Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 29: Đêm khuya



Kỳ thật đây là lần đầu tiên Hoắc Lăng gần gũi với con trai như vậy, có thay đổi này, anh còn phải cảm ơn bà xã. Bởi vì quanh năm không ở nhà, nên anh ít tiếp xúc với con. Hình thức hai ba con chung sống vẫn luôn là mới lạ có thừa mà gần gũi không đủ, cộng thêm con trai từ nhỏ đã biểu hiện trưởng thành sớm, trước nay chưa từng thấy cậu nhóc làm nũng bao giờ, hiển nhiên là bản sao của bác cả cậu nhóc. Đôi khi Hoắc Lăng không đối đãi với con trai giống những đứa trẻ bình thường, tình cảm giữa hai ba con theo xu hương hoà nhã (ôn hoà + nhã nhặn) trưởng thành.

Nếu không phải sau khi xảy ra tai nạn giao thông tính tình bà xã anh thay đổi, cô cũng thay đổi luôn hình thức sống chung với con trai. Chỉ sợ đến bây giờ anh vẫn còn chưa ý thức được mình sai lầm.

Trong khoảng thời gian này, anh bận rộn công việc, gần như rất ít gọi video cho con trai. Thật ra người đại diện ở trong vòng bạn bè nhìn thấy ảnh con trai anh, ngẫu nhiên sẽ nhắc nhở anh chú ý. Ảnh chụp của con trai, bà xã anh đăng không nhiều lắm, chỉ mấy bức ít ỏi, nhưng lại làm Hoắc Lăng thấy được một mặt khác của con trai mình - Đó là một Thịnh Dục Kiệt hoàn toàn tươi sáng, mang theo vẻ ngây thơ thuần phác đặc trưng trẻ con tuổi này.

Hoắc Lăng không biết đây là do con trai anh vốn đã có một mặt như vậy hay là do ảnh hường từ mẹ mới dần trở nên hoạt bát, càng ngày càng giống các bạn nhỏ đồng trang lứa. Nhưng không thể phủ nhận, ở điểm này anh kém xa bà xã. Khi bà xã ý thức được vấn đề của con trai liền cố gắng dùng hành động để bù đắp, hơn nữa thành công, hiện tại anh chẳng qua chỉ đi theo con đường cô đã làm, thì có gì không thể chứ?

Phen tâm tình này của Hoắc Lăng, Thịnh Dục Kiệt không hiểu, đây lần đầu tiên cậu nhóc được ba chở đi như vậy. Trong lòng Thịnh Dục Kiệt vẫn luôn sùng bái ba nhưng không biết nên làm thế nào để gần gũi, loại trải nghiệm tuổi thơ này không hề nghi ngờ là mới mẻ với cậu nhóc.

Tuy Thịnh Dục Kiệt hoảng sợ vì độ cao, thậm chí không nhịn được nắm chặt lấy cổ tay ba, chỉ sợ giây tiếp theo mình sẽ từ trên cao rơi xuống, mắt cậu nhóc nhìn chằm chằm đỉnh đầu của ba không dám dời đi, từ đầu đến chân cứng đờ, lộ ra lo lắng âm thầm. Nhưng mặt khác, ở nơi Hoắc Lăng không nhìn thấy khoé miệng cậu nhóc lại tự nhiên tan ra, nụ cười toe toét lan đến tận mang tai.

Hoắc Lăng vững vàng cất bước. Sau khi đi vài bước, chắc vì Thịnh Dục Kiệt phát hiện ra ba mình bước đi rất vững chắc, tuyệt đối không có khả năng làm cậu nhóc rơi xuống đất, nên cậu nhóc yên tâm hơn, dần dần thích ứng với độ cao này. Khuôn mặt nhỏ bởi vì căng thẳng mà gắt gao nhăn lại, cuối cùng cũng dám chuyển tròng mắt tản bộ khắp nơi.

Đầu tiên là nhìn về hướng phòng bếp, từ góc độ này Thịnh Dục Kiệt vừa vặn nhìn thấy được bóng dáng mẹ đang cắt nguyên liệu nấu ăn. Ánh mắt cậu nhóc sáng lên, định gọi mẹ quay đầu lại nhìn mình một cái, thì Hoắc Lăng giống như có mắt dài quá đỉnh đầu, vỗ vỗ tay cậu nhóc, không tiếng động dùng tay ra hiệu im lặng.

Tròng mắt Thịnh Dục Kiệt chuyển động, ngoan ngoãn đem lời vừa muốn ra khỏi miệng nuốt xuống, "Suỵt" một tiếng nhỏ xíu, bị ba yên lặng chở đến cửa phòng bếp.

Phòng bếp thiết kế mở, nhưng cũng làm tạo hình cổng vòm màu trắng, phía trên khắc hoa văn tinh xảo. Hai ba con yên lặng không tiếng động, dựa vào cửa, đồng loạt nhìn về phía bóng dáng thon dài đang bận rộn trong phòng bếp.

Hiện tại Tần Thi Nghi đã cắt ớt xanh và hành tây xong, thịt bò cũng đã thái nhỏ, tẩm ướp gia vị đầy đủ. Xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn cho vào đĩa đặt ngay ngắn trên mặt bàn bếp, chỉ chờ đổ vào chảo xào. Mì Ý lâu chín, Tần Thi Nghi đứng chờ không có việc gì làm, liền dứt khoát đi về phía tủ lạnh lấy mấy quả cam, tính ép hai ly nước trái cây.

Xem bộ dạng con trai cô biết khoe như vậy, đợi lát nữa ông xã miễn phí đang ăn mì nói không chừng cậu nhóc lại khoe khoang kỹ năng ép nước trái cây của cô, ông xã miễn phí nghe xong nói không chừng lại tỏ vẻ muốn uống thử. Dù sao sớm hay muộn cũng phải làm, so với bị động thì chẳng bằng tự chủ động luôn, chuẩn bị tốt sẽ bớt rất nhiều việc.

Ôi, con trai quá sùng bái mình cũng khiến cho người ta rất buồn rầu, đại khái gọi là phiền não ngọt ngào. Tuy trong lòng Tần Thi Nghi thở dài, vùi đầu vào làm việc, nhưng khóe miệng lại không tự giác cong lên, nếu không phải cô ngũ âm không đầy đủ, chắc hẳn lúc này sẽ nhẹ nhàng thích ý bắt đầu hừ hừ ngâm nga giai điệu.

Cắt cam và vài lát chanh xong cô cho hết vào máy ép nước hoa quả, thêm mật ong rồi ấn nút khởi động. Thừa dịp máy hoạt động, Tần Thi Nghi đem dao và thớt gỗ rửa sạch, lau khô, cất vào chỗ cũ. Đợi cô thu dọn mặt bàn bếp xong, máy ép nước hoa quả cũng ép xong, Tần Thi Nghi rót nước cam vào hai cái ly pha lê xinh đẹp. Nghĩ nghĩ, cô lại lấy dao ra, học dáng vẻ nhà hàng đem quả chanh vừa dùng để điều hoà vị cắt xuống hai lát chanh, trang trí ở cạnh ly. Quả nhiên ly nước cam nháy mắt trở nên cao cấp hẳn.

Tỉ mỉ, Tần Thi Nghi vừa lòng gật đầu, cảm thấy mình đúng là thiên tài, tay nghề điêu luyện, có thể mở nhà hàng. Chính là kiểu nhà hàng Tây giống như hồi nghỉ hè cô từng đi làm thêm, một đĩa salad hoa quả động tí là hơn trăm. Nhà hàng Tây đắt chết người, mỗi ngày cô chỉ cần nằm đếm tiền, làm bà chủ vui vẻ.

Tần Thi Nghi hả hê cười đắc ý, mỗi tay bưng một ly nước cam, chuẩn bị mang tới chỗ bàn ăn, rồi bắt đầu xào mì Ý.

Kết quả vừa mới xoay người, Tần Thi Nghi liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, bốn con mắt không chớp, từ trên cao quan sát cô. Không kịp đề phòng Tần Thi Nghi bị doạ sợ tới mức thiếu chút ném luôn cả ly nước cam trong tay đi!

"Làm gì mà đứng ở chỗ này?!" Tươi cười trên mặt Tần Thi Nghi nháy mắt biến thành kinh hãi. Sau khi nói xong cô mới phát hiện anh bạn nhỏ ngồi trên vai ông xã miễn phí đang mở nửa miệng, đờ đẫn nhìn mình. Tần Thi Nghi phục hồi tinh thần, chẳng lẽ vừa rồi giọng điệu của cô quá nặng nề? Khiến anh bạn nhỏ bị doạ?

Vậy không được.

Đang chần chờ, bên tai bỗng truyền đến một giọng nam trung ôn nhuận mang theo chút khàn khàn từ tính: "Xin lỗi, vốn định chào hỏi, không ngờ em tự nhiên xoay người. Doạ đến em rồi."

"Không có không có." Tần Thi Nghi vội nở nụ cười ngượng ngùng. Nếu người ta không cố ý, giọng điệu vừa rồi của cô xác thực hơi nặng nề, khiến anh bạn nhỏ bị doạ thành như vậy.

Tần Thi Nghi càng nghĩ càng áy náy, trên mặt cũng lộ ra tươi cười chân thành, cố gắng khiến giọng mình dịu dàng hơn, nhẹ nhàng giải thích: "Ý em là nếu anh mệt thì cứ ra phòng khách nghỉ ngơi đi, em sắp xong rồi."

"Anh vừa chơi cùng Tiểu Kiệt một lát, tinh thần thoải mái hơn nhiều." Hoắc Lăng cười dịu dàng, nhìn dáng vẻ là không định tiếp thu đề nghị của Tần Thi Nghi, ngược lại muốn đứng ở bên cạnh vây xem tiếp.

Tần Thi Nghi xấu hổ cười "Ha hả" hai tiếng, thầm nghĩ không phải xào mì thôi sao, có cái gì hay đâu mà xem? Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua con trai, ý muốn tiếp tục khuyên ngăn của cô liền không nói được thành lời.

Nhìn Thịnh Dục Kiệt có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt không che dấu nổi hưng phấn, cô biết ngay con trai mình chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi. Kia kìa, một tay cậu nhóc thành thật nắm lấy cổ tay ba mình, tay kia lại lặng lẽ vuốt ve hoa văn khắc trên cổng vòm, giấu cơ thể nhỏ ở phía sau, nơi này sờ một chút, nơi kia chạm vào một chút - Biểu hiện giống hệt mấy bạn nhỏ mắc chứng tăng động giảm chú ý, rất mờ mịt với hành động nhỏ của bản thân, dáng vẻ không nhìn thấy ai.

Tần Thi Nghi thấy Thịnh Dục Kiệt như vậy, sao lại không biết cậu nhóc cũng thích gần gũi với ba. Hiếm khi con trai vui vẻ đến thế, gần như quên hết tất cả, Tần Thi Nghi không muốn khiến cậu nhóc thất vọng, nên đành nhịn một chút.

Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, cậu nhóc khi ở trước mặt cô biểu hiện rất bình tĩnh, nhiều nhất là đỏ mặt, đỏ tai. Những biểu hiện đó mà so với dáng vẻ cậu nhóc khi đứng ở trước mặt ba mình, quả thật chính là tiểu đồ đệ gặp phải đại sư phụ.

Tần Thi Nghi tưởng tượng vậy, trong lòng không khỏi chua lòm chua loét, giọng nói liền nhỏ xuống: "Vậy hai người nhường một chút, để em đặt đồ lên bàn ăn rồi còn xào mì."

"Được." Khoé miệng Hoắc Lăng cong lên một vòng cung cực đẹp, hơi nghiêng người.

Tần Thi Nghi đặt hai ly nước cam lên bàn ăn, trở lại phòng bếp vớt mì thả vào nước đá làm lạnh, sau đó lại vớt lên để sang bên cạnh cho ráo nước, tiếp đến cô bật bếp đổ dầu vào chảo, chờ dầu nóng. Trong lòng Tần Thi Nghi thở hắt ra, thật sự muốn quỳ xuống cầu xin ông xã miễn phí đừng nhìn nữa, thượng bất chính hạ tắc loạn. Hiện tại hai ba con cứ nhìn Tần Thi Nghi chằm chằm, mặc kệ cô dịch đến chỗ nào cũng sẽ cảm nhận được hai đạo ánh mắt cực nóng gắt gao đi theo phía sau, rõ ràng đến mức cô muốn xem nhẹ cũng không được.

Bị hai người dùng ánh mắt có thể nói là toả sáng nhìn chằm chằm. Trong đó một người còn có thân phận siêu phức tạp, trên danh nghĩa cô và anh là vợ chồng, nhưng bản chất lại chẳng khác gì người xa lạ, giả vờ quen thuộc thì không tốt, mà giả vờ xa lạ cũng không hay, tóm lại làm cái gì cũng không đúng. Tần Thi Nghi vẫn luôn cố gắng cách xa ông xã miễn phí nhất có thể, kết quả bây giờ bị người mình muốn trốn tránh nhất lẳng lặng nhìn chằm chằm, cô khoẻ nổi sao?

Tần Thi Nghi nhanh chóng hít sâu một hơi, tự nói với chính mình không cần hoảng, cứ coi như đằng sau là cái bóng đèn, dùng mắt nhìn thôi sẽ không mang thai, cô tập trung xào mì là được.

Cũng may trong lòng Tần Thi Nghi sông cuộn biển gầm, nhưng động tác vẫn rất tự nhiên, thấy dầu nóng, cô đổ thịt bò vào chảo, đợi mùi thịt toả ra, thì bỏ thêm ớt xanh và hành tây. Đảo hơn mười lần, cô tăng tốc độ máy hút mùi, mà vẫn không thể ngăn nổi mùi thơm lan toả, chui vào mũi hai người đứng xem.

Tần Thi Nghi đã không còn tâm tình quản phía sau, đổ mì Ý vào chảo, cô không ngừng tay, liên tục đảo đều để phòng ngừa dính chảo.

Thời tiết hiện tại ở San Francisco tương đương với đầu thu mùa, ban đêm gió biển càng thêm mát lạnh. Tần Thi Nghi mặc quần áo ngủ, lúc vừa dậy còn thấy hơi lạnh, chỉ là chưa kịp khoác thêm áo. Vậy mà bây giờ, trán Tần Thi Nghi đã toát từng giọt mồ hôi. Tay phải cô cầm cái xẻng vẫn chuyển động nhanh như bay. Người đứng phía sau có thể nhìn thấy từng sợi mùi hương phảng phất từ đầu ngón tay cô tràn ra.

Đêm khuya, phòng bếp, người phụ nữ bận rộn tối mày tối mặt và hai ba con đang đứng dựa vào tường, ai cũng không nói chuyện. Trong nhà yên tĩnh, ánh đèn dường như kéo bóng người càng dài hơn.

Hoắc Lăng cong khóe miệng, ánh mắt càng thêm nhu hòa, tâm thái bình tĩnh và thả lỏng xưa nay chưa từng có. Không liên quan đến tình yêu, chỉ bởi vì giữa đêm khuya mệt mỏi, còn có một người vì anh không từ chối vất vả, bận rộn. Trên vai lại là người quan trọng nhất đời này của anh, sao không khiến anh cảm động?

Lại nói tiếp, Hoắc Lăng tiếng tăm lớn, địa vị cao, cứ ra ngoài là một đống nhân viên công tác đi theo. Đừng nhìn chung cư chỉ có anh với người đại diện ở, đó là bởi vì bên này không tiện, đại bộ phận nhân viên công tác đều được sắp xếp ở khách sạn do đoàn phim chuẩn bị, chuyên viên trang điểm tạo hình, tài xế cùng các loại trợ lý, đếm sơ sơ đã hơn mười người, ra cửa gọi một tiếng là tiền hô hậu ủng (*). Không nói đến người đại diện chỉ phụ trách một mình Hoắc Lăng, nên luôn thay anh ôm đồm hết công việc cuộc sống, chăm sóc anh cẩn thận tỉ mỉ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Riêng trợ lý sinh hoạt của Hoắc Lăng đã có hai người, tuy rằng mới loại bỏ một người, nhưng người dư lại là Tiểu Lâm, đối với anh càng đúng kiểu gọi một cái là bách y bách thuận (trăm theo trăm thuận, cái gì cũng thuận theo ý người khác), gần như với mọi phân phó của anh đều là cúc cung tận tụy hoàn thành.

Nuôi nhiều người như vậy, tiền lương không phải cho không bọn họ. Các nhân viên công tác từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể nói là bất luận Hoắc Lăng ở nhà hay ở phim trường, đều được chăm sóc đến ngoan ngoãn vâng lời, gần như áo tới chỉ cần duỗi tay, cơm tới chỉ cần há mồm.

Có điều tuy bên cạnh nhiều người, nhưng nếu Hoắc Lăng muốn tìm một người có thể giữa đêm khuya vì anh bận rộn, dùng loại tâm thái đương nhiên mà không cần lo lắng sẽ tạo thành bất cứ hậu quả gì, thật đúng là không tìm thấy.

Hoắc Lăng là ông chủ tốt, bản thân anh bận như con quay, nhân viên công tác đi theo bên cạnh cũng không được nghỉ ngơi, tiền lương cao đều do bọn họ xứng đáng được nhận. Thật vất vả mới có mấy tiếng để nghỉ ngơi, tất cả mọi người thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Sao anh lại không biết xấu hổ khiến mọi người mệt nhọc thêm.

Hơn nữa cũng không tiện, chung quy bọn họ đều ở xa.

Ngẫu nhiên Ngô Triết có thời gian rảnh rỗi, ngược lại nhận thầu ba bữa cơm của Hoắc Lăng. Trong đoàn đội, tay nghề của Ngô Triết đứng giữa đám đàn ông và nữ hán tử có vẻ vô cùng tươi mát thoát tục, cứu vớt cuộc sống của Hoắc Lăng. Nhưng mà Ngô Triết không chỉ là người đại diện của Hoắc Lăng mà hai người còn là bạn tốt. Hoắc Lăng không thể coi người ta thành người hầu, có yêu cầu liền sai sử.

Dù sao cũng phải cho mọi người không gian nghỉ ngơi.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là... Hoắc Lăng là nghệ sĩ. Thỉnh thoảng đoàn phim kết thúc công việc sớm, đạo diễn và nhà làm phim bọn họ nhàn hạ thoải mái, sẽ mời nhóm diễn viên chính đi nhậu, hoặc dứt khoát gọi đồ ăn khuya và bia về uống ở ngay tại phim trường. Chỉ có vậy thôi, đã đủ khiến Hoắc Lăng vận động thật lâu, nào dám nửa đêm về nhà ăn thêm cơm.

Thực tế Hoắc Lăng chỉ định đùa giỡn với Tần Thi Nghi, nghe người đại diện nói dạo này bà xã anh thích nấu nướng. Trong lòng anh thật sự có chút tò mò, nhưng không ngờ anh vừa nói vậy, bà xã anh liền nghe lời đi làm. Nếu đổi lại là trước kia, chỉ sợ không dễ nói chuyện như vậy.

Hoắc Lăng nhíu mày, không thật sự chắc chắn lắm với phán đoán của chính mình. Dù sao trước kia hình như anh chưa từng đưa ra yêu cầu vô lễ với bà xã. Không, trước kia anh chưa từng đưa ra yêu cầu với bà xã.

Nói chung là tương đối không giống.

Chờ đến lúc Tần Thi Nghi bừng một đĩa to đầy mì Ý đặt lên bàn ăn, lần đầu tiên Hoắc Lăng có loại xúc động bê đá tự đập chân mình. Tuy rằng không nên nghĩ như vậy, nhưng tài năng nấu nướng của bà xã anh, thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, thoạt nhìn dường như không tệ...

Nếu anh ăn hết cả đĩa to này, một tuần kế tiếp, chắc hẳn mỗi ngày anh phải tăng thêm một tiếng vận động mới có thể tiêu hao hết từng ấy năng lượng?

Trong đầu Hoắc Lăng nhanh chóng tính toán, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ung dung thản nhiên, nhưng thấy anh mãi không có động tác, khiến Tần Thi Nghi nhìn ra một tia không thích hợp.

Trong lòng Tần Thi Nghi đại khái cũng đoán được lý do người nào đó chần chờ. Bây giờ đến lượt Tần Thi Nghi đắc ý, cô cố nén khoé miệng sắp bật ra tiếng cười, quan tâm thăm hỏi Hoắc Lăng: "Có phải không đủ ăn hay không? Ngại quá, em không biết sức ăn của anh, chỉ nghĩ anh phải khống chế cân nặng, nên mới nấu ít đi một chút."

Lúc này Tần Thi Nghi rõ ràng là trợn mắt nói nói dối, vẻ mặt giả vờ quan tâm, chứ trong lòng căn bản đang chứa tâm tư: Ước gì ông xã miễn phí ăn nhiều một chút, tăng thêm hai cân thịt, mới không uổng phí công sức cô nửa đêm từ trên giường bò dậy vì anh phục vụ. Đồng thời để cho người nào đó biết, tùy tiện sai sử người khác sẽ gặp báo ứng.

Tần Thi Nghi vênh váo đắc ý, rốt cuộc không nhịn nổi, giả vờ quan tâm hỏi: "Anh nhất định có thể ăn hết đúng không?"

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lăng hơi lóe lên, ở dưới ánh đèn tràn ra tia sáng làm say lòng người: "Nếu Thi Nghi đói, anh không ngại chia cho em một nửa."

"Em không đói bụng, vốn là chuẩn bị vì anh!" Tần Thi Nghi càng hưng phấn, ước gì Hoắc Lăng nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, cô ngửa đầu, duỗi cánh tay về phía Thịnh Dục Kiệt nói: "Bảo bối, xuống dưới nào con. Để ba ngồi xuống ăn mì Ý."

Thịnh Dục Kiệt giang hai tay về phía mẹ, bộ dạng muốn nhào qua. Hoắc Lăng thấy thế liền nửa ngồi xổm xuống, Thịnh Dục Kiệt chuẩn xác nhào ngực Tần Thi Nghi.

"Gặp ba, cuối cùng đã vui vẻ chưa?" Tần Thi Nghi cười chỉ chỉ vào trán cậu nhóc, hỏi: "Con muốn ngồi ở bên cạnh xem ba ăn, hay đến phòng khách xem TV một lát?"

Cậu nhóc không chút nghĩ ngợi nói: "Bây giờ TV không có gì hay!"

Ý tứ chính là muốn ngồi bên cạnh ba, đúng là cậu nhóc hay ngượng ngùng, còn muốn uyển chuyển biểu đạt cơ.

Tần Thi Nghi không ngoài ý muốn ngật đầu.

Hoắc Lăng nhìn hai mẹ con tương tác qua lại, cười đi tới bàn ăn trước, kéo cái ghế dựa bên cạnh ra, rồi mới ngồi xuống vị trí trước đĩa mì Ý.

Hai cái ghế dựa đặt gần nhau, Tần Thi Nghi mới vừa khom lưng thả con trai xuống cái ghế dựa bên cạnh Hoắc Lăng, đã bị cậu nhóc túm vạt áo: "Mẹ cùng ngồi chung chứ?"

Tần Thi Nghi không chút nghĩ ngợi lắc đầu, rồi vội tìm cái cớ sứt sẹo: "Mẹ ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, sau lại ngủ quá lâu, giờ cả người bủn rủn, muốn đứng vận động một chút."

Hoắc Lăng dùng bàn tay thon dài cầm đũa lên, động tác đơn giản để anh làm bỗng phá lệ trở thành cảnh đẹp ý vui. Nghe được lời này, Hoắc Lăng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Tần Thi Nghi vài lần, còn ý vị không rõ cười một tiếng, lại không nói thêm gì, cúi đầu ăn.

Rốt cuộc là không nhịn được mùi thơm mê người này.

Ngược lại Thịnh Dục Kiệt không hề nghĩ nhiều, đúng là anh bản nhỏ thông minh, nhưng thế giới của người trưởng thành cũng không dễ hiểu như vậy.

Bị Hoắc Lăng nhìn vài lần đến xấu hổ, Tần Thi Nghi biết lời nói dối của mình đã bị chọc thủng. Nhưng vì không ai nói toạc ra nghi ngờ, nên cô chỉ có thể căng da đầu tiếp tục diễn. Tần Thi Nghi đứng ở phía sau anh bạn nhỏ phải vặn vặn trái vặn vặn, tỏ vẻ mình thật sự vận động.

Tần Thi Nghi không biết, trong dư quang khoé mắt của người đàn ông hiện ra động tác này của cô, chính là một con sâu lông thành tinh đang ngọ nguậy. Buồn cười lại thêm buồn cười.

Chỉ là Hoắc Lăng gia giáo tốt, không có thói quen bình phẩm người khác dài ngắn. Do đó Tần Thi Nghi cứ tưởng anh tập trung ăn mì, căn bản không chú ý đến mình.

Tuy rằng hành vi này hơi ngớ ngẩn, nhưng vì không có ai chú ý, nên Tần Thi Nghi cũng bớt xấu hổ hơn. Bất tri bất giác, động tác liền thả lỏng, thẳng đến khi nhìn thấy con trai cô tiến đến trước mặt ông xã miễn phí ——

Tần Thi Nghi dừng động tác, dáng vẻ cậu nhóc đây là muốn cướp đồ ăn hả!

(*) Tiền hô hậu ủng [Tiền: Phía trước, Hô: Hô hào, đề xướng, Hậu: Phía sau, Ủng: Ủng hộ, hưởng ứng]: Chỉ việc người đề xướng được nhất tề ủng hộ, hoặc (Nghĩa cũ) mô tả cảnh vua quan đi có quân lính theo sau hộ tống. (Cadao.me)

Góc nhờ giúp đỡ: Cả nhà ơi, cho Mon hỏi một chút: Truyện mình đăng trên Wattpad, bỗng nhiên biến mất không lý do phải làm sao ạ? Có cách nào lấy lại không ạ? Mon xin cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.