Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 57: Phần 2



Đầu truyền đến những cơn đau từng đợt, lồng ngực cũng ẩn nhẫn cảm giác nhói đau của năm năm trước, cùng lúc ập đến khiến Lam Tử Tuyết mệt nhọc mở mắt. Những tia nắng ban mai dịu nhẹ của ngày thu ùa vào căn phòng, nhảy nhót trên sàn nhà như chào đón cô. Lam Tử Tuyết chống tay đứng dậy, xém chút là vấp ngã, cô lắc lắc đầu rồi đi tiếp, đột nhiên sựt nhớ trong nhà này vẫn còn một người.

Hình như Tạ Phong đã rời đi từ lâu, lúc cô ra phòng khách thì nơi đó đã được dọn dẹp ngăn nắp, không còn những mảnh vỡ tràn ra trên sàn nhà, không còn vết máu trên TV, trên bàn ghế cũng không còn chút bụi bẩn nào.

Lòng cô không hiểu tại sao lại chùn xuống, tầm mắt càng lúc càng mờ đi. Cứ tưởng tượng đến dáng vẻ dọn dẹp mọi thứ của hắn là cô lại thấy chạnh lòng.

Lam Tử Tuyết đưa tay lau qua nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, hít sâu một hơi, bước lên cầu thang.

Căn hộ này có 2 tầng, trên tầng 2 có hai căn phòng, một là phòng cho khách, một là phòng trống của riêng Lam Tử Tuyết, cũng chỉ mình cô có chìa khóa của căn phòng này. Ổ khóa đã gỉ đi ít nhiều, cô phải hơi dùng sức mới mở được.

Cánh cửa dần dần hé mở, không gian rộng lớn bên trong hoàn toàn khác biệt với phong cách cổ điển truyền thống bên ngoài. Vách tường được sơn một màu hồng phấn, có một cái giường tầng và một cái nôi ở giữa phòng, phía trên đó là một kệ sách nhỏ, một cái bàn nhỏ để vài cuốn vở và bút mực, phía góc phòng thì có một tủ quần áo, bên trong là không ít các loại váy áo của con gái, từ loại dành cho trẻ sơ sinh đến loại dành cho một bé gái mười lăm tuổi, đủ loại màu sắc và kiểu dáng đáng yêu. Trên sàn nhà để đầy những con gấu bông to nhỏ và búp bê, các loại đồ chơi dành cho con gái đến nỗi không có lối đi.

Lam Tử Tuyết cúi người nhặt từng thứ từng thứ một trên sàn nhà cho vào một góc. Xếp gọn những thứ đồ dùng học tập lại, cô ngưng lại một chút rồi cũng gập khung ảnh trên bàn xuống. Một cái khung ảnh trống đề dòng chữ "Con gái của mẹ" ở ngoài khung.

Lam Tử Tuyết bước tới bên tủ để quần áo, từ từ mở hai cánh cửa ra bằng cách chậm nhất có thể. Cô nhẹ nhàng đặt cái áo len màu đỏ mà mình vẫn ôm trong lồng ngực từ tối hôm qua vào đó, để đè lên đống quần áo. Khóe môi rất nhẹ nhõm mà nở một nụ cười, không hề mang chút gượng ép nào.

"Ngủ ngon, con gái của mẹ!"

Lam Tử Tuyết vẫn cứ nghĩ việc hôm qua Tạ Phong xuất hiện tại căn nhà cũ của hai người lúc trước là minh chứng cho việc hắn đã trở về, trong lòng không khỏi có chút chờ mong mà đến công ty. Nhưng khi cô đến nơi thì căn phòng vẫn trống rỗng như mọi ngày, trống trải đến đáng sợ. Hắn lại đi rồi sao?

Công việc của Lam Tử Tuyết là thư kí Chủ tịch, công việc của cô chủ yếu là quây quanh Tạ Phong, xử lí những việc hắn phân phó, đưa tài liệu và các giấy tờ cần kí cho hắn, Tạ Phong không có ở đây, ngoại trừ việc kiểm tra lại bản báo cáo, tiếp chuyện với một số khách hàng của công ty thì cô cũng chẳng biết làm gì, thời gian rảnh rỗi nhiều vô kể. Tạ Phong nói đi là đi liền nửa tháng, trong nửa tháng này một chút tin tức về hắn cũng không có, đến nỗi cô hoài nghi mình người mình nhìn thấy hôm trước có phải là ảo giác hay không.

Milada lại không được rảnh rỗi như cô, công việc chất chồng như núi. Lam Tử Tuyết muốn mời cô đi ăn một bữa mà mãi không có cơ hội. Milada coi như đã giúp cô không ít, mà cô lại không muốn nợ ân tình người khác.

Nửa tháng này chẳng hiểu sao bệnh tình của Lam Tử Tuyết rất hay tái phát, lồng ngực luôn ẩn nhẫn cảm giác như bị hàng ngàn kim châm đâm vào, cảm giác như có thứ đè nặng khiến cô lại cảm thấy khó thở. Lam Tử Trình chỉ cần rảnh rỗi là sẽ đến nhà Lam Tử Tuyết, giúp cô làm vài trị liệu, vốn dĩ căn bệnh này đã phải hết từ mấy năm trước rồi mới đúng, không hiểu sao lại đột nhiên tái phát.

Bích Chi vừa cùng Đồng Văn đi công tác về, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa giận lại vừa thương, cuối cùng cô cũng không thể thay đổi được quyết định của Lam Tử Tuyết. Hôm nay hiếm hoi mà di chứng của căn bệnh đó của cô không tái phát, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, Bích Chi bèn kéo Lam Tử Tuyết ra ngoài mua sắm, chơi chán chê rồi cùng nhau vào một nhà hàng cổ điển ăn tối.

Thời gian trôi qua không chỉ mỗi mình Lam Tử Tuyết thay đổi. Cả Bích Chi cũng không còn là cô tiểu thư bốc đồng năm nào nữa rồi, không lâu trước cha cô vừa qua đời, mọi gia sản đều để lại cho con gái duy nhất và con rể, thời gian này cả Bích Chi và Đồng Văn đều bận mất hút, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Lần này quay về Bích Chi muốn bồi thường cho Lam Tử Tuyết thật tốt, muốn làm cô vui vẻ, quan trọng là muốn bệnh tình cô tốt lên. Vì có thể lôi Lam Tử Tuyết ra khỏi nhà, cô đã dày công sắp xếp một lịch trình tuyệt vời, đặt chỗ trước ở nhà hàng, kiên trì không hỏi cô bất kì chuyện gì mặc dù chỉ cần ánh mắt bơ phờ của Lam Tử Tuyết là cô lại muốn hỏi, hỏi rất nhiều điều.

Bích Chi suy đi tính lại vẫn không bằng ông trời.

Lam Tử Tuyết ngây người, sững sờ nhìn hắn đứng trước mặt mình, ngoài gương mặt hắn ra trong đầu cô không còn gì hết, đến nỗi ánh mắt hắn nhìn cô khác lạ hay việc bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ khác, cô đều không quan tâm.

Ngày mẹ mất, Lam Tử Tuyết đã tự hứa với chính mình phải sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ mà đối diện với đời, sống làm sao để người khác phải ghen tị với hạnh phúc của cô, nhưng năng lực cô lại chưa đủ, đã quá nhiều lần thất hứa với bản thân mình. Nỗi sợ hãi từ năm năm trước chưa lúc nào vơi trong lòng cô, có chăng chỉ là bị tác dụng của thuốc đè nén mà thôi.

"Sao cô lại ở đây?"

Giọng hắn nhàn nhạt, đầy vẻ chán ghét, nhưng đồng thời lại âm thầm gạt tay người kế bên khỏi cánh tay mình, ánh mắt lướt qua khắp nơi nhưng chưa từng dừng lại trên người cô.

Mà Lam Tử Tuyết vẫn còn ngây người thất thần, đôi mắt mở lớn đến nỗi Tạ Phong đứng đối diện có thể nhìn thấy tia máu trong đó, chân mày hắn khẽ cau lại, tay không biết tự lúc nào đã siết chặt lấy cổ tay cô.

Lam Tử Tuyết bị đau mà khẽ rên một tiếng, cả gương mặt nhăn lại vì đau. Tạ Phong hừ mỗi tiếng thả tay cô ra, thấy cô đã khôi phục lại như bình thường rồi thì liền rời đi, còn chẳng muốn lặp lại câu hỏi tại sao cô lại xuất hiện tại nhà hàng hắn đã bao toàn bộ từ trước này.

Tay đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay của người đang định rời đi. Lam Tử Tuyết có thể khẳng định đây là một trong những lần dũng cảm nhất trong đời cô, cho dù đã cam đoan sẽ buông tha cho hắn, nhưng khi nhìn thấy tấm lưng quen thuộc đó dần dần biến khỏi tầm mắt, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Cô sợ người này lại một lần nữa biến mất, sợ cô không thể đợi thêm năm năm, sợ rất nhiều, rất nhiều thứ.

Tạ Phong quả thực quay đầu, nhưng lời hắn nói lại như thẳng thừng cho cô một bạt tai:

"Công khai níu kéo sếp mình ở nơi công cộng, cho dù cô có không cần mặt mũi của bản thân thì cũng phải biết nghĩ cho chồng mình chứ?"

"Phải không? Tạ phu nhân?"

Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với cô sau ngần ấy năm, nhưng cô lại chẳng thể nào đáp lại ung dung như mọi khi nữa. Cánh tay từ từ buông lỏng nhưng tầm mắt cô lại chưa từng rời đi, có khác chăng chỉ là không phải niềm hạnh phúc lẫn đau xót như lúc đầu, đôi mắt sâu thăm thẳm lại trở về trạng thái ban đầu.

Nghiêm Đình Đình tựa như một người xem kịch ngồi ở khu ghế VIP đứng bên cạnh Tạ Phong, không tỏ thái độ gì nhìn hai người kéo qua kéo lại, lúc này mới bước lên một bước, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Lam Tử Tuyết, nở nụ cười:

"Lâu quá không gặp!"

Lam Tử Tuyết không cười đáp lễ, chỉ gật đầu. Cô không biết cái gọi là "lâu" từ miệng Nghiêm Đình Đình là chỉ nửa tháng trước, hay là chỉ năm năm đây? Nếu không phải tai nghe mắt thấy những lời của cô ta hôm trước, chắc lúc này trong thâm tâm Lam Tử Tuyết vẫn nghĩ Nghiêm Đình Đình là một người phụ nữ hiền thục, đoan trang, không hề biết đến tranh đấu.

Ngốc thật! Đã là phụ nữ, sao có thể để cho người đàn bà khác cướp mất người đàn ông mà mình yêu chứ?

Tạ Phong im lặng nhìn hai người phụ nữ trước mặt hắn, cả hai đều là những diễn viên xuất sắc, một người là cố tình diễn, một người là bị ép phải diễn.

Có lẽ cả hắn cũng đang diễn.

Bích Chi chỉ vừa mới đi gọi món, tiện thể căn dặn đầu bếp của nhà hàng một chút, quay lại liền không thấy Lam Tử Tuyết đâu, mặt thoáng chốc trắng bệch mà chạy đi tìm cô. Lúc cô trông thấy Lam Tử Tuyết, Nghiêm Đình Đình đang lôi lôi kéo kéo cô áy, mà ngồi ở đối diện Tạ Phong rất tự nhiên mà uống rượu, không tỏ vẻ mất kiên nhẫn hay tức giận gì với hai người trước mặt, xem họ tựa như không khí.

Lam Tử Tuyết đang cực kì khó xử, cũng vô cùng khó chịu. Vốn dĩ cô không hề muốn gặp hai người này ở đây một chút nào, chào hỏi một chút với Nghiêm Đình Đình không hiểu sao lại biến thành mời cơm. Có lẽ Nghiêm Đình Đình vẫn đang muốn diễn vai một người phụ nữ nhân từ độ lượng với tình địch của mình, nhưng cô thì không. Tạ Phong lại không có bất kì biểu hiện gì. Lam Tử Tuyết cau mày khó chịu, cắn răng để bản thân mình không bộc phát, ngay lúc này cho Nghiêm Đình Đình một bạt tai. Bích Chi xuất hiện rất đúng lúc, không thèm nói lời nào lôi Lam Tử Tuyết ra khỏi đó, ngay cả việc chất vấn Tạ Phong cô cũng không thèm làm, để mặc hai người đó lại tự nhìn nhau.

Nghiêm Đình Đình biết Bích Chi, cũng biết quan hệ của cô và Lam Tử Tuyết, thấy hai người đi xa rồi thì cắn cắn môi, cụp mắt nói nhỏ, vẻ mặt đầy ân hận:

"Hình như em làm cô ấy không vui..."

"Chỉ là một thư kí nhỏ, em để ý nhiều làm gì!"

Nghiêm Đình Đình gật đầu một cái, phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn đến. Một bàn đầy thức ăn chỉ mình cô thưởng thức, Tạ Phong trước sau chỉ uống mỗi rượu. Nghiêm Đình Đình cúi gầm mặt ăn, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.

Hai tay Bích Chi bọc lấy bàn tay lạnh ngắt của Lam Tử Tuyết, lúc này cô đã ngủ say. Khi nãy nhìn thấy Lam Tử Tuyết sắp chút điên tiết lên, cô hơi sợ, nhớ tới lời Lam Tử Trình liền vừa cưỡng chế vừa thuyết phục Lam Tử Tuyết uống thuốc ngủ, sau đó đưa cô lên xe, chạy thẳng đến chỗ của Lam Tử Trình.

Lam Tử Trình vừa chính thức tổt nghiệp, muốn bắt đầu lập nghiệp trên quê hương mình, vì thế đã mở một phòng khám nhỏ tại trung tâm thành phố, mà nơi đó cũng khá gần với nhà hàng này, taxi chỉ chạy khoảng 10 phút là tới.

Bây giờ vẫn chưa trễ lắm nhưng đã quá giờ làm việc, Lam Tử Trình vừa tiễn vị khách cuối cùng, quay đầu lại đã thấy Bích Chi khệ nệ lôi Lam Tử Tuyết ra khỏi ra, liền chạy lại giúp cô đưa Lam Tử Tuyết vào trong, để cô nằm trên chiếc giường dành cho bệnh nhân.

"Tôi cho chị cậu uống thuốc ngủ!"

Lam Tử Trình nhìn Bích Chi đang đứng khoanh tay tựa người vào cửa nhìn theo mỗi động tác của cậu, vươn tay mời cô ra phía trước ngồi.

"Không cần đâu!" Bích Chi vươn tay đẩy tách trà Lam Tử Trình vừa mang tới ra xa, trầm mặc nhìn cậu.

"Tình hình của cô ấy thế nào?"

"Bệnh trầm cảm của chị ấy vẫn chưa dứt hẳn, gần đây có dấu hiệu tái phát trở lại. Ban đầu là gặp ác mộng, tinh thần không ổn định, không muốn ra ngoài hay nói chuyện với bất kì ai, dù không có bệnh nhưng luôn cảm thấy tức ngực, khó thở, đau đầu, mệt mỏi rõ rệt, hành động của chị ấy hôm nay chứng tỏ chị ấy bắt đầu mất kiểm soát, dễ cáu giận, dễ đánh người. E rằng phải tiếp tục trị liệu trở lại. Cũng may lần này chị ấy không có ý định tự làm đau bản thân, nếu không..." Lam Tử Trình day day huyệt thái dương, cứ nhớ đến cảnh Lam Tử Tuyết tự cắt cổ tay mình rồi ngâm trong bồn tắm là cậu lại cảm thấy sợ hãi.

"Chưa dứt hẳn? Tái phát?!" Bích Chi đứng bật dậy, hệt như người điên mà nắm lấy cổ áo Lam Tử Trình "Cậu mau nói rõ cho tôi xem! Bốn năm trước cậu nói gì? Cậu nói cô ấy hoàn toàn bình phục rồi! Bây giờ cậu nói vậy là có ý gì chứ?! Nói đi! Mau nói đi!"

Bích Chi đột nhiên vung tay, dùng sức đẩy ngã Lam Tử Trình xuống đất, đầu cậu va vào sàn nhà khiến Lam Tử Trình đau đến nhăn mày, phải có người đỡ cậu mới đứng dậy được.

"Cô làm gì vậy?" Từ Lâm không hét lên nhưng thái độ âm trầm và khí tức trên người hắn cũng khiến người khác run sợ, trong đó không có Bích Chi.

Cô thu tay lại, đúng là bản thân đã phản ứng hơi quá, cũng tại bản tính cô quá nóng nảy, nhất thời không kìm lại được bản tính tiểu thư vốn có. Bích Chi liền nhìn Lam Tử Trình, lại quay qua Từ Lâm đang cau mày chăm sóc từng chút cho cậu.

"Chuyện hôm nay tôi cho cậu nợ. Đêm nay tôi để cô ấy ở đây, sáng mai sẽ tới đón."

"Còn anh,... Trở mặt cũng nhanh thật!" Bích Chi cười khẩy một tiếng rồi rời đi, không quên nhìn về phía Lam Tử Tuyết đang say giấc trong phòng, bất lực thở dài.

Nghe thấy câu nói của Bích Chi, gương mặt Từ Lâm thoáng chốc sa sầm, cánh tay đang đỡ Lam Tử Trình cũng buông lỏng, sải bước dài tiến về phía cửa phòng bệnh nhân. Gương mặt hắn co lại, không giây nào thả lỏng, đăm đăm nhìn người trên giường đang ngủ say mới cảm thấy Bích Chi nói không sai, bản thân đúng là lật mặt nhanh như trở bàn tay.

Một tuần chỉ có một ngày Chủ nhật, Lam Tử Tuyết vẫn phải đi làm mặc cho cả Lam Tử Trình và Bích Chi đều ngăn cản. Cô e sợ thái độ của Tạ Phong, nếu cô còn không an phận làm một nhân viên tốt, e là sẽ sớm bị đá khỏi AW.

Công ty bình thường đã bắt đầu công việc sớm hơn các chỗ khác, hôm nay lại còn sớm hơn 30 phút, Lam Tử Tuyết là lần thứ hai trong tháng đi trễ, thế nhưng lần này đã chẳng có ai lườm mắt hay châm chọc cô nữa, bởi tất cả mọi người đếu đang cắm cúi làm việc, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong phòng Chủ tịch không ngừng truyền ra tiếng la mắng.

Lam Tử Tuyết đi đến bàn một người đồng nghiệp thường hay nói chuyện với cô, hỏi nhỏ:

"Có chuyện gì vậy?"

"Uầy, tôi cũng không rõ lắm, sáng nay vừa mới lên đã thấy sếp ở đây rồi, lúc nãy Milada tới thì bị gọi vào phòg, bị sếp mắng cho tới bây giờ đấy!" Vị nữ đồng nghiệp cố gắng đè thấp âm lượng của mình, còn không ngừng liếc mắt về phái văn phòng. Nghĩ lại liền thấy sợ, Chủ tịch thường ngày có hơi lạnh lùng xa cách nhưng rất ít khi nổi dậy, đối với trợ lí theo mình nhiều năm như Milada lại càng không, hôm nay chẳng hiểu tại sao lại nổi trận lôi đình như vậy.

Lam Tử Tuyết gật đầu hiểu ý, cô bước về phía văn phòng, đồng nghiệp thấy vậy liền ra hiệu cho cô đừng vào, Lam Tử Tuyết mỉm cười từ chối, đẩy cửa bước vào.

Tiếng mắng chửi đột nhiên ngừng lại, không khí trong phòng trầm xuống, như ngừng lại ngay lúc Lam Tử Tuyết bước vào. Cô trông thấy Milada đang đứng trước bàn làm việc, cúi thấp đầu, không ngừng nói xin lỗi, Tạ Phong ngồi trên ghế xoay châm điếu thuốc, trông thấy cô liền khẽ nhíu mày, đập đống văn kiện đang cầm trên tay xuống mặt bàn, dáng vẻ khiến người ta sợ hãi.

"Uổng công tôi đánh giá cao cô như vậy! Cô nhìn lại xem mình đã làm gì? Hợp đồng này giống như mạng sống của công ty ta, đâu phải cô không biết, vậy mà còn để phạm phải lỗi cơ bản như vậy! Tốt nghiệp đại học Harvard? Cô đúng là đã bôi tro trát trấu lên danh dự của trường mình rồi!" Hắn không hét lên hay to tiếng như lúc nãy nữa, cái giọng điệu chậm rãi xen lẫn cười nhạo này càng làm tổn thương lòng tự trọng của người khác hơn.

Milada không một lời phản bác, đầu lại cúi thấp hơn, giọng nói đầy vẻ cương quyết:

"Xin lỗi Chủ tịch, là lỗi của tôi, mọi tổn thất tôi sẽ đều chịu trách nhiệm."

Tạ Phong hừ một tiếng quay người đi.

"Không phải lỗi của chị ấy!" Lam Tử Tuyết chắn trước mắt Milada, để cô lại sau lưng mình.

"Hợp đồng lần này là do tôi phụ trách, có chịu trách nhiệm thì cũng là tôi!"

Sắc mặt Tạ Phong nhanh chóng tối đi, hắn nhìn cô chằm chằm, nhìn vào sự kiên định cứng rắn của cô, nhìn đến Lam Tử Tuyết thấy lạnh cả sóng lưng.

Milada thấy tình thế không ổn liền kéo tay Lam Tử Tuyết, chắn trước mặt cô:

"Chủ tịch,..."

"Ra ngoài." Hắn trước sau không dời mắt, chỉ nhẹ phun ra hai chữ.

"Chủ tịch,..."

"Tôi nói cô mau ra ngoài!" Choang một tiếng, chiếc ly thủy tinh trên bàn bị hất xuống đất, vỡ tan thành ngàn mảnh. Milada ái ngại nhìn Lam Tử Tuyết một hồi rồi cúi người ra ngoài.

"Hợp đồng này có giá trị không dưới 1 trăm triệu, cô muốn đền bù như thế nào đây?" Giọng hắn nhàn nhạt, quẩn quanh trong làn khói mờ ảo, mang theo chút âm cười chế giễu.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Cô lẳng lặng nhìn hắn, vẫn là đôi mắt không chút gợn sóng ấy.

"Hừ." Hắn cười khẩy một tiếng "Chịu trách nhiệm? Cô có thể làm gì? Đền cho tôi một trăm triệu?" Hắn không phải đang hỏi, mà là đang chế nhạo cô.

"Tôi sẽ cố gắng."

"Chi bằng cô cứ nói với chồng mình, cậu ta không phải giàu lắm sao? Một trăm triệu này sao có thể làm khó cậu ta!"

"Tôi sẽ tự kiếm tiền đền cho ngài, không cần dựa dẫm vào anh ấy."

Ánh mắt đầy vẻ châm chọc của hắn dần biến đổi. Hắn nhìn cô, lặng nghe từng câu từng chữ đầy bình tĩnh của cô, nét mặt dần biến đổi. Tạ Phong xoay ghế lại đối diện với cô, phất tay.

"Cô ra ngoài được rồi."

"Tôi sẽ chờ xem."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Trông thấy Lam Tử Tuyết, Milada đang đứng gần đó liền chạy đến, sắc mặt nhợt nhạt của cô khiến Milada hơi lo lắng, nhưng chưa kịp nói gì thì Lam Tử Tuyết đã nhẹ rút tay ra, mỉm cười với cô một cái rồi rời đi.

Cước bộ của cô càng lúc càng nhanh, cô muốn bỏ xa ánh mắt thương hại của Milada, sự dò xét tò mò của mọi người, càng muốn tránh khỏi nơi đầy áp lực kia.

Lam Tử Tuyết tựa lưng vào thang máy, cô cứ bấm loạn xạ các nút đỏ lên xuống, cô không muốn thang máy dừng lại. Trong không gian nhỏ bé chỉ mình cô này, hơi thở của Lam Tử Tuyết dần bình ổn, cô nhẹ thả lỏng người, bàn tay đang siết chặt dần buông lỏng, để lộ máu thịt lẫn lộn do móng tay cô cắm sâu vào, một màu huyết nhục mơ hồ đến đỏ cả mắt. Lam Tử Tuyết cứ nhìn mãi vào lòng bàn tay đang run rẩy từng hồi của mình, khóe môi nhẹ kéo lên nhưng nhìn sao cũng không giống một nụ cười, cô khẽ thở dài, nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy. Thang máy "đinh" một tiếng dừng lại ngay tầng 6.

Trốn tránh chưa bao giờ là một cách, con người rồi cũng phải học cách chấp nhận, đối mặt, tìm ra cách giải quyết.

Thời gian này mọi người trong công ty đều phải nhìn Lam Tử Tuyết bằng một con mắt khác, Một tuần sáu ngày đều tăng ca đến chín giờ, đi làm sớm hơn tất cả mọi người một tiếng, ngay cả chủ nhật cũng đến công ty để kiểm tra lại sổ sách, suốt ngày chạy đôn chạy đáo không ngừng nghỉ, bàn ăn trưa cũng là ở trên bàn làm việc, trên bàn không lúc nào là không chất đầy sổ sách.

Có người nhìn thấy cô như phát điên mà làm việc liền trêu chọc:

"Không phải cô định mua nhà ở ngoại ô đấy chứ? Cần gì khổ cực làm việc như vậy!"

"Nào có, tôi phải trả nợ mà!" Giọng điệu nửa đùa nửa thật của Lam Tử Tuyết khiến người đồng nghiệp cô có đang nói thật không, cũng gật đầu cười rồi rời đi.

Lam Tử Tuyết lặng nhìn đống văn kiện trên bàn, muốn cười mà mắt lại nhòa đi.

Cô nợ người đó quá nhiều, chỉ e cả đời này cũng không trả hết.

Cấp dưới làm việc chăm chỉ là thế, vậy mà cấp trên lại chẳng thấy đâu. Công ty đang bước vào kì kiểm toán cuối năm vậy mà bóng dáng Tạ Phong cũng không ai thấy, tên tuổi hắn lúc này đang tràn ngập các mặt báo, rất nhanh được nhiều người biết đến.

"Cô có đọc báo sáng nay chưa? Nghe nói bọn họ đã yêu nhau từ năm cấp 3 rồi đấy!"

"Rồi rồi, sáng nay tôi vừa ăn vừa lướt Weibo, cô biết không, đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh của hai người họ. Hạnh phúc lắm đấy!"

"Tôi đã nói rồi mà, là con gái nhà lành thì sao lại thường xuyên chạy tới đây tìm Chủ tịch của chúng ta như vậy?"

"Cái đó còn chưa chắc! Biết đâu là Chủ tịch chúng ta theo đuổi cái cô kia thì sao?"

"Sao có thể chứ! Cô nhìn Chủ tịch của chúng ta xem, đâu có điểm nào giống kiểu đàn ông chủ động theo đuổi một người chứ! Cô nói đúng không Tử Tuyết?"

Một vài đồng nghiệp nữ đang mải mê nói chuyện đột nhiên lại lôi cô vào khiến Lam Tử Tuyết bối rối, cô cười khổ, ý chỉ mình làm sao mà biết được. Mọi người cũng không làm khó cô, tiếp tục tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng lại nhắc đến việc Chủ tịch giá ngàn vàng của họ đã có chủ rồi.

Có một khách hàng muốn trao đổi qua Weibo, Lam Tử Tuyết liền mở lên lướt lướt một chút, con chuột dừng lại nơi bức ảnh đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng. Bức ảnh chụp một cặp đôi đang cùng đi ăn tối ở nhà hàng, cô gái trong hình nắm chặt tay người đàn ông của mình, trông họ rất hạnh phúc.

Quả là một tấm ảnh tuyệt đẹp.

Đó là ý nghĩ vụt qua đầu tiên trong đầu Lam Tử Tuyết. Trong hình chủ yếu là phong cảnh, hình ảnh của hai người kia khá nhỏ, chiếm chưa đến một phần năm khung hình, khung cảnh xung quanh quả thực rất đẹp, Lam Tử Tuyết nhận ra chỗ này, đó là một tiểu đảo gần châu Châu Úc, nổi tiếng là nơi hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi mà cô bạn đồng nghiệp vừa mới nhắc đến lần trước.

Tạ Phong không phải là người lãng mạn, nhưng lần này xem ra hắn thực sự đã hao tâm tổn sức.

Lam Tử Tuyết kích thoát, mặc kệ bao lời bình luận hỗn loạn phía dưới, tiếp tục công việc của mình. Cứ như người đang nắm tay người khác hạnh phúc trong hình không phải là người cô "từng" yêu vậy.

Không chỉ Lam Tử Tuyết bất ngờ với phản ứng quá bình tĩnh của mình, Tạ Nhạc cũng vậy.

"Em không thấy hận hắn ta sao?" Anh gập lại cuốn sạch trên tay, nhìn về phía cô.

Lam Tử Tuyết cũng nhìn về phía Tạ Nhạc, cô hơi nhướng mày tỏ ý không hiểu.

Anh hít sâu một hơi, giải thích: "Hắn phản bội em!"

Lam Tử Tuyết mỉm cười, nhẹ lắc đầu: "Nếu tôi có thể kết hôn với anh thì anh ấy cũng có thể kết hôn với người phụ nữ khác. Công bằng thôi!"

"Tạ Nhạc, chúng tôi đã không còn là gì nữa nhau nữa rồi."

Hai người lại im lặng không nói chuyện, lúc nào cũng vậy, đều là Tạ Nhạc mở lời rồi Lam Tử Tuyết đáp lại, chẳng được mấy lần cô chủ động hỏi anh chuyện gì. Thái độ không gần gũi, thân thuộc cũng không quá xa cách lạnh nhạt của cô khiến anh có cảm giác như đang ăn một thanh socola, ngọt đắng lẫn lộn.

"Bây giờ em có muốn gặp hắn ta không?"

"Không." Lần này cô kiên quyết trả lời.

"Mai là thứ sáu, hay là chúng ta đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi đi!"

Thấy Lam Tử Tuyết vẫn còn lưỡng lự, Tạ Nhạc lại nói thêm: "Đã lâu lắm rồi con bé chưa ra ngoài."

"Được."

Đã mấy ngày nay Lam Tử Tuyết vùi đầu trong đống sổ sách, làm việc không biết mệt mỏi, hôm nay nghe cô nói muốn về sớm một chút, mọi người cũng chẳng nói gì, còn thi nhau đoán xem là nguyên nhân gì khiến con sâu việc như cô đây chuyện về sớm.

Lam Tử Tuyết cứ để mặc mọi người trêu đùa, tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc, mãi cho đến lúc tiếng cười đùa vui vẻ đột nhiên tắt ngắm, không khí ngay lập tức biến chuyển, ánh sáng trước mặt bị một bóng đen che khuất, Lam Tử Tuyết mới ngẩng đầu lên.

"Xem ra cô rất biết tự giác nhỉ?" Giọng hắn mang đầy vẻ đùa cợt, xa lạ.

Cô không biết hắn đang nói gì, theo phép tắc cúi chào, gọi một tiếng "Chủ tịch" rồi tiếp tục thu dọn, không ngẩng đầu lên lấy một lần.

"Không cần dọn nữa."

Hắn hừ một tiếng, rất không hài lòng. Cúi người nắm lấy cầm cô, siết chặt, ép cô ngẩng mặt lên, nụ cười trên mặt hắn ngày càng lộ rõ.

"Tôi bảo không cần dọn dẹp, ngay lập tức ra xe! Cô không hiểu sao?"

Hắn cười khẩy một tiếng rồi bỏ tay ra. Cằm Lam Tử Tuyết đau ê ẩm nhưng cô không biểu hiện chút đau đớn nào, lẳng lặng nhìn hắn.

"Chủ tịch, có lẽ anh nhầm rồi! Hôm nay tôi xin về sớm, trưởng phòng cũng đồng ý rồi. Bây giờ tôi không có nghĩa vụ phải thực hiện bất cứ mệnh lệnh nào của anh nữa."

Lam Tử Tuyết kiên quyết nói xong liền cúi đầu chào, lách qua người hắn định rời đi, cổ tay lập tức bị siết chặt, thể hiện người kia rõ ràng đang rất tức giận.

Vết sẹo của năm tháng ẩn dấu dưới lớp vải mềm một lần nữa lại phát đau, là đau thương đến chết.

"Cô là trợ lí của tôi hay là trợ lí của ông ta? Công ty này là của tôi hay của ông ta?! Tôi bảo cô đi!" Tạ Phong rống lên dầy tức giận, không thèm nói thêm lời nào dùng toàn bộ sức lực lôi cô đi. Cơn giận dần lấn át lí trí, hắn cứ thế kéo cô ra khỏi tòa nhà, không để ý gương mặt Lam Tử Tuyết lúc này đã trắng bệch.

"Rầm" một tiếng, cửa xe liền đóng lại, Tạ Phong ngồi vào ghế lái, cưỡng chế Lam Tử Tuyết ngồi vào kế bên mình. Hắn nhấn ga, càng lúc càng nhanh mà phóng thẳng trên đường quốc lộ.

Lam Tử Tuyết quay mặt về phía cửa sổ, đôi mắt đượm màu của mùa thu, nhàn nhạt mà dạt dào đau thương, tưởng chừng như an tĩnh mà lại lất phất mưa. Cô cứ nhìn xa xăm, nhìn đến nơi mà cô không đến được, phái xa xa ấy có rất nhiều núi được bao bọc bởi những con sông nhỏ, cô cứ nhìn, nhìn đến nỗi mắt ướt nhòa.

Chân truyền đến cảm giác đau rát, Lam Tử Tuyết nhìn xuống, gót chân cô lúc này đã rướm máu, biến thành một màu đỏ rực. Khi nãy bị Tạ Phong kéo đi nhanh quá khiến cô gần như phải chạy mới theo kịp được, giày cao gót mới mua còn đi không quen chứ đừng nói chạy, gót giày cứ ma xát vào chân cô khiến làn da mỏng ở đó dần rách ra, tươm máu như bây giờ.

Dù sao cũng không phải là con nít, chút đau đớn này không khiến cô bận tâm lắm, điều cô quan tâm là người đang lái xe như điên ngồi kế bên, cô càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng không hiểu hắn đang muốn làm gì.

Lam Tử Tuyết đã kiểm tra, phần hợp đồng lần trước quả thực có sai sót, là lỗi của cô, nhưng người cẩn thận như Tạ Phong hẳn phải kiểm tra trước rồi mới kí chứ? Hợp đồng này lớn như vậy, đáng lẽ hắn phải cẩn thận gấp bội mới đúng. Hắn bỏ lại công việc cùng Nghiêm Đình Đình đi hưởng sự ngọt ngào của riêng họ không nói, còn để phóng viên chụp lại, lúc hai nguòi còn ở bên nhau, đừng nói là một bức ảnh, bên ngoài còn không biết kì thực hắn đã có người yêu.

Bây giờ lại đột nhiên tới công ty, lôi lôi kéo kéo cô giữa chốn đông người, rốt cuộc là muốn làm gì?

Lam Tử Tuyết rất muốn cười, sảng khoái cười thật to, cười hắn toan tính đủ điều, cười cô không nhìn thấu được hắn, cười thứ trò chơi mà bọn họ đang chơi, ấu trĩ lại đáng thương như thế.

Xe đột ngột phanh gấp khiến Lam Tử Tuyết đổ rầm người về phía trước, trán đập vào thành xe một cái, dần đỏ lên.

Tạ Phong liếc nhìn cô một cái, cau mày, trong mắt vẫn phừng phừng lửa giận chưa có dấu hiệu hạ bớt, xoay người rời khỏi xe.

Lam Tử Tuyết nhìn theo bóng Tạ Phong, thấy hắn đã bước vào tòa nhà lớn kia mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm thấy số điện thoại quen thuộc mà bấm nút gọi.

"Tạ Nhạc, xin lỗi anh, hôm nay tôi không về sớm được rồi!"

"Sao vậy?"

"À... công ty đột nhiên tổ chức một cuộc họp gấp, yêu cầu tất cả nhân viên tham dự, không thể về sớm được."

"Được, em cứ làm việc đi, mình tôi đưa Đồng Đồng đi cũng được. Không cần lo lắng!"

"Xin lỗi... Cảm ơn anh!"

"Ừm, nhớ về sớm, trời trở lạnh rồi, mặc ấm vào, cơ thể em chịu lạnh kém, đừng để nhiễm lạnh."

Lam Tử Tuyết vừa chào tạm biệt Tạ Nhạc đã thấy Tạ Phong đứng ngoài xe, tay cứ đặt lên tay nắm mãi không chịu mở cửa, lúc phát giác ánh mắt cô nhìn về phía hắn, Tạ Phong nhẹ nở một nụ cười khiến Lam Tử Tuyết chết lặng.

Hắn đã nghe được đoạn đối thoại của hai người.

Tim cô không biết từ lúc nào đã chệch một nhịp, hít sâu một hơi, còn đang không biết phải nói gì với hắn thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, đứng bên cạnh vòng tay qua tay Tạ Phong, nửa người cứ thế dán vào hắn. Mà hắn, lại không đẩy ra.

Chính thất đã đến, tiểu thiếp như cô đương nhiên phải nhường chỗ. Lam Tử Tuyết muốn xuống xe nhưng Nghiêm Đình Đình đã lên trước, trông thấy cô, cô ta không giữ được dáng vẻ thục nữ đoan chính nữa, Lam Tử Tuyết nhìn thấy ngoài ngạc nhiên ra trong mắt cô ta còn có chút chột dạ.

Nghiêm Đình Đình vừa bước vào Tạ Phong liền đóng cửa, thuận thế ngồi vào ghế lái, xe lại bon bon chạy trên đường. Lần này có vẻ nhận thức được trên xe còn có một người phụ nữ yếu đuối, Tạ Phong không phóng nhanh như thế nữa, xe cứ từ từ chạy đến vùng ngoại ô. Lam Tử Tuyết có thể ngửi thấy mùi mằn mặn tronggió-mùi của biển.

Ánh nắng dịu nhè cuối thu chiếu lên bờ cát vàng, lấp lánh như những viên đá quý. Gió mang theo hơi ẩm của biển chơi trò rượt đuổi, chúng lùa qua tai, thổi tung tóc cô, lúc rời đi còn mang theo những phiền muộn, Lam Tử Tuyết khép hờ mắt, cô nhìn thấy một nam một nữ trên bãi biển, ánh nắng chiếu soi mắt họ, trong đó ngoài ánh mặt trời lúc hoàng hôn còn có hình ảnh của đối phương.

Sunset... Biển Hoàng Hôn... Quả thực rất đẹp...

Xe chạy lướt qua bãi biển mùa thu, tiếp tục tiến thẳng trên đường quốc lộ, xem ra hắn muốn đưa cô và Nghiêm Đình Đình đến thành phố khác.

Qua gương chiếu hậu, Lam Tử Tuyết có thể nhìn thấy Nghiêm Đình Đình đang ngồi ở ghế sau, bộ váy công sở phối đen đỏ bso sát vào người, để lộ thân hình tuyệt mĩ, Nghiêm Đình Đình đang nhìn ra cửa sổ, góc nghiêng lại càng đẹp, gương mặt tinh xảo kia còn rực rỡ hơn những thứ trang sức lấp lánh trên người cô nhiều. Lúc này Nghiêm Đình Đình đã bình tâm, quay trở về là một người phụ nữ thành đạt đoan chính, không làm phiền Tạ Phong lái xe cũng không nhìn lén Lam Tử Tuyết.

Lúc Lam Tử Tuyết mở mắt, xe thật sự đã chạy đến thành phố khác, bầu trời tối tăm không một vì sao, cô dụi mắt, vô tình đụng đến chỗ đau trên cánh tay liền rên khẽ một tiếng, cũng may Nghiêm Đình Đình đang bận gọi điện thoại cho khách hàng và Tạ Phong đang tập trung lái xe đến lông mày cũng chẳng rung, hai người chẳng ai để ý đến.

Xe dừng lại trước một khách sạn sang trọng 5 sao ở thành phố bên, phía trước khách sạn người được xếp thành hai hàng đứng đối diện nhau, ở giữa là một khoảng trống trải thảm đỏ, là lối đi cho các vị khách được mời tham dự tiệc.

Tạ Phong mở cửa xe, bước ra, sau đó là đỡ Nghiêm Đình Đình xuống xe, Lam Tử Tuyết là một người thức thời, liền tự động xuống xe mà chậm rãi đi theo sau.

Bây giờ thì dù cô có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ ý định của Tạ Phong - đưa cô đén tham dự tiệc.

Giới nhà giàu có một đặc trưng là giữ quá nhiều tiền đến mỏi tay, vậy nên việc đốt tiến đối với họ cũng là một loại giải trí, tổ chức những bữa tiệc sang trọng như thế này cũng là một hình thức được ưa chuộng, hơn nữa còn có thể thông qua nó kết giao bằng hữu, bàn chuyện làm ăn, mai mối, phải nói là một mũi tên trúng rất nhiều đích.

Cô nhớ hắn không thích đến những bữa tiệc thế này.

Lúc trước là thế, bây giờ chắc vẫn vậy, cứ nhìn gương mặt đối sầm lại không chút ý cười của hắn là biết, nhưng Nghiêm Đình Đình lại tỏ vẻ rất chuyên nghiệp, thay hắn chào hỏi, bắt tay với những ông chủ lớn, tươi cười rạng rỡ với họ, nói chuyện phiếm đôi ba câu với mấy vị phu nhân, thật đúng là kiểu phụ nữ đảm đang giỏi giang mà đàn ông hay mơ tới.

Nhìn lại, cô đúng là kẻ thừa.

Tạ Phong cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn trộm người đi phía sau mình, trông thấy cô cầm ly rượu vang trong tay, cứ đưa lên rồi hạ xuống mà chẳng mất giọt nào lại nhíu mày, có chút không vui, ngay cả việc có người đi tới trước mặt mình chào hỏi cũng không để ý, cũng may là có Nghiêm Đình Đình thay hắn đối phó.

Lam Tử Tuyết không thích uống rượu, trước kia là vậy, bây giờ vẫn là vậy, cô chỉ sợ có ai đó để ý đến mình nên thuận tay cầm lấy ly rượu người phục vụ đưa tới, che chắn cho chính bản thân mà thôi.

"Tạ tổng, lâu rồi không gặp!" Giọng một người đàn ông trung niên vang lên, từ lúc bước vào đến giờ có không ít người chào hỏi Tạ Phong nhưng tất cả đều gọi hắn là Alex, duy chỉ một mình lão ta là gọi như vậy.

Lam Tử Tuyết hạ chén rượu trong tay xuống, thầm quan sát lão ta. Những người gần đó cũng đồng thời nhận ra sự khác thường, nhất thời mọi ánh mắt đều đỏ dồn về đây.

"A, tôi quên mất, phải gọi cậu là Alex chứ nhỉ? Thật, già cả rồi, tôi vẫn nhớ cậu là Tổng tài của DG, giờ đã không còn nữa rồi! Ấy, tôi nhớ hình như cậu vừa mới trở về mở một công ty nhỏ đúng không? Xem nào, hình như là A gì đó à, công việc làm ăn xem ra không được thuận lợi lắm nhỉ? Thật là, sao ngày đó cậu lại chọn ra nước ngoài chứ! Nếu không giờ này cậu đã đứng ngang hàng với ta rồi!"

Lão ta cười, không phát ra tiếng quá lớn, đuôi mắt xếch hiện lên những nếp nhăn va vào nhau, không gian nhất thời im ắng, chỉ còn lại tiếng cười bỉ ổi xen lẫn chế nhạo, khinh miệt của lão, mọi người không một ai lên tiếng.

Lam Tử Tuyết nhìn về phía Tạ Phong, ý tứ của người đàn ông kia đã quá rõ, lão ta muốn nhắc cho hắn nhớ về quá khứ "thất bại" của hắn, nhắc hắn nhớ hắn đã không còn là tổng giám đốc DG, mà người ngồi lên chiếc ghế đó hiện giờ lại là em trai hắn. Có muốn thua cũng thua quá mất mặt rồi!

Tạ Phong không giận, hơi thở hắn vẫn bình ổn như vậy, ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc, một chút hỉ nộ ái ố cũng không có.

Hắn thay đổi rồi. Năm năm trước dù hắn có lãnh ngạo đến mức nào trong mắt vẫn thể hiện ra cảm xúc thật của mình, cô có thể nhìn thấy nó, còn bây giờ, hắn đứng ở một nơi xa, cô có muốn nhìn cũng không được nữa.

Nghiêm Đình Đình cũng hiểu được lời lão ta nói, gương mặt xinh đẹp nhất thời đen lại, cô mím chặt môi, nắm tay cũng dần siết lại.

Người đàn ông kia vẫn cười khà khà, không hiểu sao Lam Tử Tuyết có cảm giác lão ta luôn nhìn về cô, càng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác hình như đã từng gặp qua lão ta ở đâu rồi.

"Nhậm tổng khách khí rồi, chuyện của năm năm trước vẫn còn nhớ, vậy sao có thể gọi là già! Nhưng hình như ngài có gì đó lầm lẫn rồi, AW mới thành lập là đúng, nhưng đã có nền móng ở thị trường châu Âu, đương nhiên tiềm lực phát triển vô hạn, Nhậm tổng, ngài nói phải không?"

Một người đàn ông tay cầm một ly rượu vang đi tới bên gã đàn ông kia, dùng giọng điệu ôn hòa lẫn tiếng cười nhưng lại tỏa ra uy nghiêm mà nói, khiến nụ cười lão họ Nhậm kia tắt ngấm, người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Nếu lão họ Nhậm kia trông vừa xấu vừa già, bụng phệ mắt xếch, quần áo sặc sỡ không hợp tuổi, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt gì thì người đàn ông tóc lấm tấm bạc kia lại có gương mặt nhu hòa, đôi mắt phảng phất màu xanh da trời, âu phục màu đen là phẳng phiu, khí tức trên người vừa khiến người khác cảm thấy gần gũi vừa tự nhiên mà phát uy.

Người tóc muối tiêu vừa lúc nhìn về phía cô, nở một nụ cười rồi bước đến trước mặt Tạ Phong, cùng hắn uống cạn một ly. Tạ Phong cúi đầu chào ông ta, gọi một tiếng "Ngâi Smith".

...Thì ra là người đã giúp đỡ Tạ Phong lúc ở Mĩ - Smith Walter. Không hổ danh là một trong những nhà kinh doanh tài chính xuất sắc toàn cầu.

"Vị này là?" Ngài Smith nhìn về phía Nghiêm Đình Đình mà hỏi Tạ Phong.

"Cô ấy là Nghiêm Đình Đình tôi đã từng nhắc với ngài." Tạ Phong không nhìn về phía Nghiêm Đình Đình, chỉ mập mờ trả lời câu hỏi của ông Smith.

"Vậy còn vị tiểu thư này là?" Lần này không phải ông Smith hỏi mà là lão già họ Nhậm kia lên tiếng, ánh mắt vẫn không hề có chút thiện ý nào.

Thấy bàn tay lão ta chỉ về hướng mình, Lam Tử Tuyết vẫn có thể mỉm cười chào hỏi, Tạ Phong đã giới thiệu Nghiêm Đình Đình như vậy, cũng có thể chỉ nói tên cô.

"Vị Nghiêm tiểu thư này chắc là bạn gái hiện tại rồi, còn quý cô này chắc là bạn gái cũ rồi? Đúng rồi, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau!"

Tạ Phong còn chưa kịp nói gì lão ta đã tiếp lời, rõ ràng là muốn bắt bí hắn. Lam Tử Tuyết cụp mắt nhìn về phía hắn, muốn nói nhưng lại chẳng thành lời.

Quan hệ của hai người. Chủ tớ? Tình nhân? Người yêu cũ? Hay anh chồng em dâu?

Lam Tử Tuyết mỏi mắt trông mong vẫn không thấy hắn lên tiếng.

Hắn im lặng.

Thật nực cười!

"Tôi là thư kí của ngài ấy."

"Cô ấy là thư kí của tôi."

Cả hai trả lời câu hỏi này cùng một lúc, nội dung giống nhau nhưng suy nghĩ trong lòng mỗi người thì không.

Ngài Smith nhíu mày nhìn lão họ Nhậm, lão ta lập tức lui xuống, im bặt không dám nói nữa. Tiếng đàn dương cầm rất thức thời mà vang lên, đợi đến khi nghệ sĩ piano đánh xong một bản, không khí mới trở lại như bình thường.

Mọi người đều say trong tiếng nhạc lúc êm dịu như nước, khi dữ dội như sóng trào, da diết ngọt ngào, mang theo nỗi đau thương sâu đậm hóa thành những nốt nhạc, khiêu vũ trong không gian rộng lớn.

Người chơi đàn vừa dứt, một tràn pháo tay liền vang lên không ngớt đi đôi với không ít lời ca ngợi. Nghiêm Đình Đình vừa khoác tay Tạ Phong vừa vỗ tay, đôi lúc còn liếc nhìn hắn, ánh mắt dạt dào tình cảm, quả thực là hạnh phúc đến nỗi khiến người khác ganh tị.

Cô rất ganh tị. Thực sự ganh tị.

Lam Tử Tuyết không thích uống rượu, trước kia là vậy, bây giờ vẫn là vậy, nhưng ngoài việc uống rượu ra cô chẳng thể làm gì cả. Tạ Phong đưa cô đến đây rồi quăng qua một xó, chỉ bận ở cùng Nghiêm Đình Đình, ngay cả liếc cô một cái cũng không thèm.

Rượu đắng, không đắng bằng lòng người. Rượu cay, không cay bằng nước mắt. Uống rượu có hại, không hại bằng yêu một người.

"Mĩ nữ xinh đẹp, sao lại uống rượu một mình thế này? Sếp của em không để ý đến em sao?"

"Tôi là tôi, Chủ tịch là Chủ tịch. Ngài ấy vui, tôi cũng thấy vui. "

Lam Tử Tuyết xoay người muốn rời đi, không muốn nhìn thấy gương mặt đê tiện kia thêm một chút nào nữa. Lúc nãy không nhớ ra cô đã thấy không ưa lão ta, giờ nhận ra rồi càng thêm chán ghét, năm năm trước lão là một tên khốn, năm năm sau vẫn vậy. Khi đó là lão nói cho cô biết chuyện giữa Tạ Phong và Amy, giờ còn muốn gây hiềm khíc giữa cô và Nghiêm Đình Đình, đúng là nhàn cư vi bất tiện!

Đàn ông không dễ quên phụ nữ đẹp, nhất là phụ nữ vừa đẹp vừa có cá tính. Lam Tử Tuyết không phải hạng tuyệt sắc gì nhưng tính cách lại rất đặc biệt, khác hẳn những tình nhân của Nhậm Giả, lão ta gặp một lần liền nhớ suốt năm năm, lần này gặp lại không thể để tiểu tử kia đoạt mất lần nữa!

"Người đẹp, uống với tôi một ly không?"

Nhậm Giả vươn tay đưa ly rượu ra, càng lúc càng tiến lại gần cô, Lam Tử Tuyết ngửi thấy mùi rượu nồng nặc bốc lên từ người lão liền muốn nôn, lách người né tránh, chợt nhìn thấy nhạc công vừa lúc đàn xong một bản nhạc, đứng lên rời khỏi ghế liền nảy ra một ý, cười nói với lão ta:

"Thứ lỗi không thể tiếp rượu! Hay là để tôi tặng ngài một bản vậy!"

Lam Tử Tuyết vừa cười vừa nghiêng người rời đi, tiến đến chỗ khán đài. Nhậm Giả làm ăn trong giới bao nhiêu năm, ít nhất cũng có chút danh tiếng, cô không muốn gây xích mích với lão, để lão mang ý định đối đầu với Tạ Phong, AW vừa thành lập, nên kết bạn gầy dựng sự nghiệp chứ không phải là gây thù chuốc oán.

Tạ Phong đang cùng Nghiêm Đình Đình nói chuyện với một vài người chợt nhìn thấy Lam Tử Tuyết tiến lên sân khấu, ngồi vào vị trí chơi đàn của nhạc công, ngón tay thon dài lướt trên từng phím đàn đen trắng xen kẽ.

Hệt như một câu chuyện cổ tích năm năm trước, một lần nữa được kể lại.

(1 tuần 1 chap, có thể hóng, không hối. Không hiểu cứ hỏi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.