Hôn lễ của tổng tài AW trở thành chủ đề nóng hổi mấy ngày qua. Chú rể từng làm chủ tịch hai tập đoàn, xuất thân hiển hách, cô dâu là nữ minh tinh nổi tiếng một thời, bây giờ là bà chủ lớn, không cần nghĩ cũng biết đám cưới này lớn đến nhường nào.
Tạ Phong quả thực nói được làm được, Lam Tử Tuyết cô nên vui mới phải.
Nhìn TV đang không ngừng đưa tin nóng về đám cưới của hai người, cô không biết bản thân nên cười hay nên khóc đây.
Giờ này chắc mới bắt đầu làm lễ, chắc phải rất lâu nữa mới xong. Cảm giác trống vắng chỉ một mình bản thân trong căn phòng trống thế này, Lam Tử Tuyết có chút không quen.
Tiếng TV vừa tắt, căn phòng tĩnh lặng biến thành cô độc, Lam Tử Tuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng toát, là màu cô thích nhất, trong sáng, thuần khiết không chút vẩn đục như thế, chẳng biết sao lại cô độc như vậy.
"Vào đi."
Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa vặn để người ngoài cửa nghe thấy được. Người chắc đã đến từ lâu, nhưng nếu không phải nghe tiếng người đó nắm chặt hai tay răng rắc, Lam Tử Tuyết cũng sẽ không biết có người ở ngoài.
Cánh cửa bật mở, người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, chẳng biết nên đứng mãi hay nên tiến vào.
Lam Tử Tuyết nở nụ cười, vươn tay ra: "Nếu đã đến đây rồi, sao còn không vào?"
"Bởi vì nếu không nói chuyện với em lần cuối, sau này có thể sẽ tiếc nuối nhưng cũng mau chóng quên thôi. Còn nếu bây giờ anh bước vào, chỉ e cái vũng bùn giữa chúng ta này, cả đời này anh cũng không bước ra được." Tạ Nhạc cho hai tay vào túi, lơ đãng nở một nụ cười "Nhưng đã bị em phát giác rồi, anh còn lựa chọn nào khác nữa sao?"
Lam Tử Tuyết thu tay lại, khẽ mở mắt. Tạ Nhạc tiến đến đầu giường, trên gương mặt ẩn hiện những mạch máu xanh, là anh đang gồng mình lên chịu đựng cảm xúc muốn nhào đến ôm cô vào lòng.
"Em có muốn rời khỏi nơi này không?" Anh cố gắng lấy hết dũng khí mà nói "Chỉ cần em đồng ý, ở đâu cũng được, anh đều có thể đưa em đi."
Lam Tử Tuyết khẽ mỉm cười mà lắc đầu.
"Vì sao? Vì sao em còn muốn ở đây chứ? Hắn ta đã đi lấy người đàn bà khác rồi, em còn ở đây để làm gì?!"
Tạ Nhạc không thể kìm nén cảm xúc của mình. Anh biết tình trạng của cô hiện giờ ra sao, từng ngày từng ngày anh đều đến đây hỏi thăm bác sĩ về tình trạng của cô, mỗi ngày cô ngủ bao lâu, lúc tỉnh gặp những ai, có khó chịu ở đâu hay không, anh đều biết, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không biết anh biết những điều đó. Đúng, anh biết giữa hai người tồn tại một đầm lầy không đáy, mà việc anh làm chỉ càng làm bản thân hãm sâu vào trong đó, anh đã quyết tâm không quan tâm cô, không còn liên can gì đến cô nữa. Nhưng anh lại không làm được, anh không thể tuyệt tình như thế.
Anh vốn dĩ không định đến đây, cứ lặng thầm quan sát cho đến ngày cô rời đi. Nhưng hôm nay khi biết tin này, anh không kìm được mà muốn tới đây, muốn gặp người con gái đó, muốn biết tình hình của cô như thế nào, có ổn không? Từ sâu trong tiềm thức, anh vẫn không muốn cô tổn thương, càng không muốn cứ bất lực mà nhìn cô tổn thương như thế. Anh ghen ghét, đố kị, ngưỡng mộ Tạ Phong, đối với một người chỉ có thể mãi im lặng mà lén lút quan sát cô như anh, ngừoi có thể hàng ngày kề cận cô như hắn là điều anh khao khát nhất. Vậy nên khi nghe câu trả lời của Lam Tử Tuyết, anh cảm thấy tuyệt vọng. Hắn đã như vậy, cô tại sao vẫn còn muốn cố chấp ở bên cạnh? Là anh không tốt, hay chỉ vì anh đến sau một bước? Mà để cả đời này lạc mất cô.
"Đừng trách anh ấy, là em muốn anh ấy kết hôn. Anh ấy cũng không muốn như vậy."
Tạ Nhạc bất động. Lam Tử Tuyết biết anh không thể chấp nhận chuyện này, chính bản thân Tạ Phong còn không chấp nhận được cơ mà.
"Tại sao?"
"Vì em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em, là loại tình yêu cả đời này không thể từ bỏ. Người hiểu rõ bệnh tình của em nhất là chính em. Nếu em không còn, anh ấy cũng sẽ không yêu thêm một ai nữa. Em không muốn khi mình đi rồi, anh ấy phải một mình chống chọi với cuộc sống này. Nghiêm Đình Đình yêu anh ấy, không hề thua kém em. Giao anh ấy cho cô ấy, em đã có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi."
"Em cam lòng sao?"
"Cam tâm tình nguyện. Cũng như anh có thể để em quay về với anh ấy, em có thể vì anh ấy mà chấp nhận chuyện này."
"Lam Tử Tuyết, em quả thực rất cao thượng. Cao thượng còn hơn anh nghĩ nữa kìa!" Tạ Nhạc gào lên, nắm tay càng siết chặt "Để em an tâm mà nhắm mắt? Có phải em để Đồng Đồng lại cho anh nuôi nấng, cũng là vì muốn nửa đời sau anh không cô độc chứ gì? Muốn nhờ nó trả giúp em mối nợ này chứ gì? Lam Tử Tuyết! Em sai rồi! Đã hoàn toàn sai rồi! Cả tôi và Tạ Phong đều không hề cảm kích trước những việc em làm! Em biết em yêu hắn nhiều đến thế, hắn yêu em nhiều đến thế, ngay cả chuyện cô ta yêu hắn nhiều như thế nào, em cũng biết! Vậy em từng nghĩ tôi yêu em nhiều như thế nào chưa? Em đã từng nghĩ đến chưa! Em đừng cố tỏ vẻ cao thượng nữa, em chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỉ không hơn không kém mà thôi!"
Tôi yêu em nhiều như vậy, tại sao em lại chưa từng nghĩ đến? Tôi không cần thứ gì khác, tôi chỉ cần em thôi, em có biết không?
"Là em ích kỉ. Em biết." Lam Tử Tuyết cụp mắt "Nhưng Tạ Nhạc, xin lỗi... Những gì em nợ anh kiếp này, chỉ đành để kiếp sau báo đáp." Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, ngoài việc xin lỗi ra, em chẳng thể làm gì khác nữa cả. Thực ra nếu như có kiếp sau, chỉ hi vọng chúng ta... vĩnh viễn đừng gặp lại.
"Ha Ha" Tạ Nhạc ngửa đầu cười lớn, tiếng cười dần bị tiếng nấc nghẹn thay thế, cuối cùng anh gào khóc, nhiều năm như vậy, anh còn tưởng mình sẽ không còn gào khóc như thế này nữa, nhưng lúc này nếu không để nước mắt cạn khô, anh sẽ đau, đau đến chết mất.
Kể từ sau lần đó, Tạ Nhạc không bao giờ đến nữa.
Tạ Phong kết hôn rồi, người vợ mà cả thế giới đều biết là Nghiêm Đình Đình. Lam Tử Tuyết cũng kết hôn rồi, không ai là không biết, chồng cô là Tạ Nhạc.
Nhưng không ai biết, Tạ Nhạc yêu cô, nhưng cô không yêu anh. Nghiêm Đình Đình yêu hắn tha thiết, nhưng hắn lại không yêu cô ta. Hai người yêu nhau, có lẽ sẽ là bí mật sâu kín nhất, đau đớn nhất, là bí mật cô sẽ đem theo đến thế giới bên kia.
Cuối đông, thân cây đã hoàn toàn trụi lá, tuyết không ngừng rơi. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết, người người nhà nhà đều tấp nập chuẩn bị cho ngày lễ đoàn viên này. Trong bệnh viện rộng lớn, ngoại trừ những bệnh nhân bị thương nặng và bác sĩ y tá trực ca, hầu như đều chẳng còn ai.
Thời tiết mấy ngày nay không tốt, nhưng tình hình của Lam Tử Tuyết lại khá lên không ít. Không như lúc trước chỉ có thể nằm liệt trên giường, mấy ngày nay cô đã có thể tự chống tay đứng dậy, đi vài bước.
Lý Chu Tư mỗi lần trông thấy đều bật khóc nức nở, không ngừng động viên cô cố gắng, nhất định sẽ có ngày căn bệnh được chữa hết. Những lúc cô cố gắng chống đỡ, Tạ Phong luôn ở bên cạnh cô. Việc hắn kết hôn cứ như chưa từng diễn ra, quan hệ của hai người vẫn bình thường như trước, tưởng chừng tờ giấy kết hôn đó chẳng thể nào tạo nên khoảng cách giữa hai người.
Hôm nay trời nắng đẹp lạ thường, tuyết mới rơi ngày hôm qua đọng đầy lại trên mặt sân rộng lớn, trên thân cây, trên mái nhà, phía bên ngoài cửa sổ.
Lam Tử Tuyết thức dậy từ sáng sớm khiến Tạ Phong rất đỗi ngạc nhiên. Cô rất nhanh đã ăn hết phần ăn sáng mà bình thường cố gắng mấy cũng chỉ nhét được một nữa, còn đòi ăn nhiều thứ nữa. Tạ Phong chỉ có thể dỗ dàng cô chờ đến trưa, mặc dù cô ăn được nhiều là chuyện rất tốt, nhưng chỉ e dạ dày cô không kịp thích ứng, lại nôn ra thì khổ.
Suốt cả buổi sáng, Lam Tử Tuyết cứ đi đi lại lại trong phòng, cả Lý Chu Tư đến thăm cô cũng rất ngạc nhiên, tốc độ hồi phục này quả thực sánh ngang với "kỳ tích". Cả buổi sáng Lý Chu Tư đều ở bên cạnh Lam Tử Tuyết, cho dù có người gọi cô đi họp, cô cũng không rời đi. Hai người nói rất nhiều chuyện, dường như quen biết nhau bao nhiêu năm, đều được kể lại vào lúc này. Lý Chu Tư không biết mệt, Lam Tử Tuyết càng không thấy mệt. Mãi cho đến giữa trưa, vì Tạ Phong muốn để Lam Tử Tuyết nghỉ ngơi nên cưỡng chế đuổi người, Lý Chu Tư mới đành ra về, lúc đi còn ôm chặt lấy Lam Tử Tuyết, rất lâu, rất lâu, như chỉ sợ buông tay rồi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Đuổi được Lý Chu Tư đi rồi, Tạ Phong mới lấy đồ ăn đã mua từ trước trong túi ra, để đầy cả một bàn, đều là món Lam Tử Tuyết thích nhất. Bàn ăn đầy như thế, Lam Tử Tuyết chỉ một loáng đã dọn sạch hết, trong lúc cô ăn như sắp chết đói đến nơi, hắn chỉ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, chốc chốc lại giúp cô xoa ngực, đưa nước cho cô.
"Từ từ thôi, làm gì có ai tranh với em đâu."
Lam Tử Tuyết một miệng đầy thức ăn, nhồm nhoàm nói: "Khó khăn lắm em mới khỏe lên, lúc còn có thể, đương nhiên phải ăn thật nhiều rồi. Anh không biết đâu, mấy ngày nay ăn toàn là cháo, em đều đã ngán đến tận cổ rồi!"
Tạ Phong nhìn cô, khẽ mỉm cười. Hắn vươn tay, để lên gò má căng tròn vì thức ăn của cô, khẽ vuốt ve, nhẹ đến không tưởng, tưởng chừng như nếu hắn mạnh tay thêm một chút, bảo vật trước mắt sẽ vỡ nát.
Lam Tử Tuyết cười cười nắm lấy tay hắn, thật chặt. Nếu như có thể, cô muốn cả đời này cũng không buông ra.
Ăn trưa xong, cuối cùng Lam Tử Tuyết cũng chịu lên giường ngủ sau một hồi bị Tạ Phong đàn áp. Cô ngủ rồi, nhưng bàn tay luôn được hắn nắm chặt, cô ngủ một giờ, hắn ở cạnh một giờ, cô ngủ hai giờ, hắn ở cạnh hai giờ, một tấc cũng không rời.
Mãi cho đến chập tối, Lam Tử Tuyết mới tỉnh dậy. Cô nhìn sắc trời bên ngoài đã xẩm tối, tiếc rẻ:
"Em muốn ngắm hoàng hôn! Anh xem đi, nếu em không nghe lời anh, chẳng phải đã có thể ngắm hoàng hôn được rồi hay sao?"
Tạ Phong để mặc cô trách móc, đi lấy khăn lau qua khắp người cho cô, không giống như lúc sáng tranh giành muốn tự làm, lần này Lam Tử Tuyết rất an tĩnh, ngồi yên cho Tạ Phong giúp cô lau mình.
"Nếu em muốn ngắm hoàng hôn, ngày mai anh đưa em đi là được rồi."
Cả người Lam Tử Tuyết cứng lại, Tạ Phong vẫn không ngừng tay, giúp cô lau sạch những vết bẩn, hắn cúi đầu, cô không nhìn rõ sắc mặt hắn.
Bàn tay đang định vươn ra của Lam Tử Tuyết thu lại, cô chăm chú nhìn phần xương quai hàm sắc sảo của hắn, mỉm cười.
"Anh đã nói thì nhất định phải giữ lời đấy!"
Bữa tối Lam Tử Tuyết ăn rất ít, lúc ăn còn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nơi xa xa có rất nhiều tia sáng nhỏ, le lói giữa màn đêm thăm thẳm.
"Em muốn ra ngoài sao?"
Lam Tử Tuyết liên tục gật đầu: "Anh còn nhớ bãi cỏ gần bờ sông, chỗ mà gần đó có tàu hỏa ấy, em muốn đến đó!"
Tạ Phong không như bình thường ngăn cấm cô ra ngoài, chỉ khẽ gật đầu, áp tay lên má cô: "Được."
Mọi mong muốn của em, tôi đều sẽ thực hiện, mọi điều em muốn làm, tôi đều ủng hộ em.
Tạ Phong giữ đúng lời hứa đưa Lam Tử Tuyết đến nơi đó. Điều ngạc nhiên là lúc hai người rời đi, Lý Chu Tư cũng trông thấy, nhưng cô không ngăn cản, chỉ dặn Tạ Phong đi sớm về sớm, bên ngoài rất lạnh, mà Lam Tử Tuyết lại sợ lạnh.
Tạ Phong ậm ừ qua loa, nhanh chóng dẫn Lam Tử Tuyết đi mất. Hai người đã đi rồi, Lý Chu Tư vẫn đứng đó, nhìn theo hướng hai người rời đi, cắn chặt môi không để bản thân phát ra từng tiếng nức nở, bật khóc.
Bãi cỏ bên cạnh bờ sông vẫn giống như lúc trước, không có ai đến nơi này. Nơi phía xa xa, tàu hỏa vẫn mãi miết chạy trên đường ray, dường như năm năm qua chưa từng dừng lại.
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên bãi cỏ, quanh đây tối tăm không một ánh đèn, chỉ có ánh sáng từ những ngôi sao xa xăm soi đường cho hai người.
"Anh có biết tại sao em lại muốn đến đây không? Mấy năm qua em từng nghĩ, nếu ngày hôm đó không để anh đi, mọi chuyện sẽ ra sao? Anh sẽ ở lại, sẽ làm một nhân viên nhỏ, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con nhỏ, sống một đời an bình cùng nhau." Lam Tử Tuyết không để Tạ Phong mở miệng, tiếp tục nói "Nhưng giờ đến đây rồi, em lại phát hiện, em không còn muốn quay lại lúc đó nữa, cũng sẽ không hối hận vì quyết định của mình. Anh có lí tưởng, có hoài bão, có ước mơ của chính mình, ở lại nơi này, anh có thể sống một cuộc đời yên bình. Nhưng đó không phải điều anh mong muốn. Mà em, chỉ hi vọng anh có thể làm những điều anh mong muốn, sống một cuộc đời như ý nguyện, chứ không phải là dùng tình cảm giữa chúng ta, trói buộc anh ở nơi này."
"Xin lỗi." Vì lúc trước đã rời đi, vì đã không suy nghĩ đến cảm nhận của em, vì đã để em cô độc năm năm, đau đớn lâu đến thế. Giờ anh đã có tất cả, có địa vị, có danh vọng, tiền tài, nhưng anh cũng đồng thời phát hiện, không có em, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Lần này, người muốn quay ngược về quá khứ, là anh. Chỉ cần có cơ hội, cho dù phải từ bỏ ước mơ của mình, anh cũng muốn ở cạnh em, chăm sóc em, chúng ta sẽ sống bên nhau tới già.
Lam Tử Tuyết lắc đầu, bóng cô trải dài trên mặt đất, song song với bóng hắn, bước chân từ từ chậm lại.
"Thật ra lúc anh rời đi, em đã biết bản thân mang thai, nhưng em vẫn không giữ anh lại. Đó là quyết định của chính em, anh không có lỗi gì cả. Để mất con cũng là em, anh hoàn toàn không có lỗi gì cả." Trong số những ngôi sao trên trời kia, có ngôi sao nào là con không? Có nhìn thấy mẹ không? Có nhìn thấy cha con không?
"Sau khi anh đi rồi, Bích Chi và Đồng Văn liền kết hôn, lần trước anh không nhìn thấy, Lạc Lạc và Bạch Bạch rất đáng yêu, bọn nó đều bằng tuổi Đồng Đồng, rất hay chơi cùng con bé. Đồng Văn bây giờ đã được Bích gia chấp nhận, về giúp cha của Bích Chi củng cố sản nghiệp, hai người, đã có thể xem như khổ tận cam lai, đi đến cùng cực đau khổ thì có thể nhìn thấy ánh sáng của hạnh phúc rồi."
Bước chân của Lam Tử Tuyết trong vô thức chậm nữa nhịp: "Sau đó Thế Hy và anh trai em cũng kết hôn. Bây giờ đã có tiểu bảo bối rồi, chỉ tiếc là em vẫn chưa từng gặp mặt."
"Ngày mai anh sẽ đưa em đến Thượng Hải." Tạ Phong ngắt lời cô, bước chân cũng chậm lại nửa nhịp.
"Được, nói phải giữ lời." Lam Tử Tuyết mỉm cười, tiếp tục kể "Ba năm trước, Tử Trình nói với em là nó đã kết hôn. Thằng nhóc đó, chuyện quan trọng như vậy cũng không chịu nói với em một tiếng. Người nó lấy là đàn ông, nó chỉ sợ em không chấp nhận được chuyện đó. Thằng nhóc đó đúng là chẳng hiểu em chút nào, em sao lại phản đối nó chứ! Hơn nữa người nó lấy còn là người quen của em, em chúc phúc nó còn không kịp. Chỉ là hai người đàn ông ở chung với nhau, không có con cái, sau này... sẽ rất khó khăn. Em đã từng khuyên Tử Trình nhận con nuôi, nhưng nó cứ mãi thoái thác. Thật là, Đồng Đồng không phải là em nhận nuôi đó sao? Nó rất ngoan, rất nghe lời, lại rất thương em, đâu có thua gì con ruột, hơn nữa sau này khi về già rồi, nó có thể chăm sóc em, vậy chẳng phải rất tốt sao?"
"Con cái có là tốt, không có cũng không sao. Cuộc sống của hai người bọn họ chẳng phải đã đủ hạnh phúc rồi sao? Anh nghĩ có con hay không đã chẳng quan trọng nữa rồi."
Lần này Lam Tử Tuyết dừng hẳn lại, không bước tiếp nữa, Tạ Phong cũng theo đó dừng lại. Gió cứ vô tình thổi mạnh.
"Em để Tạ Nhạc nuôi nấng Đồng Đồng, anh không giận chứ?"
"Không đâu. Anh không giỏi chăm sóc trẻ con, hơn nữa nó vốn coi Tạ Nhạc là cha, để cậu ta nuôi nấng nó cũng tốt."
Lam Tử Tuyết hài lòng nở một nụ cười, giọng cô nhỏ dần, từng tiếng như chỉ để bản thân nghe thấy: "Đồng Đồng rất giống anh."
Gió đột nhiên thổi mạnh, cả người Lam Tử Tuyết lung lay không vững, Tạ Phong đỡ lấy eo cô, nhíu mày: "Chúng ta mau về thôi."
"Em muốn ở đây." Lam Tử Tuyết đỡ lấy eo mình, nhưng cô lại trượt xuống, cả người mềm nhũn tựa hẳn lên người Tạ Phong.
Lam Tử Tuyết vươn tay về phía hắn, nhỏ giọng: "Anh cõng em đi."
Tạ Phong đành cõng cô trên lưng, bước từng bước thật chậm về phía trước. Lam Tử Tuyết tựa đầu vào hõm vai Tạ Phong, đôi mắt khép hờ, hai tay vòng qua cổ hắn, nhẹ siết chặt.
"Em hi vọng, con đường này sẽ đi mãi không dứt."
"Ừ, nếu em thích, em có thể đi thêm vài vòng nữa rồi mới trở về."
"Đồng Đồng... anh đừng nói cho nó biết... để sau này lớn lên rồi hẵng hay."
"Ừ. Anh hứa với em."
"Nói với anh trai em... đừng buồn, cũng đừng tự trách... là em có lỗi với anh ấy..."
"Được, hắn ta dù sao cũng là đàn ông, khả năng chịu đựng đương nhiên là rất lớn. Em không cần lo."
"Em rất muốn nhìn thấy cháu gái của em..."
"Anh nhất định sẽ bảo Thế Hy đưa đến cho em gặp."
"Tốt quá... Thật tốt quá..." Bàn tay Lam Tử Tuyết vô thức buông lỏng, ngay lập tức được Tạ Phong nắm chặt lại, đặt lại trước ngực hắn.
Cô khẽ cười, đôi mắt cố mở lớn nhìn xuống gương mặt người đàn ông cô yêu nhất, tay chạm vào má hắn, gió lớn khiến tay cô lạnh ngắt.
"À, Nghiêm Đình Đình... cô ấy thật ra là người tốt... rất tốt... cả Tạ Nhạc nữa... anh nhất định phải đối tốt với họ... thay cả phần em nữa."
"Được."
"Chu Tư... anh hãy khuyên cô ấy... mau kết hôn đi thôi... đừng cố chấp chờ đợi... thứ mà mình vĩnh viễn không có được."
"Bích Chi... Đồng Văn... hai người họ... nhất định phải mãi mãi hạnh phúc."
Trước mắt cô dần nhòa đi, đã chẳng còn phân biệt được đâu là con đường họ đang đi, đâu là mặt nước biển xanh thăm thẳm. Cô dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình, nhẹ nhàng ôm lấy người cô yêu nhất, là duy nhất trên đời này, là người cô không nỡ buông tay nhất, là người cô luyến tiếc nhất.
"Tạ Phong..." Cô khẽ gọi.
"Ừ."
"Em buồn ngủ rồi..." Chặng đường của chúng ta, có lẽ phải dừng lại ở đây thôi.
"Vậy cứ chợp mắt một lát đi, lát nữa anh sẽ gọi em dậy."
"Hứa với em thêm một điều nữa... được không?"
"Được."
"Nhất định phải... sống tốt..." Thay cả phần em nữa, có biết không?
"Anh biết..." Đầu cô vẫn tựa trên vai hắn, hơi thở yếu ớt đã không còn phả vào cổ hắn, hai tay buông thõng, cả người trượt dần xuống, hắn phải gắng sức lắm cô mới không trượt khỏi vai hắn.
"Tử Tuyết..." Hắn khẽ gọi, như bao lần cô ngủ gục trên vai hắn trước đây "Ngủ nhanh như vậy sao? Được rồi, anh đưa em về... được không? Ngoài này gió lạnh như vậy, em không nên ngủ thiếp đi như vậy."
Gió vẫn không ngừng thổi mạnh, biển vẫn cuộn sống, những ngôi sao trên trời không biết sinh ra từ lúc nào và bao giờ mất đi, vẫn lặng thầm tỏa sáng.
"Tử Tuyết..." Hắn khẽ gọi, nhưng lần này chỉ mình hắn nghe thấy "Em đừng như vậy... Anh sẽ sợ, sẽ rất sợ... Những điều em muốn, anh đều sẽ thực hiện mà... Em mau trả lời anh đi... Tử Tuyết... Tử Tuyết..." Tiếng gọi nhỏ dần, nhỏ dần giữa màn đêm thăm thẳm, thay vào đó là tiếng khóc nghẹn ngào, như xé tan bầu trời đêm rộng lớn.
"Em có rất nhiều, rất nhiều điều muốn làm, vẫn còn rất nhiều thứ khiến em luyến tiếc. Nhưng điều em muốn hoàn thành nhất, chính là có thể nhìn anh sống tốt, sống thật hạnh phúc, người em luyến tiếc nhất, cũng là anh. Mỗi người đều có số mệnh của mình, đối với em, gặp được anh, ở cạnh anh, có được tình yêu của anh chính là điều khiến em hạnh phúc nhất. Xin lỗi, đã không từ mà biệt, đã để anh ở lại mà ra đi. Mong anh từng ngày từng ngày sau này, đều phải sống thật tốt.
Em ở phía cuối hoàng hôn, đợi anh."
"Li biệt nhau không lời hẹn cuối, lòng em đau lắm phải chăng?
Quay lưng rời đi nét cười khô héo, anh nào có cam tâm
Có lẽ đông sang năm, cũng có thể là mười năm đằng đẵng
Mới về được bên nhau, che ô cho em khi vai mềm mưa ướt
Còn bao đêm được bên anh là bao lần ru người say giấc
Lặng lẽ chờ, chiếc nhẫn trên tay anh sẽ tháo xuống hay là đeo lên.
Tha thứ cho anh diện lễ phục cài hoa chỉ vì bỏ lỡ em
Nguyện cho tai họa mình anh, dành tới em hương thơm ngát
Nhưng hèn mọn anh cầu xin được để lại bên em chút hơi thở
Để trong cơn mộng em vẫn nhớ vòng tay anh đã từng siết chặt ấm áp.
Ngày sau khi mưa rơi gió lạnh, sẽ có chiếc ô mới chở che
Vì cây đèn dầu em để lại, liệu có thể đừng tắt không?
Chớ vì em mà chìm trong đau khổ, chớ tuyệt vọng bi quan
Không thể bên nhau cũng đừng để gió tuyết nhuộm bạc đầu
Thêm một ngày mai nữa, thêm một kiếp nhân gian
Đợi chờ anh trao lên tay em chiếc nhẫn nguyện thề
Tha thứ cho anh diện lễ phục cài hoa chỉ vì tặng cho em món quà
Nhìn váy trắng thướt tha lướt qua, anh nói nguyện ý cùng người khác
Em vẫn dọn sạch con đường trước cửa cùng đoạn bậc thang đó
Để khi anh mệt mỏi hãy nhớ tới chốn ấy dừng bước nghỉ chân."