Bởi vì tối qua ngủ rất ngon nên hôm nay Lam Tử Tuyết dậy rất sớm. Ánh nắng ban mai nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mắt cô. Đã lâu rồi cô không ngắm nhìn mặt trời mọc như thế này.
Người bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ say, ngũ quan quen thuộc như trong tiềm thức. Lam Tử Tuyết vươn tay chạm vào gò má hắn, cảm xúc chân thật hơn tất thảy.
Tạ Phong đêm qua ngủ rất muộn, cảm giác được trên mặt có vật đang di chuyển, hắn mới lờ mờ mở mắt. Lam Tử Tuyết hơi giật mình, giật tay lại, Tạ Phong nhanh tay bắt lấy, giữ chặt tay cô trên mặt cô.
"Sờ cũng sờ rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Lam Tử Tuyết bật cười, xoa xoa nếp nhăn ẩn hiện dưới mí mắt hắn, trong mắt đều là yêu thương.
Thật tốt.
Hai người ăn sáng xong mặt trời cũng đã lên cao. Lam Tử Tuyết như thường lệ muốn ra vườn hoa tắm nắng, chỉ khác là cô không muốn ngồi xe lăn nữa, cô khăng khăng bảo bản thân đã khỏe lên không ít, muốn tự mình bước đi. Tạ Phong không nói lại cô, chỉ có thể vừa đi vừa dìu cô bước tới. Eo Lam Tử Tuyết rất nhỏ, hắn dường như có thể ôm trọn trong vòng tay.
Lam Tử Tuyết cười cười: "Lúc trước em còn sợ mập, giờ thì tốt rồi, ai còn dám nói em mập nữa chứ!"
Tạ Phong không biết nên cười hay nên khóc, chỉ ừ một tiếng, cẩn thận nhìn dưới chân cô, chỉ sợ không cẩn thân lại vấp ngã.
Đến được vườn hoa, Lam Tử Tuyết đã thấm mệt, cả người đều là mồ hôi. Tạ Phong lấy cho cô một cái ghế, tựa ngực vào ghế cùng cô ngắm mặt trời, nói vài ba chuyện phiếm.
Lam Tử Tuyết vịn vào tay anh, đứng dậy. Tạ Phong lập tức ôm lấy eo cô, dìu cô đi tới phía trước. Hai người dừng lại trước mô đất nhỏ trong sân, Lam Tử Tuyết ngồi xổm xuống, vươn tay chạm lên mô đất nhỏ.
"Tiểu bảo bối, cha đến rồi."
Trong nháy mắt, Tạ Phong dường như đã hiểu ra, hắn khụy một gối xuống đất, ngồi xuống kế bên cô.
"Tử Tuyết, anh..."
"Em còn chưa đặt tên cho nó. Anh nghĩ xem, con gái của chúng ta, đặt tên gì thì được? Nhất định không thể qua loa quá đáng, em muốn con gái có một cái tên thật hay, thật ý nghĩa, để nó biết được chúng ta yêu thương nó như thế nào."
Tạ Phong cúi đầu, à một tiếng như đang suy nghĩ, sau đó mới nói với cô: "Anh là gió, em là tuyết, gọi nó là Đông Đông được không? Tiểu Đông Đông?"
Lam Tử Tuyết bật cười, cả khóe mắt đều ửng đỏ, Tạ Phong cũng cười, khóe mắt hắn càng ửng đỏ.
"Được được, mặc dù tên này có hơi qua loa, nhưng cũng coi như có chút ý nghĩa, con gái chắc sẽ thích lắm."
"Con gái nhất định sẽ rất thích."
Gió thổi qua khiến những ngọn cỏ xanh mướt lay động dưới ánh nắng. Một con bướm nhỏ từ đâu bay tới, đậu lên vai Lam Tử Tuyết một lúc rồi mới bay đi. Nó có đôi cánh màu tuyết trắng muốt, viền cánh lấp lánh như viên trân châu.
Tạ Phong đỡ cô đứng dậy. Lam Tử Tuyết mãi nhìn theo cánh bướm xa dần, một hồi lâu lại mỉm cười thở dài, tựa người vào Tạ Phong, cả người cô nhẹ hẳn đi, là vì gánh nặng bao nhiêu năm dường như đã không còn nữa.
Thật tốt.
Những ngày tiếp theo cứ trôi qua êm đềm như thế. Mỗi tối Lam Tử Tuyết nhắm mắt, người cuối cùng cô nhìn thấy là Tạ Phong, khi cô tỉnh giấc, người đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là hắn. Có Tạ Phong ở bên cạnh, sinh hoạt hằng ngày của cô đều được chăm lo chu đáo, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, quan trọng nhất là cô cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc, mọi người cũng đều vui vẻ, đều hạnh phúc.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, vì nơi này ở khá xa so với trung tâm thành phố nên Tạ Phong đành cho người đưa xe tới, đưa Lam Tử Tuyết đến nhà Lý Chu Tư. Tuy cùng là ở ngoại ô thành phố nhưng hai nơi lại cách nhau khá xa, Tạ Phong lái xe hơn một tiếng mới tới nơi. Xe vừa lúc phanh gấp lại, Lam Tử Tuyết vốn đang thiu thiu ngủ, lúc này tỉnh hẳn lại.
"Đến rồi." Tạ Phong nhướn người cởi dây an toàn ra cho cô, mở cửa dìu cô xuống xe.
Lý Chu Tư đã sớm đợi sẵn, thấy hai người tới liền chạy ra đỡ lấy Lam Tử Tuyết, lúc nhìn qua Tạ Phong, cô khẽ gật đầu.
Lý Chu Tư đem Lam Tử Tuyết vào phòng làm kiểm tra định kì, nơi đây là nơi cô nghiên cứu nên thiết bị hầu như không thiếu thứ gì, trong phòng còn có vài người nữa, là bạn bè của Lý Chu Tư, cũng là bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng trong ngành, do Lý Chu Tư mời tới. Tạ Phong đứng ở góc phòng, theo đúng lí hắn phải ở ngoài chờ, nhưng Lý Chu Tư nói muốn hắn ở đây.
Tạ Phong tựa người vào tường, yên lặng nhìn Lam Tử Tuyết bị người ta lấy máu, gắn rất nhiều thiết bị lên người, hắn không lên tiếng, cũng không rời mắt khỏi cô, bàn tay cứ vô thức siết chặt.
Hơn một giờ sau, quá trình dày vò này mới kết thúc. Lam Tử Tuyết đã mệt đến mơ mơ màng màng mà thiếp đi, Tạ Phong đi đến, bế cô sang phòng bên cạnh, nhẹ đặt cô xuống giường.
Lý Chu Tư đã đợi hắn sẵn ở ngoài phòng khách. Thấy Tạ Phong bước ra, cô liền đứng lên nói:
"Anh ấy nhờ tôi chuyển lời, nói muốn cảm ơn anh." Lý Chu Tư hơi ngập ngừng "Anh ấy nói bản thân... có lỗi với anh."
"Bây giờ nói chuyện này thì có ích gì." Tạ Phong gảy tàn thuốc, giọng hắn trầm thấp "Tôi cũng không muốn trách cậu ta. Người cậu ta phải xin lỗi, phải là cô ấy mới đúng."
Lý Chu Tư gật đầu, mười ngón tay đan vào nhau, có hơi run rẩy.
"Cô ấy còn bao nhiêu thời gian nữa?" Đây là điều duy nhất hắn quan tâm bây giờ.
"Anh cũng thấy rồi đấy. Không nhiều. Hiện giờ tôi chưa thể nói chắc được điều gì. Vốn dĩ bệnh tình của cô ấy cũng không đến nỗi, nếu lúc phát hiện chịu chữa trị kịp thời thì đã chẳng như bây giờ. Còn bây giờ thì... Tôi đang cho cô ấy sử dụng loại thuốc có dược tính mạnh nhất để áp chế bớt sự tăng trưởng của tế bào ung thư trong người cô ấy. Nhưng loại thuốc này có tác dụng phụ, cơ thể cô ấy vì tiếp nhận loại thuốc này mà sẽ mệt mỏi cực độ, hơn nữa còn có đau đớn phát sinh trong quá trình sử dụng lâu dài."
"Vậy thì ngừng dùng thuốc đi."
Lý Chu Tư nhìn hắn, thở dài "Nếu như không dùng thuốc, cô ấy có lẽ sẽ không đau đớn nữa. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc rút ngắn thời gian sống của cô ấy. Đây là cách cuối cùng rồi."
Lý Chu Tư vừa nói xong, cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Tạ Phong đứng lên, đi vào phòng, trước khi đi còn hỏi Lý Chu Tư.
"Thật sự không còn cách nào khác?"
"Thực sự không còn."
Lam Tử Tuyết vốn không ngủ, cô chỉ hơi mệt nên mới nằm trên giường. Hai người kia nói chuyện ở ngoài phòng khách cô đều nghe rõ, cũng không có gì là ngoài dự kiến.
Tạ Phong bước tới ngồi bên cạnh cô, nắm chặt lấy đôi bàn tay xanh xao.
"Em muốn điều trị."
"Được."
Hắn ôm chặt lấy cô, vỗ về tấm lưng gầy yếu đó.
"Em muốn về nhà."
"Được, anh đưa em về."
Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng Lam Tử Tuyết ở lại căn nhà này, bởi việc điều trị đang dần đi đến lúc quan trọng, cô không thể ở nhà hay tới nhà Lý Chu Tư nữa mà phải tới bệnh viện, theo dõi từng chút một.
Lam Tử Tuyết ngồi bệt trên bãi biển lúc hoàng hôn, vẽ loạn trên cát. Tạ Phong đứng bên cạnh cô, thay cô đón chút gió lúc trở trời.
"Ừ, anh cũng đoán vậy." Tạ Phong gật đầu tán thành, mặc dù giác quan thứ 6 của hắn không nhạy bén như cô, nhưng dù gì cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm, ít nhiều cũng linh hoạt lên không ít.
Lam Tử Tuyết lườm anh, bĩu môi không vui "Đáng lẽ anh phải ngạc nhiên lắm chứ!"
Tạ Phong bật cười, vuốt tóc cô: "Ừ, chuyện này quả thực rất bất ngờ, anh chưa từng nghĩ tới."
Lam Tử Tuyết chu môi hài lòng. Sóng biển lại tràn vào bờ, gió mang theo mùi hương của biển, của sự tươi mát, của sự sống dâng trào vào bờ. Gió thổi tung bay mái tóc cô.
"Anh nói xem, thế giới này có phải nhỏ bẻ lắm không? Tư Tư là bạn thân của em, Tạ Nhạc là đồng môn của cô ấy, ở gần nhau như vậy, vậy mà em chẳng biết gì. Nếu như không phải lúc trước có lần em nhờ cậu ấy đưa tới chỗ Chu Tư, chắc cả đời này em cũng không phát hiện ra quan hệ của hai người."
"Nhưng cậu ta không thích cô ấy. Có cố gắng đến mấy cũng vô dụng." Tạ Phong điềm đạm bóc trần sự thật.
Lam Tử Tuyết bật cười, hắn vẫn thẳng thắn như vậy. Năm tháng cứ qua đi như vậy, có lẽ thứ không thay đổi, chính là bản chất con người của hắn, vẫn luôn là người khiến trái tim cô không thể từ bỏ, không thể quên đi, chưa từng hết yêu.
"Anh nói thì hay lắm! Chẳng phải lúc đầu em cũng không thích anh sao?"
"Như chúng ta gọi là định mệnh." Tạ Phong mỉm cười véo má cô "Đâu đơn giản chỉ là thích hay không thích."
Lam Tử Tuyết cũng cười. Phải, nếu không phải là định mệnh, sao có thể đi một vòng lớn như vậy, vẫn là về với nhau chứ? Nếu không là định mệnh, sao vẫn không thể buông bỏ, vẫn kiên trì như vậy chứ?
Nếu quả thật là định mệnh, vậy thì em rất muốn cảm ơn nó, cảm ơn nó dù trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn không mang em rời xa em, thời gian có lẽ cũng vì vậy mà không còn quan trọng nữa. Có anh bên cạnh em, vậy là được rồi.
Thật tốt.
(Từ nay về sau, sẽ chẳng còn tranh đấu tàn khốc, chỉ còn những tháng ngày hạnh phúc. Cho đến cuối cùng.)