Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 247: Tiệc thọ tám mươi của Đằng lão phu nhân (một)



Thứ hai, Lương Chân Chân đi làm như thường, buổi chiều hôm trước một mình cô múa gần ba giờ đồng hồ ở phòng vũ đạo, cho đến khi cả người không còn sức, té ở trên sàn nhà sáng bóng, cô cứ nằm trên mặt đất chừng nửa giờ đồng hồ mới đứng dậy thay quần áo, dường như rất lâu rồi cô chưa từng thoải mái như vậy, vẫn còn nhớ lần múa đợt trước đã cách bây giờ hơn một năm, trong quá trình múa cô dùng ngôn ngữ của thân thể để phóng thích toàn bộ cảm xúc của bản thân, không biết bao nhiêu lần, cho đến khi mình mệt mỏi không cử động được nữa, cũng không suy nghĩ được nữa, chuyện này sẽ thành quá khứ.

Đây cũng chính là cách giải toả đặc biệt của cô, bởi vậy khi còn nhỏ cô không có thời gian để buồn khổ, sau khi học xong mỗi một phút mỗi một giây cô đều dành cho việc học nhảy múa, cho nên mỗi lần bị người khác ức hiếp, tâm trạng không tốt thì cô sẽ thúc giục bản thân tập múa hết lần này đến lần khác, lâu ngày, đã hình thành thói quen này, vẫn bầu bạn với cô vài chục năm.

Dù chỉ múa đơn, cô cũng có thể làm được rất tốt.

Mở lịch làm việc, cô nhìn công việc hôm nay của mình, phải ra ngoài với một vị tiền bối, sau đó trở về viết bản thảo phỏng vấn, một tuần mới đã đến, bắt đầu bận rộn rồi đây.

Lương Chân Chân, cố gắng lên! Không thể bị bất kỳ khó khăn nào đánh ngã! Trong lòng cô tự nhủ.

Cầm cốc đi lấy nước, làm cho mình ly trà hoa cúc, nhìn mấy đóa hoa cúc nhỏ trôi bồng bềnh trong cốc nước trong suốt, khóe miệng cô hiện ra ý cười nhàn nhạt, thời gian ngâm càng lâu, nó liền lộ ra vẻ mộc mạc trong veo, trên mặt nước giống như được tô điểm bằng cánh hoa nhỏ màu vàng nhạt, trong lành dễ thương.

Khi Tống Tử Quân đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy Lương Chân Chân cười nhìn hoa cúc nhỏ bên trong cốc nước, trong mắt anh dần dần hiện lên ý cười nhè nhẹ, thật là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu, trà hoa cúc đó có gì mà nhìn? Còn nhìn đến say sưa như vậy?

"Khụ" Anh không nhịn được ho khan một tiếng, Lương Chân Chân giật mình thiếu chút nữa làm rơi cái cốc trong tay, khi thấy người tới thì tức giận trừng mắt liếc anh một cái, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đúng rồi, buổi tối thứ sáu tuần trước, cô ở đâu?" Đột nhiên Tống Tử Quân hỏi.

"Ở. . . . . . Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Trong lòng Lương Chân Chân rét lạnh, anh ta hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ đêm hôm đó anh ta thật sự nhìn thấy mình? Thật may là cô phản ứng nhanh, không có thuận miệng nói ra.

Tống Tử Quân nheo đôi mắt đào hoa lại, mặt cười không có ý tốt, "Hình như tôi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hát lớn."

"Chắc anh nhận lầm người rồi? Tối thứ sáu tôi đi ăn cơm dạo phố với bạn, sao có thể xuất hiện ở cửa nhà hát lớn được, mặc dù tôi cũng rất thích ca kịch, đáng tiếc không có vé." Lương Chân Chân ra vẻ anh đang nói chuyện hoang đường.

"Thật sao? Chẳng lẽ cô có chị em nào khác?" Tống tử Quân chưa từ bỏ ý định hỏi.

Lương Chân Chân nhìn anh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, "Có. . . . . . Cũng không nói cho anh biết." Sau đó quay đầu lại rời đi, để lại người đàn ông với vẻ mặt kinh ngạc, đợi đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, Tống Tử Quân mới bắt đầu rót coffee, trong lòng thầm nghĩ: Lương Chân Chân, quả nhiên rất thú vị!

*****

Bận bịu ở ngoài cả ngày, Lương Chân Chân mệt mỏi, cánh tay đau nhức, thừa dịp lúc chưa có chuyện gì làm cô tìm băng ghế đá ngồi xuống, duỗi chân, duỗi lưng một cái, trong đầu suy nghĩ toàn bộ quy trình hôm nay, suy nghĩ rõ ràng, chờ lát trở về mới có thể viết bài trôi chảy.

Đinh linh linh - tiếng chuông điện thoại kéo cô từ trong suy nghĩ ra ngoài, lấy ra nhìn: Bà nội Đằng? Lúc này bà gọi điện thoại cho mình làm gì? Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn bắt máy.

"Bà nội Đằng."

【 Cái con bé này, mấy năm không gặp, xa lạ với bà nội rồi, đã nói bao nhiêu lần rồi, trước kia gọi bà là cái gì thì bây giờ vẫn gọi vậy. 】Giọng điệu oán trách của Đằng lão phu nhân giống như đứa con nít.Diẽnnndànlêquýđônnn

Trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy ấm áp, đúng là bà nội hoà ái dễ gần, nhưng hiện tại cô thật sự không kêu ra hai chữ "Bà nội" được, dù sao đã chia tay với người nào đó rồi, không còn quan hệ kia, đương nhiên thân phận cũng cách xa một chút, không thể nào giống như trước đây không chút cố kỵ nào.

"Gần đây bà khoẻ không? Mấy chuyện nhổ cỏ xới đất bà hãy để cho người làm vườn làm đi, đừng quá mệt nhọc." Cô cố ý nói sang chuyện khác.

Sao Đằng lão phu nhân lại không hiểu tâm tư của cô, rõ ràng đứa nhỏ này đang trốn tránh vấn đề của bà, bà cũng lười vạch trần cô, dứt khoát tiếp tục theo lời của cô, 【 người lớn tuổi, chắc chắn là năm này không bằng năm trước, mỗi ngày đều bị quản lý nghiêm khắc, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, haizzz. . . . . . Già rồi, sống không còn ý nghĩa. 】

"Bà nội Đằng, sao bà có thể nói như vậy? Bà sống. . . . . . rất có ý nghĩa với anh ấy, người già, giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất..., đối với con cháu mà nói, cũng là một loại may mắn!" Lương Chân Chân thật lòng nói, ba năm trước khi bà bị bệnh, cô còn nhớ vô cùng rõ ràng, cũng từ lúc đó trở đi cô mới biết được hoàn cảnh sống của anh, biết được tuổi thơ của anh còn thê thảm hơn mình, không được cha mẹ yêu thương, thậm chí bị vứt bỏ. . . . . . Còn bị những người đàn bà lớn tuổi hơn quấy nhiễu. . . . . .

【 đừng nói nữa, A Tư thằng nhóc thúi kia ngày ngày chỉ biết đến công việc, không biết về thăm bà già này, đàn ông không phải là tri kỉ của phụ nữ, chỉ khổ cho bà già này, ngày nào cũng ở nhà một mình, sắp buồn chán tới bệnh rồi. 】Giọng điệu của Đằng lão phu nhân buồn bã thê lương, Lương Chân Chân nghe đến đau lòng.

( Đằng Cận Tư uất ức nói: bà nội, mỗi tuần cháu đều về nhà năm ngày, đánh cờ, nói chuyện phiếm với bà, như vậy mà bà còn nói cả ngày cháu chỉ biết công việc.., cháu thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga. )

( Đằng lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc cháu trai: thằng nhóc thúi! Cháu thì biết cái gì! Cái này gọi là mưu kế, cháu cho rằng đoạt bà xã về dễ dàng như vậy, không sử dụng chút mưu kế sao được? )

"Bà cũng có thể ra ngoài hoạt động một chút mà! Cả ngày ở nhà buồn chán rất khó chịu." Cô cũng không biết nên an ủi cái gì cho tốt, nói thế nào cũng thấy không thích hợp.

【 Haizzz. . . . . . Không ai đi cùng, cũng không ai muốn đi chung với bà già 80 tuổi này. 】 Đằng lão phu nhân cố ý ra vẻ đáng thương.

Trong lòng Lương Chân Chân vẫn rất thích bà nội hiền lành này, nghe bà nói đến đáng thương như vậy, không khỏi nói: "Vậy cuối mỗi tuần cháu qua thăm bà một chút."

Thứ Đằng lão phu nhân muốn chính là những lời này của cô, trong lòng cười hả hê, nhưng mà ngoài mặt vẫn bình tĩnh, 【 Chân Chân, cháu không thể lừa gạt bà già này, đã nói thì phải làm! Trước đây cháu cũng đồng ý tới thăm bà, nhưng chưa tới lần nào, hơn nữa vừa đi chính là ba năm, làm bà nội giận đến cầm roi mây ra đánh tên nhóc A Tư khốn khiếp! Dám để đánh mất cô dâu của mình. 】

O(╯□╰)o Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen, đồng thời trong lòng cũng cảm khái trong ba năm mình rời đi rất thiếu tình nghĩa, trừ liên lạc với Giai Ny và Cát gia, người biết được hoàn cảnh của cô chỉ có Quý Phạm Tây và Thẩm Bác Sinh.

"Bà nội Đằng, thật xin lỗi, trong ba năm ở nước ngoài, cháu chỉ muốn bắt đầu cuộc sống của mình lần nữa, cho nên. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi.

【 Ừ, bà nội hiểu, trở về là tốt rồi, ba năm này bà nội cũng rất lo lắng cho cháu, bây giờ có một cơ hội đền bù cho cháu, cháu không đồng ý chính là không cho bà nội mặt mũi, bà nội sẽ đau lòng . 】 Giọng điệu của Đằng lão phu nhân càng ngày càng bi thương.

Lương Chân Chân chợt có cảm giác tự chui đầu vào lưới, nhưng tình thế bây giờ làm mình không thể từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ, dù bất cứ giá nào.

"Cơ hội gì?" Cô hỏi cẩn thận, chỉ sợ bà nội Đằng muốn cô đồng ý cho Đằng Cận Tư theo đuổi, vậy thì thật là làm khó cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.