Trên trán Đằng Cận Tư chảy đầy vạch đen, gân xanh trên tay nổi lên, muốn rút tay về, đáng tiếc người nào đó đang mơ thấy ác mộng xem anh như cọng cỏ cứu mạng duy nhất, nắm thật chặt, căn bản không thoát ra được.
Vì vậy, anh ngủ thiếp đi ở bên cạnh cô như vậy, trong lúc hai người vẫn tay trong tay, ấm áp với tình yêu.
Dĩ nhiên, là do Lương Chân Chân nắm chặt tay Đằng Cận Tư không buông.
*******
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng và ấm áp rọi khắp nơi, ánh sáng màu vàng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào trên người đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ trên giường lớn, nhuộm thành một màu sắc mơ hồ.
Lương Chân Chân bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, không nhịn được che lỗ tai, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên liên tục, cô vừa chuẩn bị đưa tay cầm lên, kết quả tiếng chuông ngừng lại.
Ngay sau đó một âm thanh khác vang lên, rất quen thuộc, rất lạnh lùng, còn là của một người đàn ông!
Sao trong kí túc xá của cô có tiếng đàn ông được! Quả thật không thể tưởng tượng nổi!
"Á!" Cô hét lên một tiếng rồi ngồi dậy, khi thấy một người đàn ông mặc áo ngủ màu đen cầm điện thoại di động nằm ở bên cạnh cô, thì hình ảnh tối hôm qua giống như một đoạn phim chiếu lên trong đầu cô.
"Cái tên khốn kiếp này! Đồ xấu xa! Dám thừa dịp tôi ngất rồi cưỡng hiếp tôi! Đúng là không có tính người! Đồ biến thái!" Lương Chân Chân cầm gối đầu lên đánh tới tấp lên người anh, sức lực mạnh đến khiến người khác ngạc nhiên.
Vừa nghĩ tới tối hôm qua anh ta bắt mình liếm chỗ đó, lập tức ghê tởm muốn ói, hơn nữa sau đó mình còn bị anh ta hôn đến ngất xỉu, sau đó xảy ra cái gì cô cũng không biết.
Buổi sáng tỉnh lại đã thấy mình ngủ chung giường với anh ta, rất rõ ràng tối hôm qua mình đã bị anh ta. . . . . . Thật là quá đáng! Sao anh ta có thể thừa dịp mình ngất đi làm loại chuyện đó !
Trong nháy mắt, nước mắt giống như những hạt trân châu rơi xuống, có một cảm giác bị làm nhục, nếu như không phải còn nhiều điều kiêng dè, cô thà chết đi.
Đằng Cận Tư đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia Nam Cung Thần đang báo cáo về chuyện mảnh đất ở thành phố D, đột nhiên bị con mèo hoang nhỏ dùng gối đầu đánh tới tấp rồi bị mắng xối xả, trong đôi mắt đen long lanh ngập nước toàn là oán hận và tủi thân.
Thật là con mẹ nó mất hứng!
"Đừng có mới sáng sớm đã khóc sướt mướt, còn nữa, tôi không có hứng thú cưỡng hiếp em!" Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư chứa đầy tức giận, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm, sau đó lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Đầu dây điện thoại bên kia Nam Cung Thần nghe được tiếng hai người to nhỏ, cuộc đối thoại của hai người này đúng là khảo nghiệm năng lực chịu đựng của người khác mà, quá bốc lửa! Sự tôn thờ trong lòng đối với Lương Chân Chân cuồn cuộn như nước lũ, đúng là hiếm thấy! Để xem cậu chủ có thể duy trì hứng thú với cô ấy bao lâu đây.
Nghe được tiếng cửa "Oành" vang lên, lúc này Lương Chân Chân mới bình tĩnh lại, lau nước mắt, chuẩn bị vào phòng tắm rửa hết dơ bẩn trên người, lúc kéo chăn lên mới phát hiện ra trên người mình mặc quần áo của ngày hôm qua? Hơn nữa áo lót quần lót đều ở đây, trên người cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Không khỏi nghĩ đến lời nói vừa rồi của anh ta, ngồi ngây ngốc ở trên giường suy nghĩ một lát, phát hiện mình không nhớ gì về chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ ——