Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 60



Tứ Ngôn bắt đầu cuộc sống mới, khiến cho Tạ Thanh vui vẻ mấy ngày liền, ngồi nhà phát ngốc cũng ngẫu nhiên mà cười hai tiếng.

Trong lòng Lục Thành ghen tuông tràn lan nhưng đồng thời cũng cao hứng như cô.

Văn học mạng phát triển nhiều năm như vậy, vòng luẩn quẩn đã trở nên thật phức tạp, ngày sau có thể còn phức tạp hơn. Rất nhiều trang web cùng tác giả từ từ mất đi cái tâm ban đầu, bắt đầu hám lợi, bắt đầu phá bỏ ranh giới cuối cùng. Viết hộ, vay mượn ý tưởng hay đạo văn phát sinh làm cho người ta phẫn nộ lại bất lực.

Sự tồn tại của Tứ Ngôn làm cho tâm tình của người ta tốt hơn một chút, ít nhất cả thể làm cho tâm tình của Tạ Thanh, Lục Thành những người làm trong nghề tốt một chút.

Biển văn chương không có biên giới, cảm xúc là thuyền.

Quả thật chỉ có cảm xúc chưa chắc có thể làm cho cái vòng luẩn quẩn này phát triển tốt hơn được, nhưng nếu cảm xúc không còn, đi đến cùng đường là lẽ tất nhiên.

Nếu như ngay cả tác giả cũng mất đi tình cảm mãnh liệt đối với con chữ dưới ngòi bút, độc giả làm sao có thể yêu thích được?

Tạ Thanh cũng thật sự “góp chỉnh” một trăm vạn giao cho Tứ Ngôn để hắn thay mặt quyên góp cho hạng mục từ thiện có liên quan. Tứ Ngôn nghĩ nghĩ chính mình của bỏ thêm một trăm vạn cùng nhau quyên góp.

Ngụy Bình nghe nói xong nhắc tới chuyện phải dùng Weibo chính thức tuyên truyền một chút, Lục Thành liền hỏi Tạ Thanh có giấy tờ gì chứng minh không. Hôm nay Tạ Thanh đi dạo phố, không đến công ty, nói anh mở máy tính cô ra xem.

“Ngay trên màn hình desktop, có cái ‘Giấy chứng nhận quyên góp’, là một từ chứng nhận điện tử.” Cô nói.

Lục Thành theo lời nói tìm được, gửi đến email của chính mình. Tắt đi trang web, ngẫu nhiên chú ý trên desktop có một cái văn bản: Thư tình.docx. T

A.

Hắn sửng sốt ba giây.

Thư tình, khẳng định là cho hắn.

Khẳng định là cho hắn … đi?

Trái tim hắn đập nhanh lên.

Quay đầu đi định thần một lát, ánh mắt lại giống như bị một sức mạnh huyền bí nào đó kéo lại, từng chút từng chút dời đến chỗ vị trí của icon.

Xem một chút?

Không tốt lắm.

Khẳng định là cho hắn, xem một cái cũng không có gì.

Đạo đức cùng tò mò đang đánh nhau kịch liệt trong lòng Lục Thành.

Hắn còn chưa từng thấy cô viết qua thư tình.

Chữ nghĩa của cô tinh xảo tinh diệu, hắn thực sự rất muốn nhìn xem cô viết thư tình ra bộ dáng gì.

“Liền xem một cái.” Giọng nói cất lên từ đáy lòng nói.

“Cô ấy dễ dàng thẹn thùng như vậy, viết xong không gửi cho mày thì sao bây giờ.” Giọng nói thực sự có sức hấp dẫn.

Lục Thành đứng ngồi không yên trước máy tính, sau một lúc lâu nói với bản thân: “Liền xem ba giây đi.”

Ba giây, đại khái cũng đủ để liếc mắt qua một cái, sau đó lập tức tắt đi.

Xoa xoa tay, hắn duỗi tay đặt lên chuột.

Con trỏ dịch đến icon, hít sâu, nhấp đôi.

Word liền mở ra, chữ nghĩa văn lên trước mắt. Nhưng mà hắn không hề kéo đi xuống, liền đóng nó ngay.

Hắn nhìn thấy tiêu đề thật to:

Kế hoạch cho quỹ công ích “Thư tình”.

Nửa phút sau, Lục Thành ủ rũ cụp đuôi mà rời văn phòng của cô.

Không phải thư tình cho hắn, không phải.

Một cái quỹ công ích vì sao lại đặt một cái tên như vậy cơ chứ QAQ.

******

Trung tâm thương mại, Tạ Thanh đã mua đồ xong, tìm một quán cà phê ngồi xuống, ngồi vào một góc hẻo lánh không quấy rầy người khác, gọi điện thoại cho từng người bạn của mình.

“A lô, Tiểu Doanh? Thứ bảy tuần sau tớ có một cuộc họp báo về một cái quỹ công ích, muốn tụ tập vào buổi chiều sau khi báo, cậu có rảnh tham gia không?”

“A lô, Tử Nam thứ bảy tuần sau nữa em có rảnh không?”

“A lô, Tống ca, thứ bảy tuần sau nữa…”

“A lô, Tứ Đại… Tốt rồi tốt rồi, chấp đại chấp đại [1], cái này không phải chỉ là tôi thuận miệng thôi sao! Thứ bảy tuần sau nữa anh có thời gian không?”

[1] Chơi chữ của tên Tứ Đại, Chấp Đại và Tứ Đại có pinyin như nhau.

“A lô, Lưu Cẩm, cậu xem thứ bảy tuần sau nữa..”

“Liên hoan sau khi họp báo quỹ công ích?” Lưu Cẩm cảm thấy nghi hoặc, “Ngay cả chuyển thể phim cậu cũng chưa tìm bọn tôi liên hoan.”

Tạ Thanh: “..”

Lưu Cẩm hỏi tiếp: “Có phải là có cái kinh hỉ gì khác không?”

Tạ Thanh chần chờ một chút, không phủ nhận, nhưng cũng không nói: “Không nói cho cậu! Cậu cứ đến là được, tôi gửi địa chỉ qua cho cậu!”

Lưu Cẩm bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi.”

Cúp điện thoại, Tạ Thanh âm thầm chép miệng.

Đúng vậy, cô có chút sốt ruột. Cô vội vã muốn một gia đình, là loại gia đình vẫn luôn xuất hiện trong mộng tưởng của bản thân.

Vào tối đó, cô đem chuyện này nói cho Lục Thành.

“Liên hoan?” Lục Thành giật mình, thuận miệng hỏi: “Có những ai?”

Tạ Thanh dường như không có việc gì mà liệt kê cho anh: “Trâu Tiểu Doanh, Mộc Tử Nam, Tống Mặc, Tứ Ngôn, Lưu Cẩm, em còn tính mời Ngụy tổng cùng với chị Ngô Mẫn, nếu anh có bạn bè nào cũng gọi tới đi.”

Nói cách khác, đều là bạn bè thân thiết.

Lục Thành nghĩ nghĩ: “Được, anh sẽ gọi thêm hai người anh em nữa, rồi gọi cả Sở Tụng.”

“Được.” Tạ Thanh gật gật đầu, đại kháo đếm số lượng người, gọi điện thoại đặt bàn nhà hàng.

Hai tuần lễ này, Lục Thành giống như có việc gì đó rất bận rộn, hầu như lúc nào cũng chạy ra ngoài, cơ bản mỗi ngày đều là sáng sớm đi đến công ty cùng Tạ Thanh, giữa trưa cơm nước xong liền vội đi, buổi tối lại trở về một chuyến, cùng cô về nhà.

Tạ Thanh hỏi hắn bận gì, hắn nói gần đây có một hạng mục bản quyền rất lớn đang thảo luận, cô cũng không có truy vấn nhiều vì cô cũng rất bận.

Tự mình làm mới biết được, thì ra trình tự thành lập quỹ công ích lại rườm rà như thế.

Phần lớn ở những hạng mục công việc đều có cô bạn Trương Mịch Nhã giúp cô trấn cửa ải, nhưng cô vẫn bận như cũ.

******

Thứ bảy của hai tuần sau, tất cả mọi người đều tới nhà hàng đúng giờ, nhưng Lục Thành không có tới.

Tất cả mọi người đều biết đây là chuyện Tạ Thanh để ý, Lục Thành vắng mặt làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.

Vì thế trong vòng không chỉ có Tạ Thanh mười phút lại gọi điện thoại giục, Ngô Mẫn thân là thư ký của Lục Thành cũng không ngừng gọi. Mấy cuộc gọi ban đầu, Lục Thành nhận máy, lúc sau đơn giản không liên lạc được.

Sắc mặt Tạ Thanh trở nên không quá đẹp, hơi dừng lại, nâng ly cùng với mọi người: “Thôi thôi, không cần đợi anh ấy đến nữa, chúng ta chúc mừng trước đi.”

Chạm cốc, ăn cơm, mỗi người đều hướng về Tạ Thanh chúc mừng. Nhưng hắn không ở bên cạnh cô cảm thấy thiếu thiếu.

Rượu qua ba tuần, Lục Thành rốt cuộc chủ động gọi điện thoại đến.

“A lô?” Tạ Thanh bắt máy, giọng nói của hắn có chút nôn nóng: “Xin lỗi anh đến trễ… Ở phòng nào?”

Tạ Thanh: “Hoán Khê Sa.”

Lục Thành: “Ở chỗ nào?”

Tạ Thanh: “Anh hỏi phục vụ một chút đi, để phục vụ dẫn anh vào.”

“Chỗ này bọn họ bận quá…” Lục Thành nói, “Anh không thấy người phục vụ nào cả, em ra trước sảnh đón anh được không?”

Tạ Thanh nhíu nhíu mi: “Được, anh đợi em chút.”

Dứt lời cúp điện thoại, giải thích với mọi người một chút, rời tiệc đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Tống Mặc làm một cái tư thế im lặng, nói mọi người đứng lên, lặng lẽ đẩy cửa ra, đuổi theo cô.

Trâu Tiểu Doanh khó hiểu: “Làm gì vậy..”

“Đi theo tôi là được.” Tống Mặc rón ra rón rén, mọi người cũng theo đó mà rón ra rón rén.

Cấu trúc của nhà hàng này kỳ thực cũng không hẳn là theo vòng tròn, các phòng đều được sắp xếp xung quanh, tiếp tân tại cổng chính, rất dễ tìm.

Lòng Tạ Thanh tràn đầy oán khí đi về phía cổng lớn, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường. Khoảnh khắc đi ra đến sảnh, pháo hoa hai bên nổ tung, dọa cô nhảy dựng.

Ngơ ngẩn ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lục Thành tây trang phẳng phiu đứng cách cô vài bước, cười như không cười nhìn cô.

Nhất thời cô không kịp lấy lại tinh thần, cứ để hắn chờ đợi, chờ đến khi những người theo chân cô cũng đã đuổi kịp,

Sau đó, hắn mở ra một hộp đỏ nho nhỏ mặt trên bằng nhung.

Quỳ một gối xuống đất: “Thanh Thanh.”

Cảnh tượng mình chờ mong đã xuất hiện, Tạ Thanh không tiền đồ mà sững sờ ngay tại chỗ.

Lục Thành nhẹ nhẹ giọng nói, một lần nữa mở miệng: “Nhà văn thế hệ mới trứ danh của Trung Hoa – Tốt nghiệp Học viện Văn học Lỗ Tấn ngành Nghiên cứu văn học mạng – Đoạt huy chương giải thưởng Mao Thuẫn Văn học dành cho văn học mạng – Quán quân của chương trình <Văn thải phong lưu> - Kẻ thần bí của Thành Thư Văn Hóa – Tác giả Ngọc Ly đại đại của <Thanh Châu Lục> cùng <Tố Phong Nguyệt>.”

“Người đại diện của em, Lục Thành muốn có được quyền lợi được cùng em sáng tác cùng với … đồ long.”

“Em có đồng ý trao quyền mã không?”

Tim Tạ Thanh đập càng lúc càng nhanh, nhưng ở giây cuối cùng, lại bình tĩnh trở lại.

Cô bỗng nhiên lại dùng giọng điệu ngày thường nhẹ nhàng đùa hắn, sóng mắt lưu chuyển nói: “Em đem quyền lợi mỗi ngày làm bữa sáng cho em đáp lại, anh thấy thế nào?”

Tựa như bán bản quyền chuyển thể thành phim hay xây dựng trò chơi hoặc là xuất bản.

Mặt hắn lộ vẻ kinh hỉ: “Thật vậy chăng?”

Tạ Thanh nhịn không được, tươi cười ngập tràn, chạy tới một phen nhào về phía hắn.

Lục Thành đang quỳ gối dưới đất, cuống quýt đỡ eo cô, trong tiếng ồn ào của bạn bè và quần chúng vây xem, trọng tâm hai người không vững mà ngã quỵ xuống.

Cô ghé vào ngực hắn, nghe được hắn cười nhạo biểu đạt bất mãn: “Anh còn có ý định cho em một cái ôm công chúa nữa kìa.”

Cô không để ý tới, hôn môi hắn một cái, liền giống như một con mèo nhỏ đang bị giấu đi đồ chơi, lay lay tay hắn: “Nhẫn cho em!”

Lục Thành cười hai tiếng, cứ như vậy nằm trên đất, cầm lấy nhẫn, cầm lấy cái móng mèo không an phận, trịnh trọng đeo vào cho cô.

Mua chiếc nhẫn này thập phần gian nan, cơ bản hắn cho là chọn nhẫn kim cương không khác mấy, nhưng sau khi đi vào cửa hàng chọn liền hoảng sợ. Trong vòng một tuần sau đó, cơ hồ không có một cửa tiệm kim hoàn nào có bán nhẫn kim cương nào ở Bắc Kinh mà hắn chưa từng đi qua, rốt cuộc cũng chọn được một chiếc vừa ý.

Sau khi chọn xong lại biết được: “Nhẫn mà thôi, thế còn số đo thì sao?”

Người bị bắt làm tham mưu đương nhiệm cho hắn, Tống Mặc dùng ánh mắt của một tên ngốc nhìn hắn ba phút.

Vì thế kế tiếp, hắn không thể không về nhà một chuyến, nhìn đến hộp trang sức của Tạ Thanh nghiên cứu vấn đề số đo.

Từ trong nhà ra tới, hắn lại bị Tống Mặn tiếp tục nhìn ít nhất ba phút.

“Nói thật, Lục Thành.” Tống Mặc cũng vỗ vỗ đầu vai anh, “Về sau nếu cậu nói với người khác cái chuyện ngu xuẩn này, cậu có thể nói thẳng cậu sống sát bên Q Đại (*).”

Cuối cùng Tạ Thanh cùng Lục Thành cũng bò dậy từ trên mặt đất tiếp nhận chúc phúc từ bạn bè.

Rồi sau đó mọi người cùng nhau về lại phòng bao, vừa mới ngồi xuống, Lưu Cẩm nhớ tới: “Cho nên đây là kinh hỉ do Lục tổng mang lại… Thanh Thanh, cậu vốn dĩ của không biết đúng không? Vậy kinh hỉ mà cậu chuẩn bị là gì?”

“…” Tạ Thanh hơi cứng người, tất cả mọi người tò mò mà nhìn về phía cô, bao gồm cả Lục Thành.

Hắn nắm chặt tay cô: “Cái kinh hỉ gì cơ?”

“Em..” Cô thẹn thùng mà quay đầu đi, vùi mặt vào vai anh, ồm ồm: “Em vốn dĩ muốn cầu hôn anh.”

“Hả?!” Giọng cười của Lục Thành phức tạp, lại một tay đem cô ôm chặt lại, “Xin lỗi xin lỗi, anh giành trước.”

******

Ngày hôm sau, Tạ Thanh mang nhẫn đính hôn, bước lên sân khấu cuộc họp báo.

Cuộc họp báo lựa chọn livestream (phát sóng trực tiếp trên internet), quyền phát tin tức giao cho Pineapple TV, Đài truyền hình đã hợp tác trước đó, cơ bản ở hiện trường chỉ xuất hiện các đơn vị truyền thông, tác giả và độc giả vây xem trên internet.

Cô nhìn thẳng vào ống kính trước mặt, nói rõ ràng từng chữ: “Trong quá trình sáng tác, tôi đã từng trải qua rất nhiều chuyện rất kịch tích, đả kích mang tính hủy diệt.”

“Hôm nay để có thể có cơ hội lấy thân phận Ngọc Ly mà đối mặt với mọi người, có sự giúp đỡ rất lớn từ người chồng chưa cưới của tôi là Lục Thành.”

“Đây là một phần may mắn, tôi biết, không phải tác giả nào gặp trắc trở như tôi cũng có được may mắn như vậy.”

“Cho nên từ ngày nhận được sự may mắn này, tôi liền có suy nghĩ, nếu tôi thực sự thành công lần nữa, tôi có thể làm gì cho cái ngành này, đem phần may mắn này truyền đi.”

“Cuối cùng, tôi quyết định thành lập quỹ công ích này.”

“Ngân sách của quỹ này sẽ lấy phí bản quyền điện ảnh của <Tố Phong Nguyệt> làm ngân sách mở đầu của quỹ. Toàn văn của <Tố Phong Nguyệt> nhiều hơn năm mươi vạn chữ, cuối cùng trong văn bản Word khoảng ba vạn dòng.”

“Đây chính là khởi điểm của tôi khi tôi bắt đầu lại một lần nữa, do đó tôi chọn nó làm quỹ khởi điểm, chọn nó thành tình yêu của tôi dành cho ngành văn học mạng, chọn nó gửi đến cho ngàn ngàn vạn vạn tác giả cũng nỗ lực kể những câu chuyện trong lòng mình như tôi.”

“Người bạn luật sư của tôi người cùng tôi thảo luận hạng mục này từng đề nghị tôi dùng cái ‘Mồi lửa’ làm tên cho quỹ công ích này, nhưng cuối cùng tôi lại chọn tên ‘Thư tình’.”

“Bức thư tình này, gửi đến mỗi một vị đồng nghiệp làm trong ngành nghề này.”

“Nếu bạn bị đạo văn, bị sao chép, nhưng không có tiền hoặc phải trải qua kiện tụng, tôi ở chỗ này chờ bạn.”

“Nếu bạn bị lừa bịp, bị lừa gạt, lại không biết làm cách nào đoạt lại quyền lợi của chính mình, tôi ở chỗ này chờ bạn.”

“Nếu bạn bị phỉ báng, bị vu cáo, lại không có khả năng khiếu kiện, thậm chí cũng bị ép gác bút như tôi, tôi ở chỗ này chờ bạn.”

“Hy vọng bạn vĩnh viễn chỉ cần an tâm sáng tác, tinh lực chỉ cần nhập vào thế giới bên trong ngòi bút.”

“Hy vọng mỗi một người dụng tâm xây dựng giấc mơ đều không bị thất vọng.”

“Hy vọng văn học mạng huy hoàng sáng lạn.”

“Bức thư tình này, chính là viết cho bạn.”

T

- ---Hoàn chính văn -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.