Một ngày mới lại bắt đầu, trên con đường lớn, dòng xe cộ nối nhau đông đúc, ai cũng hối hả, gấp rút nhanh chân đến nơi mình muốn đến. Cảnh tượng này cũng giống như đại biểu cho nhịp sống ở thành phố lớn này, vẫn luôn vội vã như thế.
Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn ra cửa sổ, xa hết mức có thể, cô cũng không biết bản thân đang kiếm tìm thứ gì.
Bích Chi đứng bên cửa thở dài. Đã nhiều ngày rồi, vết thương trên người Lam Tử Tuyết hầu như cũng sắp lành hẳn, nhưng vẫn còn mọt thứ đáng lo hơn-cô ấy không nói chuyện.
Bác sĩ nói có thể là do chấn động tâm lí, cộng với việc vết thương ở lưỡi gây khó khăn khi nói nhưng Bích Chi biết, thực ra Lam Tử Tuyết rất bình thường, bình thường đến mức khiến Bích Chi khó hiểu, chẳng qua cô ấy không muốn nói chuyện mà thôi!
Căn phòng lại rơi vào vòng xoáy đầy ắp tiếng thở dài của Bích Chi…
Bỗng nhiên có một bóng đen to lớn lướt ngang qua người cô, Bích Chi giật mình.
Cái tên này, có cần mỗi lần xuất hiện đều thần không biết quỷ không hay như vậy không?
Tạ Phong ngồi xuống cạnh giường, xem xét một lượt vết thương trên người Lam Tử Tuyết, sau khi chắc chắn cô đã gần như hồi phục mới choàng chiếc áo khoác lông chồn màu trắng lên người cô, dịu dàng nói :
“Anh đưa em đi!”
Chiếc BMW màu đen hôm nay không xé tan cơn gió như mọi ngày, nó thong thả chạy trên con đường thường ngày.
Tạ Phong nhìn Lam Tử Tuyết đang ngồi ngây người ở ghế sau qua kính chiếu hậu, chậm rãi dừng xe.
Đến khi Lam Tử Tuyết định thần lại, cổng trường Đại học A đã hiện ra trong tầm mắt, hôm nay là Chủ Nhật, học sinh đến trường không đông như mọi hôm.
Ánh mắt đăm chiêu đượm màu buồn của Lam Tử Tuyết trong phút chốc vụt qua một tia vui vẻ.
Tạ Phong nhếch nhếch khóe môi, như vậy là đủ rồi.
Chiếc BMW lại chuyển bánh, một lát sau nó đã dừng lại bên đường.
Lam Tử Tuyết hơi nhướng cổ, nhìn lên trên cao.
Phòng 213 tầng 5…
Căn hộ nơi cô sống, đã bốn năm rồi! Thời gian quả thực chẳng đợi chờ ai. Thoáng cái mà đã gần một tháng cô không về đây rồi!
Lam Tử Tuyết càng nhìn càng chăm chú, thoáng cái Mặt Trời đã lên đến đỉnh đầu, nhưng nó lại bị những đám mây dày đặc che phủ, chỉ có thể phô ra vài tia nắng yếu ớt.
Tạ Phong chỉ ngồi trong xe im lặng không nói gì, đợi đến khi mắt Lam Tử Tuyết bắt đầu nheo lại vì mỏi, Tạ Phong mới lái xe rời đi.
Đoạn đường này dài hơn những lần trước, Lam Tử Tuyết đã sớm thiếp đi trên xe. Lúc đến nơi, Tạ Phong đánh thức cô dậy, lúc đó đã là gần tối.
Bờ biển Sunset hôm nay yên bình hơn bao giờ hết, không phải là cảnh dòng người chen chúc nhau trên bờ biển như mọi ngày, chỉ có gió, biển và họ.
Trên bờ cát ẩn hiện những dấu chân lớn, nhưng lại nhanh chóng bị những cơn sóng cuốn phăng đi, bên tai Lam Tử Tuyết bắt đầu truyền đến giọng nói của Tạ Phong :
“Em mau nhìn xem, hoàng hôn rất đẹp phải không?”
Lam Tử Tuyết lười biếng phóng tầm mắt ra xa. Bạn có biết tại sao gọi là biển Sunset không? Bởi vì trong thành phố rộng lớn này, đây là nơi có thể ngắm hoàng hôn đẹp nhất.
Lam Tử Tuyết rất quen thuộc với nơi này, trước đây ngày nào vào giờ này cô cũng đến đây ngắm hoàng hôn, thoắt cái mà đã hai tháng rồi, cho dù cuộc đời cô đã có nhiều biến chuyển lớn như thế nhưng hoàng hôn ở đây vẫn luôn đẹp như vậy.
Mặt Trời tròn như một quả trứng gà chỉ toàn lòng đỏ, không bị một gợn mây nào che khuất. Mặt Trời ở đây khi lặn có cảm giác như rất gần mặt biển, tựa như có thể hòa cũng với dòng nước. Bóng nó ẩn hiện dưới làn nước trong vắt, để lộ một Mặt Trời đỏ chói khác.
Lam Tử Tuyết luôn có cảm giác nó ở rất gần cô, vươn tay là có thể nắm lấy, nhưng cô đã bao lấy vươn tay, vẫn là không thể bắt lấy, dù là một tia sáng nhỏ.
“Em vẫn chưa chịu nói chuyện sao?”
Không gian vẫn im ắng, gió từng cơn thổi se se lạnh.
“Hôm nay em đã thấy hết rồi đấy, cuộc sống này của em vẫn còn bạn bè, gia đình, không chỉ có duy nhất hắn, cho nên…”
“Cho nên tôi không cần đa sầu đa cảm như vậy, phải không?” Lam Tử Tuyết nở nụ cười thật tươi, vui vẻ đoán xem vẻ mặt của Tạ Phong bây giờ như thế nào.
“Đồ ngốc!” Thì ra anh lại biết an ủi người khác như vậy!
Tạ Phong đơ mặt ra một hồi rồi ngượng ngùng cười, ánh chiều tà rót đầy mật ngọt vào đôi mắt ai kia.
Màn đêm dần buông xuống, chiếc BMW đen lại lao đi vun vút trong gió, bỗng nhiên dừng lại.
Lam Tử Tuyết ngồi ở ghế phụ lái đã mơ màng thiếp đi, gió lùa qua cửa xe thổi từng cơn lạnh buốt. Tạ Phong cởi áo khoác đắp lên người Lam Tử Tuyết, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô.
Thật ra mãi đến sau này, Lam Tử Tuyết cũng không biết, lần đầu tiên cô và Tạ Phong gặp nhau không phải là cái hôm cô nhảy ra giành xe với hắn mà là đã từ rất lâu, rất lâu rồi.
Bốn năm trước, cái hôm mà Tạ Phong lần đầu cầm súng trong tay, lần đầu … giết người. Hắn bỏ chạy ngay sau đó, lái xe một ngày một đêm từ thành phố B về đây, lúc đó cũng là hoàng hôn nhưng đối với một con người vừa gây ra tội lỗi tày trời như hắn, nó cũng giống như một sinh mệnh vừa kết thúc vậy (hoàng hôn=cuối ngày=kết thúc).
Lúc đó tay và chiếc áo màu trắng trên người hắn dính đầy máu, bước đi trên cát. Trong ánh nhạt nhòa của chiều tà, hắn lần đầu gặp cô. Không phải quốc sắc thiên hương, những tiểu thư suốt ngày vây quanh hắn, cũng không phải những phụ nữ quyến rũ mà hằng đêm ông hắn lại dẫn về, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường, chỉ có mỗi làn da trắng như tuyết và ánh mắt tỏa nắng là nổi bật.
Hắn chẳng để tâm mấy đến cô cho đến khi thấy cảnh cô ôm một đứa trẻ ăn xin ăn vận rách rưới cả người bốc mùi chạy đi, vừa chạy vừa gọi người đến giúp.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đó hắn đứng cách cô chỉ khoảng 20 bước nhưng ở giữa hai người là cả một thế giới. Thế giới của thiên thần không dành cho ác quỷ, tội lỗi của ác quỷ không nên làm bẩn cánh thiên thần.
Bốn năm trôi qua nhanh như chớp mắt, hắn đã không còn là tên tiểu tử chỉ vì giết người mà mấy đêm không ngủ được, lại chạy ra bờ biển tìm người con gái ấy, nhưng cô vẫn mãi mãi là thiên thần, một thiên thần có cánh trong mắt hắn.
Bốn năm, 1460 ngày, hắn vì cao ngạo mà nhất quyết không chịu mở lời làm quen, còn cô thì vẫn mãi mãi không quay đầu nhìn lại phía sau mình.
Cho đến một hôm, cô không còn đến đó nữa.
Đằng đẵng một tuần liền, cô không tới, hắn chỉ sợ rằng nếu cô tiếp tục không tới, hắn sẽ quên mất hình dáng của thiên thần thôi/
Nhưng, cô không muốn hắn quên…
Hôm sau hai người…chính thức gặp nhau.
Đối với cô mà nói, chính là phương thức buồn cười nhất, còn đối với hắn, đó là phương thức lãng mạn nhất…
Lam Tử Tuyết ho vài tiếng, Tạ Phong giật mình, kéo áo khoác lên cho cô.
Nhẹ đặt xuống trán cô một nụ hôn.
Đêm nay, không thấy lạnh nữa.
Miền đông bắc . (Chữ in nghiêng xin hiểu là tiếng Ả Rập) “Đại ca, tha cho em đi đại ca!”
“Tha cho mày? Nếu mày liếm sạch giày cho tao thì tao sẽ suy nghĩ thử!”
Người đàn ông Ả Rập sợ hãi cuối đầu, nhanh chóng liếm giày cho người đàn ông da vàng đang ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế da.
Mười phút sau, người đàn ông Ả Rập ngẩng đầu, lo sợ nhìn người kia, lắp bắp :
“Có thể…”
Người đàn ông kia vẫn chưa kịp nói hết câu đã ngã ra đất, máu từ thái dương không ngừng chảy xuống. Người đàn ông da vàng thổi nhẹ đầu nòng súng, nở nụ cười :
“Dám làm bẩn giày của tao, mày chết là đáng!”
Đám đàn em vây quanh người đàn ông da vàng đó đều cười rộ lên, không một chút ghê sợ hay tiếc thương phỉ nhổ vào xác chết trên đất.
Bỗng một người da vàng khác, vóc người nhỏ nhắn, đầu đội một chiếc mũ lưới trai che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng giữa đêm tối :
“Đại ca, có tin từ Trung Quốc...”
Người đàn ông da vàng thôi không cười nữa, sắc mặt trở nên u tối, im lặng đem những lời của cậu thiếu niên kia khắc ghi thật kĩ.
“Tạ…Phong…”
Không gian trong con hẻm vắng im lặng và đáng sợ hơn bao giờ hết, người đàn ông da vàng cầm súng bắn liên tiếp ba phát vào bức tường, thanh âm khàn khàn cất lên :