"Tỉnh rồi à ?" Giọng nói đối với Lam Tử Tuyết đã quá quen thuộc này bây giờ chẳng còn bất cứ cảm xúc gì, đối với cô như chưa từng quen biết.
Một cảm giác lành lạnh truyền đến cằm, Lam Tử Tuyết cảm nhận được có người đang nắm lấy cằm mình hơi hướng lên trên.
"Không sợ à ?" Người đàn ông mỉm cười hỏi, bàn tay nắm lấy cằm Lam Tử Tuyết hơi siết lại.
Chút đau này không là gì cả, Lam Tử Tuyết bật cười khinh bỉ :
"Sợ, người phải sợ là cậu chứ ?"
"Doãn ! Lâm !"
Người đàn ông đang ngồi trước mặt Lam Tử Tuyết sắc mặt hơi khựng lại, hắn hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ trong dự tính.
"Sao cô biết là tôi ? Giọng nói của tôi rõ ràng đã thay đổi rồi." Nói với giọng điệu đùa cợt, hắn che dấu kĩ như thế, vẫn là không qua được con mắt của Lam Tử Tuyết.
"Doãn Lâm, nên nói là cậu quá khinh địch, tự phụ hay là cậu đánh giá tôi quá thấp ?" Lam Tử Tuyết nở nụ cười nhàn nhạt, tựa tiếu phi tiếu nói.
"Ngay từ đầu, tôi đã biết." Cho dù không muốn biết, thì cô cũng đã biết.
"Ồ, vậy sao ?" Doãn Lâm không cười nữa, ngay lúc này, hắn cực kì chán ghét kiểu nói chuyện này của Lam Tử Tuyết, luôn là cao ngạo như vậy, từ nhỏ đã như vậy, gia thế hơn hắn, tài năng hơn hắn, thông minh hơn hắn, cái gì mà bạn bè thân thiết, thanh mai trúc mã, tất cả chỉ là ngụy tạo! Cô ta vẫn luôn coi thường hắn!
"Tôi đã phạm sai lầm lúc nào nhỉ, sao tôi lại bị phát hiện ra thế này, Lam đại tiểu thư, phiền cô mau nói cho tôi biết." Hắn quả thực muốn biết, người phụ nữ này thông minh đến cỡ nào.
Một sự chua xót vụt qua trong tâm trí đang cố gắng tỉnh táo của cô, lúc mới gặp nhau, cậu cũng gọi Lam Tử Tuyết như vậy, đã qua lâu như vậy rồi, mỗi lần nghe lại bốn chữ "Lam đại tiểu thư" này từ miệng Doãn Lâm, cô có cảm giác khoảng cách giữa cô và hắn càng ngày càng xa, xa đến đáng sợ. Không được để cảm xúc chi phối, cô phải thật bình tĩnh, Lam Tử Tuyết nâng giọng mình lên, có phần tỏa ra chút kiêu ngạo :
"Ngay từ việc cậu đột nhiên từ Mĩ quay về đã là một chuyện bất thường, Richnol không phải muốn học là học muốn nghỉ là nghỉ, hơn nữa cậu là nhờ học bổng mới qua đó, với tính cách của cậu, có đánh chết cậu cũng không nghỉ học. Vậy nên, cậu quay về là có mục đích, hơn nữa không đơn giản."
Doãn Lâm bật cười. Gì thế này ? Nghi ngờ hắn chỉ vì hắn đột nhiên xuất hiện ? Quá vô căn cứ rồi!
"Đùa à? Tôi có thể có quá nhiều lí do để trở về, cái này không phải tôi sơ hở, mà là cô quá đa nghi thôi, tiểu thư à!"
"Nếu đối với người khác, có thể có vô vàn lí do." Lam Tử Tuyết ngừng một chút, giọng điệu chất vấn "Nhưng một người cha mẹ đều mất mấy năm trước, không người thân thích, một người tìm mọi cách để qua Mĩ, bốn năm rồi không quay trở về, nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây." Ngẩng cao đầu mà cười "Cậu không thấy kì lạ sao ?"
"Còn tôi thấy không bình thường."
Doãn Lâm nghe Lam Tử Tuyết nói xong vẫn đinh ninh rằng chỉ là cô quá đa nghi nên đoán mò vậy thôi, chứ trong kế hoạch hoàn hảo này, hắn chưa sai bất kì điều gì, kể cả người kia cũng bị hắn lừa trót lọt vậy mà.
"Nếu tôi nói tôi nhớ cô mà quay về không được sao, cái cớ đó cũng hợp lí đấy chứ!" Hai tay bỏ vào túi quần, hắn ung dung đi một vòng quanh Lam Tử Tuyết, quan sát biểu hiện của cô.
Lam Tử Tuyết cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo.
"Tháng 3 năm thứ nhất cậu đi, sinh nhật tôi dù tôi gửi gần 100 tin nhắn, cậu vẫn không về, dù hôm đó là ngày nghỉ. Tết năm thứ hai cậu ở Mĩ, tôi sang đó chờ cậu ở nhà cả một ngày, cuối cùng cũng thành công cốc chỉ vì một tiết học thêm của cậu. Mùa thu năm thứ ba, tôi sống ở đó một tháng nhưng chưa một lần gặp được cậu. Cậu luôn như vậy, ích kỉ, không quan tâm đến người khác, vậy mà còn dám nói là về đây gặp tôi?"
"Nực cười."
"Chát", trước những lời bóc mẽ bản thân mình, Doãn Lâm không kiên nhẫn nữa, hắn vung tay cho Lam Tử Tuyết một cái tát, lạnh lùng nói.
"Đừng bao giờ tỏ ra hiểu tôi, chẳng qua cô cũng vậy thôi!"
Khóe miệng Lam Tử Tuyết hơi rách ra, máu từ từ chảy xuống. Nhưng nó không khiến Lam Tử Tuyết thấy đau đến khóc hay gì đấy mà chỉ làm cho tim cô càng thêm lạnh.
Kể từ ngày đầu gặp lại, đã biết có gì đó không ổn, đã nghi ngờ nhưng rồi cô vẫn từ mình đắm sâu, đến giờ phút này, cuối cùng vì một cái tát này mà đã có thể hoàn toàn dứt bỏ mộng tưởng, đối diện với hiện tại.
Con người sau khi vấp ngã, không phải là càng yếu đuối, mà là càng phải trở nên kiên cường. Tim đau một lần sẽ có vết chai sạn, sau này sẽ không đau nữa.
"Đó chẳng qua chỉ là nghi ngờ." Doãn Lâm châm một điếu thuốc, tựa người vào thành tường, mùi thuốc lá giúp hắn lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói chuyện.
Lam Tử Tuyết biết Doãn Lâm bây giờ đã bắt đầu mất bình tĩnh, cố tình nói khích.
"Đúng vậy, chỉ là nghi ngờ, nhưng sau này là khẳng định. Vì tôi đã tìm ra lí do cậu quay về."
Doãn Lâm lúc này vẫn còn ung dung hút thuốc, nghe được hai chữ "Tạ Phong" từ miệng Lam Tử Tuyết, điếu thuốc chợt rơi ra khỏi tay, làm cháy xém một mảng áo của hắn.
"Cậu ở bên đó vừa đi học vừa đi làm cho một công ty nhỏ, trong vòng một năm liền được thăng lên làm phó phòng, nhưng chỉ vì đắc tội với sếp tổng mà mất việc hơn nữa còn phải bồi thường rất nhiều tiền. Cậu đi xin việc làm thì ai cũng từ chối, bảo là đã bị người kia đuổi thì coi như không còn đường sống."
"Cờ bạc, rượu chè, lúc đó cậu sa vào những thứ này, hơn nữa còn xém chút bị đuổi học vì ẩu đả trong quán bar nên cậu hận cái tên đó."
Doãn Lâm cười lớn, nhặt điếu thuốc còn cháy lửa dúi lên cổ cô. Sức nóng từ ngọn lửa chưa tàn không khiến da thịt cô bị cháy nhưng làn da ở cổ Lam Tử Tuyết giờ cũng đã đỏ rực một màu lửa.
Lam Tử Tuyết cắn răng chịu đau, một tiếng cũng không kêu. Doãn Lâm không tìm được một chút đau đớn nào trên gương mặt cô nên bỏ tay ra.
Tiếng đế giày va đập xuống sàn hòa trong giọng nói của hắn :
"Đúng, tôi trở về là muốn báo thù hắn. Hắn có trong tay tất cả, tất cả, nhưng sao hắn còn cướp đi của tôi?"
"Giờ thì cô biết rồi đấy! Nhưng cũng chẳng sao cả! Cho dù kể cả hắn có biết ở đây có bẫy đi nữa, hắn cũng sẽ cứu cô." Điều này Doãn Lâm dám chắc chắn. Tạ Phong nổi tiếng là phong lưu nhưng cũng vô tình, hắn chỉ có bạn giường chứ không có bạn tình. Vì cảm thấy hắn thật lòng với Lam Tử Tuyết nên Doãn Lâm mới nắm chắc cơ hội mà ra tay, không thể sai được.
"Thật sao?", "Cậu dám chắc?" Lam Tử Tuyết mỉm cười "Vậy chúng ta đặt cược. Xem hắn sẽ đến hay không đến cứu tôi."
"Thật xin lỗi, Lam đại tiểu thư. Tôi không có hứng chơi với cô." Doãn Lâm tràn đầy tự tin nói "Vì trò này tôi thắng chắc."
"Cô đừng tưởng hắn qua Mĩ một tuần là xong chuyện, tôi có thể giam giữ cô ở đây cả đời, nếu hắn không tới, cô cũng không rời khỏi đây được đâu."
"Vậy nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chờ người tình của cô tới cứu đi."
"Hừ" Lam Tử Tuyết tựa tiếu phi tiếu nói :
"7862, cậu nhớ chứ? Đó là tên một loại thuốc mà lúc nhỏ tôi và cậu uống nhầm."
"Đó là một loại thuốc cực độc được anh mua từ nước ngoài về, đặc điểm của nó là không mùi, không vị, trong suốt, có dạng chất lỏng. Khi uống vào trong vòng 1 tiếng sẽ chết bất đắc kì tử, không thể cứu được."
Lời của Lam Tử Tuyết còn chưa dứt, Doãn Lâm đã chạy lại, đá mạnh vào bụng và lưng cô, vừa đá vừa hét :
"Mẹ kiếp, mày được lắm! Dám dùng chiêu này với tao! Mau nôn ra cho tao! Nôn ra!"
Lam Tử Tuyết ho sặc sụa, trong nước bọt đã xuất hiện tia máu nhưng vẫn chưa phun ra một chút thuốc độc nào.
Doãn Lâm như một con thú điên loạn, cúi xuống siết lấy cằm Lam Tử Tuyết, gằn lên giận dữ : "Phun ra cho tao."
Đáp lại hắn là nụ cười đến kiêu ngạo của cô, Doãn Lâm tức điên người, đập đầu cô xuống sàn nhà đến khi đã thấm mệt, hắn mới dừng tay.
Lam Tử Tuyết không nhìn thấy một chút ánh sáng nào từ mắt mình, cô lại càng không thể tìm kiếm được dù chỉ là cái bóng của ánh sáng trong trái tim mình. Chân tay bị trói chặt, cho dù không trói, cô cũng không phản kháng. Chỉ có cảm giác đau đớn từ khắp nơi trong người truyền tới, sự dày vò cả thể xác lẫn tâm hồn.
Nhưng cô không hối hận, nếu Doãn Lâm muốn ở bên cô chỉ vì mục đích riêng của bản thân, lừa dối, phản bội cô, thậm chí là chà đạp lên thân xác của cô như bây giờ, có lẽ cô cũng không hận cậu, vẫn nuôi trong tim một hi vọng mỏng manh được ở bên cậu.
Con tim có thể sai lầm, có thể yêu đến mù quáng nhưng lí trí không cho phép cô làm vậy. Tạ Phong đối tốt với cô, hắn yêu cô, những điều đó Lam Tử Tuyết biết, dù không thể đáp lại tình cảm của hắn nhưng chí ít cô cũng không muốn hắn vì cô mà bị liên lụy. Vậy nên...
"3 ngày. Trước đó tôi đã uống thuốc để kìm lại sự bộc phát của độc tố, nhưng chỉ trong vòng 3 ngày. Trò chơi của chúng ta sau 3 ngày nữa sẽ kết thúc."
Doãn Lâm thở hồng hộc, cơn tức của hắn nhờ câu nói của Lam Tử Tuyết mà được dập tắt. Đúng rồi, ai mà chẳng sợ chết, cô ta cũng vậy thôi, cần gì 3 ngày chứ, chắc chỉ cần 1 ngày tên khốn kia cũng đã tự chui vào lưới rồi.
Nghĩ tới đây, Doãn Lâm cảm thấy chiến thắng đã trong tầm tay hắn. Sảng khoái mà cười lớn. Hắn nắm lấy tóc Lam Tử Tuyết giật ngược ra đằng sau, cúi sát mặt cô nói :
"Cuối cùng tao cũng sẽ thắng thôi"
Lam Tử Tuyết nghe được bên tai chỉ toàn tiếng cười của Doãn Lâm, không phải là nụ cười tỏa nắng của cậu bạn hàng xóm mà lúc nhỏ cô từng hay nghĩ tới, không phải là sự ấm áp mà mỗi đêm trong suốt 4 năm qua cô mơ tới. Càng không phải...
Nuốt nước mắt vào trong, Lam Tử Tuyết biết đây không phải là lúc để bản thân yếu đuối.
"Tiếc quá, hiện giờ tôi đang dẫn trước rồi! Trước khi bị cậu bắt đi, tôi đã làm một số chuyện. Nói cách khác, chẳng có ai biết tôi mất tích cả. Đương nhiên, trong đó có cả Tạ Phong."
Ánh mắt Doãn Lâm tối sầm lại, bàn tay nắm tóc Lam Tử Tuyết lại càng mạnh hơn :
"Cô đã biết trước mà vẫn tới đây?" Doãn Lâm bỏ tay ra, đầu của Lam Tử Tuyết theo đó lại đập mạnh vào tường.
"Được thôi, dù sao nếu tôi thắng mà không có chút trở ngại nào quả thực không cảm thấy vinh quang. Chi bằng chúng ta cứ thử đi, dù sao tôi cũng không mất mát gì."
Khóe miệng đầy máu của Lam Tử Tuyết khẽ nhếch lên, hơi thở loạn nhịp. Đúng, cô cũng đang đánh cược, cược với số phận. Vỗn dĩ cô đã biết, thời khắc cô phát hiện ra kế hoạch của Doãn Lâm mà vẫn che dấu, thì cô sẽ có kết cục ngày hôm nay, Lam Tử Tuyết không hối hận. Nhưng giây phút uống loại thuốc độc đó, có cảm giác dường như thứ gì đó níu kéo lại trái tim, hồng trần này, vẫn có chút luyến lưu, không nỡ rời. Cuối cùng vẫn uống thuốc kìm chế độc tính lại. Ba ngày, đủ thời gian để cô cược với số phận, với định mệnh một ván lớn cuối cùng, đủ thời gian để Doãn Lâm có thể nghĩ lại, dù rằng xác suất chỉ bằng không. Ba ngày cũng đủ để Lam Tử Tuyết tìm ra là thứ gì níu kéo bản thân, cô hối tiếc điều gì, là tình cảm bao nhiêu năm vẫn chưa thành, hay là...
"Anh!" tiếng hét của cậu trai trẻ như lôi Tạ Phong về với hiện thực, hắn dụi tàn thuốc, quay đầu nhìn cậu em họ đang đứng ở cửa văn phòng.
"Anh nghĩ gì mà thất thần vậy?" Tạ Nhạc hiếm khi nhìn thấy chút cảm xúc trên mặt anh họ mình, càng không nói là loại cảm xúc thất thần này, trông giống như.."Anh đang nhớ ai à?" Nghĩ rồi lại trộm cười, chuyện này quả thực không thể nào.