Tiêu Phục Huyên đứng thẳng người dậy, thu lại toàn bộ áp bức đang đè nặng khắp quán trọ.
Nhóm đệ tử trẻ nhà họ Phong chợt thấy nhẹ bẫng người, bấy giờ họ có thể cử động trở lại. Song họ nhìn qua nhìn lại lẫn nhau mà vẫn chẳng dám nhúc nhích, đoạn dời mắt nhìn về phía người chủ trì gia tộc.
Tiếc thay, Phong Huy Minh cơ bản không hơi sức đâu mà quan tâm đ ến họ. Nét mặt hắn căng thẳng, sau khi đứng lên thì chỉnh trang lại quần áo, dáng vẻ cũng không bừa bộn nhưng bên má ửng đỏ nhàn nhạt.
“Huy Minh trưởng lão, anh —” Phong Thù Lan hiểu rõ tính tình của hắn nên liếc nhìn mấy lần.
“Ta không sao,” Phong Huy Minh chặn lời nàng với giọng điệu chắc nịch.
Ban nãy gặp tình huống cấp bách, hắn đã nói rất nhiều chuyện, bây giờ khi bình tĩnh lại, có thêm thời gian suy nghĩ rồi hắn càng cảm thấy quẫn bách hơn. Tiếc là nước đã tràn ly thì khó lòng mà vớt lại, giờ hắn chỉ còn cách gồng mình ra vẻ mạnh mẽ trước mặt bao người.
Phong Thù Lan đến dìu hắn và thấp giọng nói, “Anh không nên dẫn người ngoài về nhà họ Phong, dù gì đi nữa cũng nên hỏi ý gia chủ trước.”
Phong Huy Minh nhíu mày, đáp, “Ta tự có chừng mực.”
Phong Thù Lan liếc nhìn hắn.
Phong Huy Minh bổ sung thêm một câu, “Chưa kể gia chủ từng nói, một khi ông ấy bận bịu thì ta có toàn quyền làm chủ.”
Phong Thù Lan không so đo thêm nữa. Nàng ngoảnh đầu lia mắt nhìn các đệ tử trẻ một lượt và cao giọng nói, “Đứng đờ ra đó làm gì? Không đứng nổi phải chờ ta đến đỡ dậy hay sao?”
Nàng có đôi môi mang nét cười tự nhiên nhưng lại không thích cười, giọng điệu còn đượm đôi phần đay nghiến. Nàng là người quản lý đệ tử đường nên các đệ tử trẻ vốn đã sợ nàng sẵn, nào dám để nàng đến đỡ dậy.
Họ vội vội vàng vàng mà bò dậy, giũ khoá trói linh trên người xuống rồi thay phiên giúp nhau gỡ phù phong hầu trên đầu ra. Sau đó, đám bọn họ mới bắt đầu rục rịch phát ra âm thanh nhưng vẫn co ro bên góc tường.
Phong Thù Lan: “Sang bên này.”
Nhóm đệ tử trẻ ngoan ngoãn tụ lại chỗ nàng.
Phong Thù Lan né người ra, chỉ tay về phía Tiêu Phục Huyên, và lạnh lùng ra lệnh cho các đệ tử, “Tới cảm ơn Thượng tiên.”
Nhóm đệ tử trẻ: “???”
Họ không tài nào hiểu được tại sao mình đã bị trói rồi mà còn phải đi cảm ơn người đã bắt mình.
Ngay đến Tiêu Phục Huyên cũng thấy hơi ngạc nhiên đôi chút, bèn đưa mắt sang nhìn Phong Thù Lan một cái.
Nhóm đệ tử trẻ sợ thì có sợ thật, nhưng cơn bối rối đã lấn áp tất cả. “Cảm ơn cái gì vậy ạ???”
Phong Thù Lan: “Cảm ơn bọn họ thủ hạ lưu tình.”
Câu này quả thật tràn đầy thâm ý.
Bây giờ ném ra bốn chữ “thủ hạ lưu tình” thì người nhận có muốn không lưu tình cũng không xong. Nếu về sau vì chuyện ngoài dự liệu nào đó mà xảy ra tranh chấp thì những đệ tử trẻ này cũng có thể được tha thứ một phen…
Vì dù sao họ cũng đã đích thân nói lời cảm ơn rồi.
Đối với những người luận bàn tình nghĩa trên thế gian, có thể nói biện pháp này cực kỳ hữu hiệu. Đáng tiếc Tiêu Phục Huyên không phải mẫu người như vậy.
Nhưng dù thế cũng không ngăn được Ô Hành Tuyết nhận thấy nét thú vị trong tính cách vị cô nương này, ít ra là thú vị hơn Phong Huy Minh.
Và nghiễm nhiên, không chỉ mình chàng cảm thấy như vậy, Ninh Hoài Sam thúc nhẹ Y Ngô Sinh và nhỏ giọng hỏi, “Lúc nãy ông nói gì? Nha đầu này mai mốt sẽ là —”
Y Ngô Sinh không nhịn nổi phải chặn họng cậu ta lại, “Cái gì này?”
Ninh Hoài Sam không thích bị chặn họng. “Nha đầu chứ gì, ủa sao vậy, gọi vậy mắc mớ gì ông giãy lên thế.”
Y Ngô Sinh: “…”
Hắn liếc Ninh Hoài Sam mấy cái, lòng thật sự thắc mắc không biết sao tiểu ma đầu này lớn lên không khác gì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà cứ ham xưng hô kiểu trưởng giả bề trên với người khác.
Y Ngô Sinh có lòng tốt nhắc nhở cậu mà nói, “Đừng quên đây là thời điểm mấy trăm năm trước, trên lý thuyết thì cô ấy là tiền bối cậu đấy.”
Ninh Hoài Sam trề môi, nhìn Phong Thù Lan. “Thế ta gọi cô ta một câu lão tiền bối rồi bảo là tại ông kêu gọi thế, thì ông đoán xem cô ta có xách kiếm tới xẻo miệng ông không.”
Y Ngô Sinh: “…”
“Có,” giọng nhỏ nhẹ của Ô Hành Tuyết len vào.
Ninh Hoài Sam tức thì sun vòi. “Thành chủ.”
Giữa lúc Phong Thù Lan đang giải thích cho các đệ tử đàng kia, Ô Hành Tuyết loáng thoáng nghe thấy đoạn nói chuyện giữa Ninh Hoài Sam và Y Ngô Sinh, bèn hiếu kỳ mà tiếp lời, “Ông mới nói sau này cô nương kia sẽ là gì?”
Y Ngô Sinh vừa tính trả lời thì Ninh Hoài Sam đã giành trước: “Gia chủ.”
Ô Hành Tuyết bật “Ồ” một tiếng, vừa thấy ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên. “Ngươi biết cả chuyện này à?”
Ninh Hoài Sam: “Dĩ nhiên!”
Hiếm khi cậu được thành chủ khen ngợi nên hào hứng vô cùng, bèn lôi hết những thứ nghe được từ Y Ngô Sinh ra và bắt đầu khoe mẽ, “Cô ta là gia chủ đời trước của nhà họ Phong, thế nhưng đã không còn từ sớm rồi.”
Ô Hành Tuyết nghe xong thấy tò mò, “Đời trước?”
Ninh Hoài Sam: “Đúng vậy.”
Ô Hành Tuyết: “Khi vào Chiếu Dạ thành, ngươi có nói thành chủ hiện tại của Chiếu Dạ thành Tiết Lễ là…”
Ninh Hoài Sam tặc lưỡi một tiếng bởi chả muốn nghe tới vị tân thành chủ kia.
Ô Hành Tuyết chỉ sang Y Ngô Sinh và nói, “Thời điểm đó tiên sinh có nói Tiết Lễ là con trai của bạn cũ, đứa út của gia chủ đời trước nhà họ Phong… vậy chẳng lẽ là nhi tử của vị cô nương này?”
Ninh Hoài Sam sửng sốt.
Ô Hành Tuyết nói, “Xem chừng tuổi tác có hơi lệch.”
Y Ngô Sinh ra đời tầm trăm năm về trước, còn phố núi Lạc Hoa trước mắt họ phải đến hơn ba trăm năm trước rồi. Tất nhiên, những người thuộc tiên môn có tuổi thọ rất dài nên sống mấy trăm năm cũng không vấn đề gì, thế nhưng nghe qua vẫn thấy thân thế chênh lệch quá nên có hơi lạ chút ít.
Ninh Hoài Sam hé miệng nhưng giờ muốn giành trả lời cũng không được, chỉ biết ậm ừ hai tiếng rồi đẩy Y Ngô Sinh ra. “Ông nói đi.”
Y Ngô Sinh không biết nên khóc hay nên cười, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích, “Người bạn của tôi không phải là gia chủ dòng họ mà là đạo lữ của cô ấy. Tuổi tác đôi chúng tôi cũng có chênh lệch thật, tính ra cũng có thể xem là bạn vong niên, thế nhưng…”
“Thế nhưng?”
“Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không hợp lý lắm,” Y Ngô Sinh ngẫm nghĩ rồi nói. “Nếu tính độ tuổi của tiền bối Thù Lan thì vào thời điểm đến phố núi Lạc Hoa này có lẽ nên… trẻ hơn một chút. Vậy nên ban nãy ở ngoài quán trọ, tôi nghe được tên cô ấy còn suýt tưởng mình nghe nhầm nên rất ngạc nhiên.”
Nói rồi, hắn lại bổ sung thêm, “Nhưng những việc tôi biết cũng chưa chắc là chính xác đâu.”
Qua trăm năm, hiếm có ai trong tiên môn lại tính toán cụ thể tuổi tác bản thân nữa, chứ đừng nói đến tuổi tác người khác. Y Ngô Sinh xua tay mà rằng, “Không chính xác đâu, không chính xác đâu.”
Hắn sợ rằng mình nói sai sẽ trở thành trò cười bèn chủ động đổi sang vấn đề khác, “Tính ra thì có một vị khác càng khiến tôi ngạc nhiên hơn.”
Một vị khác?
Ô Hành Tuyết nhìn theo ánh mắt hắn và thấy Phong Huy Minh.
“Vì sao lại ngạc nhiên?”
“Người này trạc tuổi tiền bối Thù Lan, nhưng tôi chưa từng nghe đến tên ông ấy,” Y Ngô Sinh nhẹ giọng mà nói, thật sự chuyện này không nên để lọt vào tai người nhà họ Phong, bằng không rất dễ dẫn đến hiểu lầm.
Thoạt nghe qua sẽ khiến người ta liên tưởng đến những kết quả không mấy tốt đẹp, ví dụ như… chết yểu hay gì đó.
Nhưng trong đầu Ô Hành Tuyết lại loé lên một hướng nghĩ khác — nếu vấn đề là chết yểu hay những tình huống tương tự thì càng khiến lòng người khó nguôi ngoai, nên dễ nhớ sâu sắc, dễ thấy nuối tiếc hơn mới phải?
Nếu là vậy, tình huống của Phong Huy Minh càng thêm bất thường.
Thế nhưng đó đều là những việc chưa xảy ra vào lúc này, có suy đoán lung tung cũng không xác định được gì nên họ nhanh chóng kết thúc trò chuyện.
Thứ nhất là Phong Thù Lan đã giải thích kỹ càng với các tiểu bối xong xuôi, quay sang gật đầu với họ, tỏ ý có thể bắt đầu rời đi. Phong Huy Minh đang đứng chờ bên cạnh cửa quán trọ, nghiêng người chờ mọi người đi qua.
Thứ hai…
Chủ yếu là việc thứ hai, Ô Hành Tuyết bị Thiên Túc thượng tiên làm phân tâm.
Ban đầu khi họ bàn về chênh lệch tuổi tác giữa Phong Thù Lan và Y Ngô Sinh, Tiêu Phục Huyên vẫn đứng nghe bên cạnh. Nhưng sau đó không biết y tính toán gì mà dời chân tránh sau cây cột đỏ.
Khi đó Y Ngô Sinh còn đang nói chuyện, vì giữ phép lịch sự nên Ô Hành Tuyết không lay động mắt nhưng đã chuyển tầm mắt, khoé mắt vẫn luôn hướng về phía cột đỏ.
Chàng thấy được góc áo choàng và mũi giày của Thiên Túc, thế nhưng không cách nào nhìn rõ được. Cái cảm giác hệt như bị cào nhè nhẹ bởi một móng vuốt không mấy bén nhọn…
***
Tiêu Phục Huyên thả lỏng tay, kiếm khí giữa các ngón tay lặng xuống.
Y vừa toan nhấc chân thì chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên, “Đường đường là Thiên Túc mà lén lút ở đây làm chuyện xấu gì thế này.”
Âm điệu còn hơi kéo dài ra như thể cố ý nhấn nhá vào hai chữ “lén lút”.
Trước đây có nhiều người nói rằng khi người kia cất giọng bằng âm điệu như vậy sẽ làm người nghe cảm thấy ngưa ngứa trong lòng. Mỗi khi nghe phải những lời đó, Tiêu Phục Huyên đều nhói lên chút bực dọc.
Thế là người ta cho rằng y không muốn nghe những chuyện liên quan đến “Linh Vương”. Sự thật không phải như thế, chẳng qua y chỉ không muốn nghe những lời như vậy nói ra từ miệng người khác.
Tiêu Phục Huyên xoay người lại thì thấy Ô Hành Tuyết đang nghiêng hẳn người về phía mình và nói, “Bị ta bắt gặp rồi nhé.”
Ô Hành Tuyết nhìn y, môi mấp máy nhưng không trả lời ngay lập tức. Sau đó một lúc lại bắt đầu kéo giọng cù cưa dây dưa mà bảo, “Ta rất tò mò đấy.”
“Thế ngươi trốn sang bên này là để làm gì?” chàng hỏi.
Tiêu Phục Huyên nói, “Tách linh.”
Ô Hành Tuyết hơi ngạc nhiên. “Tách linh gì thế?”
Tiêu Phục Huyên: “Linh phách.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Ô Hành Tuyết: “Linh gì cơ?”
Dấu chấm hỏi nổi lồ lộ trên mặt đại ma đầu, lòng chàng còn thắc mắc thứ quan trọng như linh phách mà còn có thể phân tách được hay sao? Có phải ngươi lợi dụng lúc ta mất trí nhớ mà gạt ta không vậy.
Quả nhiên, Thiên Túc lia mắt sang gương mặt chàng một thoáng, xác định giỡn đủ rồi mới lại nói, “Linh thức.”
Linh thức nghe thấy đỡ hơn linh phách rất nhiều, dù sao lúc trước Ô Hành Tuyết còn từng thấy Tiêu Phục Huyên tách linh thức hoàn toàn khỏi cơ thể.
Chàng kêu “À” một tiếng, nghĩ thầm: Đúng là học thói xấu nhanh ghê.
Song chàng cũng chỉ tự nhủ trong lòng thôi, chứ ngoài miệng lại hỏi, “Sao bỗng nhiên ngươi muốn tách linh thức chi thế?”
Tiêu Phục Huyên: “Đề phòng vạn nhất.”
Ô Hành Tuyết nhớ ra câu chuyện mà Y Ngô Sinh vừa kể về Phong Thù Lan và Phong Huy Minh, đúng là sau khi nghe xong chuyện đó, Tiêu Phục Huyên mới lách mình ra phía sau cây cột, đoán chừng cũng phát giác có điều chi bất ổn.
Ô Hành Tuyết ngần ngừ, “Tách một ít linh thức ra để đề phòng cũng được nữa à?”
Tiêu Phục Huyên: “Đúng.”
Ô Hành Tuyết trầm ngâm.
Tiêu Phục Huyên không biết người này trầm ngâm cái gì, song trực giác cho y hay chắc chắn không phải chuyện tốt lành.
Thật vậy, ma đầu nọ lập tức quay sang y và nói, “Thế tách cho ta một ít với.”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Thiên Túc im ru nhìn chàng chứ không nói gì. Gương mặt không thể hiện một chút cảm xúc nhưng có thể thấy dường như y đang nhức đầu… à không, nhức cả người.
“Ô Hành Tuyết…” Tiêu Phục Huyên trầm giọng gọi.
Ma đầu linh cảm y sẽ không đồng ý, bèn giành lời trước, “Tách linh sẽ khó chịu lắm à?”
Nói rồi còn lia mắt soi xét Tiêu Phục Huyên một phen, dù gì người này cũng vừa mới tách linh xong.
Tiêu Phục Huyên giần giật khoé môi, sau đó mới nhả ra chữ, “Không.”
Ma đầu nói, “Sao lại không nhở, đã không khó chịu mà còn để lại được hậu chiêu thật à. Thế thì nếu không tách một ít ra chẳng thiệt thòi quá sao?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Tiêu Phục Huyên: “Ừ thì thiệt thòi.”
Ma đầu: “…”
Người ta bảo Thiên Túc thượng tiên không ăn mềm không ăn cứng, coi như được lĩnh giáo.
Ma đầu mím môi nhìn y, sau một lúc cân nhắc, chàng bèn ngoảnh người đi và nói, “Ò, thế ta đi hỏi xem Ninh Hoài Sam hay Y Ngô Sinh có thể giúp một —”
Chữ “tay” còn chưa ra khỏi miệng, Ô Hành Tuyết cảm thấy mình đã bị kéo lại.
Chàng ngoái đầu và nhìn thấy đôi ngươi buông hờ của Tiêu Phục Huyên, người nọ cất giọng trầm trầm, “… Đưa tay cho ta.”
Nét cười hiện rõ trong mắt Ô Hành Tuyết, chàng duỗi tay sang.
Nhưng chẳng mấy chốc mà nét cười sượng hẳn…
Ngay khi bàn tay ấm áp và sạch tươm của Tiêu Phục Huyên chạm vào tay chàng, khí kình thuộc về một người khác tràn vào huyết mạch từ điểm chạm nhau ấy. Khí kình kia cũng ngạo nghễ không khác gì kiếm ý của Thiên Túc, một khi đã tràn vào huyết quản thì chẳng cách nào có thể ngó lơ.
Chàng cảm nhận một cách vô cùng rõ rệt luồng khí kình kia quét qua tất cả các huyệt đạo trọng yếu trong cơ thể, đả thông quan khiếu rồi dâng trào từ khắp mọi hướng tràn về trái tim.
Ngón tay Ô Hành Tuyết khẽ cong lên trong vô thức.
Khi những luồng khí kình nọ cuồn cuộn đổ gần đến tim thì chợt chảy chậm lại và bao bọc con tim một cách thật dịu dàng.
Ngay khoảnh khắc đó, chàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên cận kề như gần ngay trong ngực, “Ngươi xem linh thức là thứ gì mà có thể tuỳ ý nhờ người khác giúp đỡ.”
❄︎
Lời tác giả:
Chờ lâu rồi QAQ ngày hôm qua viết chậm quá, tối nay tui cố gắng không đăng giờ âm phủ…
Năm mới vui vẻ, trước khi cập nhật chương sau sẽ lì xì tất cả bình luận trong chương này nha, =3=