Lam Tử Tuyết và một người bạn học cùng Đồng Văn đứng ngoài cửa, Đồng Văn đưa tay lên gõ gõ vài cái, một âm thanh trầm tính truyền đến :
"Cứ tự nhiên."
Lam Tử Tuyết đột nhiên có một cảm giác mơ hồ, giọng nói này hình như mình đã từng nghe qua.
Thắc mắc của Lam Tử Tuyết nhanh chóng được giải đáp. Giây phút nhìn thấy Tạ Phong đang đứng cạnh cửa sổ nhấm nháp ly cà phê trong tay, khoảnh khắc đầu tiên là mập mờ hư ảo , trí nhớ ngủ quên trong tiềm thức được vực dậy, Lam Tử Tuyết một lần nữa khẳng định CHÍNH LÀ HẮN !!!
Cái người đã làm tổn thương sâu sắc phu nhân của cô, một cái tên vô liêm sỉ, bỉ ổi @*&^%$ ( từ ngữ thô tục, các bạn nhỏ nên hạn chế đọc =.= )
Tạ Phong quay người, trên môi nở một nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, người đồng học đứng bên cạnh Lam Tử Tuyết không khỏi kêu lên : "Hảo soái a~"
Lam Tử Tuyết bĩu môi, thầm phỉ nhổ trong lòng.
Sau khi cả ba người ngồi trên ghế sofa, Tạ Phong mới thu lại nụ cười, nhàn nhã hỏi :
"Cô đến đây tìm tôi có việc gì không ?" Đúng vậy, câu này chính là muốn hỏi Lam Tử Tuyết, hoàn toàn không quan tâm đến người kia.
"Tạ tổng" nhưng Lam Tử Tuyết chẳng thèm để ý tới, một bộ dạng khinh bỉ trước sau như một vẫn lộ ra, ngược lại cô bạn kia lại rất nhiệt tình, liền nhanh chóng giành quyết trả lời câu hỏi này "Trường Đại học A sắp tới sẽ tổ chức lễ kỉ niệm trường, toàn trường chúng tôi đều mong ngài đến dự."
Tạ Phong cau mày nhìn cô gái kia, sắc mặt âm trầm. Tôi đâu có hỏi cô, nhiều chuyện làm gì, dư hơi à ?
Cô bạn học nhìn thấy một biểu tình này của Tạ Phong, nhất thời run sợ, không dám nói nữa.
Tạ Phong hừ một tiếng, mới đó mà đã sợ rồi, sao không học hỏi đồng học của mình một chút bộ dạng trầm tĩnh của người ta đi.
Thật ra giờ này phút này, nội tâm của Lam Tử Tuyết đang nổi bão. Lúc này cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Tạ Phong là tổng tài của một công ty lớn thế này, mình lại đắc tội hắn, lần này còn tự đến nộp mạng, xem như xong rồi. Chỉ là bên ngoài không biểu hiện ra thôi.
"Được rồi, cô trở về đi, để người đồng học này ở lại nói chuyện với tôi là được rồi !" Tạ Phong thẳng thừng đuổi người.
Cô bạn học nãy giờ ngồi toát mô hôi lạnh, nghe được câu này như nhận được lệnh ân xá, vội vàng đứng lên cúi chào ra về. Lam Tử Tuyết còn muốn kéo tay cô bạn này lại nhưng người ta đã nhanh chân chạy mất, chỉ để lại một câu : "Công sức của tất cả mọi người, đều trông cậy vào cậu đấy !"
Lam Tử Tuyết khóc không ra nước mắt. Đồng đội cái kiểu gì vậy ?
Trong văn phòng làm việc rộng lớn của Tạ Phong chỉ còn lại hai người, tất nhiên là Đồng Văn đã sớm biết điều bỏ đi rồi.
Tạ Phong nhìn Lam Tử Tuyết một hồi, cười nói :
"Trái bí nhỏ của tôi, cuối cùng em cũng xuất đầu lộ diện rồi !"
Lam Tử Tuyết hít một hơi, lấy dũng khí nói chuyện với Tạ Phong :
"Tạ tổng, anh còn nhận ra tôi ?"
Tạ Phong bật cười:
''Đương nhiên rồi, người đã hắt nước lên người tôi làm sao tôi có thể quên cô chứ!''
Lam Tử Tuyết phỉ nhổ trong lòng, người như con voi mà lòng dạ như con gà, một tháng rồi mà vẫn còn ghi hận chuyện đó.
Bật chế độ mặt nghiêm rúc nói chuyện với Tạ Phong :
"Phong tổng, hôm nay tôi đến đây là để..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Tạ Phong giơ tay ra, ngụ ý ngăn lại.
"Hôm nay tôi còn nhiều việc chưa giải quyết xong, đợi tôi làm xong chúng ta tiếp tục nói chuyện." Hàm ý là em phải giúp tôi nhanh chóng xử lí đống công việc này, chúng ta mới có thể bàn chính sự.
Lam Tử Tuyết chỉ cần nhìn biểu tình của Tạ Phong liền biết được. Hắn nhất định muốn nhân cơ hội này để trả thù mình, nhưng nếu lúc này bỏ về thì bao công sức của mọi người đều đổ sông đổ biển. Thôi thì nhẫn nhịn vậy, chỉ là giúp hắn giải quyết công việc thôi mà, chuyện nhỏ !
"Tôi sẽ giúp ngài." Tạ Phong quả thực chỉ chờ câu nói này của Lam Tử Tuyết, khóe môi bất chọt cong lên.
Vậy là sáng hôm nay, báo lá cải của tập đoàn DG lại đưa tin "Tổng tài vừa mới thu nạp một em nhân viên chạy vặt làm việc không công", nhân vật chính là Lam Tử Tuyết đáng thương.
Cô liên tục xử lí tài liệu Tạ Phong đưa, sau đó đem tài liệu đến các phòng ban, chạy đi chạy lại, cho dù có thang máy, cũng thật giết người.
Tạ Phong thì khác, cả một buổi sáng hắn chỉ ngồi nhìn Lam Tử Tuyết làm việc. Vốn dĩ đối với cô chỉ vì chút hứng thú nhất thời nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác. Tạ Phong phát hiện ra, Lam Tử Tuyết là một người năng động hoạt bát, tràn đầy sức sống. Khi cô làm việc, thái độ thập phân tập trung, lúc bí bách sẽ liên tục gặm cắn đầu bút. Lúc hiểu ra rồi thì luôn vô thức mà cười đến ngây dại, đôi mắt to tròn dường như áng lên. Lam Tử Tuyết chỉ là dễ nhìn, không xinh đẹp cũng không sắc sảo, nhưng Tạ Phong lại cảm thấy, ngắm cô còn thú vị hơn nhìn những cô gái nóng bỏng trên giường.
"Ở ngoài kia có một cái thùng cac-ton, cô mau đem xuống cho Trưởng bộ phận ở tầng 5." Tạ Phong chỉ sợ, sau này mình sẽ yêu người con gái này mất nên tranh thủ lúc này ngược cô một chút mới vui.
Lam Tử Tuyết vừa mới biên tập xong một bản báo cáo, công việc này cũng thuộc chuyên ngành của cô nên không có khó khăn gì. Đưa mắt nhìn đồng hồ, đã gần tan ca rồi, chỉ cần đưa cái này đi nữa là xong.
Lê thân ra khỏi cửa, Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn, có cái thùng nào đâu nhỉ ? À, nó đây rồi !
Lam Tử Tuyết phát hiện một thùng cac-ton trong góc phòng.
Vừa mới nhấc lên liền phát hiện cái thùng này chứa đá hay sao mà nặng kinh khủng, ít nhất cũng phải 15-20 kg đấy chứ !
Trong lòng không khỏi lôi tám đời tổ tông Tạ Phong ra chửi rủa, Lam Tử Tuyết lê từng bước đến cửa thang máy, lúc này đã quen hơn được một chút.
Nếu như cần định nghĩa hai chứ "phũ phàng" viết như thế nào thì có thể đưa tình huống lúc nay của Lam Tử Tuyết làm ví dụ.
Năm chữ "Thang máy đang sửa chữa" đập thẳng vào mắt Lam Tử Tuyết, lúc này cô thật sự chỉ muốn khóc thét thôi.
Đây là tầng 35, còn cách 30 tầng, 30 tầng nữa đó ! Lão tặc Thiên , có phải tôi đã đắc tội gì với ông hay không, sao ông lại đối xử với tôi như vậy ?
Đúng ra thì Lam Tử Tuyết có thể chọn cách ôm thùng cac-ton đó về, chờ thang máy sửa xong thì mới xuống tầng 5, nhưng mà vì lòng tự tôn quá cao, không muốn để Tạ Phong cười nhạo, nên cắn răng liều luôn.
Hừ, sợ gì chứ, 30 tầng thôi mà, chơi luôn !
Tạ Phong nhìn đồng hồ, quái , đã hơn 30 phút rồi, có cần lâu như vậy không ? Không nhịn được đành phải ra khỏi phòng xem thử.
Vừa đến chỗ thang máy, trông thấy năm chữ kia, Tạ Phong như hiểu ra, dở khóc dở cười. Có cần liều mạng đến thế không ?
Lam Tử Tuyết thầm chửi rủa bản thân, đặt thùng cac-ton xuống, thở không ra hơi. Bây giờ mới đưa thùng cac-ton xuống tầng 5 mà đã không còn một chút sức lực nào rồi, làm sao mà leo lên đây . Hơn nữa, lúc nãy bị ngã, hình như trật chân rồi.
Nhân viên của DG đi qua, ai cũng thầm cười nhạo cô, cố sức đi gặp tổng tài của bọn họ, muốn trèo cao thì té đau thôi.
Lam Tử Tuyết không quan tâm đến những tiếng cười nhạo báng ben cạnh, cắn răng leo lên cầu thang.
Cái thang máy chết tiệt, công ty chết tiệt, tổng tài chết tiệt, lão nương nguyền rủa các người.
Lam Tử Tuyết mải mê suy nghĩ liền đụng phải một bóng đen đi xuống, thân thể không tự chủ được ngã xuống. Giây phút tưởng chừng như xong rồi lại có một bàn tay đưa ra, ôm trọn lấy eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực lớn rắn chắc. Lam Tử Tuyết toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt đỏ bừng, nghe tiếng tim người kia còn đập nhanh hơn tim mình.
"Sao em không chịu cẩn thận vậy hả ?"
Giọng nói này.....Lam Tử Tuyết dùng tay đẩy người đó ra, khuôn mặt của Tạ Phong lúc này nhuộm một tầng khí lạnh, thập phần đáng sợ nhưng cô lại nhìn thấy một tia ôn nhu cùng sợ hãi.
Mình nhìn nhầm rồi đi ?
Tạ Phong cầm lấy tay Lam Tử Tuyết, muốn xem cô có bị thương hay không thì Lam Tử Tuyết đột nhiên giật ra, đi vòng qua người hắn.
"Liên quan gì đến anh ?"
Do đi nhanh quá, Lam Tử Tuyết lại bất cẩn ngã ra, mắt cá nhân đau buốt.
Tạ Phong nhanh chóng đi qua, cởi giày của Lam Tử Tuyết ra dưới sự giãy dụa của cô. Lúc nhìn thấy vết thâm tím kia, tim Tạ Phong bất chợt nhói đau.
"Còn nháo, em không biết bản thân mình đã bị thương thành dạng gì rồi à, em mấy tuổi rồi hả ?"
Đột nhiên rống lên làm Lam Tử Tuyết sững người. Đây là ý gì , quan tâm mình sao, không phải chứ ?
Tạ Phong cực kì tức giận, rất muốn nói với Lam Tử Tuyết : Em bị thương một còn tôi đau mười đấy nhưng rồi lại thôi.
Quan hệ giữa hai người vẫn chưa xác định, không khéo cô ấy lại giãy dụa muốn bỏ đi thì vết thương càng nặng hơn thôi.
Lam Tử Tuyết vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ thì bản thân lại một lần nữa nằm trọn trong vòng tay Tạ Phong, thân thể lơ lửng giữa không trung.
Tạ Phong chỉ cần bỏ ra một phần mười sức lực là đã có thể nhấc bổng Lam Tử Tuyết lên, ôm chặt vào người, hắn sợ chỉ cần thả ra, người này sẽ lại lăn đi đâu rồi bị thương nữa mất.
Cảm giác được Lam Tử Tuyết lại muốn thoát ra khỏi vòng tay mình, tạ Phong nhẹ đặt môi xuống trán cô, giọng trầm xuống cực độ :
"Nếu em còn nháo nữa, tôi với em đều rơi xuống dưới, thịt nát xương tan."
Lam Tử Tuyết nhất thời im lặng, cứng ngắc nằm trong lồng ngực Tạ Phong. Phải, hắn nói đúng, nếu như rơi xuống, quả thật mình không xong rồi !Hừ, coi như anh cao tay, tôi cũng thua anh rồi !
Tạ Phong nhìn người trong lòng, lại càng thấy giận bản thân. Đúng ra mình không nên bảo em ấy đi đưa đồ, hại em ấy bị thương như vậy.
Lam Tử Tuyết ngây ngốc trong lòng Tạ Phong, không biết rằng hắn đã ôm mình từng bước từng bước leo lên 30 tầng lầu. Bây giờ đã bắt đầu giờ nghỉ trưa, mọi người trong công ty đều đã xuống phòng ăn, hầu như không có một bóng người, chứ nếu không, Lam Tử Tuyết chỉ có nước đào hố để giấu mặt mình xuống.
Tạ Phong mở cửa phòng, đặt Lam Tử Tuyết xuống giường, bên trong phòng làm việc của hắn còn có một phòng ngủ để hắn thuận tiện nghỉ ngơi mỗi khi tăng ca. Tạ Phong mặc dù có nhiều tình nhân nhưng chưa bao giờ đem người lạ vào phòng này nên Lam Tử Tuyết là người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng được bước qua cánh cửa này.
Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn khắp phòng, nơi này đối với cô mà nói quả thực trong rất giống thiên đường, căn phòng rộng lớn đều được bao phủ bởi vật dụng màu trắng : giường trắng, rèm cửa trắng, tường trắng, kể cả tủ đựng đồ cũng trắng nốt. Bên ngoài còn có ban công nhìn ra thành phố rộng lớn, quả thực quá tuyệt.
Tạ Phong vẫn như vậy không chút sức lực bắt lấy chân Lam Tử Tuyết, nhưng lần này Lam Tử Tuyết đã chẳng còn sức để phản kháng nữa rồi.
Hừ lạnh một tiếng, lại nặn ra một ít thuốc trong lòng bàn tay, thoa thoa lên vết thương cho cô, sau đó dùng vải trắng băng tạm lại, suốt quá trình cả hai người không nói một lời nào. Lam Tử Tuyết im lặng vì quá bất ngờ trước hành động của Tạ Phong còn hắn thì dành hết sự tập trung vào công việc, chỉ sợ khiến cô đau.
Tạ Phong bỗng nhiên bóp lấy chân Lam Tử Tuyết khiến cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên nói :
"Để xem em còn dám nháo không ?"
Gió từ cửa sổ lùa vào làm mái tóc đen tuyền của Lam Tử Tuyết tung bay, má và môi cô bây giờ đều hồng hồng đỏ đỏ như nhau, Tạ Phong thấy cô cau mày vì đau lại nở nụ cười.
"Á" Tạ Phong ngã nhào ra phía sau, vừa nãy cười còn chưa quá năm giây đã bị Lam Tử Tuyết dùng chân không bị thương đá một cái vào chỗ mà ai cũng biết đó.
Tạ Phong đứng dậy nhìn Lam Tử Tuyết lò cò ra khỏi phòng. Hừ, đúng là ôn nhu với em còn không bằng ngược đãi em một chút, cho em biết thế nào là lợi hại. Tôi bị đoạn tử tuyệt tôn thì em cả đời cũng sẽ không có con cái đấy !