Ở bệnh viện nhiều ngày, Tần Thi Nghi không phải chỉ toàn giả ngốc cho qua. Cô cũng suy xét tới tình cảnh của nguyên chủ — Đương nhiên hiện tại đó chính là tình cảnh của cô.
Tần Thi Nghi cảm thấy địa vị của mình ở Thịnh gia có điểm xấu hổ. Trong trí nhớ, nhà mẹ đẻ cô cũng coi như là phú thương (người buôn bán giàu có), nhưng còn khuya mới vươn tới tầm hào môn như Thịnh gia. Cô gả cho Thịnh Hạo Hàm rõ ràng là trèo cao, tính ra ngần ấy năm nhà cô nhờ dựa vào cửa thân thích mang tên Thịnh gia này, giành được không ít chỗ tốt. Tuy vậy, vấn đề không nằm ở chỗ nhà mẹ đẻ Tần Thi Nghi, mà trọng điểm là trong trí nhớ của cơ thể này đối tượng vốn nên kết hôn với cô là Trịnh Hạo Vũ. Không biết nguyên nhân do đâu, khi cô từ nước ngoài trở về, đối tượng kết hôn lại biến thành Thịnh Hạo Hàm. Chị dâu biến thành bà xã, vừa nghe đã thấy xấu hổ.
Cũng may gia phong hai nhà nghiêm cẩn, trước khi đính hôn người ngoài chỉ biết Thịnh gia và Tần gia muốn kết thân, cụ thể ai với ai thì không rõ ràng lắm. Người biết rõ nội tình đều là bạn bè thân thích, tất nhiên sẽ không nói ra ngoài. Nhiều năm qua đi, không ai nhắc lại chuyện giữa cô và Thịnh Hạo Vũ. Nhưng mọi người tránh đề cập tới, không đại biểu cho việc này hoàn toàn bị xoá sạch. Tần Thi Nghi cảm thấy ít nhất ba đương sự, trong lòng đều mang theo một cái gai.
Tình cảm của nguyên chủ và Thịnh Hạo Hàm rất bình thường, tự cô ngẫm lại mối quan hệ phức tạp này, cũng cảm thấy hơi ngại ngùng. Mối quan hệ của nguyên chủ và ông xã không gắn bó, càng chẳng thân quen gì với hai anh trai của ông xã. Ba chồng - Thịnh Đổng chưa bao giờ quản những việc thế này. Người duy nhất thân thiết, quan tâm cô chính là Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân quả thực là người phụ nữ dịu dàng, bình dị. Xứng đáng với chức danh mẹ chồng thiên sứ. Trong trí nhớ của Tần Thi Nghi, Thịnh phu nhân chưa từng trách mắng cô điều gì nặng nề. Cô mới kết hôn không bao lâu liền mang thai Thịnh Dục Kiệt, đứa trẻ này chính là cháu trai trưởng Thịnh gia, đúng chuẩn trăm ngàn sủng ái tại một thân. Nguyên chủ mẫu bằng tử quý, cuối cùng ngồi vững vị trí Tam thiếu phu nhân, sau lưng không cần tiếp tục lo lắng ngày nào đó không cẩn thận bị ly hôn.
Nguyên chủ không phải người có chí hướng lớn. Sau khi kết hôn với Thịnh Hạo Hàm, cô chưa từng thiếu tiền, siêu xe thể thao, trang sức quý báu, quần áo, túi xách xa xỉ phiên bản giới hạn. Cơ hồ bất cứ đồ vật gì cô yêu thích đều có thể mua về nhà, chỉ riêng điểm này, cũng đủ khiến lòng cô vui sướng như sống ở trên thiên đường. Đến nỗi Thịnh Hạo Hàm thế nào, cô thật sự chả thèm quan tâm.
Tần Thi Nghi cảm thấy nguyên chủ chính là điển hình của mẫu người theo chủ nghĩa hưởng lạc. Tuy nhiên cũng có thể lý giải rằng, nguyên chủ từ nhỏ đã sống và học tập ở nước ngoài, không thân thiết với người trong Tần gia, tự nhiên sẽ không quan tâm đến sự hưng suy của nhà mẹ đẻ. Cô chỉ quan tâm đến việc mình có thể thoải mái vui chơi mua sắm hay không, đối với cuộc sống và sự nghiệp không có khát vọng theo đuổi. Giờ con trai cô là cháu trai trưởng Thịnh gia, cứ tính Thịnh Hạo Hàm thật sự muốn ly hôn với cô đi chăng nữa, Thịnh gia chắc chắn sẽ không bạc đãi cô, vậy nên nguyên chủ càng không sợ gì.
Đương nhiên, có thể do ngồi ở vị trí Tam thiếu phu nhân Thịnh gia rồi, nên nguyên chủ không muốn lăn lộn nữa. Sau khi cô sinh con trai, thái độ của Thịnh phu nhân đối với cô từ không xa không gần biến thành chăm sóc có thừa. Đại khái vì Thịnh phu nhân không có con gái, đôi khi muốn có người bên cạnh, bà sẽ gọi nguyên chủ cùng đi dạo phố, mẹ chồng con dâu hai người chung sở thích thường xuyên rủ nhau ra nước ngoài mua sắm.
Nguyên chủ đối với trạng thái này, thật sự rất vừa lòng.
Nhưng Tần Thi Nghi không định giống nguyên chủ ngồi chơi chờ chết, trước đây mục tiêu lớn nhất đời cô chính là kiếm tiền, giúp người nhà trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Giờ mục tiêu này đã dùng một hình thức khác hoàn thành, cô tạm thời chưa tìm được công việc mình muốn làm, nhưng cô tuyệt đối không giống nguyên chủ đến cả con trai cũng không chăm sóc.
Trước kia nhà cô tuy nghèo, nhưng ba mẹ cô đều là những người rất tình cảm, rất có trách nhiệm, đối với anh em bọn cô luôn yêu quý có thêm. Tần Thi Nghi tự nhận gia đình mình rất hạnh phúc. Bây giờ Thịnh Dục Kiệt trở thành con trai cô, đương nhiên cô cũng muốn con trai mình sống trong bầu không khí gia đình hoà thuận, hạnh phúc, có một hoàn cảnh tốt để trưởng thành. Cô không thể quản được Thịnh Hạo Hàm, nhưng cô có thể cố gắng biến mình trở thành một người mẹ xứng chức.
Muốn chăm sóc con trai thật tốt, đương nhiên Tần Thi Nghi không thể ly hôn, cô nguyện ý duy trì hình thức sống chung giữa nguyên chủ và Thịnh Hạo Hàm. Đồng thời cô cho rằng mình nhất định phải tạo mối quan hệ thân thiết hơn với Thịnh phu nhân. Thịnh phu nhân là người duy nhất quan tâm, gần gũi với cô. Tình cảm đúng chỗ, về sau nếu phát sinh biến cố gì, mẹ chồng cô chắc chắn sẽ không đến mức bỏ mặc không quen.
Tuy rằng Tần Thi Nghi nổi tiếng là học bá (học hành chăm chỉ nên điểm cao), nhưng không phải loại mọt sách, gia cảnh nhà cô không tốt, đôi khi khó khăn còn không đủ tiền nộp học phí. Cho nên từ nhỏ cô đã biết lấy lòng các thầy cô giáo, làm các thầy cô giáo yêu thích cô, giúp đỡ cô, thỉnh thoảng là giúp cô kéo dài thời gian, để ba mẹ cô có thể gom đủ học phí, thỉnh thoảng lại giúp cô tranh thủ học bổng hay quỹ phúc lợi. Tần Thi Nghi lấy lòng thầy cô giáo cũng không có bí quyết gì đặc biệt, chỉ hai điều: Nghe lời và nỗ lực. Nguyên nhân là vì chỉ khi bản thân cô ngoan ngoãn nghe lời lại hết lòng học tập, thầy cô giáo thấy cô xứng đáng mới thương yêu, đồng ý tận lực giúp đỡ cô.
Trăm khoanh vẫn quanh một điểm, hiện tại muốn lấy lòng Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi cảm thấy mình nên dùng cách giống như lấy lòng thầy cô giáo.
Vậy nên Thịnh phu nhân muốn cô gọi điện thoại cho Thịnh Hạo Hàm, cô không thể bằng mặt không bằng lòng.
***
Sau khi Thịnh phu nhân đón Thịnh Dục Kiệt rời khỏi phòng bệnh, Tần Thi Nghi ngồi nhìn di động phát ngốc suốt nửa tiếng, rốt cuộc nên gọi cuộc điện thoại này hay không đây, thật là vấn đề khiến người ta đau đầu.
Cứ tính là trong đầu cơ thể này còn ký ức của nguyên chủ, Tần Thi Nghi vẫn cảm thấy không được tự nhiên, trước đây cô trừ bỏ đọc sách thì chỉ lo kiếm tiền, không hề nghĩ tới chuyện yêu đương, ngoài anh cả và anh hai cô chưa từng tiếp xúc nhiều với bất kỳ người đàn ông trẻ tuổi nào, nên bảo cô một mình gọi điện thoại cho Thịnh Hạo Hàm, giữa hai người còn có tầng quan hệ kia, tha thứ cho Tần Thi Nghi cô thật sự không dám đi bước đầu tiên.
Tần Thi Nghi nhìn chằm chằm danh bạ điện thoại rối rắm mãi mà không xuống tay được, cô dứt khoát tắt máy ném sang một bên, vừa lúc đó tiếng gõ cửa vang lên: "Tam thiếu phu nhân."
"Mời vào." Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên xách theo hai cái cặp lồng giữ nhiệt cực lớn bước vào, theo sau bà ấy là một cô gái trẻ cỡ tầm hai mươi tuổi.
Hai người này đều là bảo mẫu của Thịnh gia, người phụ nữ trung niên gọi là thím Lưu, tài nghệ nấu nướng vô cùng tốt, đã sống ở Thịnh gia vài chục năm, Thịnh phu nhân căn bản không thể rời khỏi tay nghề nấu nướng của bà ấy. Cô gái trẻ là bảo mẫu do nguyên chủ thuê, nguyên chủ gọi cô ấy là Tiểu Trương. Tần Thi Nghi phát hiện nguyên chủ không chỉ mê sắc đẹp cuồng ma, mà còn thuộc hội yêu dung nhan, cô thường xuyên đổi bảo mẫu, tất cả đều là những cô gái trẻ thanh tú. Nguyên chủ thường lý luận với bạn bè, bảo mẫu cùng cô sớm chiều ở chung, quá già quá xấu đều dễ gây ảnh hưởng tới tâm trạng.
Tiểu Trương chẳng những trẻ tuổi, khuôn mặt trái táo cười khanh khách vô cùng đáng yêu, mà còn là bảo mẫu toàn năng được đào tạo tại trường học chính quy, thành thạo cả kỹ năng của hộ lý.
Hơn nữa, phòng bệnh VIP có ba nữ y tá trực luân phiên. Bởi vậy, Thịnh phu nhân mới không tìm thêm hộ lý cho Tần Thi Nghi.
Nhưng Tần Thi Nghi cảm thấy Tiểu Trương đã theo nguyên chủ hơn nửa năm, thật đúng là sớm chiều ở chung, chỉ sợ còn hiểu nguyên chủ hơn cả người trong Thịnh gia. Khi cô vừa tỉnh lại, trái tim luôn đắm chìm trong cảm giác bi thương, không còn tâm tư che dấu người khác. Vì an toàn, cứ mỗi lần Tiểu Trương đến bệnh viện cô đều tìm lý do tống cổ cô ấy trở về. Giờ Tiểu Trương chỉ một ngày ba bữa cơm mới đi theo thím Lưu qua đây đưa cơm cho Tần Thi Nghi ăn.
"Tam thiếu phu nhân, cháu ra bàn ăn hay vẫn ăn ở trên giường?" Lưu thẩm hỏi.
"Cháu ra bàn ăn ạ." Tần Thi Nghi vừa dứt lời, Tiểu Trương và thím Lưu liền nhanh nhẹn mở nắp cặp lồng giữ nhiệt, từng món ăn tinh xảo và canh được bày lên bàn, mùi thơm mê người lập tức toả ra khắp phòng bệnh.
Tần Thi Nghi thấy thế, đang định xuống giường xỏ dép, thì di động vừa mới bị cô tiện tay ném ở gối đầu thình lình vang lên, Tần Thi Nghi không phòng bị, giật mình, tí nữa thì hất văng di động bay luôn. Chờ thấy rõ tên người hiện trên màn hình di động, Tần Thi Nghi càng thêm hối hận vì sao ban nãy mình không thuận tay hất văng di động đi chứ? Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cô vừa quyết định giả vờ quên, kết quả đối phương lại gọi qua đây trước.
Không phải nói tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, quanh năm suốt tháng không gọi tới hai cuộc điện thoại sao? Giờ thế nào mà lại tích cực thế?
Nhạc chuông vang lên một lúc lâu, Tần Thi Nghi mãi không bắt máy, thím Lưu rốt cuộc không nhịn được, nhắc nhở: "Tam thiếu phu nhân, cháu không nhận điện thoại sao?"
Tần Thi Nghi rối rắm, cuối cùng không đành lòng vứt chiếc điện thoại di động xịn như vậy xuống đất. Tuy giờ cô không thiếu tiền, nhưng thói quen từ nhỏ không cho phép cô làm thế, cần kiệm tiết kiệm là đức tính tốt không thể bỏ. Tần Thi Nghi hạ quyết tâm, mang theo khí thế anh dũng hy sinh, trước khi di động ngắt kết nối, đúng lúc ấn nghe, đưa di động tới bên tai nhưng lời trong miệng lại không cách nào nói ra.
Người ở đầu dây bên kia bật cười trước, tiếng cười trầm thấp tự nhiên, mang theo chút giọng mũi, gợi cảm không thuốc nào cứu chữa nổi.
Tần Thi Nghi giờ đã biết cái gì gọi là tiếng cười khiến lòng người mê luyến, lỗ tai yên lặng đỏ ửng, môi gắt gao mím chặt không lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia lại cười thêm một tiếng, chủ động hỏi thăm: "Là Thi Nghi sao? Mấy ngày nay gọi di động cho em đều không kết nối, giờ tình hình em thế nào rồi? Muốn anh trở về không?"
Nghe thấy câu cuối, Tần Thi Nghi rùng mình, nhớ đến lời buổi sáng Thịnh Hạo Nhiên dặn dò mình, cô cơ hồ buột miệng thốt lên: "Không cần, em rất khoẻ!"
Dứt lời, Tần Thi Nghi cũng ý thức được giọng mình cứng nhắc, đành nhỏ giọng, chậm rãi nói: "Em nghe anh cả nói, giờ anh ở bên đó rất bận, không cần cố ý trở về gặp em đâu." Sau câu nói đầu tiên, Tần Thi Nghi thả lỏng hơn rất nhiều, không hề ngậm chặt miệng nữa, đầu dây bên kia hỏi cô bên này liền trả lời. Thoáng cái đã hơn mười phút, thím Lưu thấy vậy thì mỉm cười, cao giọng nhắc: "Tam thiếu phu nhân, cháu có muốn ăn cơm trước không? Đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Tuy là ngày mùa hè, nhưng trong phòng bật điều hoà nhiệt độ thấp. Bên kia không biết nói gì đó, Tần Thi Nghi nhẹ nhàng thở ra, bị động nói một câu "Hẹn gặp lại", rồi mới tắt máy, gấp gáp ném di động lên giường, liền vội vàng đứng dậy.
Thím Lưu cười tiến lên đỡ Tần Thi Nghi, một mặt hỏi: "Tam thiếu phu nhân, là Tam thiếu gia gọi điện thoại cho cháu hả?"
Kỳ thật thím Lưu vừa hỏi thừa, tiếng loa di động của Tần Thi Nghi rất tốt, phòng bệnh lại yên tĩnh, giọng người ở đầu dây bên kia vang ra bà đều nghe thấy, chỉ là không nghe rõ hai người đang nói gì. Bởi vì biết ai gọi điện nên bà mới dám mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện. Bà là bảo mẫu lâu năm ở Thịnh gia, mấy thiếu gia đều do bà nhìn lớn lên, tình cảm khỏi phái nói.
Tần Thi Nghi không biết thím Lưu đang cười cái gì, co quắp gật đầu, lòng hơi nghi hoặc, trong trí nhớ quan hệ của nguyên chủ và Thịnh Hạo Hàm rất lạnh nhạt, vừa rồi cô cũng cư xử dựa theo thái độ của nguyên chủ, sao Thịnh Hạo Hàm lại lôi kéo cô nói chuyện lâu như vậy? Có phải lỗi ở phân đoạn nào không?
Đây là do Tần Thi Nghi không hay lên mạng, nếu cô mà tra tên "Ông xã" của mình, chắc chắn sẽ không còn nghi hoặc nữa, người ta chính là ảnh đế đó, kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao, đóng vai một ông xã tốt, chu đáo, săn sóc không phải chỉ dễ như lật tay sao? Cho nên Tần Thi Nghi không biết rằng, kỳ thật điều cô nên thật sự quan tâm hẳn là vì sao "Ông xã" lại thay đổi thái độ trước kia, bắt đầu diễn với cô mới đúng.
Thời gian Tiểu Trương làm việc ở nhà Tần Thi Nghi tính ra vẫn hơi ngắn, chưa từng gặp Thịnh Hạo Hàm, càng không hiểu quan hệ của Thịnh Hạo Hàm và Tần Thi Nghi, cô ấy chỉ biết quan hệ giữa cô chủ của mình và ông xã rất kỳ quái, giờ khó gặp cơ hội thấy cô chủ và ông xã gọi điện thoại, liền đi theo bát quái: "Tam thiếu phu nhân và Tam thiếu gia tình cảm thật tốt, gọi điện thoại hàn huyên gần hai mươi phút, còn là điện thoại quốc tế đường dài đó!"
Thím Lưu gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ trở về nhất định phải đem tin tức tốt này nói cho phu nhân, để phu nhân yên tâm.