Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 54: Người đẩy tường sập



Editor: Overdose

Phó tổng giám đốc Tập đoàn HIC trong phòng thư kí.

“Mọi người thấy ai là người tiết lộ bí mật?” Thư kí giáp nhỏ giọng.

“Ai mà biết được! Nhưng mà người này hại chúng ta thảm rồi, khiến lòng người bàng hoàng, đáng hận vô cùng!” Thư kí ất cắn răng nghiến lợi tức giận nói.

“Ôi, các cậu có nghe nói tối qua Phó tổng nhận được bức điện thần bí không? Người tiết lộ bí mật sẽ phải trồi lên khỏi mặt nước ngay thôi, thế nào cũng bị vạn người khinh bỉ, đúng là hại người quá nặng!” Thư kí bính hừ lạnh nói.

. . . . . . .

Lúc ba người ở nơi này bàn luận ầm ĩ cả lên, Diệp Thành Huân một thân tây trang màu đen cực kì đẹp trai bình tĩnh tao nhã bước tới, đi về phía ba vị thư kí mỹ nữ khẽ mỉm cười, ba người bị mê hoặc liền mở cờ trong bụng.

Phải biết rằng anh là mĩ nam xuất chúng của phòng thị trường trong công ty! Là bạch mã hoàng tử trong lòng rất người nữ nhân viên, trẻ tuổi, đẹp trai, có năng lực, mới đến công ty một năm mà đã ngồi lên vị trí phó quản lí bằng chính năng lực của mình, tiền đồ rất rộng mở a!

Đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, ba vị thư kí mới hoàn hồn, đồng thời trong lòng thoáng lướt qua một nghi vấn, tại sao hôm nay Phó tổng lại đột nhiên tìm phó quản lí Diệp?

Chẳng lẽ____

Trời ạ! Không đâu, phó quản lí Diệp là người dịu dàng trong sáng, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện xấu xa đáng hổ thẹn kia!

Nửa giờ sau, cánh cửa bị đẩy ra lần nữa,Diệp Thành Huân lảo đảo bước chân đi ra, cả người giống như bị đánh trong sương mù nhìn sa sút tinh thần rất nghiêm trọng, tại sao cái tội ăn trộm buôn bán tài liệu cơ mật tày trời như thế lại chụp lên đầu anh?

Ba vị mỹ nữ bị bộ dạng của anh dọa sợ, đồng thời đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nhất thơi có một dự cẩm xấu. Một người trong số họ cuống quít lấy điện thoại Iphone ra, len lén chụp lại bộ dạng tiêu điều của anh đăng lên web.

Trong nháy mắt truyền ra khắp công ty, mọi người đều nhìn Diệp Thành Huân bằng ánh mắt khinh bỉ, những người đã từng ghen tỵ năng lực của anh liền nhân cơ hội này đả kích, chửi bới anh, mắng anh không đáng một đồng.

Cái gọi là người đẩy tường sập, chính là nói đạo lý này!

Diệp Thành Huân có chút không chịu nổi ánh mắt khinh bỉ miệt thị của đồng nghiệp, tinh thần hoảng loạn trốn ra khỏi kí túc xá, sức lực toàn thân như bị rút hết, giống như cái xác không hồn lang thang trên đường cái, rốt cuộc là ai? Là ai muốn hãm hại anh? Đẩy anh vào đường cùng?

*****

Sau khi tan lớp, Lương Chân Chân liền đến bệnh viện thành phố thăm mẹ Diệp, tâm tình suốt đường đi rất thoải mái, trong lòng âm thầm cầu nguyện ác ma vĩnh viễn quên cô đi, tốt nhất là tìm được niềm vui mới sau đó quên đi sự tồn tại của cô.

Lúc ăn cơm tối, Diệp Lan chần chờ hai giây, hay là nói ra suy nghĩ trong lòng. “Bé Chân, con gọi điện cho A Huân, nói nó tới làm thủ tục xuất viện cho mẹ.”

“Mẹ Diệp, như vậy sao được? Bác sĩ Trầm nói mẹ phải ở lại bệnh viện quan sát một tháng.” Lương Chân Chân đang gọt táo ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói.

“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, ăn được uống được đi lại được, ở bệnh viện thêm một ngày lại tốn thêm tiền, vẫn nên về nhà thôi.” Diệp Lan khăng khăng giữ ý kiến, mỗi một ngày ở bệnh viện giống như cắt thịt của bà, quá đắt! Đây không phải nơi thích hợp với gia đình bà.

Sao Lương Chân Chân không hiểu tâm tư của mẹ Diệp, chỉ đành lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, hi vọng anh có thể đến khuyên mẹ vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.