Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 398: Ngoại truyện ngọt ngào 7



Thật may mắn, sau mấy ngày An An bị cảm thì khỏe lại, tuy rằng vẫn còn bám theo mẹ như trước, nhưng mà buổi tối vẫn có thể bế ngủ riêng, Đằng Cận Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng có thể quay về phòng ngủ của mình.

Chẳng mấy chốc trôi qua một năm, pháo hoa bắn mừng năm mới, cả nhà lại đoàn viên, tất cả mọi người vui vẻ hạnh phúc, mua quần áo mới, quà tết, rất náo nhiệt!

Sáng sớm ngày đầu năm, Lương Chân Chân đang ngủ ngon giấc, đột nhiên giật mình tỉnh giấc vì tiếng pháo ở nơi rất xa, cô vội vàng mở to mắt xem con trai và con gái có bị đánh thức hay không, đứa nhỏ đều bị âm thanh"Bùm bùm" này làm cho sợ hãi.

An An và Nhạc Nhạc vẫn rất bình thản, cũng không có bị dọa đến nỗi phải khóc"Oa oa", chỉ là cái miệng nhỏ nhắn mở rộng, vẻ mặt lã chã chực khóc, rất nhanh sau khi tiếng pháo dần biến mất, cả hai ra sức cong cái miệng nhỏ nhắn, gối đầu lên cánh tay của cô tiếp tục ngủ, dáng vẻ lanh lợi đáng yêu.

Môi Lương Chân Chân nở nụ cười hạnh phúc, đêm ba mươi ngày hôm qua, bà nội thật cao hứng ôm mỗi đứa một tay, thật sự là yêu đến tận xương tủy hai đứa nhỏ đó! Từ lúc vừa sinh ra đã là bảo bối trong lòng mọi người, đặt trong lòng bàn tay nâng niu sợ làm rơi, ngậm trong miệng sợ tan, được yêu thương nuông chiều vô cùng!

Cô lại từ từ chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ đẹp.

Sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy nửa người tê dại, nhất là cánh tay, vừa chua xót lại đau, cô nhếch miệng xê dịch người ra ngoài, bàn tay cẩn thận mò mẫm ở phía sau, đề phòng bị ngã xuống giường.

An An và Nhạc Nhạc được ngủ ngon giấc, nghe được tiếng động, cái miệng nhúc nhích mở mắt.

"Hai đứa nhóc hư hỏng này, tối hôm qua làm ầm ĩ như vậy, có phải rất vui vẻ hay không! Cho các con ngủ trên giường nhỏ của mình thì không chịu, lại muốn

ngủ chung với ba mẹ trên một giường, làm sao mà ngủ thoải mái hả?" Khóe mắt chân mày của Lương Chân Chân đều để lộ ý cười.

An An và Nhạc Nhạc cười, bàn tay nhỏ bé mập mạp vung lên, dường như rất vui vẻ.

"Hai con heo nhỏ không lễ phép, không biết chúc mẹ năm mới vui vẻ, chỉ biết cười ngây ngô."

Lương Chân Chân làm mặt quỷ với hai đứa nhóc, cầm lấy quần áo lót ở trên tủ giường rồi mặc quần áo vào, rời giường chuẩn bị hai bộ quần áo cho chúng, vẫn không quên dặn dò:" Phải ngoan ngoãn nghe lời nha, không được làm chuyện xấu."

An An và Nhạc Nhạc lại cười vui vẻ hơn, một đứa vừa hoa chân múa tay vui sướng lại phối hợp mặc quần áo với cô; một đứa thì mở miệng ngậm lấy đầu ngón tay mút chùn chụt.

"Ôi! Bẩn chết đi thôi, con mèo nhỏ ham ăn này." Lương Chân Chân kéo xuống đầu ngón tay út mà con gái đang ngậm trong mệng, bỏ vào miệng của mình cắn hai cái, kết quả chọc cho con bé cười" Khanh khách " không ngừng.

Đang lúc phối hợp mặc quần áo với mẹ An An nhìn thấy em gái nở nụ cười, cậu ta hết sức phấn khởi vung vẩy bàn tay nhỏ bé, lại tự ý tìm kiếm nguồn sữa ở trong lòng mẹ, nước miếng dính ướt cả vạt áo ngủ của Lương Chân Chân.

Làm cho cô phải thay lại quần áo:" Trứng thối nhỏ, sữa này cũng không đủ cho hai con ăn đâu, đã ăn thức ăn khác rồi không biết sao hả?" Lương Chân Chân vỗ vào mông nhỏ của con trai.

Nhạc Nhạc tiếp tục mút đầu ngón tay của mình ở trên giường, nước miếng chảy ra dọc theo khóe miệng.

Đằng Cận Tư bước vào nhìn thấy tình cảnh ấm áp đó, ôm lấy con gái ở trên giường, nhìn thấy dáng vẻ nước miếng chảy ròng, cười nói: " Bà xã, Nhạc Nhạc có phải đói bụng hay không?"

"Hai con heo nhỏ đều đói bụng, anh đi pha sữa cho hai đứa nó đi nếu không cả hai sẽ gào khóc lên nữa." Lương Chân Chân giương mắt liếc nhìn ông xã.

"Được, Nhạc Nhạc ngoan, ba mang con đi ăn sáng." Đằng Cận Tư đang chuẩn bị ôm con gái đi ra ngoài.

"Khoan đã! Anh ôm An An ra trước đi, Nhạc Nhạc còn chưa có mặc quần áo đâu!" Lương Chân Chân tức giận liếc mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh buông con gái ra, thường nói người cha đều yêu thương con gái mà người này lại hết sức yêu thương con.

Chờ đến khi Đằng Cận Tư ôm con trai quay lại, Nhạc Nhạc đã mặc quần áo xong, chu cái miệng nhỏ nhắn nôn nóng tìm thức ăn trong lòng mẹ, dáng vẻ không hề bình tĩnh.

"Ông xã, nhanh lấy bình sữa lại đây." Lương Chân Chân rất sợ con gái khóc, con bé mà khóc là không chịu dừng, sẽ làm cho nàng An An cũng khóc theo.

Ngay khi lấy núm vú cao su nhét vào miệng Nhạc Nhạc, con bé lập tức im lặng, mạnh mẽ cắn lấy núm vú cao su, bú sữa “ừng ực”, bú rất vội vàng.

Bú cho đến khi chỉ còn lại một chút, Nhạc Nhạc liền vươn tay nhỏ bé đưa bình sữa cho mẹ, kháng nghị là mình đã ăn no, lấy lại bình sữa đi!

"Trứng thối nhỏ!" Lương Chân Chân nuông chiều, lấy qua một đôi giày mới, mang vào cho con gái, hôm nay là lễ mừng năm mới, phải mặc tất cả đồ mới.

"Đưa An An lại đây cho em."

Đằng Cận Tư vội vàng ôm con trai qua, thực tự giác tiếp nhận con gái.

Mặc quần áo cho đứa nhỏ thực sự có kỹ thuật và cũng rất mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần đều mặc cho hai đứa nhỏ, thật là thử thách sức chịu của cô.

"Cuối cùng cũng xong!" Lương Chân Chân đứng lên duỗi lưng một cái, bước vào phòng tắm để rửa mặt.

Cho tới lúc cô đi ra, ông xã và hai đứa nhỏ đang chơi đùa náo loạn ở trên giường, cô bước tới gần thì thấy con trai đá rớt cả giày ra, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giả vờ tức giận: "An An hư, không ngoan nha!"

Bàn tay gãi gãi lòng bàn chân của cậu, kết quả lại làm cậu thêm hưng phấn , đá chân lên tới bên miệng của cô.

"Chẳng lẽ. . . . . . Chân của con rất thơm sao?" Bỗng nhiên cô mở miệng chuẩn bị cắn vào chân con trai.

An An nghịch ngợm co rụt bàn chân lại rồi đá tiếp

Nằm bên cạnh Nhạc Nhạc nhìn thấy tình hình như vậy cũng vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, một lát thì nhìn về phía mẹ, lát sau lại nhìn về phía anh trai.

"Thối quá! Chân của An An thật thối quá." Lương Chân Chân cố ý bịt cái mũi lại để chọc cho cậu cười.

Kết quả, An An đá mạnh nữa, ai nói trẻ con không hiểu lời nói của người lớn, chúng nó rất thông minh!

Đằng Cận Tư ôm con gái lại nhìn vợ và con trai mặt mày mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: Đây là hạnh phúc.

Sau khi chơi đùa náo loạn, bỗng nhiên Lương Chân Chân nhớ tới điều gì:"Vừa nãy khi anh ôm An An đi ra ngoài, nó có đi tiểu hay không?" .

"Không có." Đằng Cận Tư lắc lắc đầu, về mặt này anh thật không biết gì.

Lương Chân Chân vội vàng cởi bỏ tả của cậu, sờ sờ: "Nhanh ôm nó đi toilet."

Hai người chưa kịp làm gì thì một dòng nước trực tiếp phóng tới ngực Lương Chân Chân, khí thế rất mạnh, phương hướng cũng rất chính xác.

"Khanh khách . . . . . ." Âm thanh phát ra đầu tiên là của Nhạc Nhạc, con bé vỗ bàn tay nhỏ bé rất vui vẻ, ngược lại người khởi xướng, dường như cậu không biết gì, còn hưng phấn đá chân, không biết rằng cậu đã chọc giận mẹ.

"Đằng Cận Tư, đều tại anh đó, tại sao không nhắc tới việc cho nó đi tiểu hả!" Lương Chân Chân nắm chặt quần áo ướt đẫm rít gào như sấm.

Trong lòng người đàn ông nào đó là từng mảnh bi thương, rõ ràng là lỗi của con trai, làm thế nào lại đổ hết tội lỗi lên đầu của anh chứ? Nhưng mà đứa nhóc này phải được dạy dỗ, rõ ràng có thể làm chuyện xấu ở trước mắt mọi người.

Đã làm chuyện xấu mà còn không tự biết lấy, tròng mắt đen bóng của tên nhóc nào đó xoay chuyển, miệng nhả ra bong bóng, cứ ê a không biết đang nói gì.

"Trứng thối nhỏ An An, mẹ nói một lần cho con biết nha! Để trở thành soái ca tương lai, con không được vô lễ như vậy, đầu tiên, con không nên tùy tiện đưa bàn chân thối cho con gái ngửi; tiếp theo, không nên tùy tiện để lộ ra cái mông nhỏ trắng bóng của mình; cuối cùng, không nên tùy tiện bắn nước tiểu vào người con gái, biết không hả? Hừ! Dạy con như vậy mà không nghe coi chừng sau này trở thành người đàn ông đáng khinh, lúc đó mẹ sẽ không thích con." Lương Chân Chân hung hăng bám chặt lấy con trai mà dạy bảo.

Đằng Cận Tư cố gắng nín cười, bờ vai không ngừng run lên, bà xã của anh thật không giống người bình thường mà!

Trong lúc cười vui vẻ không biết trời đất gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang.

"Thôi rồi! Nhạc Nhạc muốn đi cầu, anh nhanh ôm con bé vào toilet, cả người em ẩm ướt ủ ê hết cả rồi." Lương Chân Chân vội vàng nói.

Khuôn mặt Đằng cận tư đều bị đen lại, vội vàng ôm con gái vào toilet, nếu như bỗng chốc Nhạc Nhạc không kiềm chế được thì anh còn thê thảm hơn bà xã nữa.

Ngày đầu tiên của năm mới thật sự là xuất hiện nhiều đặc sắc mà!

*****

Ngày mùng hai tết, trời trong xanh, An An và Nhạc Nhạc được bảy tháng mười ngày có thể ôm hai đứa đi ra ngoài chơi, tiện thể thăm ông bà ngoại.

Hai anh em sinh đôi mặc áo khoác giống nhau, một đứa nằm trong lòng mẹ, một đứa nằm trong lòng ba, nếu không phải đội mũ có màu sắc khác nhau ở trên đầu, thật là khó phân biệt vô cùng, khuôn mặt hầu như giống nhau như đúc.

"Hôm nay đến nhà bà ngoại phải ngoan ngoãn nghe lời biết không hả?" Lương Chân Chân thực nghiêm túc nói với hai cục cưng, ban đầu cô cũng không nghĩ tới việc cho chúng đi tiểu để không bị ẩm ướt, nhưng tình huống đặc thù của ngày hôm qua còn rành rành trước mắt, cô không dám mạo hiểm.

Vả lại, bây giờ đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo mà An An còn như vậy thì thật sự làm chết người đó.

Con ngươi đen tròn của An An và Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn về phía mẹ của chúng nó, miệng liên tục phun bọt khí, trông vô cùng hung dữ.

" Tại sao cả hai đứa vẫn không ngừng phun bọt khí?" Đằng Cận Tư không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.