Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 12



"... Cô biết?" Vẻ mặt Đinh Nhất Phàm căng thẳng, sau đó bật cười, "Đúng, cô rất thông minh, cô đương nhiên biết rõ."

Cô có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ tính toán của Đào Nhiên mà không cần chút cảnh báo nào.

Nói một cách dễ hiểu, cô nhìn rõ sự ân cần của hắn.

Tới bệnh viện thăm cô, mang thức ăn cho cô, còn cẩn thận chọn phần ăn Giáng Sinh.

Trong lúc vô tình còn bộc lộ tâm tình thấp thỏm.

Mỗi ngày hắn đều không ngừng tưởng tượng ra phản ứng của cô, sau khi cô tới nhà ăn trước một bước, khi gặp cô hắn càng khẩn trương, trăn trở suy nghĩ có phải cô đã biết cái gì hay không.

Cô đương nhiên biết rõ.

Tại sao hắn phải ôm may mắn trong lòng, cảm thấy có lẽ cô không biết đâu?

Tạ Thanh thấy hắn bất giác nắm tay thành quyền, còn nói: "Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện của Đào Nhiên."

Cô không quá quan tâm chân tướng này, bởi vì mặc dù có biệt cũng không thể giải quyết cái gì.

Nhưng ít ra có thể gỡ bỏ một chút hiếu kỳ trong lòng.

Tạ Thanh cất bước ra ngoài, muốn đưa tay đẩy cửa.

Đinh Nhất Phàm lại đột nhiên gọi cô: "Tạ Thanh."

Cô nghiêng đầu, lông mày hắn hơi nhăn lại, thoạt nhìn rất kiên định lại có chút thất vọng: "Nếu như tôi cứ theo đuổi cô thì sao?"

Tay của cô dừng một chút: "Tự do của anh, tôi quản không được. Chỉ là đứng ở góc độ là bạn bè, tôi đề nghị anh đừng theo đuổi tôi.”

Đinh Nhất Phàm không cam lòng: "Vì sao?"

Tạ Thanh: "Chúng ta không thích hợp, tôi cảm giác không thích hợp.”

Cảm giác rất kỳ diệu, đặc biệt là lúc ý thức được cảm tình của người khác, sau đó cảm giác xuất hiện dù không có lý lẽ cũng là có lý lẽ.

Có lúc cô gặp Đào Nhiên hăng hái, cô có chút chán ghét và chống cự, cũng có lúc tạm thời không có cảm giác gì nhưng sẽ muốn nhìn một chút để xem có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm hay không.

Còn có lúc sẽ cảm thấy người này rất tốt nhưng chuyện thay đổi mối quan hệ là không có khả năng, không có hứng thú, không thích hợp hoặc là “vẽ gió” không phải người chung một đường.

Đều rất trừu tượng nhưng thường chuẩn xác.

Đinh Nhất Phàm cười khổ: "Cô tuyệt tình như vậy sao?"

Tạ Thanh yên lặng nhìn hắn, nói từng chữ một: "Nếu như tôi rõ ràng không có ý định ở cùng một chỗ với anh, còn dây dưa với anh, đó không phải càng tuyệt tình hơn hay sao?"

Đinh Nhất Phàm theo bản năng muốn phản bác những lời này, nhưng mở to miệng cũng không biết phản bác cái gì.

Tạ Thanh cúi đầu, đẩy cửa ra ngoài cũng không quay đầu lại. Thật giống như vừa rồi chẳng qua gặp một người bạn bình thường, hàn huyên vài câu về chuyện đồ ăn của nhà hàng này có ngon hay không.

Trở lại trong phòng, mọi người còn đang trò chuyện vô cùng náo nhiệt, không ai chú ý thời gian cô đi vệ sinh có hơi lâu.

Hai phút sau, Đinh Nhất Phàm cũng trở lại, trong tay cầm hai bình rượu trắng, phía sau còn có hai nhân viên phục vụ ôm hai két bia vào.

Tống Mặc nhìn thấy, "Ồ" một tiếng: "Làm gì vậy, cậu muốn tắm rửa à?"

Đinh Nhất Phàm nhếch miệng cười cười: "Tôi thuận đường mua, sợ rượu không đủ uống nên gọi thêm một chút."

Cuối cùng chia cho bên các cô gái hai ba chai bia, số bia còn lại và hai bình rượu trắng là cho nam tác giả.

Khi mọi người ra khỏi nhà hàng, hiển nhiên gần như toàn bộ số rượu trắng đã rơi vào trong bụng Đinh Nhất Phàm.

Hắn cũng không say rượu quậy phá, chỉ là im lặng ngà ngà say. Hai nam tác giả đỡ hắn ra ngoài, bị hắn lảo đảo bước chân hình chữ S, vừa ra khỏi nhà hàng thiếu chút nữa đụng vào gốc cây ven đường.

******

Sau hai ngày liên hoan chính là Nguyên Đán, mọi người có ba ngày nghỉ ngơi.

Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên đã tìm được một phòng trong nội thành, nhân dịp ba ngày nghỉ được mọi người giúp đỡ dọn nhà.

Sau khi hai người đi, Trương Băng lại mời giúp việc tới quét dọn hai phòng VIP cả tiếng đồng hồ, thuận tiện cho Tạ Thanh và Mạnh Viện vào ở.

Vì vậy ba ngày nghỉ ngơi cứ như vậy trôi qua, ngày 4 tháng 1, Tạ Thanh tiếp tục viết bản thảo, bật máy tính lên mới phát hiện mình bỏ lỡ một yêu cầu kết bạn.

Nhất định là hai ngày trước cô bận rộn dọn phòng quá, thỉnh thoảng dùng di động xem QQ cũng không chú ý.

Cô mở tin nhắn ra, thấy nickname đối phương là: Tứ Ngôn.

Kèm theo tin nhắn: Xin hỏi có phải Tạ Thanh không, có tiện nói chuyện không?

Cô nhấn đồng ý, sau đó màn hình nhảy ra một khung trò chuyện.

Tạ Thanh suy nghĩ một chút, chủ động gửi tin nhắn: "Chào anh, Tứ Ngôn, xin hỏi có chuyện gì?"

"Tứ Ngôn": Năm mới vui vẻ!

"Ngọc Sắc Thanh Thanh": Năm mới vui vẻ ~

"Tứ Ngôn": Có một chuyện tôi muốn hỏi cô một chút. Gần đây thành tích của bộ truyện không tệ, có nhà xuất bản tới ngỏ lời mời xuất bản rồi. Tôi muốn hỏi cô một chút có muốn thêm tên vào, hai chúng ta là đồng tác giả, tiền nhuận bút và phần trăm không thành vấn đề. Nếu cô có ý này, hôm khác chúng ta đi bàn hợp đồng, vừa khéo đối phương cũng ở Bắc Kinh.

Kèm theo tin nhắn là một địa chỉ.

Truyền thông Khởi Văn, thành phố Bắc Kinh, khu XX Đông Thành, đường XX.

Sửng sốt một chút, Tạ Thanh chẳng quan tâm tới chuyện tại sao hắn muốn cho tên người viết hộ vào, tâm tư rối loạn gõ lại bốn chữ gửi đi: Truyền thông Khởi Văn?

"Tứ Ngôn": Đúng, một nhà xuất bản rất lớn, nhuận bút cũng không tệ, nếu cô muốn nhìn qua hợp đồng tôi gửi cho cô xem qua nhé?

Không, thứ cô bận tâm không phải cái này.

Mười ngón tay dừng trên bàn phím rất lâu, Tạ Thanh do dự trả lời: Tôi không muốn làm đồng tác giả và hưởng nhuận bút, theo như thỏa thuận bảo mật tôi cũng không thể muốn. Nhưng mà... Tứ Ngôn, anh có thể không hợp tác với Truyền thông Khởi Văn được không? Có thể chọn nhà xuất bản khác được hay không?

"Tứ Ngôn":?

"Tứ Ngôn": Vì sao?

Tạ Thanh không thể nói vì sao, chỉ có thể hàm hồ nói.

"Ngọc Sắc Thanh Thanh": Bởi vì một chút lý do cá nhân nên tôi không muốn tiếp xúc với bọn họ nhưng chủ yếu vẫn là ý của anh.

"Ngọc Sắc Thanh Thanh": Nếu anh cảm thấy nhà xuất bản này tốt cũng không sao, tôi sẽ tìm tác giả phù hợp trong phòng làm việc viết bản thảo cho anh, tôi cam đoan nội dung và cốt truyện không sụp đổ.

"Tứ Ngôn":!!!

Sau đó Tứ Ngôn gửi tin nhắn giọng nói, mang theo tiếng cười kinh ngạc: "Tôi... phải dựa vào... em gái như cô thế sao?"

Ý của cô rõ ràng là nếu hắn cứ hợp tác cùng Khởi Văn, cô sẽ không làm nữa.

Tạ Thanh nhún vai, trả lời: Tôi đã nói rõ yêu cầu của mình, anh có thể tham khảo ý kiến của tôi.

Tứ Ngôn vẫn vui vẻ gửi giọng nói: "Được được được, bộ truyện này rất hot, đổi một nhà xuất bản khác cũng không khó. Cô chờ một chút, đừng nóng nảy."

"Ngọc Sắc Thanh Thanh": Cảm ơn rất nhiều!

Những lời này lại làm Tứ Ngôn nổi nóng rồi, tiếng nói có chút run rẩy: "Này, đừng có khách khí như vậy... Chúng ta cùng bàn bạc thôi mà, hợp tác vui vẻ!"

"Ngọc Sắc Thanh Thanh": Hợp tác vui vẻ ~~

Không tồi, giải quyết tốt đẹp.

Tạ Thanh thở phào một hơi.

Việc này nếu Lưu Cẩm biết, chắc chắn cô ấy sẽ nói cô coi nhẹ nhân tình.

Quả thật, cô có thể chú ý nhân tình một chút, tùy Tứ Ngôn ký hợp đồng xuất bản truyện.

Nhưng đối phương lại mới hợp tác với Tứ Ngôn, cũng giống như cô. Cô đã nói rõ yêu cầu của mình, cho Tứ Ngôn cân nhắc lợi hại giữa hai bên rồi chọn lựa, là cách làm rất công bằng.

Tứ Ngôn chọn đối phương, bọn họ có thể gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay; Tứ Ngôn chọn cô, nói rõ bản lĩnh của cô đáng giá để Tứ Ngôn vứt bỏ Khởi Văn.

Vì cái gì cô phải thà rằng bản thân chịu nghẹn khuất cũng phải để ý tới nhân tình?

********

Mùng 5 tháng 1, Nhất Sinh Thư đúng hẹn tới Văn hóa Thành Thư.

Đêm qua, Tứ Ngôn không biết bị động dây thần kinh nào, muốn hắn nâng hắn ta thành tân tác giả của Văn hóa Thành Thư. Nhất Sinh Thư cảm thấy bản thân biết rõ hắn tìm người viết hộ còn đề cử hắn cho Văn hóa Thành Thư rất không thích hợp, khéo léo từ chối nhưng Tứ Ngôn lại nói có tin đồn Văn hóa Thành Thư đang tìm kiếm một tác giả viết hộ, có thể sẽ không để ý những chuyện này trong lòng.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Nhất Sinh Thư vẫn từ chối. Nếu Văn hóa Thành Thư thật sự không thèm để ý vấn đề viết hộ, Tứ Ngôn trực tiếp đi giật dây ở phòng làm việc Linh Mặc cũng có thể hợp tác thành công. Bảo hắn lấy thân phận tác giả cấp thần mở miệng nói chuyện này, không cần thiết cũng không thích hợp.

Hôm nay hắn tới là ký hợp đồng tân tác giả cho bản thân.

Năm năm trước hắn có một tác phẩm danh tiếng, vốn đã ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình, hơn nữa đối phương cũng không có nịnh nọt qua.

Văn hóa Thành Thư muốn có bản quyền hoạt hình và trò chơi, cộng lại ký hợp đồng có giá trị tới hơn ba nghìn vạn.

Nhất Sinh Thư cân nhắc tới lần hợp tác trước đều rất hài lòng, kịch truyền thanh và bản quyền sách báo cũng giao cho bọn họ.

Kỳ hạn là năm năm.

Điều khoản hợp đồng kỳ thật lúc trước đã bàn qua mạng nhiều lần rồi, cũng không có gì thay đổi nhiều. Nhưng dù sao số tiền không ít nên Nhất Sinh Thư chạy tới đây một chuyến.

Ký hợp đồng xong, Lục Thành tự nhiên muốn mời khách, nhưng giờ mới hơn mười giờ, đi ăn cơm thật sự quá sớm, Lục Thành liền mời hắn vào phòng làm việc uống trà và nói chuyện phiếm.

Nhất Sinh Thư là người ít nói nhưng Lục Thành cũng coi là người khéo nói, dĩ nhiên không nói những lời trêu chọc, phần lớn thời gian chỉ tán gẫu đôi chút về trò chơi kia.

Nhưng hôm nay hắn cũng không nói nhiều, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

Nhất Sinh Thư quan sát, suy nghĩ nói: "Lục tổng còn có việc bận sao? Tôi về trước vậy, không sao đâu."

"... Không phải vậy." Lục Thành cười ngượng ngùng.

Từ sau khi ăn cơm với Tạ Thanh, hắn thường xuyên thất thần.

Chuyện cô nói với hắn, làm cho tâm tình của hắn trở nên cực kỳ phức tạp.

Lý trí nói với hắn cũng có thể cô soạn ra tình tiết đó nhưng lý trí dù sao cũng không duy trì được.

Nhìn Nhất Sinh Thư, Lục Thành không khỏi ưu tư mở miệng: "Tôi muốn hỏi anh chút chuyện."

Nhất Sinh Thư: "Chuyện gì vậy?"

Hai người tuy rằng hợp tác cũng đã hai ba năm, nhưng ngồi một chỗ cho tới bây giờ chỉ nói chuyện công việc, không trò chuyện khác.

Lục Thành tìm từ ngữ khéo léo mở miệng: "Tôi nghe được một chút tin đồn, nói hai năm qua anh rất thích một tác giả.

Nhất Sinh Thư nghe xong liền hiểu: "Ngọc Ly?"

Lục Thành gật đầu.

Nhất Sinh Thư lãnh đạm nói: "Tôi thích tác phẩm của cô ấy."

"À, tôi không có ý đó." Phát hiện từ ngữ bản thân có nghĩa khác, Lục Thành bật cười.

Bỗng nhiên dừng lại một chút, lại nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, về chuyện xảy ra với cô ấy, anh có suy nghĩ gì?"

Nhất Sinh Thư nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Lục Thành thẳng thắn: "Anh cảm thấy cô ấy đạo văn sao?"

Nhất Sinh Thư sững sờ, phản ứng đầu tiên là nói mình đã nói ra suy nghĩ trên mạng rồi.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Lục Thành chú ý tới chuyện này, bài viết trên mạng kia hắn nhất định đã xem qua.

Hắn dựa lưng vào ghế sô pha, mười ngón đan lại, nhìn Lục Thành: "Vì sao anh hỏi chuyện này?"

"Tôi tò mò." Lục Thành cười khẽ, dẫn dắt ánh mắt của hắn sang bên cạnh, "Coi như là cuộc thảo luận giữa các độc giả đi."

Nhất Sinh Thư liền thấy một chồng sách trên bàn làm việc của hắn.

Thanh Châu Lục.

Với tư cách từ là fan cứng, hắn liếc từ gáy sách bìa quyển sách thứ nhất là nhận ra phiên bản đầu tiên.

Bộ sách này là xuất bản theo từng quyển, quyển thứ nhất giống số lượng xuất bản của vô số tác giả mới khác, chỉ có một vạn quyển.

Sau đó số sách này nhanh chóng bán hết sạch trong vòng vài ngày, nhà xuất bản vội vàng in thêm. Nhưng mực xưởng in ấn xảy ra vấn đề, gáy sách không có cách nào in lại tên sách màu vàng như cũ nên đổi thành màu đỏ chót.

Nói cách khác, bản in tên truyện màu vàng chỉ có một vạn kia, chỉ có những fan sớm nhất mới mua được.

Nhất Sinh Thư không mua được sớm như vậy, sau này vì một loại chấp niệm nào đó, mới bỏ giá cao mua bản ký tay.

"... Không ngờ Lục tổng cũng là fan của cô ấy." Tâm tình Nhất Sinh Thư trở nên phức tạp.

"Không thể nói là fan." Lục Thành thản nhiên cười cười, "Người như chúng tôi, các tác phẩm nổi danh trong giới đều muốn xem. Mấy ngày nay tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên lấy bộ sách này ra xem lại một lần."

Nói xong hỏi lại lần nữa: "Anh cảm thấy cô ấy đạo văn sao?"

Nhất Sinh Thư tập trung suy nghĩ, chốc lát cười nhạt, lắc đầu: "Chỉ nói tới bảng màu [1], một mảng màu sắc lớn như vậy, ngay cả tác phẩm của Kim Dung cùng bị trùng lặp một đoạn, tôi không có cách nào nói cô ấy sạch sẽ."

[1] Công cụ sử dụng để chống đạo văn của Trung Quốc.

"Nếu như không nói tới bảng màu thì sao?" Lục Thành không từ bỏ.

Nhất Sinh Thư nhớ tới lời Lưu Cẩm nói.

Ngọc Ly nói cô ấy không có đạo văn, cô ấy nói sớm muộn gì cô ấy cũng giải quyết những chuyện này.

Tất cả những người đạo văn đều có thể nói như vậy, nhưng...

Hắn nghĩ tới <Thanh Châu Lục>, hơi thở mạnh mẽ và hiệp nghĩa bên trong.

"Nếu như không nói tới bảng màu..." Hắn cong khóe môi, "Tôi nguyện ý tin tưởng chuyện này có ẩn tình khác."

Nói xong, cảm thấy lời này nghe rất buồn cười.

Có ẩn tình khác? Cũng có thể nói vài chục năm trước Kim Dung xuyên việt tới thời đại này sao chép của Ngọc Ly.

Lục Thành thoải mái thở phào: "Thật tốt quá."

"Cái gì?" Nhất Sinh Thư không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hắn tự nhiên lắc đầu: "Không có việc gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.