳng l3n đỉnh núi linh thiêng.

Về sau tất cả những mâu thuẫn và rối ren đến mất khống chế bắt nguồn từ Thiên đạo sẽ không còn tồn tại nữa.

Mà ngay trước thời khắc ấy, thanh âm xa xăm kia nói với Ô Hành Tuyết, “Ngươi cứ bảo là áp đặt, nhưng đấy không phải sự thật, hết thảy mọi điều đều nhằm vì sự cân bằng.”

“Cân bằng?”

“Cân bằng…” Ô Hành Tuyết lẩm nhẩm câu đó mấy lần rồi bật cười thành tiếng.

Chàng cất giọng nhẹ nhàng, “Nói thật, ta vẫn mãi thắc mắc một việc… ngươi có còn là Thiên đạo vô hình vô trạng, vô tâm vô tình lúc ban đầu hay không?”

“Ta đã thắc mắc rất lâu, giờ có lẽ đã có được đáp án rồi.”

Chàng ngước khẽ mắt.

Bóng dáng những vị tiên đang dốc sức công kích phản chiếu trong đôi ngươi chàng như áng mây mờ mịt. Những mũi nhọn và lưỡi bén pháp bảo dồn dập lao tới, phóng xuyên qua màn mây, kéo theo tiếng thét gầm của gió dữ cùng cực.

Mà Ô Hành Tuyết trao đổi ánh mắt với Tiêu Phục Huyên, xong lại nhìn đỉnh núi thiêng cách đó không xa và nói, “Ngươi đã không còn là Thiên đạo đó từ lâu rồi.”

“Khi ngươi mong mỏi bản thân trường tồn, khi ngươi mong mỏi Tiên Đô hưng thịnh, khi ngươi ghét phải nhìn bản thân mình sụp đổ tiêu tan, chính là lúc ngươi có ‘sinh tử’.”

“Một khi ngươi vì ‘sinh tử’ mà can thiệp vào việc của phàm nhân và tiên ma, dẫn dắt người ta mở dòng rối loạn và gây sự thị phi, chính là lúc ngươi có ‘thiện ác’.”

“Một khi ngươi sống trong ‘thiện ác’, ngươi đã không còn tư cách đứng bên trên chúng sinh, đòi hỏi cân bằng thiện ác.”

“Ngươi đã không xứng, thì lấy đâu tư cách nhắc đến ‘cân bằng’?”

Lời vừa dứt, mây gió Tiên Đô lặng bặt.

Bất chợt, một sức hút khổng lồ ngoi lên từ mặt đất Tiên Đô, mạnh mẽ hơn toàn bộ áp lực của chúng tiên cộng lại. Sức mạnh này đổ dồn đến với uy lực của ngàn quân, nó quấn lấy tất cả các đỉnh vách núi treo cao rồi quật mạnh xuống đất…

Ngay tiếp đó, Tiên Đô bạt ngàn đổ sụp!

Ấy có lẽ chính là cơn phẫn nộ của trời cao.

Trong cơn tai ương lồ ng lộng ngút trời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Ta có thể thử tính xác thực của lời này.”

Người vừa cất giọng chính là Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên.

Dấu ấn ánh vàng nhàn nhạt bên cổ y hơi loé sáng, tiếp sau đó, thanh linh kiếm y phóng vun vút qua núi đá lở đổ và mây gió vần vũ, cắm thẳng vào bên trên Linh đài.

Thanh kiếm rung lên kịch liệt hơn bao giờ hết, lưỡi kiếm cuồn cuộn ánh kim quang lưu chuyển.

Thanh kiếm ấy đi theo bên người Tiêu Phục Huyên đã mấy trăm năm, giờ mới lần đầu xuất hiện vết rạn. Vết rạn nứt từ mũi kiếm rồi lan dần đến chuôi kiếm chỉ trong nháy mắt. Trông như thể nó sẽ vỡ nát thành những mảnh thiết vụn bất kỳ lúc nào.

Cuồng phong càng bạo liệt hơn, nó rống gầm bọc quanh lưỡi kiếm, sau cùng uốn thành một cơn lốc xoáy như thân rồng cuồng điên.

Ngay trước thời khắc linh kiếm vỡ nát hoàn toàn, mũi kiếm chợt loé lên như đang có ánh sáng vàng lưu chuyển.

Những ai từng gặp Thiên Túc chỉ cần nhìn qua là biết ngay hiện tượng linh kiếm hoá thành như thế này đại biểu cho một chuyện duy nhất…

Thẩm vấn.

Người đời tương truyền rằng, trước lúc tiêu diệt và giáng hình lên tà ma, Thiên Túc thượng tiên sẽ luôn ghim xuống một kiếm để thay trời thẩm vấn, vì sao đi đến bước đường này.

Nhưng tình hình giờ đây ngược lại.

Cho dẫu trong dòng rối loạn hay hiện thế, cho dẫu trong quá khứ đã qua hay tương lai chưa tới, thì lần này vẫn là đợt thẩm vấn long trọng bậc nhất.

Đây là lúc Thiên Túc Tiêu Phục Huyên thay mặt vạn vật chúng sinh vấn ngược trời cao.

Thay cho hết thảy những gì đã mất, đã chết dưới thiện ác bị cưỡng ép trong suốt mấy trăm năm; thay cho cõi trần lún sâu dưới nguy cơ không được thấy ánh mặt trời, ta hỏi ngươi…

Vì sao đi đến bước đường này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.