Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 16: Kịch chiến trên biển



Bờ biển xanh trong, mênh mông vô bờ, bờ cát óng ánh , một chiếc du thuyền lẵng lặng đỗ trên mặt biển, tiếp, tại một nơi cách du thuyền tâm mười mét, nước gợn sóng phiêu động, thoáng thấy bóng dáng hấp dẫn mặc bikini của người nào đó, đang thoải mái tung tăng bơi lội, giống một mỹ nhân ngư xinh đẹp.

Mỹ nhân ngư đó, thỉnh thoảng lại chìm vào trong nước để hưởng thụ sự mát mẻ mà biển cả mang lại, thỉnh thoảng lại ngoi lên trên mặt nước, xem xét thế giới xung quanh.

Bóng dáng thon dài chợt bơi về phía chiếc du thuyền đang đỗ, bước lên du thuyền, người đó khẽ phất mái tóc dài của mình, nước biển theo động tác đó mà rũ xuống, mái tóc hất nhẹ ra đằng sau, để lộ ra một gương mặt hoàn mĩ tinh xảo, hoàn mỹ khiến người khác khó thở, môi đỏ mọng khẽ nhếch, gợi cảm lộ ra bao phong tình, dáng người có lồi có lõm

Một màn trình diễn bikini mê hoặc lòng người.

Tô cẩm đi tới khoang thuyền, cô lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, rồi nằm trên ghế nghỉ ngơi, cô luôn thích ở những chỗ như thế này, thật an tĩnh, giống như cả thế giới chỉ có một mình cô. Hô hấp, suy tư, ngẩn người, mơ màng, sát thủ ai cũng có một vấn đề lớn về tinh thần.

Giết người không phải là một chuyện bình thường mà người nào cũng có thể làm được.

Ngẩng đầu uống bia xong, cô trở vào bên trong mái hiên, tắm một cái, thay bộ bikini bằng một bộ quần áo rộng thùng thình, T shirt màu trắng, cùng quần short đen. Tô Cẩm đi tới buồng lái, ngày hôm nay cô muốn đi đến một hòn đảo gần đây để qua đêm, chuyện ngày hôm qua xảy ra, đã ảnh hưởng rất nhiều đến Tô Cẩm

Cô đã để lại rất nhiều manh mối, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho bản thân, hẳn phải biến mất một hai ngày, mới có thể trở về.

Chiếc Du thuyền chậm rãi lướt trên mặt nước, mới vừa chạy không đến 1km, đột nhiên, mặt biển đang yên tĩnh thì vang lên tiếng thỏi còi, tiếp theo đó là một giọng nói thông qua loa phóng thanh vang lên: "Chiếc du thuyền ở phia trước, xin dừng lại để chúng tôi kiểm tra."

Tô cẩm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng cô xuất hiện hai chiếc ca nô của cảnh sát biển, mỗi chiếc tiến đến mỗi bên mạn du thuyền, thấy tình hình như vậy, Tô Cẩm chợt gia tăng tốc độ phóng về phía trước, mấy chiếc ca nô phía sau thấy thế, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ đuổi theo, đồng thời phát ra tiến hiệu cho những ca nô gần đó biết.

Tín hiệu.

Ở cách đó không xa khoảng 20km, trên một chiếc du thuyền khác, sau khi Lục Thiếu đình nghe điện thoại, liền lập tức rời khỏi du thuyền, nhảy xuống một chiếc ca nô, cho ca nô chạy về hướng Tây Nam.

Trên mặt biển tĩnh lặng, đang xảy ra một cuộc rượt đuổi ngoạn mục, một chiếc du thuyền bị ca nô ở bốn phương tám hướng bao vây, mấy tên cảnh sát biển, đang cầm súng trong tay bắn về phía Tô Cẩm, nghiêm nghị cảnh cáo: "Cô đã bị bao vây, mau chóng dừng thuyền lại.”

“Đầu hàng ư."

Tô Cẩm giật giật khóe miệng, càng gia tăng tốc độ nhanh hơn, đồng thời du thuyền lấy chi hình chạy, khiến đám ca nô đang truy kích nhất thời không có cách nào bao vây xung quanh được, ngược lại nhiều lần đụng nhau, cảnh sát biển không chút nào chần chờ, hướng khoang thuyền nổ súng, Tô Cẩm nghiêng người tránh thoát.

Khi thấy phương thức trên không hiệu nghiệm, họ liền đổi phương thức, dự tính dùng thuốc nổ đánh chìm du thuyền.

Thân thuyền chấn động, Tô Cẩm khẽ nguyền rủa một tiếng, tiếp tục tiến nhanh về phía trước, mà ở phía cách cô không xa, một chiếc ca nô đang phóng như bay tới, đảo mắt sắp đuổi kịp du thuyền của cô. Người đàn ông lái ca nô, có bóng lưng thẳng tắp, cả người mặc cảnh phục, dưới ánh nắng chói chang, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt cương trực, tản ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.

Thực lực thật đáng sợ, du thuyền của Tô Cẩm bị bắn trúng phần đuôi, Mã Lực suy giảm, tốc độ dần dần chậm lại, mà lúc này, chỉ nghe phịch một tiếng, giống như có người nhảy lên thuyền của cô.

Tô Cẩm bước ra khỏi buồng lái, nheo mắt lại, vừa đúng lúc đụng phải một ánh mắt thâm thúy, Lục Thiếu Đình đang đứng ở đuôi thuyền, giọng trầm thấp lộ ra sự cứng rắn: “Cô chạy không thoát đâu."

"Vậy sao?" Tô cẩm cười lạnh một tiếng, nhìn hắn xem thường.

Tốc độ ca nô giảm bớt, ánh mắt hai người giao nhau, dò xét thực lực của đối phương, rốt cuộc, Lục Thiếu Đình bắt đầu đợt công kích của mình, thân hình cao lớn của hắn, bước mấy bước xông lại định bắt người. Thấy thế Tô Cẩm, lui về phía sau mấy bước, đôi tay nắm chặt lan can, chân thon dài hung mãnh đá.

Lục Thiếu Đình vung quyền đón đỡ, hai tay kiềm chế chân của cô, đánh trả lại, tô cẩm chống trả lại hắn, đôi tay giống như rắn cuốn lấy hai chân của hắn, hai người cứ như vậy giao đấu.

Trên mảnh đất trống.

Tô cẩm chỉ cần một giây đã tránh thoát khỏi hắn, cách hắn khoảng ba thước làm một động tác phòng thủ: "Hừm. Chỉ có vậy thôi sao!"

Lục Thiếu Đình đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú không lộ ra chút cảm xúc gì, chỉ có ánh mắt tràn đầy tính công kích, hắn từng bước từng bước đi tới, trầm thấp khuyên giải: "Tôi khuyên cô nên đầu hàng."

"Muốn tôi đầu hàng, đánh thắng rồi hãy nói." Tô cẩm hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.

"Tốt." Lục Thiếu Đình đáp, một quyền đánh về phía bả vai của Tô Cẩm, cô nghiêng người tránh thoát, quả đấm của hắn cứ thế đấm về phía cô, đấm một cú vào thân thuyền, sức lực thật to lớn, cả chiếc du thuyền khẽ run, Tô Cẩm thầm cả kinh, cũng không có lùi bước chút nào.

Tiên thể tấn công, một cước đánh vào ngang lưng hắn, Lục Thiếu Đình xoay người đỡ chiêu thứ hai của, hướng quả đấm về phía mặt cô. Tô Cẩm cũng không phải loại người yếu thế, xoay người tránh thoát.

Đám cảnh sát biển ở xung quanh cứ như vậy há hốc mồm đứng nhìn, lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của hai người, một khi có cơ hội bọn họ nhất định sẽ nổ súng trợ trận.

Tô cẩm nhận rõ tình thế như vậy đối với cô rất bất lợi, thật sự nếu không nghĩ ra một phương án thoát thân, mà cứ cùng tên này dây dưa cô nhất định sẽ bị tóm. Xét về thể lực tuyệt đối sẽ thua, người đàn ông thể lực thật tốt, hoặc có thể nói hết sức cường hãn, hẳn phải xuất thân là lính đặc công.

Cô không có nhiều thời giờ nữa.

Rốt cuộc, ánh mắt Tô Cẩm tập trung vào một chiếc ca nô cách bọn họ tầm năm thước, nàng chắc chắn lúc này phía cảnh sát sẽ không nổ súng, chỉ cần cô cố ý giả dạng mình yếu thế, nghĩ như vậy liền lui hướng lan can trước mặt, ánh mắt Lục Thiếu Đình trầm xuống, như biết được ý định của cô.

Cánh tay dài của hắn buông lỏng, muốn kéo cô trở về, Tô Cẩm đã sớm tính toán tốt đường lui, đưa tay xé rách áo ở cánh tay của hắn, nặng nề một quyền đánh về phía bờ vai của hắn, đồng thời đá một cước về phía lưng, Lục Thiếu Đình nhất thời lui về phía sau mấy bước, thân thể Tô Cẩm vọt chạy nhanh.

Nhảy qua lan can, đám cảnh sát nhất thời bối rối hai người đứng gần Tô Cẩm nhất thời không biết làm thế nào, một giây kế tiếp, hai người bọn họ bị một cước đá văng ra ngoài, Tô Cẩm điều khiển ca nô biến mất trước tầm mắt của bọn họ.

Gương mặt tuấn túcủa Lục Thiếu Đình âm trầm, hắn nhảy vào một chiếc ca nô gần đó, hung mãnh truy kích, sau lưng một đám cảnh sát lúc này mới hồi hồn, rối rít đuổi theo.

Trên mặt biển một cuộc truy đuổi mới lại bắt đầu, ca nô của Tô Cẩm và Lục Thiếu Đình cách nhau không xa, mà sau lưng một đám cảnh sát biển bị bỏ rơi tầm 5km, Tô Cẩm quay đầu lại nhìn Lục Thiếu Đình đang ở phía sau cô, nở nụ cười rạng rỡ, bản đồ nơi đây cô nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần đi về phía trước 15km, chính là một bãi biển du lich, đông người qua lại, dễ dàng cho cô trốn thoát.

Lục Thiếu Đình đã rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, Tô Cẩm lập tức gia tăng tốc độ, chạy hết tốc độ, hướng bãi biến phóng tới, không đến mười phút, đã nhìn thấy bờ biển.

Lúc này trên bờ biển đang có rất nhiều người, có vài người nhìn về phía ca nô đang tiến về phía họ, không khỏi thấy lạ. Chiếc ca nô cứ thế tiến về phía họ không có ý định giảm tốc độ, đám người lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, rối rít né tránh. Chiếc ca nô của Tô Cẩm cứ thế xông lên bờ biển, cô nhảy khỏi ca nô.

Ánh mắt Tô Cẩm nhìn về phía bãi đậu xe, nhìn tới một người đàn ông vừa bước vào xe, cô nhanh chóng chạy về phía đó, lôi người đàn ông đó ra khỏi xe, nổ máy, lái xe ra khỏi bãi đậu, chạy như bay trên đường lớn, nhìn trong gương thấy cảnh Lục Thiếu Đình đang chạy đuổi ở phía sau, khóe miệng Tô Cẩm nở nụ cười chiến thắng.

Lục Thiếu Đình thở hổn hển, nhìn chiếc xe đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt hắn, gương mặt cương nghị xuất hiện một loại khát vọng chinh phục, người con gái này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bắt được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.