Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 100: Chân tướng



Edit: susublue

Dựa vào giường, Lãnh Mặc Phàm nhìn người đứng ở ngoài cửa sổ, Tô Cẩm thong dong đốt một điếu thuốc, cô chỉ khoác áo ngủ mỏng, bao phủ cơ thể gợi cảm, nhưng trên thân thể của cô lại tỏa ra một cảm giác ưu thương, điều này làm cho người khác cảm thấy lòng của cô đang chịu một cảm xúc trầm trọng.

Lãnh Mặc Phàm nhích cơ thể xuống giường, lập tức đi đến bên cạnh cô, vươn tay ôm thắt lưng cô, đặt cằm lên bả vai cô, giọng nói khàn khàn,“Em có tâm sự gì sao?”

“Không có.” Tô Cẩm nhả khói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn phong cảnh xa xa.

“Anh vẫn không hiểu, rốt cuộc giữa chúng ta bị làm sao vậy, anh biết em còn có cảm giác với anh, mà tình cảm của anh đối với em vẫn không hề thay đổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Mặc Phàm thở dài, cũng rất nghi hoặc.

“Anh còn chưa hiểu sao? Tuy rằng tôi có cảm giác với anh, nhưng chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý, không có tình yêu.” Tô Cẩm lạnh lùng chế giễu.

“Tiểu Cẩm.” Nếu là trước đây, nghe thấy chuyện cô chỉ xem anh như một công cụ giải quyết sinh lý, chỉ sợ anh đã sớm phát hỏa, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy sợ hãi, sợ mất cô, bởi vì cô như một làn khói chỉ cần không giữ chặt thì cô sẽ biến mất.

Trong lòng Tô Cẩm cũng rối rắm, phức tạp hỗn loạn, cô biết chuyện về đứa nhỏ này không nên trách anh, nhưng từ nhỏ cô đã có cảm xúc cực đoan, khiến cho cô rất dễ bị vây trong ngõ cụt, cô lại không muốn bị tổn thương như vậy nữa.

“Tôi muốn đi giải sầu.”

“Anh đi với em.” Lãnh Mặc Phàm nhanh miệng đáp lại.

“Không cần, tôi muốn đi một mình.” Tô Cẩm lạnh nhạt đẩy anh ra, mặc áo khoác dài, đẩy cửa ra ngoài.

Lãnh Mặc Phàm nhíu chặt mày, cảm thấy buồn rầu không thôi, cuối cùng nhìn thấy hộp thuốc trên bàn, anh cũng hung hăng đốt một cây, vừa mới hút một hơi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh vươn tay nhấn nút nghe, là Jack.

“A lô.” Giọng nói của Lãnh Mặc Phàm không vui.

Jack nhanh chóng nghe ra cảm xúc không vui trong giọng nói cuẩ nha, không khỏi sửng sốt một chút,“Lãnh tổng, ngài làm sao vậy? Lại cãi nhau với Tô tiểu thư sao?”

Lãnh Mặc Phàm tức giận trả lời,“Không phải chuyện của cậu, có chuyện gì?”

“Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của công ty, nói là đêm nay có buổi tiệc mời ngài tham gia.”

“Từ chối đi, tôi không có tâm trạng.” Lãnh Mặc Phàm lập tức cự tuyệt.

Jack im lặng trong chốc lát, rồi nghiêm túc lên tiếng,“Lãnh tổng, có một chuyện tôi nghĩ ngài phải biết, là về Tô tiểu thư.”

“Chuyện gì?” Giọng nói của Lãnh Mặc Phàm lập tức đầy sự lo lắng, bởi vì anh nghe ra giọng của Jack rất nghiêm túc.

“Còn nhớ chuyến hàng lần trước của Yuri không? Lần đó Sarah tiểu thư đi tìm ngài, cuối cùng bị bắt trói?”

“Nhớ, làm sao vậy?” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, lại đoán không ra nguyên nhân Jack đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Thật ra tối hôm đó, Tô tiểu thư cũng ở hiện trường, ngay khi Sarah tiểu thư được cứu ra ngoài, cảnh ngài ôm lấy cô ấy đã bị Tô tiểu thư thấy, hơn nữa tối hôm đó Tô tiểu thư xảy ra chuyện......”

Lãnh Mặc Phàm biến sắc, vội hỏi,“Xảy ra chuyện gì?”

“Tối hôm đó Tô tiểu thư đi tìm sư tỷ Anna của mình, chuẩn bị thanh lý môn hộ, nhưng mà lại thất bại, đồng thời bụng cô ấy bị thương, vào lúc ấy cô ấy đã mang thai hai tháng, đêm đó đứa bé đã bị sanh non.” Ở đầu dây bên kia giọng của Jack trầm trọng.

“Cái gì?” Lãnh Mặc Phàm cảm thấy như sét đánh ngang tai, tin tức này làm cho anh khiếp sợ đến mức đầu óc trống rỗng, giống như tìm được đáp án hợp lý cho mọi tranh cãi lúc trước.

Jack cũng không có lặp lại nữa, bởi vì chuyện đả thương lòng người như vậy anh cũng không nhẫn tâm nói lần thứ hai, nhưng anh nghe thấy giọng nói ở đầu dây kia, diễnn(dànlle3[quydonn Lãnh Mặc Phàm đau khổ nói nhỏ,“Đứa bé? Con của chúng ta? Chúng ta từng có con sao?”

Lãnh Mặc Phàm nổi điên thấp giọng nói, trái tim lại bởi vậy mà co rút lại, trong phút chốc, anh ném di động xuống, nhanh chóng tìm một cái quần, khoác thêm một cái áo, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

Trên bờ biển, Tô Cẩm ngẩng đầu, tùy ý để gió biển thổi loạn tóc mình, ánh mắt của cô mê ly mờ mịt, cơn ác mộng kia như còn đọng lại trong lòng mãi không đi, chỉ cần cô nhắm mắt lại là sẽ thấy ánh mắt của một đứa nhỏ, cả đời này chỉ có đứa nhỏ này là món quà ngoài ý muốn của cô, vậy mà lại bị cướp đi một cách tàn nhẫn như vậy.

Tô Cẩm hít sâu một hơi, nhìn đôi tình nhân bên cạnh dắt tay nhau cười đùa, ánh mắt của cô toát ra vẻ hâm mộ, nhìn thấy năm đứa trẻ nhỏ đang nghịch cát trên bờ biển, nụ cười rực rỡ như vậy, giống như sắc thái đẹp nhất trên thế giới.

Đang xuất thần đột nhiên Tô Cẩm cảm nhận được phía sau có một ngọn gió thổi tới, cô vừa định xoay người, cả người lại đột nhiên bị người khác ôm chặt, hơi thở nam tính quen thuộc khiến cô không giãy dụa, nhưng cô nghe thấy lời xin lỗi phát ra từ nội tâm anh,“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... Tiểu Cẩm, thật xin lỗi......”

Tô Cẩm ngẩn ra, cô nhíu mày,“Anh đang nói cái gì vậy?”

“Vì sao em không nói cho anh biết, chúng ta từng có một đứa nhỏ? Vì sao muốn gạt anh?” Lãnh Mặc Phàm trầm thấp kêu lên, giọng nói khàn khàn và đau lòng.

Mà lời của anh, càng làm cho cả người Tô Cẩm run lên, anh đã biết rồi sao? Anh đã biết rồi, đột nhiên Tô Cẩm không thể khống chế dòng cảm xúc mãnh liệt trong lòng nữa, một giọt nước mắt chảy ra, cô không lau đi mà đột nhiên nhắm mắt lại, lẩm bẩm,“Tất cả đều đã trôi qua rồi, còn nhắc tới nó làm gì?”

“Là anh sai, tất cả đều do anh sai, anh gây cho em vết thương lớn như vậy, thật xin lỗi.” Lãnh Mặc Phàm ôm chặt lấy cô, giống như muốn thông qua cái ôm này để cảm nhận sự bi thống của cô.

“Đừng nói nữa......” Tô Cẩm không khống chế được khẽ hét một tiếng, cô không muốn nhắc lại chuyện này nữa, giống như cảm giác đau thấu tim gan lại dâng lên.

“Là Anna, là Anna, anh muốn báo thù cho đứa bé, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Mắt Lãnh Mặc Phàm lóe lên vẻ cay nghiệt.

Tô Cẩm hơi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng,“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu đêm đó không phải tôi cố ý đi tìm cô ta, thì tôi đã có thể phát hiện ra cơ thể mình thay đổi.” Khi nói chuyện, cô không khống chế được mà rung động.

Lãnh Mặc Phàm buông cô ra, quay người cô lại, ôm chặt cô vào trong lòng,“Tiểu Cẩm......”

Giọng khàn khàn ở bên tai, tâm trạng áp lực của Tô Cẩm như tìm được chỗ để dựa vào, một mình chịu hết mọi áp lực, vào lúc này, cô đều buông lỏng mọi thứ, cô thầm nghĩ muốn tựa vào lòng người đàn ông này để nghỉ ngơi, nghe tiếng gió.

Trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Mặc Phàm tỏa ra sát ý mạnh mẽ, tin tức này làm cho anh không khống chế được lý trí, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Anna.

Trở lại khách sạn, sắc mặt Tô Cẩm quá tái nhợt, Lãnh Mặc Phàm rót một ly trà nóng cho cô, cầm tay cô, quan tâm nói,“Cơ thể thế nào rồi?”

Tô Cẩm nhìn anh, lắc đầu,“Đã không sao nữa.”

“Lúc trước em nên nói cho anh biết, mọi chuyện tối hôm đó đều là hiểu lầm, sở dĩ anh có mặt ở đó là vì chuyến hàng súng đạn được giao trên danh nghĩa của anh, mà ngay lúc đó anh đang bị cảnh sát tố cáo, cho nên vì để thoát khỏi hiềm nghi, anh mới từ Washington đi đến đó, nhưng anh thật sự không biết Sarah xảy ra chuyện.”

Tô Cẩm hơi giật mình,“Anh là người phê duyệt đám súng ống đạn dược đó?”

“Ừ, lúc ấy xảy ra chuyện, có người báo tin cho cảnh sát, cho nên lúc ở trên biển anh liền đổi lại hàng.”

“Nói như vậy, anh và Rio có giao dịch qua lại sao?” Mắt Tô Cẩm trầm xuống, hình như đăm chiêu.

“ Không phải em đang nghĩ đến cái gì chứ?” Lãnh Mặc Phàm tò mò nhìn cô.

“Rio là kẻ địch của cha nuôi, ông ta phái Anna và một đám sát thủ tìm kiếm tung tích cha nuôi tôi khắp nơi.”

“Nếu muốn trừ khử ông ta anh có thể giúp em.” Lãnh Mặc Phàm kiên định nói.

“Tôi không chỉ muốn giết ông ta mà tôi còn muốn giết Anna, chỉ có như vậy, cha nuôi tôi mới có thể an hưởng tuổi già.”

“Người phụ nữ Anna này tội đáng chết vạn lần, anh hận không thể tự tay giết cô ta.” Lãnh Mặc Phàm cắn răng nói.

Tô Cẩm hơi cong khóe miệng lên, nhưng tâm trạng lại vẫn trầm trọng, nghĩ đến mọi chuyện lần này chỉ là hiểu lầm, cô cảm thấy ông trời thật thích trêu cợt người ta, diẽn(daffnlle3quysd00n  cô suy nghĩ, cúi đầu tự giễu,“Không phải anh tò mò vì sao lần đó ở trong núi tôi không từ mà biệt sao?”

“Vì sao?” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày nói, điều này thì anh thật không rõ.

“Bởi vì sáng hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Anna, cô ta gọi điện uy hiếp tôi, nếu tôi không rời khỏi anh, cô ta sẽ công bố hết mọi tin tức mua bán súng ống của anh ra, làm cho anh thân bại danh liệt.”

Lãnh Mặc Phàm biến sắc, tức giận cất cao giọng,“Cái gì? Cô ta dám làm như vậy sao?”

“Cô ta đương nhiên sẽ không làm như vậy, bây giờ cô ta là thuộc hạ của Rio, nếu khai anh ra Rio cũng sẽ không tha cho cô ta, nhưng lúc trước tôi không biết người sau lưng Rio chính là anh, nếu biết, tôi sẽ không để cô ta uy hiếp.”

“Cho nên em vì muốn bảo vệ anh mới đi gặp cô ta đúng không? Cho nên em đối xử lãnh khốc vô tình với anh chỉ vì bất đắc dĩ thôi?” Lãnh Mặc Phàm vui sướng ép hỏi.

Tô Cẩm mím môi cười,“Hiện tại mọi thứ đều đã trôi qua, việc này đã không còn ý nghĩa gì nữa, tôi cũng không cần phải lừa anh nữa.”

“Làm sao có thể không còn ý nghĩa gì nữa? Em có biết những ngày này anh sống thế nào không? Em có biết lời nói của em đả thương người thế nào không? Thiếu chút nữa anh đã điên mất rồi.” Lãnh Mặc Phàm buồn bực khẽ hét lên.

“Tôi tin vào năng lực chấp nhận hiện thực của anh, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.” Tô Cẩm lạnh nhạt nói.

“Em...... Bây giờ anh thật sự muốn hận em, mọi thứ đối với em lại là vui vẻ, em hy sinh vì anh nhiều như vậy, điều này càng chứng minh một chuyện, em để ý anh, em yêu anh.”

Tô Cẩm nhắm mắt lại, không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng khi mọi khúc mắc được gỡ bỏ, cô phát hiện tình cảm đúng là chuyện đả thương người nhất, cũng thật buồn cười, tra tấn lẫn nhau.

Tâm trạng Lãnh Mặc Phàm cũng phức tạp trầm trọng, không ngờ Tô Cẩm lại ẩn tàng nhiều bí mật như vậy, mà những bí mật đó lại dày vò anh bao nhiêu ngày đêm, hiện tại, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

“Sau này chúng ta hãy hứa là không được lừa gạt lẫn nhau nữa, chúng ta phải thành thật với nhau, biết không?”

“Chuyện này sau này rồi nói!” Tô Cẩm mở mắt ra, đáy mắt có chút mệt mỏi.

Lãnh Mặc Phàm nhếch mi cười,“Sau này chuyện của em chính là chuyện của anh, những gì anh đã nói trước kia thì đều sẽ thực hiện được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.