Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 8



— Thật muốn biết chuyện cũ của anh, muốn biết quá khứ của anh, muốn biết anh đã từng có một người yêu như thế nào. —

~~~~~

Vốn là đang làm ca tối, nhưng bởi vì một bà lão mà cậu phải vất vả đến bệnh viện một phen. Sau đó lại cùng đi ăn cơm với nam nhân kia.

Gia Y trở lại con ngõ lúc nãy, cũng may là xe máy vẫn còn đây, bằng không chẳng những sẽ bị quản lí mắng chết mà e rằng còn phải bồi thường thêm mấy tháng tiền lương nữa.

Vừa hết giờ làm về đến nhà đã mệt đến không chịu được.

Cô bạn ở cùng nhà vẫn chưa trở về, có lẽ còn đang ở bên ngoài với bạn trai.

Gia Y vọt đi tắm, nhanh chóng leo lên giường. Nhớ lại cái cảnh lúng túng lúc tính tiền khi nãy, cậu vẫn thấy quẫn bách không ngớt.

Nghĩ đến mũ bảo hiểm của bản thân còn đang ở trong văn phòng hắn, liền cầm lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn vào dãy số kia: ‘Mũ bảo hiểm của tôi còn ở chỗ anh, khi nào có thể đến lấy ?’

Không lâu sau tin nhắn hồi âm của nam nhân gửi tới: ‘Trước khi tới gọi cho tôi.’

‘Vậy chiều mai tôi sẽ qua chỗ anh. Mặt khác, cảm ơn bữa tối hôm nay. :)’

Đợi một hồi cũng thấy nam nhân tiếp tục trả lời nữa. Đúng là phong cách của anh ta.

Ngày tiếp theo là ngày nghỉ của Gia Y. Vừa ngủ là ngủ thẳng cho đến trưa mới tỉnh, vô cùng tự tại.

Trước khi đi bệnh viện, cậu gửi tin nhắn cho người kia: ‘Bây giờ tôi qua chỗ anh đây, thuận tiện xem tình trạng của bà lão ra sao luôn. Hai mươi phút sau tới.’

Sau khi đến bệnh viện, dựa theo trí nhớ mà tìm được văn phòng của hắn. Hắn không có ở đây.

Y tá ngoài hành lang thấy hắn nhìn quanh quất bèn tiến lại hỏi: “Anh muốn tìm ai ?”

Gia Y cười cười, hắng giọng hỏi: “À, cho tôi hỏi một chút, bà lão bị trúng gió mới được đưa vào tối hôm qua đang ở phòng bệnh nào vậy ? Là bác sĩ Tăng thu.”

“Ồ, bà lão ấy hả ? Đang nằm ở phòng bệnh trên lầu ba của viện khu, anh phải đến viện khu mới được.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Lúc tìm được phòng bệnh, bà lão vẫn đang ngủ.

Cậu đơn giản đến hỏi bác sĩ trông phòng bệnh vài câu về tình trạng của bà.

Hóa ra, bà chỉ sống một mình, bạn đời đã ra đi hai năm trước. Con cái bất hiếu, rất ít khi tới thăm, suốt thời gian qua vô cùng cô đơn. Tuy rằng ủy ban xã cũng đã liên hệ với bà nhưng con cái vẫn có thể đến bất cứ lúc nào, đâu ai biết được.

Hóa ra, cái gọi là nhân tình ấm lạnh, cho dù là giữa những người thân cũng không hề ngoại lệ.

Gia Y có đôi khi cũng nghĩ đến, thành phố này xem như là quê hương, là cội nguồn của hắn. Thế nhưng đằng sau những bức tường thành bằng sắt thép xi măng ấy lại ẩn giấu biết bao sầu bi.

Hoa nở càng nhiều, nhân tình càng héo úa.

Khi mới tới Thượng Hải, không khỏi sẽ cảm nhận được một ít về cái gọi là “cảm giác bị tẩy chay”. Cậu còn nhớ lần đầu đi siêu thị mua đồ, lúc tính tiền không thể nghe rõ nữ nhân trung niên Thượng Hải ở quầy tính tiền nói gì, cho nên nụ cười trên gương mặt cô ta liền lạnh xuống, nói với một đồng nghiệp ở phía sau: “Người nhà quê…”

Lúc ấy cậu nghe hiểu nhưng vẫn phải chịu đựng, bình tĩnh nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi chỉ biết nói bốn thứ tiếng, tiếng phổ thông, tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Nhật, cô thích loại nào thì tôi chiều loại đó.”

Khuôn mặt nữ nhân lập tức biến sắc: “Ôi cha, ngoại quốc thì cút về đi !”

Khi đó cậu cảm thấy có chút buồn cười. Nhân loại không phải là có ba bảy loại khác nhau đâu, mà chẳng qua là do chính mình tự chia ra mà thôi. Từ hồi còn ở Canada cho tới bây giờ, cậu chỉ biết, người nào cũng như người nào cả, không có cao thấp giàu hèn, bởi vì cuối cùng thì mỗi người vẫn đều phải chết. Có một câu nói như sau: “Khi cái chết đã cận kề, người người đều như nhau.”

Cậu đã không ngừng nỗ lực để hòa nhập vào thành phố này, cảm thụ lấy những bi hoan của thành phố, đồng thời cũng cảm thụ lấy sự ấm lạnh mà thành phố cho cậu.

Từ viện khu bước ra, cậu băng qua một khoảng sân cỏ rộng lớn. Xung quanh có một vài y tá đang đưa bệnh nhân đi tản bộ.

Bệnh viện luôn mang lại cho người ta một cảm giác, đó chính là ngộp ngạt. Có lẽ là vì nơi này là nơi cách lằn ranh sinh tử gần nhất.

Cậu vào văn phòng, thấy một bác sĩ khác đang ở trong.

Người nọ mở cửa ra, thấy Gia Y đang đứng trước phòng định gõ cửa bèn hỏi: “Cậu tìm ai ?”

“Bác sĩ Tăng không ở đây sao ?”

“À, cậu ta hả. Cậu ta đang có cuộc phẫu thuật, vẫn chưa xong. Cậu là ?”

“Tôi là bạn của anh ta, đã hẹn với anh ta hôm nay đến lấy đồ.”

“Vậy cậu vào trong ngồi đợi đi, chắc cậu ấy cũng sắp trở lại rồi.”

“Vậy rất cảm ơn anh.”

Người nọ mang theo hộp dụng cụ trị liệu đi ra ngoài, Gia Y ngồi trên ghế đợi hắn.

Di động trên bàn vang lên hai hồi, như là tin nhắn. Gia Y vẫn ngồi yên không động vào.

Chốc lát sau, lại có thêm một tin nhắn. sau đó là cái thứ ba, thứ tư… Cuối cùng, đầu bên kia đơn giản gọi thẳng đến, từng cuộc lại từng cuộc.

Gia Y trước tiên nhìn xem thấy người kia còn chưa trở lại, cầm di động của Tăng Thác lên nghe máy.

Vừa nhấn nghe liền nghe thấy giọng nói của người nọ vang lên, gấp gáp, còn mang theo hối hận: “Anh không trả lời tin nhắn cũng không sao, nhưng anh phải nghe em nói cho hết lời ! Em sẽ cai thuốc, em sẽ hảo hảo quét dọn phòng ốc, em sẽ không cố tình gây sự với anh nữa! Em sẽ sửa hết tất cả, thật sự đấy, anh quay lại với em đi có được không… Em…”

Gia Y nhất thời không biết trả lời như thế nào, bình tĩnh ngắt lời: “À, xin chào… Anh ta hiện tại không ở đây… Lát nữa tôi bảo anh ta gọi lại cho cậu được không ?”

Người nọ hình như khụt khịt mũi một chút, nói một câu “Thật xấu hổ” xong thì ngắt điện thoại ngay.

Gia Y vẫn ngồi ở chỗ kia chờ hắn. Trầm mặc. Tâm trạng phức tạp.

Anh ta có lẽ là thích nam nhân. Nếu không cũng không sẽ không gặp hai lần tại 1924.

Nhưng mà, quả thật rất muốn biết chuyện cũ của anh ta, muốn biết quá khứ của anh, muốn biết anh đã từng có một người yêu như thế nào.

Khi Tăng Thác một thân áo trắng trở lại văn phòng, nhìn thấy Gia Y đang ngồi ở chỗ của hắn đưa lưng lại.

“Đột nhiên có cuộc phẫu thuật phải làm.” (ngắn gọn thấy ghê)

Gia Y thấy hắn bước vào liền đứng lên, “À không sao đâu, tôi cũng vừa mới tới.”

Cậu từ một bên lấy lại mũ bảo hiểm của mình, “… Mũ này, tôi đem về đây. Tôi vừa mới đến viện khu xem bà lão, bác sĩ nói tình trạng của bà cũng không tệ lắm… Vẫn chưa liên hệ với người nhà bà sao ?”

“Ừm, chưa.”

“… Hôm nào tôi lại vào thăm bà.”

“Tôi sẽ chiếu cố.”

“Đúng rồi, lúc nãy… Điện thoại của anh cứ reo liên tục nên tôi đã thay anh nghe. Tôi nói sẽ bảo anh gọi lại cho cậu ta. Không có chuyện gì thì tôi đi đây a.”

“Được.”



Khi đó tôi còn một mực cho rằng anh tên là Tăng Sách.

Khi đó tôi còn chưa biết được chuyện trước kia của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.