Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 38: Dụng ý



Tần Thi Nghi thật sự không nghĩ tới việc chạy tới phim trường của Hoắc Lăng biểu thị công khai chủ quyền. Nhưng nghe Tiểu Trương nói như vậy, cô khó mà không suy nghĩ sâu hơn.

"Em nói Elissa kia... Cùng Thịnh, ba Tiểu Kiệt còn có liên lụy khác?"

Tiểu Trương nghe thấy vấn đề, khó tránh khỏi sửng sốt. Ngày hôm qua mình đã ám chỉ qua, cứ tính là lúc ấy chị Tần chưa nghe tới, chẳng lẽ đằng sau đó cũng không lên mạng tra thử tư liệu của Elissa sao?"

Báo trí đưa tin tiểu biểu tạp Elissa kia có ý đồ với nam thần, tìm kiếm tràn lan trên mạng, truyền thông trong ngoài nước đã đưa tin mấy lần. Cư nhiên đến tận bây giờ chị Tần còn không có hiểu biết cơ bản về Elissa, xem ra đúng là thật sự tin tưởng không hề nghi ngờ nam thần!

Não bổ một chút hình ảnh tình cảm nam thần cùng bà xã vững chắc hơn vàng, Tiểu Trương cảm động, vội vàng giải thích: "Không có, anh Hoắc và Elissa không có quan hệ. Anh Hoắc ở ngoài công tác, luôn chú ý bảo trì khoảng cách với nữ nghệ sĩ, có tiếng là giữ mình trong sạch!"

Tiểu Trương bắt đầu tung hô nam thần nhà mình tới mức không hề áp lực, thao thao bất tuyệt: "Nhưng chị Tần cũng biết, anh Hoắc lớn lên quá đẹp trai, lại có sức hút, fans nhan sắc của anh Hoắc bao hàm cổ kim nội ngoại..."

Tần Thi Nghi nhướn mày, nghe được một từ mới mẻ, nhịn không được nghi vấn hỏi: "Fans nhan sắc?"

Tiểu Trương bị Tần Thi Nghi nhìn đến mức hơi xấu hổ, giải thích: "Chính là đơn thuần thích nhan sắc vẻ ngoài của minh tinh, mặc kệ fans khác."

"Em cũng là fans nhan sắc?"

"Em... Trước kia khi em còn nhỏ. Hiện tại em đã bị sức hút từ nhân cách của anh Hoắc chinh phục."

Tần Thi Nghi gật đầu: "Em xem tác phẩm của anh ấy từ nhỏ đến lớn hả?"

Tiểu Trương tự xưng mặt dày hơn tường thành bị Tần Thi Nghi trêu chọc, cuối cùng không chống đỡ nổi, vội lảng sang chuyện khác: "Không phải chị Tần muốn hiểu thêm về Elissa sao?"

"Đúng vậy." Tần Thi Nghi gật đầu, tò mò hỏi: "Ý của em là Elissa cũng là fans nhan sắc của ba Tiểu Kiệt?"

"Ngược lại không phải, fans nhan sắc của anh Hoắc chỉ dám yy (ý dâm) ở trong đầu, Elissa hành động quá đáng, tuyên bố rõ muốn chén (cv: ngâm) anh Hoắc. Đúng là sắc đảm che trời!"

Tiểu Trương nhắc đến Elissa, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, giống như bị người mơ ước là ông xã của cô ấy vậy.

Tần Thi Nghi ngược lại không quá để ý, cười nói: "Em đã nói ba Tiểu Kiệt lớn lên đẹp trai, người ngoài không biết anh ấy đã kết hôn, có mấy người theo đuổi cũng rất bình thường mà."

Tiểu Trương hơi buồn bực, cái này gọi là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp. Sao chị Tần không để trong lòng như vậy chứ? Elissa đâu giống người theo đuổi, người đàn bà kia nổi tiếng là nữ vương sưu tập tem, đàn ông cô ta nhìn trúng, đều bị cô ta gạ ngủ vài lần. Giờ chỉ dư nam thần bị cô ta thổ lộ qua, ngồi trong lòng mà trước sau không hề loạn, chưa cho Elissa đắc thủ. Mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, Elissa đối với nam thần chắc chắn là nhất định phải đoạt được, đâu thể vì nam thần từ chối vài lần là có thể từ bỏ.

Nếu chị Tần chỉ đi vài vòng, chưa chắc đã có thể khiến Elissa biết khó mà lui. Danh sách săn tình của người đàn bà kia, không phải chưa từng có đàn ông đã lấy vợ. Vì thế chị Tần phải thể hiện thật hoàn hảo một phen, đả kích khí thế của Elissa, nói không chừng cô ta có thể thu tay lại.

Trong lòng Tiểu Trương sốt ruột, không nhịn được liền nói với Tần Thi Nghi: "Chị Tần không biết đó thôi, Elissa thích tìm bạn trai trong vòng, mặc kệ đã kết hôn, hay đang có bạn gái, chỉ cần cô ta coi trọng thì nhất định phải đoạt lấy. Chẳng qua vì cô ta lớn lên xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nhân khí cũng cao, tính cách lại phóng khoáng, rất nhiều đàn ông bị dáng vẻ đó của cô ta..."

Tần Thi Nghi rốt cuộc nghe hiểu ám chỉ của Tiểu Trương, nhíu mày hỏi: "Ý của em là người này rất khó chơi?"

Tiểu Trương nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chị Tần cũng có chút ý thức nguy cơ: "Không sai, cô ta rất nhiều lần trước mặt mọi người tỏ vẻ có hảo cảm với anh Hoắc. Anh Hoắc chưa từng đáp lại, cô ta cũng không buông tay. Chị Tần lần này chị đến phim trường, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị cẩn thận."

Tần Thi Nghi gật đầu, có vài phần lo lắng: "Vậy có phải cô ta sẽ coi chị là cái đinh trong mắt không?"

"Tất nhiên, hiện tại hai người chính là tình địch đó." Tiểu Trương vẫn như cũ thao thao bất tuyệt: "Cho nên hôm nay chị Tần nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp. Khí chất của chị rất tuyệt vời, không phải loại bình hoa ngực to não phẳng như Elissa có thể so sánh. Đến lúc đó chị ăn diện lộng lẫy, ánh sáng bắn ra bốn phía, tốt nhất khiến cho cô ta tự biết xấu hổ, về sau không dám tiếp tục lắc lư trước mặt anh Hoắc."

Tần Thi Nghi chỉ nghe vào tai được câu trước của Tiểu Trương, hoá ra cô cũng có tình địch?

Cô thì không sao cả, mặc kệ cô em tóc vàng mắt xanh nóng bỏng cạy hay không cạy góc tường của cô, cạy được hay không cạy được, cô đều không quan tâm. Chỉ là đối phương khẳng định không nghĩ như vậy, chắc chắc sẽ coi cô thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Phụ nữ ngoại quốc cao to, vạn nhất động tay...

Sắc mặt Tần Thi Nghi lo lắng sốt ruột, nghiêm túc nói: "Tiểu Trương, lát nữa em đi theo chị." Tiểu Trương tuy rằng thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức lực lại rất lớn, tính cách cũng không phải mềm yếu dễ bắt nạt, mang theo Tiểu Trương bên cạnh, Tần Thi Nghi tốt xấu có thể an tâm hơn.

Tiểu Trương không ngờ tới mình chỉ ra chủ ý, chuyện tốt bực này lại rơi xuống đầu mình. Trong lúc nhất thời vui mừng đến mức khó có thể tự kiềm chế, kích động nói: "Tần, chị Tần, thật sự có thể chứ? Có thể khiến cho mọi người thêm phiền toái hay không?"

Trời ơi, Tiểu Trương cô cư nhiên có thể đến phim trường xem nam thần đóng phim? Tiểu Trương cô nhất định là người thắng trong nhân sinh mê muội!

Tuy rằng Tần Thi Nghi đã quyết định, nhưng cũng không dám tự quyết, cô nhấp môi nói: "Đợi lát nữa chị hỏi ba Tiểu Kiệt một tiếng. Nếu anh ấy không phản đối, vậy sẽ không có gì phiền toái."

Tiểu Trương cảm động gật đầu: "Chị Tần, chị tốt quá!"

Tần Thi Nghi bị phát thẻ người tốt bỗng thấy hơi xấu hổ, cô chỉ là muốn mang theo cận vệ mà thôi.

Tiểu Trương chìm trong cảm động mười phần nhiệt tình, lập tức đứng dậy: "Em xem tủ lạnh còn đồ ăn gì, có đủ giữa trưa hay không... Đúng rồi." Tiểu Trương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Tần Thi Nghi: "Nếu mười một giờ rưỡi qua đó, có phải chị Tần và Tiểu thiếu gia cũng ăn trưa ở phim trường không?"

Tiểu Trương nêu vấn đề này cũng không phải thật sự muốn hỏi ý Tần Thi Nghi, bởi vì cô ấy đã tự hỏi tự đáp: "Chắc chắn là như vậy, mười một giờ rưỡi đi, tới phim trường vừa đúng mười hai giờ. Chị Tần và Tiểu thiếu gia ăn trưa về, vừa vặn có thể ngủ trưa một giấc. Xem ra anh Hoắc muốn chị Tần và Tiểu thiếu gia đi đưa cơm để có người cùng ăn cơm."

Sắc mặt Tần Thi Nghi cứng đờ nghe Tiểu Trương phân tích, tự nhiên cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.

Còn phải cùng người nào đó ăn cơm, mỗi ngày đều như vậy cô thật sự sẽ không khó tiêu chứ?

Tiểu Trương ném quả bom xuống xong, liền đến tủ lạnh tìm tòi, rồi trở về nói với Tần Thi Nghi: "Chị Tần, tủ lạnh còn chút đồ ăn, có thể làm cá chình nướng, xương sườn thịt kho tàu, canh hải sâm, lại xào thêm hai món rau xanh. Chị xem bữa trưa nấu vài món đồ ăn vậy đã đủ chưa?"

Tần Thi Nghi nhìn về phía Thịnh Dục Kiệt, cậu nhóc chớp mắt nói: "Mẹ ơi, con muốn ăn cánh gà."

Tần Thi Nghi liền nói: "Vậy làm thêm món lòng đỏ trứng hấp cánh gà đi, tủ lạnh có cánh gà hay không?"

"Trên tầng có, em đi lấy ngay." Tiểu Trương nói xong liền xoay người, Tần Thi Nghi lại gọi cô ấy lại: "Chờ một chút, Tiểu Trương. Lát nữa đến đoàn phim thăm ban cũng không thể đi tay không. Em xem chúng ta nên chuẩn bị cái gì thì hợp lý?"

Tiểu Trương kinh ngạc hỏi: "Chị Tần muốn tự tay chuẩn bị sao, không ra ngoài mua?"

"Tự mình chuẩn bị một phần, lại ra ngoài mua thêm một chút." Tần Thi Nghi cũng có suy tính của mình. Mặc dù thế nào, bây giờ bọn họ là người nhà của Hoắc Lăng. Tuy Hoắc Lăng ở trong nước địa vị cao, nhưng muốn ăn lộn ở nước ngoài chắc hẳn không dễ dàng. Cứ tính cô không giúp được chuyện bận rộn, cũng không thể khiến cho người ta thêm phiền: "Lần đầu tiên đến thăm ban, vẫn nên dụng tâm một chút thì tốt hơn."

"Chị Tần nói đúng." Tiểu Trương cong cong đôi mắt, thầm nghĩ chị Tần thật đúng là vì nam thần suy xét khắp nơi. Tiểu Trương liền nghiêm túc tự hỏi một chút, rồi kiến nghị: "Thật ra em có học qua một vài món ăn vặt. Chỉ là khẩu vị khác biệt, không biết đồ ăn vặt của chúng ta bọn họ bên này ăn có quen không? Nên em cảm thấy vẫn nên dựa theo khẩu vị của bọn họ thì tốt hơn, nướng chút bánh mì nhỏ hoặc bánh kem nhỏ được chứ?"

"Chị cũng muốn chuẩn bị một ít bánh ngọt kiểu Tây Âu, nhưng mà chị chỉ biết nướng bánh kem, vấn đề là phim trường nhiều người như vậy, bánh kem mang đến đó sẽ khó chia..."

Ánh mắt Tiểu Trương sáng lên, nói: "Nếu không làm bánh bích quy đi? Trong nhà có đủ nguyên liệu, cách làm không khó, chị Tần và Tiểu thiếu gia đều có thể động thủ."

Tần Thi Nghi rất hứng thú, hỏi: "Chị nhớ rõ trong nhà có một bộ khuôn đúc hình gấu nhỏ, lúc thu dọn đã cất vào hành lý mang theo qua đây đúng không?"

Bởi vì anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt thích đồ ngọt, tuy rằng cậu nhóc thích ăn bánh kem nhất, nhưng thỉnh thoảng thím Lưu sẽ thay đổi khẩu vị cho anh bạn nhỏ, nướng chút bánh bích quy nhỏ gì đó. Vì thế thím Lưu còn cố ý chuẩn bị mấy bộ khuôn đúc chuyên dụng hình động vật nhỏ để nướng bánh quy, lúc sắp xếp hành lý liền kiến nghị Tần Thi Nghi mang một bộ qua đây.

Tiểu Trương gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy nướng bánh bích quy đi." Tần Thi Nghi nói xong liền nghiêng đầu vỗ vỗ đầu nhỏ của Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối làm cùng mẹ nhé?"

Cậu nhóc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập hứng thú bừng bừng: "Vâng ạ."

***

Cả buổi sáng, Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt chỉ làm một việc này.

Bởi vì đoàn phim có mấy chục trên trăm người, vì bảo đảm tất cả mọi người đều nhận được quà tặng, nên số lượng phải chuẩn bị có hơi lớn, mà lò nướng trong nhà dung lượng không đủ, chia làm bốn năm mẻ nướng.

Thành công nướng xong mẻ bánh bích quy đầu tiên, Tần Thi Nghi liền tự tay làm toàn bộ quá trình. Tiểu Trương chỉ đạo cho hai mẹ con một lần, rồi vội vàng làm việc của mình. Tần Thi Nghi mang theo bánh bao nhỏ hứng thú bừng bừng, hai mẹ con bận rộn đến vô cùng vui vẻ.

Nướng bánh quy nhỏ xong, Tần Thi Nghi lại nướng bánh kem nhỏ chuẩn bị mang tới đoàn phim cho anh bạn nhỏ làm món ngọt tráng miệng sau bữa ăn.

Tiểu Trương đang vùi đầu xào rau bỗng nghĩ đến cái gì, móc di động từ trong túi ra nhìn thoáng qua, lập tức giật mình gọi: "Chị Tần, sắp đến mười một giờ rồi. Chị không mau đi trang điểm đi?"

Tần Thi Nghi mới vừa cất bánh kem vào tủ lạnh, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiểu Trương: "Trang điểm gì?"

Buổi sáng vừa mới nói một đống lớn với chị Tần, chẳng lẽ chị Tần vẫn không nghe vào tai? Tiểu Trương gấp đến độ muốn dậm chân, nói chuyện chẳng thèm giữ ý nữa: "Đương nhiên là đi thị uy, để Elissa biết chị Tần không phải người dễ bắt nạt!"

Tần Thi Nghi nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô tự xem xét cẩn thận kiến nghị của Tiểu Trương. Tất nhiên cô suy xét tính khả thi của kế hoạch mặc trang phục lộng lẫy, không phải giống như Tiểu Trương nói để ra ngoài biểu thị công khai chủ quyền, mà cô nghĩ nếu tự dựng cho mình khí thế cao quý lạnh lùng, khiến người khác vừa gặp liền cảm thấy không dễ bắt nạt, như vậy Hoắc Lăng có rước lấy nợ đào hoa, giống cô em Elissa gì đó, cũng không dám tùy tiện tìm cô phiền toái?

Tưởng tượng như vậy, Tần Thi Nghi liền gật đầu, dắt con trai bên cạnh nói: "Bảo bối, đi giúp mẹ chọn quần áo."

Anh bạn nhỏ đại khái cũng nghe được đối thoại giữa Tần Thi Nghi và Tiểu Trương, tuy rằng chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cơ bản cũng phân biệt được mẹ muốn chọn quần áo gì. Vậy nên Tần Thi Nghi vừa mới mở tủ quần áo ra, anh bạn nhỏ liền không nói hai lời chỉ ngay vào chiếc áo khoác bắt mắt nhất trong tủ: "Mẹ mặc cái này."

Tần Thi Nghi chần chờ lấy chiếc áo khoác ra, đứng ở trước gương so đo ướm thử, rồi vội lắc đầu: "Không thích hợp, chiếc áo khoác này quá dài."

Cậu nhóc lại chỉ chỉ xuống dưới tủ quần áo, được Tần Thi Nghi mang sang đây nhưng lại bị cô đè dưới tủ không cho cơ hội thấy ánh măt trời, mỗi ngày đều hận tận trời cao là có ý gì không cần nói cũng biết.

Tần Thi Nghi liên tục lắc đầu: "Không được, quá long trọng..."

Chưa cần nói cô căn bản sẽ không đi giày cao gót, hơn nữa bản thân áo khoác này cũng quá đường hoàng, mặt trên là kiểu dáng âu phục, áo gió cắt may lưu loát, đường cong đơn giản, là đại bài phong điển hình. Vốn dĩ Tần Thi Nghi cũng rất thích, nhưng đặc biệt đập vào mắt là hoạ tiết hoa hồng Trung Quốc quá nổi bật.

Tuy rằng da trắng mặc màu đỏ càng hiện rõ khí thế, nhưng đây là lần đâu tiên Tần Thi Nghi đến phim trường thăm ban, mặc long trọng như vậy, Hoắc Lăng sẽ nghĩ cô như thế nào?

Huống hồ Tần Thi Nghi mang bộ quần áo này tới, chỉ nghĩ để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Dưới tình huống bình thường cô chưa từng có ý định mặc.

Lại không ngờ rằng lần này anh bạn nhỏ kiên trì ngoài ý muốn, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc, ngửa đầu nhìn Tần Thi Nghi: "Mẹ liền mặc cái này, đẹp."

Vì gia tăng độ đáng tin cậy trong lời nói của chính mình, cậu nhóc còn rất kiên định gật đầu hai cái.

Hai mẹ con ai nấy đều không muốn thỏa hiệp, lẳng lặng đối diện nhau.

Cuối cùng vẫn là Tần Thi Nghi không lay chuyển được con trai cô, nhận mệnh: "Bên trong mặc cái gì?"

Mắt anh bạn nhỏ sáng lên, lon ton chạy đến trước tủ quần áo của Tần Thi Nghi, khiễng chân rút chiếc váy đen dài từ trong tủ ra: "Mẹ mặc cái này."

Tần Thi Nghi tiếp nhận quần áo, nhìn nhìn, rồi thầm nghĩ con trai cô biết phối hợp quần áo như vậy, trưởng thành ngàn vạn đừng biến thành hoa hoa công tử như bác hai cậu nhóc mới tốt. Tần Thi Nghi không lập tức thay quần áo, mà bế cậu nhóc lên, đi đến trước tủ quần áo: "Nên chọn quần áo cho Tiểu Kiệt."

Chọn quần áo cho Thịnh Dục Kiệt, nhìn cậu nhóc thay quần áo xong, Tần Thi Nghi dắt cậu nhóc đến phòng khách xem TV. Sau đó cô mới trở về phòng chuẩn bị trang điểm.

Tần Thi Nghi vừa mới thay xong quần áo xong, thì nhận được điện thoại của Hoắc Lăng. Hoắc Lăng thông báo cho cô trợ lý và tài xế đã xuất phát, tầm khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến, để các cô chuẩn bị sẵn sàng.

"Cái kia, em và Tiểu Kiệt nướng chút bánh bích quy, chuẩn bị mang tới đoàn phim chia cho mọi người, anh xem có thích hợp không?"

Hoắc Lăng dường như hơi bất ngờ, giọng nói mang theo ý cười từ trong điện thoại truyền ra: "Vẫn là Thi Nghi suy nghĩ chu đáo. Anh vốn bảo Tiểu Lâm lúc trở về, mua chút đồ ăn ở nhà hàng gần đó mang qua đây."

"Cứ mua đi, em không biết bánh bích quy mình nướng mọi người có thích ăn hay không?"

"Được." Người đàn ông ở phim trường gọi điện thoại, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều so với ngày thường, nghe cứ như là thủ thỉ bên tai: "Vất vả cho em."

"Không có gì." Tần Thi Nghi không có tiền đồ đỏ hết cả tai, bởi vì bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô, không cần cố kỵ hình tượng. Tần Thi Nghi bịt tai trộm chuông che vành tai lại giả vờ không biết, nói với đầu kia điện thoại: "Lát nữa em muốn kêu Tiểu Trương đi cùng, đồ hơi nhiều, có tiện không anh?"

"Tiện, cứ để cô ấy đi cùng mẹ con em qua đây đi." Đối với loại chuyện nhỏ này Hoắc Lăng luôn không thích so đo.

Tắt điện thoại, Tần Thi Nghi ổn định tinh thần, ngồi xuống trước bàn trang điểm bắt đầu bôi lau. Chú ý cách mặc quần áo như vậy, đương nhiên trang dung cũng nên phối hợp hài hoà, đánh son môi màu đỏ thẫm càng thích hợp hơn.

Mấy ngày nay Tần Thi Nghi có ý thức học tập kiến thức phương diện này, tuy chưa thể nói là tinh thông, nhưng ít nhất cũng rút ra được một hai phần tâm đắc.

Bên này Tần Thi Nghi hoàn thành xong lớp trang điểm, Tiểu Lâm và Tiểu Hứa tới đón người cũng đến rồi. Anh bạn nhỏ gõ cửa nói: "Mẹ ơi, chú Lâm và chú Hứa tới rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.